Có điều, rất nhanh sau đó hắn lại mỉm cười, thật đúng như lão Gàn nói, “trên mặt luôn mang theo nụ cười”.
“Tôi nói nhiều như vậy là để cô biết rằng, song phương tuy có đụng
chạm đến nhau song đều chỉ là hiểu lầm, ai lại vì chút chuyện nhỏ này mà giết người chứ? Mỹ Doanh càng không có khả năng, đêm qua xảy ra chuyện
gì em ấy còn chẳng biết nữa là. Hơn nữa, từ bé em ấy đã yếu ớt nhiều
bệnh, sức giết gà cũng không có, cô có chìa cổ ra cho em ấy giết, em ấy
cũng không biết phải xuống tay từ đâu.”
“Nếu cô cảm thấy tôi nói có lý, có thể chấp nhận được thì tôi tiếp
tục, nếu thấy không xuôi thì là còn nghi vấn, cứ việc hỏi ra.”
Hắn dừng lại ở đây, xoay đầu xoay cổ, lại nhích nhích mông, dáng vẻ
như thể nếu không phải bị trói thì quá nửa còn muốn đứng lên vươn vai
duỗi chân rồi.
Mấu chốt nhất còn chưa nói đến, Mạnh Thiên Tư bảo Giang Luyện tiếp tục.
Giang Luyện cũng không giấu giếm: “Chúng tôi đã ở đây được một khoảng thời gian rồi, mỗi đêm có mưa to, tôi đều đi câu thử bức họa đốt đèn,
có điều rất khó, đa số đều không câu được, có vài lần chỉ có thể câu ra
chút mảnh vụn – giống như màn hình ti vi ấy, chỉ hiển thị một phần nhỏ.”
“Thực chất đêm qua coi như là tiến bộ hơn nhiều rồi, chí ít tôi cũng
thấy được cả bức họa trông ra sao. Nhưng mỗi lần đều gặp phải một vấn đề thế này: những hình ảnh đó ban đầu vụt qua rất nhanh, khiến người ta
không kịp nhìn rõ, sau đó thì kẹt lại ở một bức vẽ, chính là bức đã dọa
các người sợ…”
Hắn cười với Tân Từ: “Cô gái áo trắng bò trên mặt đất đó là hình ảnh
bị kẹt. Nếu các anh không tắt đèn pin đi thì sẽ phát hiện ra động tác
của cô ấy luôn lặp đi lặp lại: bò và giơ tay lên. Mà nếu là hình ảnh
bình thường thì cũng có thể thấy cuối cùng cô ấy bò đi đâu, không cầm cự nổi nữa ngã xuống ở đâu.”
Tân Từ mất tự nhiên nới lỏng cổ áo: Đêm qua hắn chỉ trông thấy cảnh
tượng đó một lần như vậy thôi mà tim đã dồn dập mãi đến giờ rồi, không
ngờ lại còn là vòng phát tuần hoàn.
Nói tới đây, Giang Luyện nhìn về phía Mạnh Thiên Tư: “Các cô cũng
biết về bức họa đốt đèn, còn gọi nó là thận lâu núi, vậy hẳn rất quen
thuộc với nó? Thận lâu núi thực sự…khó nắm bắt, vô cùng thiếu ổn định
như vậy à?”
Tất nhiên là không phải, ngọn nguồn là ở chỗ viên thận châu này chất
lượng quá kém, thận châu tốt sẽ không chỉ hiển thị được toàn bộ hình ảnh mà thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh, gọi là “thân lạc kỳ cảnh”
cũng chẳng ngoa.
Có điều chuyện này, người ngoài không cần phải biết.
Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Giang Luyện hơi thất vọng, cười khổ một hồi, lại tiếp tục nói: “Bởi
vì vụt qua quá nhanh, lúc đó có nhìn cũng không nhớ được, chỉ đành về
rồi nghĩ cách sau.”
Trong đầu Mạnh Kình Tùng chợt lóe lên tia sáng, đột nhiên nhớ ra
trước đây từng nghe tới một lời đồn, bật thốt hỏi: “Cậu biết dán mắt
thần?”
***
Dán mắt thần là một ngón nghề giang hồ lưu truyền trong xã hội cũ,
chỉ mắt của một người rất dễ sử dụng, bất kể cảnh tượng có rối loạn
nhường nào, biến hóa nhanh chóng ra sao, người đó cũng chỉ cần liếc mắt
một cái là “đã thấy ắt không quên”, có thể kể lại, thậm chí là vẽ lại
được, nghe gần giống như cùng công năng với máy ảnh hiện đại.
Người thường không có bản lĩnh này, thế hệ trước cảm thấy là mượn thần tiên con mắt, bèn gọi nó là “dán mắt thần”.
Kỳ thực làm gì có mắt thần nào để mà mượn dán lên, được vậy cũng là do đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Tóm lược là chọn hạt giống, bắt đầu luyện từ nền móng cơ bản nhất,
bày hai nhân hai bốn bức hình khác nhau cho anh xem vài lượt rồi lấy vải che lại, bắt anh thuật lại vị trí của mỗi bức hình; qua cửa này rồi,
lại bắt anh thuật lại nội dung của mỗi bức hình, sau đó tăng thêm hình,
ba nhân ba chín bức, bốn nhân bốn mười sáu bức, nói chung là cấp độ sau
phức tạp hơn cấp độ trước – nói trắng ra là chẳng can hệ gì mấy tới mắt, là hoạt động của não, một loại tốc ký đặc biệt cao minh.
Nghe nói luyện tới cảnh giới thượng thừa rồi, cũng không biết là mở
ra khu vực nào trong não nữa, cả người sẽ ngẩn ngơ, ý thức hoàn toàn rơi vào cảnh tượng mục tiêu, không khác mộng du là bao, chỉ có điều mộng du là cơ thể hoạt động, mà loại này thì là ý thức hoạt động – chỉ cần
trong tay có giấy bút là có thể sao chép lại được hình ảnh, chậm thì vẽ
tỉ mỉ, nét nào ra nét ấy, đến cả biểu cảm nhỏ nhất trên mặt người cũng
giống y như đúc, chỉ là rất hao tổn nguyên khí tinh thần; nhanh thì tô
màu, dùng những màu sắc khác nhau cấp tốc tô vẽ, sao chép lại tổng thể
cảnh tượng nhìn thấy.
Có điều, vạn sự đều có cân bằng, ý thức điều động được cực hạn thì
tương phản, cơ thể phải trở nên yếu ớt, nói thẳng ra là không có bất kỳ
khả năng phòng ngự gì, phải có người ở bên cạnh phòng ngừa ngộ nhỡ.
Mặt khác, dán mắt thần có hai điểm đại kỵ, một là kỵ âm thanh lớn,
một khi bị quấy nhiễu, quá trình “tỉnh lại” với đương sự sẽ rất đau đớn, thông thường phải tay đấm chân đá, hắt nước nóng nước lạnh vào mới
được, bởi vậy nên Mạnh Thiên Tư bảo người ta “đánh thức” Giang Luyện lại thành chó ngáp phải ruồi; hai là kỵ thực hiện vào ban đêm, đáng lẽ ban
đêm là thời điểm yên lặng nhất nhưng cổ nhân đại khái là mê tín, cho
rằng ban đêm thuần âm, bách quỷ dạ hành, dán mắt thần thuộc loại “thần
hồn xuất khiếu”, lỡ như lúc thần hồn phiêu bạt bên ngoài bất hạnh bị dã
quỷ mang đi mất thì cái còn lại có lẽ chỉ là một cái xác không hồn.
Ngón nghề này đã suy vi từ trước giải phóng, cũng không hẳn là vì bị
khoa học kỹ thuật thay thế mà là bởi hạt giống tốt thật sự rất khó tìm,
người tư chất bình thường thì có cố mấy cũng chỉ uổng công.
Giang Luyện nghe cách gọi cũ kỹ này lại cảm thấy rất xa lạ: “Cái này
gọi là ‘dán mắt thần’ à, cụ nuôi tôi gọi nó là ‘thỉnh mắt thần’, cũng
không khác bao nhiêu.”
Mỗi lần câu xong bức họa, hắn đều nghĩ cách sao lại nguyên dạng, ban
đêm không thể vẽ, ban ngày lại dễ ầm ĩ, thường chọn vào buổi chiều, lúc
đó trong trại khá yên tĩnh. Lão Gàn làm vỏ mặt quỷ, lúc làm khó tránh
khỏi hết tạc lại gõ, bởi vậy nên hắn thường lấy Huống Mỹ Doanh ra để
mượn cớ, tỷ như “Mỹ Doanh khó chịu trong người”, “ngủ rồi, sợ ầm ĩ”, bảo lão Gàn nhỏ tiếng chút, cũng may lão Gàn trời sinh không có lòng hiếu
kỳ, nói thế nào thì là thế ấy, lâu vậy rồi vậy bình an vô sự, chưa lần
nào gặp phiền toái.
Chuyện dán mắt thần này Mạnh Thiên Tư chưa thấy bao giờ, nhưng từ nhỏ các cô bác đã hay kể vài chuyện giang hồ xã hội cũ cho cô, cô đúng là
đã nghe không ít: nếu lúc đó Giang Luyện đúng là đang dán mắt thần thì
chuyện Lưu Thịnh bị giết này quả thực không dính líu gì tới hắn.
Có điều, vẫn còn chút chi tiết cần phải làm rõ.
“Lúc anh dán mắt thần vì sao lại để Huống Mỹ Doanh canh chừng cho anh mà không phải là Vi Bưu?”
Vi Bưu cao lớn mạnh mẽ, thật sự là lựa chọn tốt nhất cho vị trí hộ vệ, Huống Mỹ Doanh thì…
Vừa nhớ tới cảnh cô bị dọa sợ đến ngất đi, Mạnh Thiên Tư lại không
nhịn được thầm khinh rẻ: Trên dưới quỷ non đều tôn sùng kẻ mạnh, trước
nay đều không thích yếu đuối.
Câu trả lời của Giang Luyện nằm ngoài dự đoán của cô: “Vi Bưu tuy đi
cùng chúng tôi nhưng anh ta không biết việc này, anh ta giống như lão
Gàn, cho rằng chúng tôi tới chỉ là để tìm tông kiếm tổ.”
Chỉ có ba người thôi mà quan hệ đã phức tạp vậy rồi, nhất thời Mạnh
Thiên Tư lệch mất trọng điểm: Có thể thấy lòng người khó dò, đội ngũ khó gánh, mình có thể gánh tốt cái nhà quỷ non này thật đúng là không dễ
dàng.
“Bởi vậy nên kể từ lúc tôi bắt đầu dán mắt thần, mọi chuyện xảy ra
tôi đều hoàn toàn không biết gì hết, cô hỏi tôi người của các cô chết
như thế nào, tôi cũng không biết. May mà trước khi lên đây tôi đã được
anh Mạnh đây…”
Hắn hất hất đầu, ra hiệu về phía Mạnh Kình Tùng: “Cho phép nói chuyện với Mỹ Doanh, cũng đã hỏi được tình hình khi đó.”
“Cô ta sợ đến vậy rồi, có chắc là không nói năng điên khùng không?”
Giang Luyện lại cười.
Từ lúc vào phòng tới giờ, hắn cười hơi bị nhiều quá rồi đấy, Mạnh
Thiên Tư cảm thấy đối với hắn, cười không phải thói quen mà là vũ khí,
có một số người biết dùng khuôn mặt tươi cười ôn hòa để thể hiện mình vô hại, làm đối thủ lơi lỏng cảnh giác, cô trực giác cảm thấy Giang Luyện
là loại sau, hoặc giả là cả hai.
Hắn nói: “Mỹ Doanh khi còn bé bị bệnh để lại di chứng, không chịu
được kích thích và hoảng sợ, ngất xỉu là chuyện như cơm bữa. Có điều cô
yên tâm, lời em ấy nói vẫn có thể nghe được.”
“Hơn nữa, tôi nghe nói em ấy còn bị cô dọa cho hôn mê, không biết cô
có để ý đến không, lúc em ấy bị sợ ngất đi có một đặc điểm?”
Mạnh Thiên Tư bực mình.
Cô nàng đó nói ngất là ngất, một dấu hiệu báo trước cũng không có, còn nói gì đến đặc điểm?
Đại khái Giang Luyện cũng biết cô không có tâm trạng đưa đẩy đoán già đoán non với hắn, bèn tự mình nói ra đáp án: “Lúc Mỹ Doanh bị dọa ngất
sẽ không kêu lên, thông thường đều là im hơi lắng tiếng, trực tiếp bất
tỉnh. Có thể kêu lên chứng tỏ vẫn chịu đựng được – các cô nghe thấy
tiếng hét rồi chạy tới, cho rằng đương nhiên là em ấy nhìn thấy thi thể
nên hét lên, nhưng thực ra không phải, em ấy mới đầu trông thấy thi thể, khiếp sợ quá độ, trực tiếp ngất mất. Sau đó em ấy tỉnh lại, tâm lý đã
có chút chuẩn bị rồi, lúc đó mới hét lên.”
Trong lòng Mạnh Thiên Tư lướt vụt qua một ý nghĩ: Giang Luyện đang
nhấn mạnh chênh lệch thời gian ở đây thì phải, nhưng điều đó có gì quan
trọng vậy?
Giang Luyện thở dài một hơi, rốt cuộc cũng đã trải nền xong, hắn có thể nói thẳng suy luận của mình ra rồi.
“Hung thủ thật sự đã giết người của các cô ở đầu cầu thang, sau đó di chuyển thi thể dựa vào cửa hướng mặt vào trong, đó cũng là lý do vì sao ở cửa lại có một vũng máu. Khoảng thời gian đó Mỹ Doanh vẫn luôn canh
chừng bên cạnh tôi, nghe thấy tiếng gõ cửa, sợ tôi bị quấy nhiễu nên mới vội vàng đi mở cửa. Vừa mở vửa ra, thi thể đẫm máu lập tức phủ đầu ập
về phía em ấy, em ấy sợ đến mức kêu cũng không kêu lên được, tức thì
ngất mất.”
“Anh Mạnh cứ truy vấn tôi suốt sợi dây chuyền ở đâu, thực ra tôi đặt
ngay trên bàn, nếu không tìm được thì chỉ có thể là đã bị hung thủ lấy
mất – bởi vậy nên tôi muốn nhấn mạnh chuyện Mỹ Doanh ngất xỉu là bởi nếu lúc đó em ấy không ngất mà hét lên ngay lập tức thì các cô sẽ nhanh
chóng vào được nhà, thời gian nối tiếp quá sít, kẻ đó sẽ không vào
phòng, cũng sẽ không có tâm trạng lật tìm đồ đạc mà lập tức tìm cơ hội
chạy trốn.”
“Nhưng Mỹ Doanh lại ngất xỉu, cho hắn cơ hội, hơn nữa trong phòng
không ai có thể trông thấy hắn thì cũng chẳng khác nào phòng không
người, hắn có đủ thời gian để tìm dây chuyền, trước khi trốn đi thì làm
Mỹ Doanh tỉnh lại. Tôi đã hỏi anh Mạnh, anh ấy nói là lúc mới vào phòng
thấy trên bàn tôi rất lộn xộn, giấy vẽ không gọn gàng, bút cũng vứt lung tung – Mỹ Doanh là người rất có nề nếp, mỗi lần đưa bút vẽ giúp tôi đều sẽ bày rất ngay ngắn, trên bàn lộn xộn như vậy càng chứng tỏ đã bị
người khác lật tung.”
“Còn nữa, anh Mạnh nói, người của các cô lập trạm gác trên cao, tôi
đoán là hung thủ hẳn đã vào nhà trước khi trạm gác được thiết lập, sau
đó thì thừa dịp hỗn loạn sau khi hạ trạm chạy trốn, lúc các cô đuổi tới
nơi, có thể hắn vẫn còn ở đây, có lẽ là núp ở tầng một nhưng các cô đều
chỉ mải chạy lên tầng hai, quên mất những chỗ khác. Hắn biết chuyện cô
mất dây chuyền, bằng không đã chẳng tìm sợi dây chuyền đó – sợi dây
chuyền đó không có gì đặc biệt trong mắt tôi, trộm cắp bình thường cũng
sẽ không vừa mắt, hắn lại chỉ lấy nó đi, điều này càng thêm tỏ rõ hắn
tới là nhằm vào các cô, các cô có thể tham khảo lời tôi nói, sắp xếp
truy tra những người có thể là tình nghi.”
Nói tới đây, vẻ mặt hắn lộ ra thần sắc nhẹ nhõm chân chính, cựa quậy
làm bộ vùng khỏi thừng trói, nhắc nhở Mạnh Thiên Tư rằng mình còn chưa
được đối xử công bằng: “Cô xem, hiểu lầm đã nói rõ rồi, các cô cũng phải mau chóng sắp xếp truy tìm hung thủ đi, tôi và bạn tôi đã có thể…”
Mạnh Thiên Tư cười nhạt: “Có phải anh đã bỏ sót điểm gì rồi không?”
Có à? Giang Luyện nhíu mày.
“Dây chuyền của tôi đâu?”
“Bị kẻ kia cầm đi rồi còn gì, dù sao các cô cũng phải truy tìm hung
thủ, tìm ra hắn rồi thì cũng có nghĩa tìm được dây chuyền thôi.”
Mạnh Thiên Tư nói: “Cứ cho là tôi tạm thời tin tưởng đi, nhưng anh
cướp dây chuyền của tôi, lại bị trộm cắp lấy đi mất, vòng quanh mười tám tỉnh đổi qua mười chín nhà, tôi còn phải đi tìm từng nhà à? Tôi chỉ xem mình anh thôi, anh lấy đi, anh trả lại.”
Giang Luyện không đáp, chuyện dây chuyền quả thật là lỗi của hắn, không thể đùn đẩy trách nhiệm đi được.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, ôm chút hi vọng may mắn: Cô ả này nhìn có vẻ
rất kiểu cách, có lẽ là không cam lòng đêm qua bị thương nên mới gióng
trống khua chiêng tìm tới như thế, hiện giờ xảy ra chuyện mạng người,
sao có thể thật sự có tâm tư để ý mãi một sợi dây chuyền vậy chứ, quá
nửa là mượn đề tài nói chuyện của mình, muốn gây khó dễ một trận thật dữ với hắn.
Bởi vậy nên thái độ của hắn rất quan trọng, phải mỉm cười đón mũi
nhọn, khi cần thiết còn phải nhỏ thêm chút máu: của đi thay người, lấy
nhu thắng cương luôn là chân lý bất diệt.
Hắn thử đưa ra đề nghị: “Hay là, sợi dây chuyền đó của cô bao tiền?
Ba vạn hay năm vạn, cô nói ra yêu cầu đi, tôi đồng ý bồi thường tổn thất cho cô.”
Hắn đã xem chất liệu sợi dây chuyền đó rồi, chắc chắn không phải kim
loại gì quý hiếm, dù có là hàng thiết kế riêng thì cũng chỉ hơn vạn là
cùng, hắn bồi thường nhiều hơn gấp mấy lần coi như là bị lừa đi, của đi
thay người, thuận tiện thể hiện mình thành khẩn đứng đắn cỡ nào.
Trong phòng lập tức im bặt.
Vô cùng tĩnh lặng, đến mức có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng người
bên kia thung lũng, cách đó không xa có con bò ùm bò mấy tiếng, có lẽ là ăn chưa no.
Có ý gì? Giang Luyện hơi thấp thỏm: Chẳng lẽ mình biểu hiện khí phách quá rồi?
Hắn chợt thấy hối hận: Lúc cụ nuôi nói chuyện trên đường với hắn, có
nói cái gì mà “không lộ tiền của”, vừa ra tay đã ném năm ba vạn ra có
phải là huênh hoang quá rồi không? Hắn có nên mất bò mới lo làm chuồng,
giải thích là tiền này hắn cực khổ lắm mới kiếm ra được không?
Lúc tiếng người tới gần, Mạnh Thiên Tư mới tỉnh táo lại được, cũng
thật mới lạ, chừng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên có người muốn dùng
tiền “giải quyết” chuyện của cô.
Cô cảm thấy câu trả lời tốt nhất là không trả lời, bèn quay đầu hỏi Mạnh Kình Tùng: “Tiếng gì thế?”
“Tôi sợ gặp chuyện không may nên điều người tới.”
Quân tiếp viện tới rồi, chẳng khác nào cả thung lũng này đều là người mình, khí chất ngạo mạn của Mạnh Thiên Tư càng thêm bành trướng, cũng
lười tốn nước bọt với Giang Luyện: “Đây không phải chuyện mặc cả bớt một thêm hai, anh lấy đi, anh trả lại.”
Cô đứng dậy muốn đi: “Đồng bọn của anh cứ giữ lại chỗ tôi, bao giờ giao được đồ ra thì tới nhận người.”
Cái gì mà dựa vào đâu? Cô muốn làm gì thì làm cái đó, làm gì có lắm dựa vào đâu thế chứ.
Mạnh Thiên Tư phớt lờ hắn, lại bảo Mạnh Kình Tùng: “Sắp xếp người dọn dẹp, cái gì cần mang đi thi mang đi, nhà có chỗ nào hỏng thì phái người tới sửa, đừng để người ta nói quỷ non chúng ta làm việc chẳng ra sao.”
Giang Luyện hận đến ngứa răng nhưng vẫn không để lộ ra ngoài mặt, hai tay bị trói ra sau lưng chậm rãi cựa khỏi nút buộc trên cổ tay – từ lúc tỉnh lại đến giờ, chưa có giây phút nào hắn lơi là việc cởi dây, với
bản lĩnh của hắn, vốn không cần phải lao lực như vậy, nhưng cách thắt
nút của đám người này rất quái dị, không giống kiểu nút bám đạp, nút
người cá, nút trở tay, nút vuông mà người thường sử dụng, làm hại hắn
phải thử đi thử lại, có mấy lần còn phải giả bộ hoạt động vai cổ mà giãy vùng nhổ rút.
Hắn đã nhìn ra, việc này không thể giải quyết được chỉ bằng phân rõ
phải trái, cô dựa đâu à, đương nhiên là dựa vào thế lực mạnh hơn hắn
rồi, nhưng ngược lại cũng không phải quá khó khăn: Cô gái này là thủ
lĩnh, chỉ cần khống chế được cô ta thì chẳng phải sợ cô ta không nhả ra…
Trên cổ tay lỏng ra, đầu dây rốt cuộc cũng được cởi bỏ.
Giang Luyện trở tay nắm lấy, mặt vẫn tỉnh bơ, giả bộ bó tay chịu trói: “Cô như vậy không phải cũng quá vô lý rồi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT