Giang Luyện nói: “Đời người chỉ ngắn ngủi có vài chục năm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là cả đời, nếu không trải qua chút chuyện hơi lớn chút
thì có phải là hơi…thiệt không?”
Hắn nói chuyện nặng nề thành ra nhẹ nhàng như vậy, hình như cũng rất
có lý, Mạnh Thiên Tư ngồi dậy, dựa lưng vào vách núi, đáp hắn: “Anh đúng là giỏi nói nhỉ.”
Cô nhìn chằm chằm vào túi mật núi, nhìn hồi lâu, trên chóp mũi lại chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Phải làm gì với thứ này bây giờ?
Từ nhỏ tính cô đã tùy tiện ranh mãnh lại bạo gan, cũng không sợ ra
quyết định, mí mắt khẽ nhấc, vứt xuống một câu “Có chuyện gì thì tính
tôi”, cũng không sợ phải gánh trách nhiệm, cằm hất lên, kiêu ngạo vô
cùng…
“Họ đều nghe tôi sai bảo cả, có vấn đề gì đều đổ sang cho tôi.”
Thực ra khi đó vai mềm sức yếu, cũng chẳng gánh được trách nhiệm gì,
nhưng các cô bác đều thích cái tính này của cô: Ngồi trên ngôi cao, nếu
cứ gặp chuyện là e dè, không dám gõ búa, mọi việc đều giao cho người
dưới gánh vác thì cũng quá không có chí khí rồi.
Nhưng bây giờ thì lại không đưa ra được chủ kiến gì.
Giang Luyện nhìn ra tâm tư cô: “Cô có hai lựa chọn.”
Đây không phải là nói nhảm à?”
Nhưng cô vẫn nhẫn nại nghe hắn nói nhảm.
“Một là để túi mật núi lại nơi này, túi mật núi tuy gần gũi với Thần
Công nhưng cũng chẳng có chân, không thể chạy theo chú ấy; ‘Mắt nhỏ dầu’ và ‘Lưỡi chạy lung tung’ đều phế cả rồi, có điều vách núi này xuống quá nguy hiểm, trên đời cũng chẳng có ai khác có thể mổ núi đến tầng chín – đặt ở đây vẫn rất an toàn.”
“Khuyết điểm là, giống như bài domino vậy, đổ đến đây thì bỗng bị ấn
dừng, mọi băn khoăn, vướng mắc cũng đều chỉ đến được đây mà thôi.”
“Rốt cuộc túi mật núi là thứ gì, có công dụng gì, còn có thể đưa tới
những chuyện gì, cô đều không thể biết được nữa; cô không giúp được ma
nước, bởi chỉ nhìn thấy hình dáng của túi mật núi, không có ý nghĩa gì
với họ cả; cô cũng sẽ không biết vì sao Bạch Thủy Tiêu lại liều mạng cản trở suốt dọc đường này – con ả này quá kín miệng, không nhìn thấy quan
tài chắc chắn sẽ không phun ra một chữ nào.”
Hắn dừng lại ở đây một thoáng.
Mạnh Thiên Tư cũng không cần thời gian để tiêu hóa, những điều này
bản thân cô cũng tự suy ra được: Chỉ có điều nghe từ miệng người khác
nói ra, cảm giác đúng là rất khác biệt.
Cô hỏi: “Hai thì sao?”
“Hai là mang túi mật núi ra ngoài, để những quân bài này được thỏa
thích đổ một lèo tới cùng. Có một số việc không phải là không đổ được,
túi mật núi đã treo cứng ở đây mấy ngàn năm rồi, vì chúng ta đến mà sinh ra một số nhiễu loạn, chuyện cũng có tiến triển: Chẳng hạn như thì ra
túi mật núi không phải là được thờ phụng mà giống như bị giam giữ; hay
chẳng hạn như nó có quan hệ với Thần Côn, với rương, thậm chí là
với…rồng.”
“Tôi tin rằng nếu như nó được mang ra ngoài, chân chính phát huy công hiệu ‘mật non khắc tinh nước’, sẽ thay đổi được hướng đi của rất nhiều
chuyện, thậm chí là vận mệnh của rất nhiều người. Nhưng nếu để nó tiếp
tục nằm bất động ở đây thì nó sẽ chỉ nằm bất động như thế mà thôi.”
“Khuyết điểm là, không biết, không biết gì hết. Nhưng thế giới này
thuở ban đầu không phải cũng chỉ toàn là không biết thôi sao?”
Hắn chỉ nói đến đây.
Hai người sóng vai ngồi bên nhau, hơi thở nhẹ nông, đều nhìn viên túi mật núi kia, không khí trong buồng đá dường như không có sự lưu động,
đến lông đá trên vách cũng không rung rinh một cái nào, nhưng nơi yên
tĩnh nhất thường ẩn chứa luồng sức mạnh dồi dào, e rằng ngày sau, mọi
sóng to gió lớn đều là nổi từ đây lên.
Một lúc lâu sau, Mạnh Thiên Tư thốt ra một câu: “Đói.”
Đã hiểu, Giang Luyện thò tay vào túi quần, lục tìm móc thanh protein ra.
Mạnh Thiên Tư tổng cộng phát “cơm” hai lần, hai thanh protein, mỗi
lần hắn đều theo thói quen chỉ ăn nửa thanh, vừa vặn còn lại một thanh,
chỉ là không biết đã lọt vào mắt cô từ lúc nào.
Giang Luyện đưa thanh protein cho cô, có phần cảm khái, tâm trạng này giống như là vất vả mãi mới giấu được chút tiền riêng, còn chưa kịp ủ
ấm thì đã bị kẻ địch xảo quyệt cướp mất rồi.
Mạnh Thiên Tư nhận lấy, xé miệng bao, động tác tuy khẽ khàng nhưng
bao giấy gói dù sao cũng làm bằng ni lông, buồng đá yên tĩnh, tiếng loạt xoạt vụn nhỏ nghe như tràn ngập mọi ngóc ngách, rót thẳng vào tai vậy.
Cô cắn một miếng, thực sự không nhịn được, che miệng cười phụt một
tiếng, thậm chí còn phun cả chút vụn bã ra: “Thế mới nói, anh cất giấu
làm gì chứ, vào bụng là an toàn nhất, tự mình ăn không tốt à? Cất rồi về sau chỉ lợi cho người ta.”
Giang Luyện bảo cô: “Cô đừng để bị sặc.”
Dừng một chút, lại bổ sung: “Tôi không giấu thì giờ cô đớp không khí chắc?”
Sợ tiếng nhai quá lớn, Mạnh Thiên Tư ngậm miệng, chỉ dùng lưỡi răng
từ từ đẩy mài cắn, mà một khi không có tiếng động, xung quanh sẽ lại trở nên yên tĩnh, sự chú ý cũng bất tri bất giác mà quay trở lại túi mật
núi.
Cô nhỏ giọng: “Thực ra đạo lý tôi đều hiểu cả, chỉ là sợ quyết định sai.”
Giang Luyện nói: “Cô mới bao tuổi chứ, bây giờ chỉ quyết định cái này thôi cô đã chùn bước rồi, về sau sao trông đợi được cô ra những quyết
định khó khăn hơn? Lại, dẫu tình thế có gay go thì vẫn có một thứ là cơ
xoay chuyển cơ mà – trong mắt tôi, chuyện ra quyết định không có đúng
sai.”
“Giống như là khi cô chọn giữa lên đại học và đi làm phụ giúp gia
đình vậy, chẳng lẽ không lên đại học là chắc chắn sụp đổ tiền đồ, cuộc
sống không còn hi vọng gì nữa à? Lẽ nào chỉ có đại học là trường học còn xã hội thì không? Cô không thể tích lũy kinh nghiệm từ việc đi làm mà
tìm cơ hội, lập nghiệp, lên được đỉnh cao cuộc đời như đi học sao?”
“Quyết định không có đúng sai, đáng sợ nhất chẳng lẽ không phải là sau khi quyết định lại thu tay về, mặc kệ nó sao?”
Người này cứ nói tới đạo lý là lại y hệt như Thần Côn khi nói về lý
luận khoa học của lão vậy, thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Mạnh
Thiên Tư lườm hắn: “Giỏi gieo hạt giống tâm hồn ghê cơ.”
Giang Luyện đáp lại cô: “Cũng là sở trường.”
Bằng không, sao có thể chịu đựng nổi những tháng ngày lang bạt kỳ hồ, đói đến ngực dán vào lưng, đắp báo lượm được, ngủ dưới gầm cầu gió lạnh vù vù ấy?
Không ai ở bên động viên tinh thần thì hắn lại chẳng tự gieo hạt
giống tâm hồn cho mình, vững tin vào ngày mai có kẹo, ngày mai có bánh,
mà hắn thì hẳn sẽ là người có thể bắt được món kẹo và bánh này sao?
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Xem ra, sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện lắm…”
Giang Luyện cười: “Cô nhàn nhã phú quý lâu quá rồi đó, người sống
trên đời ai mà chẳng có một đống chuyện sứt đầu bể trán chứ, Thần Côn
muốn tìm rương, tôi cũng đang tìm rương…”
Còn chưa nói hết, chợt nghe Thần Côn ngạc nhiên nói: “Ai? Ai cũng
đang tìm rương cơ? Cậu à? Tiểu Luyện Luyện, cậu cũng cần tìm rương?”
Thì ra Thần Côn đang mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê thì chợt nghe có người nói “Thần Côn muốn tìm rương, tôi cũng đang tìm rương”, trong sát na hết sạch buồn ngủ, cơ ngồi ngồi bật dậy, nhìn Giang Luyện há hốc
miệng.
Giang Luyện cũng ngạc nhiên: “Tôi chưa từng kể với chú à?”
Nhớ ra rồi, đúng là Thần Côn từng hỏi nguyên nhân hắn tới Tương tây,
nhưng lúc đó nặng cảnh giác, chỉ lấp liếm cho qua, hai ba câu đã đuổi
Thần Côn đi – giờ đã khác xưa, hiện tại cùng tiến cùng lùi, lại nhìn
người ta nhiều bí mật như vậy, chút chuyện của mình dường như cũng chẳng đáng giấu giếm.
Huống chi, sự thật chứng mình, nhiều người tham dự đúng là nhiều lối
đi hơn: Lão Thần Côn này cái gì cũng biết một chút, giống như một con
đường lớn rẽ đâu cũng thông vậy.
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng tìm rương, lúc trước tôi còn hoài
nghi không biết liệu tôi với chú có tìm cùng một cái hay không, nhưng
hiện giờ xem ra hẳn là không phải.”
Cái Thần Côn muốn tìm xa xưa quá rồi, có liên quan tới túi mật núi và loài rồng trong truyền thuyết, hắn có bắc tám sào cũng với không tới:
Cái rương của nhà họ Huống chỉ là đánh mất trước giải phóng, cất một toa thuốc đặc biệt mà thôi.
Hắn cố gắng tóm gọn hết sức kể lại chuyện của Huống Mỹ Doanh.
Thần Côn nghe không chớp mắt, trong lòng còn rất vui vẻ, cảm thấy cả
hai đều là “người tìm rương”, quả nhiên rất có duyên phận, đang nghe
chăm chú thì bỗng liếc thấy cái gì, trong lòng nhảy dựng, lại không dám
lớn tiếng phá đám, bèn túm lấy Giang Luyện, hạ giọng: “Nhìn kìa, nhìn
kìa!”
Giang Luyện quay đầu, trông thấy Mạnh Thiên Tư đang nâng túi mật núi
lên, dùng băng vải sạch bao nó lại, bỏ vào cái balo tùy thân kia.
Thần Côn vừa mừng vừa sợ: “Cô ấy muốn…”
Mặc dù đã đoán được từ trước song đến lúc tận mắt nhìn thấy, Giang
Luyện vẫn cảm thấy như đang chứng kiến đại sự gì vậy, có một cảm giác
rất khác lan khắp toàn thân, trong lòng không ngừng chấn động.
Nhưng hắn không muốn biểu hiện kinh ngạc quá rõ ràng như Thần Côn, bèn nói: “Chú bình tĩnh chút.”
…
Nơi cửa họng khá cao, Giang Luyện đỡ Thần Côn lên trước rồi qua giúp
Mạnh Thiên Tư, lúc đưa cô lên vách đá thì hỏi một câu: “Quyết định chắc
chắn rồi? Giờ không sợ nữa?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Sợ chứ.”
Lại cười: “Nhưng mà cũng có chút kích thích, trước kia, cuộc đời
giống như liếc một cái là thấy hết được vậy, hiện giờ thì khác rồi.”
Hiện giờ không thấy được, không biết, cũng khó lường, phải đo đạc suy tính từng bước, đi tiếp rồi mới biết được.
Giang Luyện nói: “Cô sẽ không sao đâu.”
Hắn cũng không chắc lắm, không ai có thể áp hai chữ chắc chắn vào thứ mình không biết, vậy nhưng đó là lời cầu nguyện từ tận đáy lòng.
Mạnh Thiên Tư lại đáp rất hào sảng.
Cô nói: “Có sao hay không ai biết được chứ. Nói cho cùng, có sao hay không, mạng dài hay ngắn, đều là chuyện cả đời, kệ nó đi.”
Nói xong, nhún mình một cái đã lên được, cũng không cần Giang Luyện
nâng đỡ gì nữa, chút vách đá này đối với cô vốn chẳng phí bao nhiêu sức
lực.
Ngược lại, Giang Luyện ngớ ra, bàn tay giơ dở cứng ngắc giữa không trung.
***
Bạch Thủy Tiêu bị nhốt trong một gian lều.
Gian lều nằm trong một góc hẻo lánh, cách doanh trại một khoảng cách, sợ cô ta ở một mình làm trò mờ ám gì, trong lều bất cứ lúc nào cũng có
ít nhất ba người, bên ngoài cũng có bốn năm người – phòng thủ như vậy có thể coi là kiên cố, làm thế nào cũng không thể chạy thoát được.
Bạch Thủy Tiêu cũng không có ý định trốn chạy, chỉ đờ đẫn ngồi đó, có lúc nhìn xuống bụng dưới, cả người không nhịn được run lên, có lúc lại
mỉm cười dịu dàng, tựa hồ không lo không sợ, chết cũng nhắm mắt.
…
Bên ngoài truyền tới giọng Khưu Đống: “Anh Tân, anh tản bộ nhầm hướng rồi.”
Bạch Thủy Tiêu ngẩn người, nuốt một ngụm không khí xuống họng, biết
rõ là không nhìn được song vẫn chằm chằm nhìn về phía cửa lều.
Tân Từ, cô ta nhớ được người này, trong bữa tiệc của Mạnh Thiên Tư,
trong căn phòng trọ được cải tạo thành phòng cứu thương ở Vân Mộng
Phong, và cả ban nãy lúc bị thúc nôn.
Chợt nghe Tân Từ nói: “Không phải tản bộ, tôi mang một ít nước thuốc
tới, anh cho người bôi cho cô Bạch đi, anh xem vết thương trên mặt cô ấy thế kia.”
Khưu Đống khinh khỉnh nói: “Cần à?”
Tân Từ đáp rất nghiêm túc: “Dù ngày mai có xử tử thì hôm nay cũng
phải cho người ta ăn no chứ, lẽ nào anh cứ nhốt cô ấy đấy, trơ mắt nhìn
vết thương của cô ấy toét hết ra?”
Có thể nghe thấy tiếng Khưu Đống cười khinh miệt, có vẻ như không
muốn chuyển giúp hắn, chỉ hậm hực nói: “Anh tự vào mà đưa, trong đó có
người.”
Cửa lều khẽ vén lên, Tân Từ đi vào.
Đái khái là không ngờ được bên trong có nhiều người vậy, nhất thời
hơi luống cuống, lát sau, lúng ta lúng tung đưa lọ nước thuốc cho một
người trong đó, người nọ không tiếp: “Con ả này giết anh em của chúng
tôi, tôi còn đi bôi thuốc cho cô ta?”
Người bên cạnh cũng nói mát: “Anh Tân, thợ trang điểm các anh có phải đặc biệt tốt với phụ nữ không? Thấy người ta khóc hai tiếng đã không
chịu nổi? Anh đúng là không thấy lúc giết người cô ta tàn độc thế nào.”
Tân Từ giải thích: “Không phải, chuyện nào ra chuyện đấy, đúng là cô
ấy giết người, nhưng chúng ta cũng không thể giống cô ấy được…”
Còn chưa nói xong, người đó giờ không lên tiếng chợt phì một tiếng, nhổ đờm xuống bên chân Tân Từ.
Mặt Tân Từ đỏ lên: “Ôi, cái anh này…”
Ba người đều không để ý tới hắn, còn phá ra cười vang một hồi. Khóe
miệng Bạch Thủy Tiêu giật giật như muốn nói gì mà không nói ra.
Tân Từ cũng tức giận, ngồi xổm xuống, cầm bông gòn chấm chút cồn,
định dúi cho Bạch Thủy Tiêu, thấy cô ta bị trói thì hơi do dự, thử dò
xét tự lau cho cô ta.
Trên mặt hơi lạnh, vết thương chợt đau rát như bị kim châm, Bạch Thủy Tiêu cố nhịn, không tránh né.
Người nhổ đờm hắn nói: “Anh Tân, con ả này biết sai khiến côn trùng đó, cẩn thận cô ta thả một con lên người anh.”
Tân Từ co rúm lại, lùi ra sau tránh né.
Bạch Thủy Tiêu cười thảm, khẽ nói: “Tôi không có côn trùng, anh đừng lo.”
Tân Từ không dám nhìn vào mắt cô ta, ngập ngừng nói: “Cô Bạch, giết
người phải đền mạnh, việc này không ai giúp cô được… Tôi thấy, hay là cô thẳng thắn để được khoan hồng đi, có chuyện gì thì giao phó lại cho cô
năm.”
Bạch Thủy Tiêu thì thào: “Tôi chẳng có gì để giao phó cả.”
Tân Từ ngẩng đầu nhìn cô ta: “Có phải cô bị thần động kia khống chế
không? Cô không có thù oán gì với quỷ non, làm chuyện sai trái nhất định là do thân bất do kỷ, bị ông ta bắt ép. Cô Bạch, cô cứ nói rõ chuyện ra với cô năm là được, ở đây có sự phân biệt giữa thủ phạm và tòng phạm,
cô cũng không thể cứ hồ đồ bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền,
gánh cái tội này thay người ta…”
Bạch Thủy Tiêu bỗng kích động ngẩng mặt lên, hét: “Không có, không phải, tôi tự nguyện! Tôi tự nguyện!”
Tân Từ bị bất ngờ, lọ nước thuốc suýt tuột khỏi tay.
Hai mắt Bạch Thủy Tiêu đỏ ngầu, nhìn hắn chòng chọc, vẻ mặt như muốn
cắn rứt hai miếng thịt xuống khỏi người hắn thì mới có thể hết giận vậy: “Tôi không làm gì sai, là các người tới hại chúng tôi, tôi liều mạng
bảo vệ người tôi yêu thì có gì sai? Hả? Anh tới giết tôi, tôi đương
nhiên là muốn giết anh rồi, đó là thiên kinh địa nghĩa! Thiên kinh địa
nghĩa!”
Cô ta không còn vẻ thoát tục và thanh tú như lúc mới gặp nữa, thần
trí dường như cũng hơi mê loạn, mắt trừng đến gần như lồi ra, hơn nữa
trên mặt còn có vết thương máu thịt be bét, tư thế như muốn bổ nhào tới. Tân Từ chưa từng thấy cảnh tượng gì lớn bao giờ, chân nhũn ra, ngã ngồi xuống đất, vẫn là hai người bên cạnh đi qua, nửa dìu nửa kéo đưa hắn ra ngoài.
Lúc ra khỏi lều, vẫn có thể nghe được tiếng Bạch Thủy Tiêu vặn hỏi
như điên loạn: “Tôi sai chỗ nào? Hả? Thiên kinh địa nghĩa! Thiên kinh
địa nghĩa!”
…
Tân Từ ngồi dưới đất lấy lại bình tĩnh hồi lâu mới hoàn hồn lại được, đứng dậy chậm rãi trở về, đi đi một hồi, nhớ tới gương mặt của Bạch
Thủy Tiêu, tim lại đập dồn dập, ôm ngực thở gấp một trận.
Bên cạnh có người ho khan, là Mạnh Kình Tùng.
Tân Từ dứt khoát ôm ngực càng chặt hơn, còn nhắm nghiền hai mắt lại,
dáng vẻ sống dở chết dở: “Lão Mạnh ơi, tôi không làm được đâu, anh nói
với cô năm đổi người khác đi, chuyện nằm vùng này tôi làm không nổi.”
Mạnh Kình Tùng nói: “Không phải cậu rất có hảo cảm với cô ta à?”
Tân Từ bi phẫn: “Không phải là vừa mới có hảo cảm thì cô ta đã giết
người sao? Tôi là dân lành tuân thủ pháp luật đấy nhé. Hơn nữa, bây giờ
anh còn nói với tôi là trên người cô ta có cái thứ biến dị cổ trùng, tôi có thể không sợ sao? Tôi ngồi xồm ở đó mà chân cũng run hết cả lên, cứ
lo ngay ngáy con biến dị đó bò lên người mình.”
Mạnh Kình Tùng trấn an hắn: “Không đâu, thứ đó nếu có thể tùy ý bò lên ai thì đã sớm bò rồi, không tới lượt cậu.”
Lại bổ sung một câu: “Cô năm khen cậu biểu hiện không tệ kìa. Lòng
ngờ vực của Bạch Thủy Tiêu rất nặng, đột nhiên đối xử tốt với cô ta, cô
ta sẽ càng nghi ngờ hơn. Cậu khống chế chừng mực vừa khéo, vừa kiên trì
lập trường vừa thích hợp bày tỏ cảm thông, lần đầu tiên đã có thu hoạch
rồi.”
Tân Từ không hiểu: “Tôi còn có thu hoạch?”
Hắn kinh ngạc, đã quên sạch bách cuộc đối đáp mới rồi.
Mạnh Kình Tùng ngồi xổm xuống cạnh hắn, đưa điếu thuốc cho hắn, Tân
Từ xua tay tỏ vẻ không muốn, bây giờ đến cầm điếu thuốc thôi hắn cũng
ngại lao lực.
Mạnh Kình Tùng nói: “Cậu không nghe ra Bạch Thủy Tiêu cho rằng mình
là người bị hại sao? Cô ta cho rằng mình chỉ đang tự vệ, căn nguyên vụ
việc là chúng ta muốn hại họ, là chúng ta ra tay trước chứ không phải cô ta.”
Gượm đã gượm đã, Tân Từ có chút ấn tượng rồi: “Cô ta còn nói, cô ta
đang bảo vệ người mình yêu, vãi chưởng, người yêu cô ta là ai, thần
động? Ở đâu?”
Mạnh Kình Tùng trỏ về phía bụng hắn ra hiệu: “Chắc là ở đó đó, còn chưa thúc nôn ra được.”
Lại vỗ vỗ vai hắn: “Hẳn là Thiên Tư vừa tới Tương Tây đã bị cô ta
theo dõi rồi, cô ta nhất định đã điều tra về quỷ non, cũng biết cậu là
người ngoài duy nhất, độ cảnh giác đối với cậu không mạnh, hơn nữa bây
giờ, cậu đã có một sự khởi đầu tốt đẹp – cố lên, nói không chừng còn có
thể moi được gì đó từ cô ta, để tôi đánh tiếng với bọn Khưu Đống, để họ
sẽ chủ động phối hợp với cậu hơn.”
Phối hợp cái rắm, Tân Từ chợt nhớ ra điều gì, run run rẩy rẩy rờ tay
nắm ống quần, định mách với Mạnh Kình Tùng là người canh gác ca này tởm
chết được, vậy mà lại nhổ đờm lên gấu quần hắn.
Vậy nhưng ngẩng đầu lên, Mạnh Kình Tùng đã đi xa rồi.
Được, được lắm.
Tân Từ buông ống quần ra.
Anh chờ đấy, đợi Thiên Tư về, anh sẽ biết tay tôi!
***
Đoạn đường từ ngọn đá trở lại chân vách núi cũng không vì đã đi một
lần mà trở nên thuận lợi hơn: Vẫn tốn thì giờ tốn sức lực như trước, hơn nữa còn hết nước cạn lương thực, đi còn chậm hơn.
Lúc tới chân vách núi, tính thời gian thì đã là chiều tối.
Thần Côn tinh mắt, từ xa đã thấy chân vách núi có thứ gì đó đang nhảy tới nhảy lui: “Ơ, cái gì kìa?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy vật kia vọt lẹ vô cùng, tung mình chạy tới.
Là con khỉ nhỏ báo tin kia.
Hình tượng của nó so với lần trước càng buồn cười hơn, trên vai nhiều thêm một tay nải, lúc chuyển động, tay nải đập lên người nghe bộp bộp – nhìn hình dạng lồi lên kia, hẳn bên trong nhét một chai nước nhỏ và
không ít thanh protein, xem ra bên trên cũng dự tính được rằng đầu này
đã cạn kiệt thực ăn rồi.
Con khỉ trắng chạy tới gần rồi, cũng không bổ ngay vào Mạnh Thiên Tư
mà bất chợt dừng lại, sau đó xoay người, hết sức oai vệ chìa cao sau
lưng lên cho cô xem.
Thần Côn còn nhớ, trước đó trên lưng nó viết một chữ “Nhân (人)”.
Nhìn kỹ lại, chữ “Nhân” vẫn còn, chỉ là nhiều thêm một nét ngang, thành chữ “Đại (大)”.
Giang Luyện không đáp, lặng lẽ đếm nhẩm, chữ “Đại” lòi năm đầu.
Quả nhiên, chợt nghe Mạnh Thiên Tư nói: “Là u năm của tôi đến rồi.”
Lại đợi thêm một lúc nữa, hồi lâu sau, giữa không trung vang lên
tiếng loạt xoạt, ngửa đầu nhìn lên, ba sợi thừng bền chắc xoàn xoạt thả
xuống, rủ thẳng một mạch như linh xà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT