Đêm khuya là thời điểm thích hợp nhất để nghe kể chuyện, mà Giang Luyện lại vừa hay là một tay kể chuyện tài tình.
Câu chuyện này có liên quan tới hắn, hắn không cần phải gắng sức điều động cảm xúc mà tự nhiên đã có sẵn cảm xúc để trút, biết nhẹ giọng ở
đâu, ngắt nghỉ ở đâu, giọng hắn vốn sáng sủa, nhưng lúc kể lại nhiều lần trầm thấp, gần như dày nặng.
Ban đầu Mạnh Thiên Tư chỉ thuận miệng hỏi, dần dần lại bị hắn dẫn dắt vào, cảm giác đó hơi giống một sợi âm thanh buồn bã lên xuống trong
bóng đêm nồng đậm.
Cô hỏi: “Cho nên, là toa thuốc chữa được bệnh đó?”
Giang Luyện gật đầu: “Giờ nghĩ lại, người phụ nữ ấy cho đến chết vẫn
cố bò về phía cụ nuôi tôi náu mình, câu cuối cùng dùng hết sức lực nói
ra đó không thể chỉ là bàn giao vàng bạc tài vật gì đó.”
Nàng muốn nói cho ông biết một bí mật mà chỉ người nhà họ Huống mới
biết, có liên quan tới sống chết của con gái, đáng tiếc khi đó chỉ có
rời rạc vài chữ, Huống Đồng Thắng thực sự không lĩnh hội được.
Mãi đến khi hai đời con gái nhà họ Huống chết trước mặt ông theo cùng một phương thức thê thảm tột độ, ông mới nhìn ra được chút đầu mối từ
điểm giống nhau này: Con gái của gia tộc này, hoặc có lẽ người của gia
tộc này, dường như sinh ra đã mang trong mình một thứ bệnh nan y, bệnh
này sẽ đột ngột phát tác vào một ngày nào đó sau khi trưởng thành, nhưng không sao, họ có toa thuốc.
***
Huống Đồng Thắng ra sức hồi tưởng, nhưng từ đó đến nay đã quá lâu,
ông cũng đã quá già, rất nhiều chuyện không nhớ rõ nổi nữa; thứ hai là
đêm đó, ông hoảng hốt tột độ, ngoài cảnh tượng xảy ra với người phụ nữ
kia thì gần như không còn ấn tượng gì nữa.
Ông chỉ nhớ rằng, đội thồ của nhà họ Huống thanh thế rất lớn, gái
trai già trẻ chừng hơn hai mươi nhân khẩu, mang cả nhà đi chạy nạn, gia
sản quả thực rất nhiều, từng rương từng rương chất đống trên lưng ngựa
thồ, toàn là rương gỗ lớn, tuyệt đối phải đến ba, bốn mươi cái.
Thế nên, rốt cuộc là cái rương nào cất chứa toa thuốc đây? Cái rương đó rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng Huống Đồng Thắng tìm được một điểm để bắt đầu: bức họa đốt đèn.
***
Mạnh Thiên Tư nghe hiểu: “Huống Đồng Thắng muốn thông qua thận cảnh,
tái hiện cảnh tượng đêm đó, đi tìm manh mối từ cảnh tượng ấy?
Giang Luyện không tiếp lời, hắn nghe ra sự không đồng tình trong
giọng cô: Ban đầu lúc nghe cụ nuôi nói tới ý tưởng này, phản ứng của hắn cũng không khác cô là bao, thậm chí còn kịch liệt hơn.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy nực cười: “Dù có cho ông ấy xem lại cảnh tượng đêm ấy một lần nữa thì có thể có ích gì chứ?”
Thổ phỉ cướp đường, giết người, đoạt tài vật xong tất nhiên là sẽ
chạy thẳng, anh có xem lại cảnh tượng này bao nhiêu lần cũng chẳng thể
nhìn ra được toa thuốc.
Giang Luyện thoáng trầm mặc: “Sau khi người phụ nữ kia chết, cụ nuôi
tôi vội vàng chạy trốn, không dám nán lại lâu, sợ bị thổ phỉ phát hiện
ra, cũng không dám nhặt xác cho bà ấy, sau này khi quay lại thì đã chẳng còn lại vết tích gì nữa, có thể thổ phỉ sợ để nguyên bãi hỗn độn lại
đó, truyền ra ngoài sẽ không ai dám đi đường này nữa, đứt mất đường tiền tài nên đã xuống tay dọn dẹp. Cụ nuôi tôi dù không rõ sau đó đã xảy ra
chuyện gì nhưng cụ nói, sau khi đắc thủ, thổ phỉ đã mở rương kiểm tra
ngay tại chỗ…”
Mạnh Thiên Tư cảm thấy hoang đường: “Thì sao? Lẽ nào lúc họ mở rương sẽ lấy một toa thuốc ra xem?”
Một toa thuốc chẳng chiếm bao nhiêu không gian, quá nửa là đặt ở đáy
rương hoặc nhét trong góc, quý báu hơn dùng tráp ngọc tráp vàng để đựng, nhưng thổ phỉ kiểm tra đều chỉ lục xem qua loa, chiếc rương đựng toa
thuốc hoặc là bị vứt bỏ nửa đường, hoặc là bị khiêng đi – một chiếc
rương vứt nơi đất hoang, không bao lâu sẽ mục nát, mà có bị khiêng đi
thì cũng đã khiêng đi gần tám mươi năm, đi đâu tìm lại được chứ?
Giang Luyện cười cười, cũng không phản bác: “Rất nực cười, rất hoang đường, phải không?”
“Nhưng cô Mạnh, cô có nghĩ tới không, biện pháp này tuy nực cười
hoang đường nhưng ngoài chờ chết ra thì đây là con đường duy nhất.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa: Đối với người rơi xuống vách núi mà
nói thì một ngọn cỏ rủ từ vách núi xuống thôi anh ta cũng sẽ cố hết sức
nắm lấy, Huống Đồng Thắng muốn làm vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Cô thoáng trầm ngâm, cảm thấy tuyến thời gian này không đúng lắm: “Cụ nuôi anh nghĩ đến chuyện muốn tìm manh mối thông qua bức họa đốt đèn
khi Huống Mỹ Doanh bốn, năm tuổi, vậy cũng cách ngày nay gần hai mươi
năm rồi, anh vẫn còn đang câu bức họa đốt đèn?”
Giang Luyện như đã dự đoán trước được cô sẽ hỏi như thế: “Cô Mạnh, cô nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.”
***
Huống Đồng Thắng mất một khoảng thời gian bán của cải lấy tiền mặt,
xử lý sản nghiệp và gia sản của mình ở Nam Dương, sau đó mới dẫn Huống
Mỹ Doanh trở về nước.
Nhưng ông không thể trở về Tương Tây, cũng không thể đi câu bức họa đốt đèn.
Ông đã quá già, người đã tám mấy, không chống gậy còn chẳng đi lại
nổi thì làm sao mà câu bức họa đốt đèn được? Quả thực là viển vông.
Bên cạnh ông cũng chẳng có ai dùng được: Thân thể không trọn vẹn
khiến tính khí ông trở nên cực kỳ cổ quái, người bình thường rất khó
chịu đựng được; nhiều năm buôn bán lại tạo thành cho ông cái tính nghi
thần nghi quỷ, không chịu tín nhiệm ai, hơn nữa chồng của Vân Ương và
Phượng Cảnh đều lựa chọn bỏ vợ vứt con, càng khiến ông cảm thấy tình
người nhạt nhẽo, lòng người khó dò.
Ông lạnh lùng nhìn một lượt quanh người, cảm thấy phía sau mỗi khuôn
mặt đều cất giấu một trái tim phản bội và mưu mô: Ai cũng không đáng
tin, trừ phi là mình tự tay bồi dưỡng, biết rõ gốc rễ.
Giang Luyện nói: “Cụ nuôi tôi bắt đầu để ý đến những bé trai mười
tuổi, bởi người ở tuổi này tâm trí còn chưa trưởng thành nhưng cũng đã
hiểu chuyện, dạy dỗ tương đối dễ, hơn nữa, ông ấy còn thích tìm trong hố phân.”
Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu lắm: “Hố phân?”
Giang Luyện cười: “Một cách so sánh mà thôi, nghĩa là ông ấy thích
tìm những đứa trẻ có cảnh ngộ đặc biệt bi thảm, ví dụ như không nơi
nương tựa, lưu lạc đầu đường, ăn bữa nay không có bữa mai. Ban đầu tôi
tưởng rằng những đứa trẻ như vậy thuận lợi thao tác, không có phiền phức giấy tờ gì về mặt nhận nuôi. Sau lại hiểu ra, nói như vậy, cụ nuôi tôi
chính là người cứu rỗi, những người được ông ấy kéo ra khỏi hố phân,
sống cuộc sống của một con người này sẽ nợ ông ấy cả đời, cảm kích ông
ấy, lấy mạng đền đáp cho ông ấy.”
Trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động: “Anh cũng…”
Giang Luyện gật đầu: “Phải, tôi cũng là một trong những đứa trẻ như thế, Vi Bưu cũng vậy.”
***
Ban đầu, bên cạnh Huống Đồng Thắng tập trung hơn mười bé trai như
vậy, sau đó mấy năm, lục tục thêm vào, lại chia nhóm nhỏ ra đấu loại.
Vì điều kiện của ông ngặt nghèo, ông không chỉ chọn người làm việc:
Ông đã già, chẳng biết ông trời còn có thể thưởng cho mấy năm thọ, một
khi ông ra đi, Mỹ Doanh sẽ phải giao phó cho người khác, không có ai
thực sự đáng tin ở bên bảo vệ cho cô, ông chết cũng không nhắm mắt.
Bởi vậy nên phải chọn thật cẩn thận: tố chất thân thể kém, loại;
không quả quyết, loại; lòng dạ bất chính, loại; dễ bị cám dỗ, loại; vụng về chậm chạp, loại…
Chọn đi lựa lại, đến cùng chỉ còn lại hai người Giang Luyện và Vi Bưu.
Huống Đồng Thắng thích Giang Luyện nhất, bởi hắn cực kỳ có thiên phú, luyện mắt thần không đến ba tháng là đã có chút thành tựu, học võ cùng
nhanh, chiêu thức phức tạp mấy cũng chỉ cần suy nghĩ mấy lần là có thể
luyện được, còn có thể học một biết mười, thông hiểu đạo lý.
So ra, Vi Bưu kém hơn hẳn, cũng chỉ có thân mình lực lưỡng trâu bò là khen ngợi được, nhưng Huống Đồng Thắng chấm y ở một điểm khác.
Y tốt với Huống Mỹ Doanh.
Những bé trai này đều lớn hơn Huống Mỹ Doanh, hoặc là không thèm chơi với cô, hoặc là không muốn chơi với cô, chỉ có Vi Bưu là lúc nào cũng
nghĩ đến cô đầu tiên, nhường nhịn cô, trẻ con bên ngoài bắt nạt Mỹ
Doanh, y dám lấy một chọi mười mà liều mạng, Huống Mỹ Doanh thân với y
nhất, có một khoảng thời gian, lúc nào ra ngoài chơi cũng đều nắm góc áo Vi Bưu như một cái đuôi nhỏ.
Huống Đồng Thắng vô cùng vui mừng: Tuy Vi Bưu không có sở trường gì
nhưng bên người Mỹ Doanh có một người như vậy thì trăm lợi không hại.
Ông yên lòng rồi, càng dốc lòng vào bồi dưỡng Giang Luyện hơn. Sợ
rằng một ngày nào đó bất đồ bị Diêm vương bắt đi mất, không kịp nói ra
bí mật này, còn viết mọi thứ lại, chuẩn bị cho Giang Luyện ngày sau mở
ra. Cũng may, không biết có phải là bù đắp cho kiếp này ông phải chịu
nhiều tai nạn hay không mà trong chuyện thọ mệnh này, ông trời đặc biệt
ưu ái ông.
Năm Giang Luyện tròn hai mươi tuổi, Huống Đồng Thắng chín mươi chín
tuổi, ông cảm thấy đây là thời điểm thuật lại tất thảy cho hắn.
Ông gọi riêng Giang Luyện vào phòng, cho hắn xem rất nhiều ảnh chụp trước.
Trước khi gặp được ông, Giang Luyện đã phải sống trong một loạt những tình cảnh bi thảm túng quẫn, người không bằng chó, ông muốn Giang Luyện ôn lại quá khứ, muốn hắn nhớ thật kỹ, không có vị cụ nuôi Huống Đồng
Thắng này, hắn đã sớm chết rồi. Hắn là con số không, không có số một mà
Huống Đồng Thắng cho hắn, hắn chẳng là cái gì hết.
Sau đó, ông nói với Giang Luyện: “Con phải mãi mãi nhớ rằng, con thiếu cụ một mạng.”
Giang Luyện khi đó còn chưa rõ lắm dụng ý của cụ nuôi, chỉ gật đầu: “Dạ.”
Huống Đồng Thắng nói: “Con phải hoàn trả.”
Giang Luyện ngẩn người, có phần không hiểu.
Huống Đồng Thắng nói tiếp: “Không cần phải trả cho cụ, cụ già thế này rồi, không cần con trả. Con trả lại Mỹ Doanh là được. Nếu một ngày cần
con chết vì Mỹ Doanh, cụ hi vọng con sẽ không tiếc rẻ cái mạng này, bởi
đó là con đang trả nợ.”
***
Giang Luyện dừng lại ở đây một lúc.
Kỳ thực hắn không định nói nhiều như vậy, ban đầu, hắn chỉ muốn nói
cho Mạnh Thiên Tư biết rằng Mỹ Doanh rất thảm, hi vọng cô có thể thông
cảm nhiều hơn cho Mỹ Doanh.
Nhưng bất tri bất giác, càng nói lại càng nhiều, có lẽ là do núi rừng tĩnh lặng rất thích hợp để hồi ức, hoặc có lẽ, trong tiềm thức hắn cảm
thấy, bày mặt này ra cho cô xem sẽ có lợi cho mình: Người từ nhỏ đã
thuận buồm xuôi gió, sống được đãi ngộ như Mạnh Thiên Tư thường sẽ có
khuynh hướng thông cảm cho người bất hạnh. Cô có địch ý với hắn, nhưng
khi cô biết cuộc sống của hắn không tự do, đến mạng sống của chính mình
cũng không nắm được trong tay, có lẽ địch ý đối với hắn sẽ không còn sâu như vậy nữa.
Bước đi này có vẻ đúng, Mạnh Thiên Tư là một thính giả rất có tâm:
Lúc cô thảo luận với hắn đúng là thật sự đã nghe kỹ câu chuyện, mà lúc
cô không nói gì thì chỉ là một cái bóng yên lặng thấp thoáng trong bụi
cây.
Bên trong cái bóng này có thiện ý chân thành.
Mạnh Thiên Tư hỏi: “Sau đó thì sao, nghe cụ nuôi anh nói vậy, anh rất…mất mát?”
Có hơi, nhưng dường như rất nhanh sau đó đã bình tĩnh chấp nhận,
Giang Luyện mỉm cười, dẫu trong bóng đêm cũng chẳng thể nhìn rõ được nụ
cười này: “Cũng bình thường, nhất định là phải có mất mát rồi, trước đó
tôi cảm kích ông ấy, sùng bái ông ấy, cảm thấy sự tồn tại ông ấy như một vị thần, như kỳ tích từ trên trời giáng xuống, cứu tôi ra khỏi cảnh ngộ khốn khó.”
“Lúc đó thì hiểu ra rồi, ông ấy cũng chỉ là một người phàm mà thôi, ở Nam Dương, ông ấy là trùm bán lẻ nổi danh, người làm ăn đầu tư trước
rồi đòi báo đáp là rất bình thường. Cũng hiểu…”
Giọng hắn nhuốm thêm vài phần tự giễu: “Trên đời này mọi thứ đều có cái giá.”
Đầu ngón tay của Mạnh Thiên Tư khẽ run lên.
***
Đến lúc này, Giang Luyện đã biết thân thế, bí mật của Huống Mỹ Doanh, cũng biết kỳ vọng của Huống Đồng Thắng đối với hắn: Huống Đồng Thắng
không chỉ tìm một người đi câu bức họa đốt đèn, ông tự biết thời gian
không còn nhiều, muốn tìm một người kế nhiệm mình, tiếp nhận trọng trách này, gom sức lực cả đời gắng sức hoàn thành nguyện vọng trước khi chết
của Huống Phượng Cảnh.
Mau cứu Mỹ Doanh.
Giang Luyện cũng không bất mãn chuyện này, hắn đúng là nợ Huống Đồng
Thắng một mạng, người ta đã nói rõ, quả thực nên trả nợ, huống chi, hắn
lớn lên cùng Huống Mỹ Doanh từ nhỏ, tình cảm nhiều năm, tuy không phải
người thân nhưng còn hơn cả người thân, bất kỳ ai cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn người thân của mình chết đi.
Từ đó trở đi, hắn bắt đầu quan tâm tới Tương Tây, hằng năm đều sẽ ra
vào vài lần, dựa theo hồi ức của cụ nuôi, tìm ra vị trí cụ thể xảy ra vụ cướp đó, lại thử câu bức họa đốt đèn vào đêm mưa to: Nhưng rốt cuộc
phải “câu” thế nào thì kiến thức của Huống Đồng Thắng còn nửa vời chứ
đừng nói đến truyền cho Giang Luyện. Hai ba năm đầu, hắn căn bản là câu
lần nào bại lần đó, chỉ có thể suy xét cải tiến qua những lần thất bại
đi thất bại lại này.
Hơn nữa, hắn có suy nghĩ của riêng mình, so với thận cảnh hư vô mờ
mịt, hắn gửi gắm hi vọng vào Lâu Để hơn, hi vọng có thể khám phá được
nhiều thêm chút gì từ nhà cũ của nhà họ Huống.
Nhưng đã tám mươi năm trôi qua, là một thời kỳ bão táp trở trời, cả
nước đã nghiêng trời lệch đất mấy lần, nói gì đến một gia tộc nho nhỏ?
Hắn đã đến thăm nhiều lần, thậm chí còn đi giở xem cả ghi chép của
huyện: nhà họ Huống là một gia tộc lớn, trong ghi chép của huyện quả
nhiên có vài câu đề cập, nhưng chỉ mơ hồ tra được rằng nhà họ Huống đông người chứ chưa từng nghe nói có bệnh hiểm nghèo chết thảm gì, còn nữa,
tổ tiên họ Huống vốn ở trong núi, về sau không ngừng tích lũy, mở rộng
gia nghiệp, mới từ từ dọn vào làng xã, trấn huyện – người thường đi lên
chỗ cao, giống như nông dân muốn vào thành phố vậy, xưa nay cùng một đạo lý.
Nói chung, không ngừng thử nghiệm, không thể nói là không có tiến
triển gì, chỉ là trước sau vẫn chỉ rờ được rìa ngoài, có điều Huống Mỹ
Doanh vẫn còn nhro, theo tính toán, Huống Vân Ương phát bệnh năm ba mươi hai tuổi, Huống Phượng Cảnh hai mươi chín tuổi, Huống Mỹ Doanh sớm nhất cũng là vào khoảng hai mươi sáu tuổi, cho nên việc này tuy quan trọng
nhưng còn chưa tới tình trạng khẩn cấp, mãi đến một ngày vào nửa năm
trước, Huống Mỹ Doanh vô tình làm cắt phải ngón tay, mà vết thương thì
lại…máu sủi tung tóe.
Nói cho đúng thì đây vẫn chưa tính là phát bệnh, bởi phát bệnh chân
chính là da tự nứt rách, nhưng chung quy, máu có dị thường là dấu hiệu
không may, Huống Đồng Thắng khí huyết công tâm, đã bất tỉnh tại chỗ, tuy cứu giúp kịp thời nhưng vẫn bị bại liệt.
Ông hiểu, dẫu ông trời có ưu ái thì cũng đang khua chiêng gõ trống “thu” ông về, có một số việc nên cho cả Mỹ Doanh biết.
Huống Đồng Thắng kể lại từ đầu đến cuối sự việc cho Huống Mỹ Doanh:
“Cũng không thể cứ để Giang Luyện bôn tẩu vì con thế được, con cũng nên
làm chút gì đó cho tính mạng của mình, cụ đã làm hết những gì có thể
rồi, kế tiếp phải xem vận mệnh của các con.”
Nếu Huống Mỹ Doanh cũng phải lên đường thì Vi Bưu cũng sẽ theo cùng,
dù y không rõ nội tình lắm nhưng có y, Mỹ Doanh cũng nhiều thêm một tầng bảo hộ.
Ba người đồng hành tất nhiên sẽ không thể tùy ý như trước, Giang
Luyện tìm được lão Gàn hậu nhân của Mã Cổ Vẹo, dựa vào chút nghe ngóng
về tổ tiên nhà họ Mã, thành công khiến lão tin rằng đám người này tới là để tìm tông hỏi tổ, thuận lợi dừng chân ở trại Bát Kháng.
Mà con đường khác đã đi không thông, hắn rốt cuộc cũng có thể toàn
tâm toàn ý, kiên định với việc tìm kiếm manh mối qua bức họa đốt đèn.
…
Thật là một câu chuyện dài dòng, càng nói về sau, bóng đêm dường như
cũng loãng dần, Mạnh Thiên Tư thở dài, cảm thấy linh hồn mình vừa trở về quá khứ tám mươi năm trước một vòng, từ Tương Tây bay tới Nam Dương,
rồi lại vượt biển về.
“Cho nên, bây giờ anh cần tìm cái rương đó à?”
Giang Luyện cười khổ: “Phải.”
Ngẫm lại thực sự là hoang đường, tám mươi năm trước, chuyện bắt nguồn từ hai từ khóa “rương, toa” trong miệng người phụ nữ kia, nhưng nhiều
năm vậy rồi, điểm xuất phát vẫn là ở đây, chưa dịch chuyển một ly.
Mạnh Thiên Tư hơi ngơ ngẩn, thể xác và tinh thần vẫn chưa thể hoàn
toàn thoát ra khỏi câu chuyện, bỗng lại nhớ tới Thần Côn: “Sao gần đây
lắm người tìm rương thế nhỉ, mấy ngày trước tôi cũng gặp một người nói
muốn tìm một cái rương.”
Giang Luyện ngạc nhiên: “Cũng tìm? Là tìm cái rương của nhà họ Huống?”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Chưa chắc, cơ hội của người kia mờ mịt hơn
anh, ngay cả vì sao cần tìm rương, muốn tìm cái rương gì ông ấy cũng
không biết.”
Cô lẩm bẩm bổ sung một câu: “Điên điên khùng khùng.”
Giang Luyện cũng không để ý: “Rương mà, xưa nay chính là để cất chứa
đồ vật, ai lại đi tìm bản thân cái rương, đều là tìm thứ bên trong cả,
hoặc là tiền bạc châu báu, hoặc là bài thuốc bí truyền.”
Nói tới đây, hắn ngước mắt nhìn Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
Trịnh trọng hiếm có như vậy, Mạnh Thiên Tư cũng đoán được đại khái, ừ một tiếng.
“Trong tay quỷ non có phải là không chỉ có một viên thận châu kia không?”
Mạnh Thiên Tư muốn ác miệng mấy câu, hoặc là nói gần nói xa châm chỉa hắn vài câu, song nghĩ lại, cần gì phải thế nhỉ, mấy đời người mấy thập niên này, sinh sinh tử tử, vất vả ngàn dặm, quả thật đúng là không dễ.
Bèn ừ tiếp một tiếng.
Đó giờ tuy có nghi vấn nhưng chung quy cũng chỉ là hoài nghi, nay tìm được chứng minh rồi, trong lòng Giang Luyện hệt như thả được một tảng
đá lớn xuống đất, nhất thời lại không nói nên lời.
Lát sau, hắn mới mở miệng.
“Cô Mạnh, tôi biết chúng ta đó giờ vẫn luôn có hiểu lầm, ấn tượng của cô về tôi cũng không tốt, có điều tôi sẽ gắng hết sức bổ cứu.”
“Tôi từng làm cô bị thương, cô cũng từng đánh tôi; tôi hại cô bị bắt
cóc, tôi gắng sức cứu cô ra; dây chuyền của cô còn chưa có tin tức gì,
tôi sẽ đi tìm, đến lúc tìm về được rồi…có thể cho mượn thận châu của cô
một chút được không?”
Hắn lại nhanh chóng bổ sung: “Tôi không lấy viên thận châu đó, tôi chỉ mượn thôi, dùng xong sẽ trả.”
Mạnh Thiên Tư không trả lời ngay.
Yêu cầu này thực ra không quá đáng, trong tay quỷ non dù không phải
có cả phòng thận châu, nhưng vài ba viên thì vẫn có, cho hắn mượn dùng
cũng chỉ là chuyện một cái nhấc tay.
Cô đáp: “Phải xem biểu hiện của anh, có thể cân nhắc.”
Dừng một chút, lại nghiến răng nghiến lợi, không nhanh không chậm nói: “Gặp được tôi coi như anh may mắn.”
Bằng vào viên thận châu của núi Ngọ Lăng kia, chất lượng hạng hai,
ảnh hiện ra thì lộn xộn, dù cô không câu đi thì hắn có canh thử vài ba
chục lần nữa cũng chưa chắc đã có đầu mối.
Nhưng câu chuyện này lại khiến cô sinh lòng trắc ẩn, thực sự cho
mượn, cô có thể điều động cho hắn viên tốt nhất, thận châu có đặc tính
dung hòa lẫn nhau, cái lớn có thể dung hoa cái bé, cái tốt có thể dung
hòa cái kém, sau khi viên này được dung hòa rồi, ảnh hiện lên sẽ càng
hoàn mỹ hơn.
Điều này tất nhiên là đi ngược lại với dự tính ban đầu của cô: Cô và
Giang Luyện xung đột với nhau mấy lần, rõ ràng không thể nói là vui
thích, không bám lấy hắn trả đũa đã là thấu tình đạt lý rồi, bây giờ còn giúp đỡ hắn, thật đúng là ngược đời.
Vậy nhưng, chuyện này lại không phải vì Giang Luyện, bốn đời con gái
liên tiếp của nhà họ Huống thực sự khiến người ta phải thổn thức, lại
không cần cô phải chảy máu cắt thịt, chỉ là một cái gật đầu…
Thế nên, suy đi nghĩ lại, cân nhắc mấy lần, cũng chỉ có thể phun ra một câu như để hả dạ.
Gặp được tôi coi như anh may mắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT