Trong trại thường ngày hơn so với tưởng tượng, dân trại cũng không
khép kín, trước nhà sau nhà nhiều người ngoài như vậy nhưng vẫn tự bận
bịu việc riêng của mình, có không ít phụ nữ có tuổi bày bàn gập, ghế gập ra trước cửa nhà, trong tay cầm một miếng vải đen, bận rộn xe chỉ luồn
kim, thêu hoa văn.
Giang Luyện bất giác dừng chân xem: Thực ra loại hoa văn này thô ráp
hơn hàng thêu Tô Thục (*) nhiều, thắng ở tự nhiên mộc mạc, hơn nữa,
thông thường thêu hoa, trong tay đều sẽ bày mẫu thêu, nhưng những người
phụ nữ này lại không cần bản mẫu, cũng không ngẩng đầu lên, tay vẫn thêu đều đều không ngừng nghỉ như cũ.
(*) Tô là Tô Châu, Thục là Tứ Xuyên, hai nơi này đều nổi tiếng về hàng mỹ nghệ thêu dệt.
Thần Côn thở hồng hộc bắt kịp hắn, rất sợ tình hữu nghị xuất hiện vết rách, ân cần tìm chủ đề nói: “Tiểu Luyện Luyện, họ đang thêu hoa.”
Nói thừa, Giang Luyện không phản ứng lão.
Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ cũng chạy tới, Thẩm Vạn Cổ tích cực thể
hiện: “Chú Côn, chuyện ở đây cứ hỏi cháu, cháu biết rõ lắm, vợ cháu là
người Dao mà.”
Thần Côn hiếu kỳ: “Ở chỗ này?”
“Không phải,” Thẩm Vạn Cổ lắc đầu, song vẫn tiếp tục khoe khoang mình thông gia với người Dao, “Nhà cô ấy ra khỏi núi từ hai đời trước, đã
Hán hóa rồi, nhưng thì vẫn còn giữ rất nhiều quy định cũ phong tục tập
quán địa phương.”
“Dân tộc Dao có rất nhiều chi nhánh, dựa theo đặc thù quần áo mà phân biệt, có ‘Dao quần trắng’, ‘Dao áo xanh’, ‘Dao mũ đỏ’ vân vân, trại này là Dao Hoa, sở trường của Dao Hoa là thêu hoa.”
Thẩm Bang chỉ hận mình không có vợ dân tộc Dao, không thể đĩnh đạc
trình bày, song vẫn tích cực lên tiếng: “Dân tộc thiểu số mà, đều thích
thêu hoa cả… Hoặc là thêu hoa, hoặc là bện tết, họ sở trường những cái
này.”
Thẩm Vạn Cổ lườm Thẩm Bang: Cảm thấy gã nói hươu nói vượn, song cũng tốt, càng nổi bật lên sự bác học của mình.
Gã vừa mở miệng, mọi thứ đều thành đồ khô: “Kể cũng lạ, nói họ là dân tộc Dao, họ lại hoàn toàn khác những dân tộc Dao bên kia, tộc Dao đều
thờ Bàn Vương, nhưng Dao Hoa thì đến Bàn Vương là ai cũng không biết, họ phần lớn thờ cúng cổ thụ, đá núi… Theo cháu thì công tác phân chia dân
tộc thiểu số trước đây làm quá chung chung rồi.”
Chuyện này Giang Luyện cũng từng nghe qua.
Thường nói Trung Quốc có năm mươi sáu dân tộc, trong bài hát cũng là
“năm mươi sáu dân tộc năm mươi sáu đóa hoa”, nhưng thực chất ban đầu khi phân định, con số không chỉ là năm mươi sáu.
Mỗi quần thể muốn được nhận định là một dân tộc độc lập thì phải đáp
ứng được rất nhiều điều kiện mà hàng đầu trong đó chính là số người, số
người phải đạt được số lượng cá thể nhất định – nhưng khi làm công tác
phân chia dân tộc đã xuất hiện rất nhiều phong tục văn hóa vô cùng khác
biệt, không cái nào dính dáng tới cái nào, song nhưng bộ lạc nhỏ chỉ có
mấy trăm hoặc mấy ngàn người thì cũng không thể coi là một dân tộc được.
Điều này khiến các chuyên gia học giả phụ trách công tác phân chia
rất đau đầu, cuối cùng chỉ có thể tạm dựa theo các nguyên tắc kiểu như
khu vực địa phương, quy được thành chi nhánh là quy ngay.
Ước chừng Hoa Dao cũng như vậy, dù không biết Bàn Vương là ai nhưng cũng được quy về tộc Dao.
Song, dẫu vậy, vẫn tồn tại một lượng lớn những “tập thể đang đợi được phân tộc”, năm 2010 khi toàn quốc tổng điều tra nhân khẩu lần thứ sáu,
loại tập thể này có đến hơn bảy mươi vạn, tuyệt đại đa số đều tập trung ở khu vực Quý Châu.
Thẩm Vạn Cổ lại bổ sung: “Còn nữa, khu vực Tương Tây không có nhiều
người Dao Hoa lắm, miễn cưỡng chỉ đến một hai vạn, đa số đều ở phía bên
kia Tuyết Phong Sơn, Đại Vũ Lăng chỗ chúng tôi chỉ có một trại Dao Hoa
này thôi.”
Nói tới đây, gã nhìn quanh: “Chỗ này vừa không có nước phù sa vừa
không phải thung lũng, hơn nữa quá gần thâm sơn, nhiều dã thú, nếu là
vào thời cổ đại thì thực chất không được coi là nơi đáng để an cư, cũng
chẳng biết vì sao mà họ là an phận ở đây nữa.”
Thần Côn đột nhiên thốt ra một câu: “Đây là…trại gần rừng đá treo túi mật nhất?”
Thẩm Bang cướp lời đáp: “Nếu chỉ tính khoảng cách thì vẫn xa nhưng so với các thôn trại khác thì nơi này đúng là gần nhất ạ – thế nên mới
chọn nghỉ chân ở đây chứ.”
Giang Luyện nghe thấy có hứng thú, nhìn xung quanh một lượt, cảm giác rất nhiều nhà đúng là niên kỷ lâu năm: “Họ ở đây đã bao lâu rồi?”
Thẩm Vạn Cổ nhún vai: “Chắc cũng khá lâu rồi, đời đời kiếp kiếp, hết
thế hệ này sang thế hệ khác – chỗ này vốn rất khép kín, hơn nữa không
phải Dao Hoa người ta thờ cổ thụ sao, cổ thụ mọc ở đâu thì nơi đấy là
nhà. Dạy cậu một biện pháp hên xui nhé, có thể đi xung quanh xem xem,
cây cổ thụ già nhất bao tuổi rồi thì họ ở đây lâu chừng đó.”
Thú vị đấy chứ, Giang Luyện bật cười: “Không có gia phả ghi chép gì đó à?”
Thẩm Vạn Cổ nói hắn: “Cậu Luyện, cậu hỏi câu này ra là biết tay ngang rồi, họ không có chữ viết, chỉ có ngôn ngữ, không có chữ viết.”
Không có chữ viết?
Trong đầu Thần Côn chợt lóe ra một đốm lửa, chỉ là chấm sáng ấy quá nhỏ yếu, không bắt lại được.
Thẩm Bang không cam lòng bị rớt lại phía sau: “Đâu chỉ Dao Hoa, tộc
Miêu cũng không có chữ viết mà tộc Thổ Gia cũng không có, phần lớn dân
tộc thiểu số đều không có chữ viết, nghe nói truyền thừa văn hóa đều là
dựa vào đời đời truyền miệng.”
“Vậy cũng không hẳn,” Thẩm Vạn Cổ không bỏ sót bất kỳ cơ hội nào để
thể hiện trình độ chuyên nghiệp nào của mình, gã chỉ về phía cụ bà thêu
hoa gần nhất kia, “Dao Hoa coi cái gọi là ‘thêu hoa’ này cũng là một
cách truyền thừa văn hóa, căn bản là không có dạng hoa văn, tiện tay là
làm, bất kể có phức tạp thế nào cũng đều xoẹt xoẹt xoẹt thêu ra được
hết. Thêu cây, thêu hoa, thêu chim gì gì đó còn dễ hiểu nhưng có đôi lúc hình thêu cực kỳ trừu tượng, hoàn toàn không luận ra được là cái gì,
chỉ có thầy pháp của họ mới có thể đọc được.”
Gã tổng kết: “Thế nên mới nói, đừng xem thường thứ thêu hoa này,
người ta cũng là một kiểu truyền thừa văn hóa đó, nói không chừng trong
những dạng hoa văn cậu không hiểu rõ này lại bao hàm lịch sử, truyền
thừa, tín ngưỡng, thờ phụng của họ…”
…
Trong đầu Thần Côn ong ong, cứ cảm thấy như có thứ gì đó sắp hình
thành đường nét, nhưng vừa thở hắt ra một hơi, đường nét đã nhạt đi mất
rồi.
Về sau, lão đã không còn nghe rõ được Thẩm Vạn Cổ nói gì nữa rồi, chỉ ngơ ngẩn nhìn cụ bà kia thêu hoa: Bà ấy đã thêu bao lâu rồi, động tác
thuần thục như vậy, sợi bông trắng bay lượn lên xuống, khiến người ta
hoa cả mắt, cũng khiến trong đầu vốn đã không rõ ràng lại càng thêm hỗn
loạn.
Đúng lúc đó, ngoài cửa trại vọng vào tiếng còi ô tô, ba tiếng, vang
lên vừa sáng vừa dài, cả người Thần Côn đánh một cái giật mình, bị kéo
trở lại hiện thực.
Giang Luyện nói: “Quay lại thôi, phải lên đường tiếp rồi.”
Lúc nói lời này, hắn hơi tiếc nuối.
Hắn cũng rất muốn tìm xem cây cổ thụ già nhất quanh trại này đã bao tuổi rồi.
***
Hành trình sau đó, Giang Luyện ngồi cùng xe với Thần Côn, nương nhờ
được vầng hào quang của vị cánh sen mới nhậm chức này nên chỗ ngồi cũng
rộng rãi thoải mái hơn trước kia, cơ mà hắn rất thắc mắc: Cũng không
biết làm sao mà Thần Côn vào trại Dao Hoa một chuyến xong lại mất hồn
mất vía như thế, miệng vẫn há nửa, hai mắt thẫn thờ.
Cứ hễ trong xe có người nói chuyện là lão lại ngăn cản: “Đừng nói, tôi đang suy nghĩ, yên lặng, yên lặng đi.”
Lão đã nói thế rồi thì sao có thể không yên lặng chứ, cả xe im ru,
đến ho khan cũng ngậm miệng lấp tiếng trong họng, Giang Luyện chán muốn
chết, xe chạy không được bao lâu thì nhắm mắt đi ngủ.
Song cũng chẳng được yên thân mà ngủ, đường núi không dễ đi, thỉnh thoảng phanh khựng hay xóc nảy một cái, hắn lại bị đánh thức.
Lúc lại qua một cái xóc nảy, hắn mở mắt, trông thấy Mạnh Thiên Tư và
Thù Bích Ảnh ở ven đường, nhìn có vẻ như là Thù Bích Ảnh nhường xe máy
cho Mạnh Thiên Tư đi.
Xe máy phân khối lớn không phải ai cũng đi được, Giang Luyện hơi lo
lắng, vội ghé sát cửa sổ xem, vậy nhưng đúng lúc đó xe rẽ sang đường
khác, trong chớp mắt đã không nhìn thấy gì nữa.
Hắn dựa lại vào ghế, thầm cười mình lo bò trắng răng: Mạnh Thiên Tư
được bảy me u thay phiên nhau nuôi lớn, lúc sống với Thù Bích Ảnh quá
nửa là cũng học đi xe máy, sẽ không xảy ra chuyện gì.
…
Cứ tỉnh tỉnh ngủ ngủ, quanh quanh co co như vậy, rốt cuộc đến giờ cơm tối thì về đến Vân Mộng Phong.
***
Cả một đoàn người đông đúc như vậy xuống xe nhất thời khiến đoạn
đường chỗ Vân Mộng Phong chật cứng, dỡ đồ, sắp xếp, chia phòng, ồn ào ăn cơm, uống năm thét sáu, nghe mà khiến người ta buốt óc.
Giang Luyện vừa xuống xe đã bị lạc trong đoàn người và đủ các loại
thiết bị dụng cụ lều bạt chất đống lung tung, đang chẳng biết chỗ nào
với chỗ nào thì chợt nghe thấy tiếng Huống Mỹ Doanh: “Giang Luyện!”
Theo tiếng nhìn qua, Huống Mỹ Doanh đang chạy tới, thỉnh thoảng còn phải tránh người nhường đường, thẳng một đường về phía hắn.
Trông khí sắc thân mình cô, xem ra mấy ngày nay được nuôi không tệ.
Giang Luyện mỉm cười, tâm trạng cũng sáng sủa hơn hẳn, vô thức giơ
tay lên, chuẩn bị xong xuôi làm một cái ôm, vậy nhưng Huống Mỹ Doanh
chạy tới trước mặt hắn rồi lại nhíu mày, lùi ra một bước vẻ ghét bỏ:
“Anh là…người rừng vừa mới bò trong hang ra đó hả?”
Nói thật thì mấy ngày nay vất vả bôn ba, xuống vách leo núi, hình
tượng đúng là rất chật vật, nhưng trước khi xuất phát Giang Luyện cũng
coi như đã chỉnh trang qua: dùng nước khoáng rửa mặt và cổ, cũng dùng
tay vuốt vuốt tóc, tự nhận là cũng ra dáng một thanh niên ngoại hình
sáng láng.
Không ngờ vừa gặp mặt đã bị chê, Giang Luyện thầm tức tối, song vẫn
không nhịn được giơ tay lên hít hít mũi ngửi: “Anh bốc mùi lắm hả?”
Huống Mỹ Doanh ghét bỏ hắn ở rất nhiều mặt, một lời khó nói hết, “bốc mùi” vẫn chưa phải là cái nổi trội nhất, cô quyết định tìm một trọng
điểm.
Cô đi quanh hắn một vòng, sau cùng tóm lấy một góc áo hắn: “Lưng áo
của anh đâu? Anh đang mặc áo hai mảnh hay là hai cái tay áo đó?”
Khoa trương quá rồi đấy, tuy lưng áo hắn bị mài rất thê thảm nhưng
hắn đã kiểm tra rồi, còn vô số các sợi và dải vải mảnh bắc ngang mà, mặc lên người vẫn miễn cưỡng giữ được khung dàn và danh dự của một cái áo,
nói hắn chỉ mặc hai cái tay áo là ức hiếp hắn quá rồi.
Giang Luyện cười khẩy: “Chỉ chú ý tới mỗi quần áo thôi à, không phát
hiện ra trên người anh quấn băng vải hả? Không thể bày tỏ chút quan tâm
sao? Lương tâm của em đâu rồi?”
Huống Mỹ Doanh cười hì hì, lại kéo tay Giang Luyện: “Thấy mà, không
phải là còn chưa kịp quan tâm sao. Đi, ăn cơm đã, em bảo Vi Bưu lấy cơm
cho anh trước rồi, anh ăn uống no đủ xong hẵng…”
Cô suy nghĩ tìm một từ nghe sao thật uyển chuyển: “Đi tắm.”
…
Sân sau của Vân Mộng Phong làm thành một nhà hàng, chuyên phục vụ cho khách trọ, lúc đoàn xe còn chưa tới đã nhận được thông báo, chuẩn bị
bữa tối từ trước, còn là tiệc buffet, lúc Giang Luyện vào ngồi, trong
nhà hàng còn chưa đông lắm, vừa ăn vài miếng canh, ngẩng đầu lại lần
nữa, đã sắp hết chỗ rồi.
Hắn nhìn khắp đám người một lúc, không thấy hai mẹ con Mạnh Thiên Tư
đâu: Dù sao cũng đều là bà lớn cả, phỏng chừng là được phục vụ đặc biệt
chứ không tới đây chen chúc.
Cũng không có Thần Côn, song lại thấy Thẩm Vạn Cổ tới lấy một phần
đóng gói đi, Giang Luyện gọi gã lại, hỏi rồi mới biết, Thần Côn vẫn đang mải ngẫm nghĩ.
“Chú Côn nói là giống như sinh con vậy, cảm giác như sắp ra rồi nhưng vẫn kém một hơi, chú ấy cuống điên lên được, đến cơm cũng quên ăn, vậy
không được, tôi bèn đóng gói mang lên cho chú ấy.”
Giống như sinh con vậy, so sánh này thật là…
Giang Luyện gật đầu, thả cho gã đi đưa cơm.
Lại hỏi tình hình của Huống Đồng Thắng, Huống Mỹ Doanh lo lắng: “Sáng trưa tối em đều liên hệ với bên kia, lần này hình như không ổn thật
rồi, bác sĩ nói sớm thì năm ba ngày, muộn thì bảy tám ngày, Giang Luyện, hay là chúng ta về trước đi.”
Giang Luyện thoáng im lặng: “Bên đây anh hẳn là sắp có tiến triển lớn trong vòng một, hai ngày tới rồi, anh cảm thấy mang chút gì có giá trị
về, cụ nuôi đi cũng được yên lòng hơn.”
Còn một nguyên nhân quan trọng nữa mà hắn không nói rõ: Mạnh Thiên Tư đã đang giúp hắn điều động thận châu rồi, vật quý báu như vậy tất nhiên là dùng xong phải trả – giờ hắn rời đi, chẳng lẽ lại gạt thận châu sang một bên bắt nó đợi hắn sao? Hắn có phải VIP vủng gì đâu.
Nghe thấy mấy chữ “có tiến triển lớn”, Huống Mỹ Doanh vậy mà là không phản ứng lại ngay được, ngẩn người một lúc, biết là nên vui mừng, song
phản ứng đầu tiên lại là mắt nhòa đi, mãi lâu sau mới gật đầu, giọng
cũng run run: “Được, tối nay em sẽ gọi cho cụ, cụ biết rồi, vui vẻ lên,
không chừng lại có chuyển biến tốt.”
Vi Bưu ngồi nghe bên cạnh, cũng không chen lời: Huống Đồng Thắng chưa bao giờ tiết lộ bí mật của nhà họ Huống cho y, Huống Mỹ Doanh cũng bảo y đừng hỏi, y bèn không hỏi.
Nhưng y không ngốc, y biết cụ nuôi coi trọng Giang Luyện, cũng biết
Giang Luyện bôn tẩu chắc chắn là vì chuyện liên quan đến bệnh của Huống
Mỹ Doanh.
Bây giờ đã có “tiến triển lớn”, đương nhiên là rất tốt, bằng không Mỹ Doanh đã chẳng mừng đến ứa nước mắt, mà miễn là Mỹ Doanh vui vẻ, y cũng sẽ vui.
***
Hiện giờ Mạnh Thiên Tư cũng không rảnh rỗi, trở lại quần thể quỷ non
rồi, hai chữ “ngai vàng” tượng trưng cho quá nhiều điều, mỗi tiếng nói
mỗi hành vi đều phải thật cẩn thận, hơn nữa, hiếm khi gặp u năm một lần, tất nhiên là phải cùng ăn cùng tán gẫu cùng thưởng thức thận châu,
không rút ra được chút thì giờ nào.
Vất vả mãi mới tìm được một lúc rảnh để xuống tìm Giang Luyện, không khéo là hắn lại đang tắm mất rồi.
Người mở cửa là Vi Bưu, y không giỏi giao tiếp xử sự cho lắm, không
có liên hệ gì với Mạnh Thiên Tư, lần duy nhất lại là mưu đồ bắt cóc, cảm thấy rất áy náy – bèn nói câu “Hắn đang tắm” rồi đỏ lựng mặt, im re.
Mạnh Thiên Tư hoàn toàn có thể nhờ y chuyển lời, song làm vậy cô lại
thành ra giống một chân chạy vặt, chạy không một chuyến toi công, không
gặp được ai, không hỏi được gì, thế nên cũng nhíu mày.
Bầu không khí trở nên rất xấu hổ, sau cùng, Vi Bưu làm ra một hành
động rất đáng kinh hãi: Y chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa, gọi Huống Mỹ
Doanh ra, chỉ chỉ vào Mạnh Thiên Tư, ý bảo chỗ này có khách cần tiếp rồi đi thẳng về phòng.
Huống Mỹ Doanh cũng hơi luống cuống, cô vẫn luôn sợ Mạnh Thiên Tư,
tuy hiện giờ biết rằng song phương đã hòa giải, song người đứng ra hòa
giải là Giang Luyện, còn cách cô một vách ngăn.
Thế là, giọng nhỏ chẳng kém muỗi kêu là bao: “Cô Mạnh, có việc gì à?”
Mạnh Thiên Tư biết Huống Mỹ Doanh sợ mình, bèn cố nặn ra một nụ cười
hiền hòa, nhưng giả vờ cười, đến mình cũng cảm thấy giống bà ngoại sói,
bèn bỏ qua, chỉ nói: “Cô nói với anh ta là đêm mai có mưa… Bảo anh ta
dành chút thời gian theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Trong lòng Huống Mỹ Doanh đã hiểu được bảy tám phần, rất cảm kích, vội gật đầu.
Nói xong, Mạnh Thiên Tư vẫn chưa đi ngay, hơi do dự rồi nói: “Giang
Luyện kể tôi nghe chuyện của cô rồi, cụ cô cũng thật không dễ dàng… Tôi
muốn hỏi chút về chuyện của Vi Bưu.”
Vi Bưu?
Huống Mỹ Doanh sửng sốt.
“Đúng vậy, Vi Bưu cũng là được nhận nuôi à?”
Huống Mỹ Doanh đáp: “Phải.”
Cô hơi khó hiểu, lại có phần cảnh giác: Sao cô Mạnh này lại đột nhiên chú ý tới Vi Bưu vậy.
“Trước đây anh ta…sống có khổ cực không?”
Nụ cười của Huống Mỹ Doanh trở nên gượng gạo: “Có…có, những người phải lưu lạc ngoài đường như anh ấy đều sống rất khổ cực.”
Mạnh Thiên Tư tỏ vẻ đồng cảm: “Xem ra là đã phải chịu khổ không ít,
vậy anh ta còn nhớ được chuyện trước kia không? Ví dụ như bố mẹ mình
ấy…có từng kể với cô không?”
Huống Mỹ Doanh đáp: “Không, khi đó còn nhỏ, anh ấy không nhớ.”
Mạnh Thiên Tư ồ một tiếng: “Vậy à?”
Lại rất “tùy ý” hỏi tiếp: “Giang Luyện thì sao, anh ta có nhớ không?”
Huống Mỹ Doanh lắc đầu: “Anh ấy lại càng không, lúc anh ấy được cụ
tôi nhận nuôi còn nhỏ hơn Vi Bưu nữa, hơn nữa khi đó anh ấy đã lưu lạc
bên ngoài mấy năm rồi… Dù sao thì trước nay đều chưa từng nghe anh ấy
nói đến.”
Mạnh Thiên Tư lại ồ một tiếng, vòng lời lại về Vi Bưu, kết thúc cuộc
đối đáp này: “Con người Vi Bưu cũng tử tế thật đấy… Tôi chỉ hỏi thăm
chút thôi.”
Cô xoay người rời đi, cảm thấy mình thông minh hết sức: Dò la là phải dương đông kích tây, tránh mạnh đánh yếu như thế, cứ te te hỏi thẳng về Giang Luyện, đợi lát nữa Huống Mỹ Doanh nói cho Giang Luyện biết thì
xấu hổ chết mất.
Huống Mỹ Doanh đứng tại chỗ một lúc, chợt nghe thấy tiếng mở cửa
phòng, quay sang nhìn, là Vi Bưu thò đầu ra, còn thở ra một câu: “Cô
ấy…đi rồi à? Có chuyện gì mà phải đích thân tới hỏi thế, phái người
chuyển lời không được sao?”
Câu này chọc trúng vào tâm sự của Huống Mỹ Doanh, cô lạnh lùng lườm
Vi Bưu: “Có chuyện gì mà anh lại không biết à? Anh và cô Mạnh giao tình
sâu quá cơ.”
Vi Bưu ngạc nhiên: “Anh có giao tình gì với cô ấy? Mặt còn chẳng gặp được mấy lần.”
Bắt cóc…cũng được coi là giao tình à?
Huống Mỹ Doanh lạnh lẽo đáp: “Vậy phải tự hỏi chính anh rồi, lợi hại
thật, còn chưa gặp mặt được mấy lần mà cô Mạnh đã đích thân tới hỏi thăm về anh, chỉ hận không thể nghe ngóng hết cha mẹ anh em, còn thương anh
khi còn nhỏ phải chịu khổ nữa kìa.”
Nói đoạn, sải bước về phòng, đóng cửa đánh rầm một tiếng.
…
Vi Bưu gãi đầu một lúc, cũng hậm hức trở về phòng.
Không đúng, cô Mạnh hỏi thăm về y, còn là đích thân hỏi thăm, hỏi cả
về cha mẹ anh em, còn thương y khi còn nhỏ lưu lạc phải chịu khổ?
Chẳng lẽ…
Vi Bưu thầm giật mình: Chẳng lẽ cô Mạnh này có ý với y?
Nhưng y chưa từng thể hiện gì trước mặt cô mà, hơn nữa, ngoại hình
cũng chẳng phải là ưu thế của y, có điều cũng khó nói lắm, có thể đại
tiểu thư người ta nhìn trai xinh gái đẹp nhàm mắt rồi, căn bản là không
quan tâm tới những thứ trần tục như vẻ bề ngoài, hơn nữa, người ta tuệ
nhãn mắt châu, biết Vi Bưu y không giống người phàm…
Y hơi phổng mũi, từ nhỏ đến lớn đã không lọt được vào mắt xanh của cô gái nào, ngược lại, Giang Luyện thì rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt,
nhưng vậy đã sao, Giang Luyện chỉ thu hút được phường dung chi tục phấn, Vi Bưu y đây lại hấp dẫn được hàng chất lượng cao đấy nhé…
Cơ mà đáng tiếc là y không có cảm giác với cô Mạnh, y thích người như Mỹ Doanh cơ.
Giang Luyện tắm rửa xong đi ra, quanh hông quấn khăn tắm, dùng khăn mặt liên tục chà tóc.
Vi Bưu liếc hắn một cái, cảm giác ưu việt cách xa mấy mét cũng cảm nhận được.
Tình huống gì thế? Giang Luyện nhíu mày, động tác lau tóc cũng chậm lại.
Có điều cũng không truy đến cùng, dù sao con người Vi Bưu vốn lòng dạ hẹp hòi, trước nay vẫn luôn chưa từng nhìn hắn với ánh mắt tử tế gì.
***
Ngủ đến nửa đêm, Giang Luyện bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Có sự kiện bắt giữ uy hiếp trước đó, Giang Luyện thành ra có bóng ma
tâm lý với kiểu nửa đêm gọi cửa này rồi, hắn ngồi bật dậy ngay tức khắc, song cơ bắp toàn thân lại nhanh chóng giãn lỏng.
Hắn nghe ra, lẫn trong tiếng gõ cửa này có giọng của Thần Côn: “Tiểu Luyện Luyện? Tiểu Luyện Luyện!”
Vi Bưu cũng đã từ căng thẳng cực độ chuyển sang thở phào rồi đến tức
giận: “Nửa đêm nửa hôm, có còn để cho người ta ngủ không hả?”
Giang Luyện ra mở cửa.
Thần Côn đứng ngay trước cửa, mặt đỏ bừng, không ngừng liếm môi, mái
đầu quăn tít rối bời, đó là kết quả của vô số lần vò đầu bứt tai.
Nhìn xuống, giày cũng không đi, gấp gáp đến mức nào mà đi chân trần tìm tới vậy chứ.
Thẩm Vạn Cổ theo hầu bên cạnh, hơi có dấu hiệu thức đêm dại người.
Giang Luyện còn chưa kịp mở miệng, Thần Côn đã túm lấy cánh tay hắn:
“Đi, đi, Tiểu Luyện Luyện, qua chỗ tôi nói chuyện, tôi vừa luận ra được
một khung sườn, rất lớn, tự tôi cũng cảm thấy có phần…không thể tin
được. Tôi hơi loạn, cần tìm một người đầu óc thông minh chút, giúp tôi
xác nhận.”
Còn bảo Thẩm Vạn Cổ: “Được rồi được rồi, cậu đi đi.”
Lão túm Giang Luyện chạy thẳng, chân trần đạp trên mặt đất nghe rầm
rầm, còn chưa kịp vào cửa đã không chờ nổi mở miệng hỏi: “Tiểu Luyện
Luyện, cậu biết Xi Vưu không?”
Phòng Thẩm Vạn Cổ ngay bên cạnh phòng Thần Côn nên cách nhau không xa, nghe vậy thuận miệng đáp: “Biết, là một tên phản diện.”
Thần Côn sững người, dung dữ quay sang trừng gã: “Ai! Cậu nói ai phản diện.”
Thẩm Vạn Cổ bị dọa hết hồn: “Xi…Xi Vưu đó, không phải ông ta đối nghịch với Hoàng Đế, còn đánh nhau sao?”
Thần Côn cả giận: “Nói vớ vẩn, cậu đọc lắm tiểu thuyết dã sử quá rồi, Xi Vưu người ta sao có thể là phản diện chứ? Ông ấy là thủ lĩnh của
liên minh bộ lạc thị tộc Cửu Lê, chúng ta bây giờ gọi là ‘con cháu Viêm
Hoàng’, song cũng gọi là ‘Lê dân bách tính’, ‘Lê dân’ này chính là từ
‘dân Cửu Lê’ ra đó, Xi Vưu được tôn là tam đại thủy tổ của dân tộc Trung Hoa cùng Hoàng Đế và Viêm Đế.”
Nói tới đây, rầm một tiếng đóng cửa lại.
***
Trong phòng rất sáng, nhất thời Giang Luyện không thích ứng được, một lát sau mới thấy rõ giấy tờ vứt lung tung đầy đất, trên bàn có cơm hộp
đã mở ra nhưng chưa động tới miếng nào.
Bảo sao lại có cái mùi hơi khó tả này, Giang Luyện đi mở cửa sổ thông khí trước rồi mới trả lời câu hỏi của Thần Côn: “Biết.”
Nhà cũ nhà họ Huống ở Lâu Để, mà vẫn luôn có truyền thuyết rằng Lâu Để chính là cố hương của Xi Vưu.
Lúc quay đầu lại, trông thấy Thần Côn đang run rẩy giơ một trang giấy lên cho hắn xem.
Trên giấy vẽ bản đồ.
Nói vậy cũng không chính xác, quá đơn sơ, chỉ có một dòng Trường
Giang phân chia nam bắc, bốn dấu khoanh vòng khác nhau ghi: Tương Tây,
Quý Châu, Quảng Tây, Vân Nam.
Hừm, bốn nơi này có điểm tương đồng, đều nằm ở phía Tây Nam, nhiều
núi đường hiểm, tương đối khép kín trong một khoảng thời gian rất dài,
được một vài người cho là vùng biên cương, vùng man di, mù mịt chướng
khí.
Giang Luyện nhướng mày: “Có ý gì?”
Thần Côn nói: “Năm đó, Hoàng Đế và Xi Vưu đại chiến, Xi Vưu thua trận rút lui, rút đến Tương Tây, mấy ngàn năm trôi qua, bộ lạc không ngừng
di chuyển, nhưng đa số đều đi về phía rừng núi, đất hiểm, vùng biên
cương, phạm vi đại khái là những chỗ này, đương nhiên, có khả năng còn
di chuyển xuống tận Đông Nam Á – khi đó còn quá sớm, không chú ý đến vấn đề biên giới như bây giờ.”
Giang Luyện gật đầu, vẫn chưa hiểu dụng ý của Thần Côn.
Thần Côn nói: “Cậu không cảm thấy kỳ lạ à? Những nơi có nhiều chuyện quái dị đều nằm trong phạm vi này.”
Lão liệt kê cho Giang Luyện nghe: “Cổ thuật ở khu Miêu, nổi tiếng
nhất là Miêu đất Tương và Miêu Đen đất Điền, cùng lắm thỉnh thoảng mới
vượt rào, kéo dài sang những vùng lân cận, không xa hơn nữa; lạc động,
không cần phải nói, chỉ có ở Tương Tây; Thần Châu phù thì ở khu Hoài Hóa Nguyên Lăng… Toàn bộ đều nằm trong phạm vi này, toàn bộ! Cậu có từng
nghe ở Thượng Hải có người cản thi không? Hay là ở Bắc Kinh có người thả cổ? Không đúng không? Tất cả đều ở dải đất này!”
Lão thò ngón tay chọc mạnh lên những chỗ được đánh dấu trên giấy, làm tờ giấy giòn mỏng rung lên rào rào.
Cả người Giang Luyện nổi lên cảm giác kỳ dị: “Chú nói tiếp đi.”
“Người theo Xi Vưu rút vào những chỗ này chủ yếu đều là dân Cửu Lê,
Tam Miêu, nói chung là rất nhiều các dân tộc thiểu số, hiện giờ trong
một vài khu Miêu vẫn đang thờ Xi Vưu làm thủy tô. Họ không có chữ viết
riêng, đời đời truyền miệng. Tôi hỏi lại cậu câu này, trong thần thoại,
chữ viết là do ai tạo ra?”
Câu hỏi này đã được đề cập rất nhiều lần trong mấy ngày nay, Giang Luyện không cần nghĩ cũng đáp được: “Thương Hiệt.”
“Đúng vậy, Thương Hiệt tạo chữ, nhưng Thương Hiệt là sử quan của
Hoàng Đế, cậu nói xem, có khi nào bởi Xi Vưu đối đầu với Hoàng Đế nên
sau khi chiến bại, bộ lạc của ông ta cũng chống cự tất cả những thứ do
bên Hoàng Đến truyền bá, bao gồm cả chữ viết không?”
Giang Luyện thoát trầm ngâm, xét ra thì…
“Có khả năng này.”
Thần Côn lại nuốt một ngụm nước bọt.
“Họ không cần chữ viết, đã quen truyền miệng, nhưng đồng thời cũng
tiếp tục sử dụng một biện pháp ghi chép khác, thắt thừng ghi nhớ.”
Tờ giấy kia bay khỏi ngón tay lão, Thần Côn không để ý, chỉ đăm đăm nhìn hắn, còn gọi hắn: “Giang Luyện này.”
Lão không gọi hắn là “Tiểu Luyện Luyện” nữa, Thần Côn là vậy, vào
những thời khắc hiếm hoi vô cùng trịnh trọng, lão sẽ gọi người ta bằng
cả họ cả tên.
“Còn nhớ hôm nay Thẩm Bang đã nói rằng rất nhiều dân tộc thiểu số
thích thêu hoa không? Có phải là xu hướng tư duy của chúng ta quá đi vào lối mòn rồi không? Vừa nói đến thắt thừng ghi nhớ là cho ngay rằng đó
là chỉ những sợi thừng to… Nhưng nếu thừng thật ra là sợi chỉ thì sao?
Như vậy, chuyện mà cậu thắt “chỉ” để ghi nhớ sẽ có dạng thế nào?”
Giang Luyện không đáp.
Nhưng sâu nơi đáy lòng, có một giọng nói đang cất tiếng: Là hoa văn, là thứ hoa văn thêu bất kể có đọc hiểu hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT