Cuối cùng, nhóm La Nhận quyết định sáng hôm sau sẽ lên đường.

Hai nguyên nhân, một là đường quá xa, xuất phát bây giờ chẳng mấy chốc sẽ phải đi đường đêm, trên đường lỡ như xảy ra chuyện gì, đồng không mông quạnh biết tìm ai tiếp viện; hai là sáng hôm sau cũng sẽ có một nhóm quỷ non rút đi, đến lúc đó đi cùng, nhiều người chiếu cố lẫn nhau cũng thuận tiện.

Nhóm người bèn nghỉ ngơi tại chỗ, đội cứu thương còn qua xem thử một lúc, cuối cùng ba người La Nhận, Mộc Đại và Một Vạn Ba nằm thẳng cẳng; đừng thấy Tào Nghiêm Hoa trông có vẻ sống dở chết dở, thực ra gã rất bền bỉ, quặt quẹo ốm yếu song trước sau vẫn không gục; bệnh trạng nhẹ nhất là Viêm Hồng Sa, hít dưỡng khí một lúc, tuy vẫn đau đầu buồn nôn nhưng tốt xấu gì cũng vẫn có thể vịn tường đi lại.

Cô kéo một cái ghế vải bạt ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Tào Nghiêm Hoa, nghe gã thở hồng hộc hít dưỡng khí.

Cách đó không xa, hai con gà cách nhau độ một trượng, một con tự mình tao nhã, một con tiếp tục cao ngạo.



Lúc Giang Luyện từ nhà tắm trở về, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.

Lý do hắn đi tắm chỉ có một: dùng trạng thái tinh thần tốt nhất nghênh đón buổi gặp mặt tối nay – Khúc Tiếu từng nói người bên cạnh Thiên Tư về cơ bản đều sẽ không hoan nghênh hắn, thế nên cuộc gặp mặt này chắc chắn sẽ không lấy gì làm thoải mái.

Lúc tắm, hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh: Cao Kinh Hồng hăm dọa đe nẹt, muốn hắn biết khó mà lui, hắn không tự ti không kiêu ngạo, hùng hồn mạnh mẽ đánh trả; Cao Kinh Hồng lại ném cho hắn một tấm séc (kẻ có tiền đều làm vậy mà), hắn mỉm cười, tiêu sái hết nấc quăng trả.

Bản thân cũng sắp bị sự ngầu lòi của mình làm cảm động sắp khóc tới nơi rồi, thế mà lại sinh lòng mong ngóng cuộc gặp mặt này: Chẳng rõ vì sao mà hắn lại chắc nịch rằng Cao Kinh Hồng sẽ không thân thiện gì với hắn, cũng không quan tâm mình sẽ để lại ấn tượng xấu cho vị bác cả này.

Trên đường trở về, hắn gọt giũa lời thoại của mình lần thứ n, muốn chữ nào chữ nấy đều phải tuôn vàng nhả ngọc lại có vần có nhịp, đang nghĩ đến xuất thần thì chợt nghe Tào Nghiêm Hoa ồn ào: “Này, này, cậu Tiểu gì ơi, người anh em Hỏa Đông.”

“Tiểu gì ơi” thì có thể là đang chỉ hắn thật, nhưng “người anh em Hỏa Đông” là ai? Giang Luyện ngó quanh ngó quất, cũng không có ai khác.

Tào Nghiêm Hoa vẫy tay với hắn: “Ê, cậu đó, chính cậu.”

Nói xong lại đứt hơi, vội vùi vào miệng hít bình dưỡng khí hít mạnh một trận.

Rốt cuộc Giang Luyện cũng phản ứng được: Hai chữ “Hỏa Đông (火东)” này là chiết tự từ chữ Luyện (炼) của hắn ra.

Hắn không thích cách gọi như vậy lắm, cảm thấy như gọi một thằng nhóc miệng còn hôi sữa vậy, có điều, Tào Nghiêm Hoa lớn hơn hắn bảy tám tuổi, gọi hắn như vậy cũng không tính là quá đáng.

Hắn đổi hướng đi về phía đó.

Tào Nghiêm Hoa quan sát hắn: “Anh Côn của tôi nói là, lần này tìm được xương thú, ít nhiều cũng là nhờ, cậu và cô…”

Viêm Hồng Sa thực sự không nhìn nổi cái vẻ nói một câu là như sắp tắt thở này của gã: “Cô Mạnh.”

Đúng, cô Mạnh, nửa khuôn mặt của Tào Nghiêm Hoa lại vùi vào miệng bình dưỡng khí, yếu ớt gật đầu.

Giang Luyện thấy buồn cười: “Anh bây giờ không có sức thì đừng tốn phí sức lực vào nói chuyện.”

Tào Nghiêm Hoa nhất định không chịu nhận thua: “Bạn của anh Côn cũng là bạn của tôi, anh Tào của cậu đây…bình thường khỏe lắm đấy, bây giờ…đám anh Tiểu La của tôi, bình thường cũng không…yếu đuối, như vậy đâu.”

Gã dừng lại một lúc hít thở: “Nghe nói các cậu cũng định đi Tây Ninh, chờ đến đó rồi, tôi mời các cậu uống rượu, uống…suốt đêm, ăn…lạc luộc, thịt…lợn.”

Đại khái là coi hắn thành hộ núi, Giang Luyện cười: “Được.”

Tào Nghiêm Hoa chợt nhớ tới cái gì, chỉ vào Viêm Hồng Sa: “À, còn chưa giới thiệu, đây…đây là Nhị Hỏa, tổ tiên làm nghề…đào bảo vật.”

Lại đưa tay mò mò trong túi quần: “Đây là…danh thiếp…của tôi.”

Vãi chưởng, danh thiếp! Còn có danh thiếp nữa cơ à.

Giang Luyện nhận lấy xem, chính giữa là ba dòng giới thiệu tên tuổi bắt mắt, khí thế thật đúng là ập thẳng vào mặt.

Anh Tào đến từ bia Giải Phóng

Phó tổng giám đốc Công ty giải trí TNHH Họp Tan Tùy Duyên, Lệ Giang

Chủ tịch tập đoàn ẩm thực kiêm chủ tịch công đoàn Phượng Hoàng Lâu, Lệ Giang

Tào Nghiêm Hoa cười khiêm nhường: “Không có việc gì nên đầu tư chút, làm chút…sự nghiệp.”

Giang Luyện còn chưa kịp tỏ vẻ kính phục thì Viêm Hồng Sa đã làm bộ mắc ói: “Tào Mập, ba hoa một vừa hai phải thôi, chút căn cơ này của anh vạch trần một cái là hết sạch chứ còn à.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Luyện, mỉm cười: “Cảm ơn cậu nhé, đến lúc đó tôi cũng mời các cậu ăn một bữa, tôi làm chủ, không ăn theo bữa Tào Mập đâu. Cậu yên tâm, tôi không keo kiệt chỉ mời cậu ăn lạc luộc như ai kia đâu.”

Tào Nghiêm Hoa nóng nảy, nhưng hít thở không thông nên đấu không lại Viêm Hồng Sa: “Đó…đó mà là keo kiệt à? Lần nào, Trịnh… Trịnh sư bá cũng đều…mời như vậy…”

Viêm Hồng Sa cười khẩy: “Trịnh sư bá mời vậy gọi là có cảnh giới, có phong phạm, anh mời như thế thì gọi là trưởng giả học làm sang, quỷ keo kiệt.”

Mấy người này thú vị ghê, Giang Luyện không quấy rầy họ nghỉ ngơi nữa, nhét danh thiếp vào túi rồi cười tạm biệt.

Lúc chuẩn bị đi, hắn trông thấy Giang Thước Kiều đang đứng chung với Tào Giải Phóng: Ồ, đã cùng kiếm ăn chung một mảnh đất rồi kia à.



Mấy phút sau đó, hai người Viêm Tào cũng nghiên cứu sang hai con gà.

Viêm Hồng Sa: “Hai con gà này chơi với nhau rồi kìa.”

Tào Nghiêm Hoa: “Haiz, gà cũng thẳng thắn thật, còn…còn chưa hẹn hò, nhìn vừa mắt, đã chui…chui bụi cỏ rồi…”

Viêm Hồng Sa: “Giống gà khác nhau mà?”

Tào Nghiêm Hoa: “Tình…tình yêu, không phân biệt…chủng…chủng tộc, nữ…nữ người rừng trước đây, còn không phải là bị tài…tài hoa của…người anh em Tam Tam chúng ta…chinh phục sao…”

Viêm Hồng Sa cáu kỉnh: “Ở núi Phượng Tử, Giải Phóng đã nuôi một đống em gái rồi, vừa ra ngoài đã trêu hoa ghẹo nguyệt, con gà cặn bã!”

***

Cao Kinh Hồng không hẹn thời gian cụ thể, Giang Luyện chỉ có thể ngồi đợi.

Không thể đi tìm Thiên Tư, lúc này đi tìm thật đúng là không có mắt; đi tìm Thần Côn cũng không ổn, người ta bạn cũ gặp lại, tất nhiên là phải tiếp khách, hắn cứ chường mặt ra nhúng chân vào thật quá không biết điều, hơn nữa, như vậy sẽ thể hiện ra là hắn quá rảnh rỗi – hắn cũng rất bận mà, có việc riêng của mình, dù chỉ là giả bộ thôi thì cũng vẫn là có.

Sau bữa tối, hắn quyết định đi tìm Đào Điềm: Chắc sáng mai Đào Điềm sẽ rút đi, sau lần từ biệt này hẳn là sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, quen biết một phen, cũng nên đi chào hỏi một câu.

Vừa ra cửa đã thấy Mạnh Thiên Tư và Cao Kinh Hồng đi vào lều chiên của nhóm La Nhận: Phỏng chừng là đi ôn chuyện cũ về Đoàn Văn Hi và Mai Hoa Cửu Nương, xem ra cuộc gặp mặt với hắn trong một khoảng thời gian ngắn sẽ chưa bắt đầu ngay.

Hắn vòng qua lều chiên, mới đi được mấy bước, ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Khúc Tiếu cách đó không xa.

Không chỉ có Khúc Tiếu mà còn có Tân Từ, Khúc Tiếu đang nhỏ giọng phân phó Tân Từ gì đó, Tân Từ kinh hoảng không thôi, lại không ngừng gật đầu.

Giang Luyện không muốn quấy rầy người ta nói chuyện riêng, đang định vòng qua thêm lần nữa thì Khúc Tiếu lại như có cảm giác, nghiêng đầu sang, trông thấy hắn, còn hòa nhã cười với hắn.

Nụ cười này làm Giang Luyện chợt nảy sinh một ý nghĩ.

Hắn thoáng do dự rồi tiến lên một bước: “Cô sáu, có thể nói chuyện riêng mấy câu không ạ?”

Khúc Tiếu hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu: “Được.”

Bà đuổi Tân Từ đi rồi theo Giang Luyện tới một chỗ yên tĩnh sau sườn núi.

***

Giang Luyện chần chừ hồi lâu rồi dứt khoát đi thẳng vào chủ đề: “Cô sáu, lúc trước, cô bảy có tìm cháu, nói là bác cả hẹn gặp cháu buổi tối.”

Khúc Tiếu ồ một tiếng, vẻ mặt gắng tỏ ra kinh ngạc: “Thế à?”

Giang Luyện cười: Cô sáu hẳn là đã biết từ trước.

“Cậu muốn tìm tôi hỏi thăm về tính tình của chị cả?” Khúc Tiếu nhìn hắn như cười nhạo, “Không sao đâu, cứ thoải mái là được, không cần phải cố gắng biểu hiện, chị cả là như vậy, đạo hạnh cao thâm, liếc mắt là có thể nhìn ra cậu đang giả bộ hay chân thật, cậu thế nào thì cứ thế đó là được.”

Giang Luyện ngắt lời bà: “Không phải ạ.”

“Cháu nhớ trước đây, lúc cháu muốn hỏi cô về chuyện của Thiên Tư, cô không trả lời, lảng tránh cho qua. Bây giờ vẫn không thể nói ạ?”

Khúc Tiếu xấu hổ, thoáng im lặng rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi cậu, Giang Luyện, chuyện này tôi đã thề với chị cả là sẽ giữ kín trong lòng, tuyệt đối không nói với người ngoài, quỷ non chúng tôi rất trọng lời thề – chị cả có đồng ý nói cho cậu biết không là chuyện của chị ấy, nhưng tôi thì thật sự không thể mở miệng lung tung.”

Đã lấy cả “lời thề” ra rồi thì Giang Luyện cũng không tiện bức ép, chỉ cười: “Thì ra chuyện Thiên Tư không lấy chồng lại bí mật như vậy.”

Khúc Tiếu bật thốt: “Ơ, cậu là hỏi chuyện đấy ấy hả.”

Trong lòng Giang Luyện khẽ động: Hóa ra là hai người đang nói hai chuyện khác nhau à?

Khúc Tiếu ý thức được mình lỡ lời, có hơi lúng túng: “Lúc đó Thiên Tư còn nhỏ, dễ nóng nảy, chuyện tình cảm gặp chút thất bại đã trở nên cực đoan, nó mà hăng lên thì ai cũng không giữ được.”

Giang Luyện hỏi dò: “Trước đây Thiên Tư, có phải là có một…người bạn trai không ạ?”

Khúc Tiếu thở dài, xem như là thừa nhận.

Trong lòng Giang Luyện có hơi ghen tuông: “Sau đó, là bị nhóm bác cả phá đám? Cố ý gây…rắc rối?”

Trong phim truyện thường hay có tình tiết như vậy.

Khúc Tiếu cười cười: “Nếu đúng là vậy, cậu biết rồi, cậu muốn làm thế nào? Tiếp tục giấu giếm không nói hay là giúp họ quên đi ân oán trước kia?”

Giang Luyện ngẩn người.

Lát sau, hắn mới khẽ nói: “Cháu sẽ không giấu cô ấy đâu, nếu phải giấu giếm mới giữ được cô ấy thì chứng tỏ cô ấy cũng không phải là của cháu.”

Khúc Tiếu mỉm cười: “Vậy thì cậu yên tâm đi, không phải như cậu nghĩ đâu, Thiên Tư quả thật là rất thích cậu trai đó, nhưng cậu ta thì không thích nó.”

Tuy có phần không rõ nhưng nghe lời Khúc Tiếu vậy, trong lòng Giang Luyện cũng vẫn nhẹ nhõm hơn không ít.

Hắn tìm chủ đề nói: “Thiên Tư không có vẻ gì là để ý chuyện vụn vặt, cháu cảm thấy nếu người kia không thích cô ấy, cô ấy sẽ sảng khoái buông tay.”

Khúc Tiếu nói: “Đúng vậy, nhưng nếu người kia lại giả vờ thích nó, nó cũng không nhìn ra được.”

Giang Luyện ngớ ra: Tại sao lại phải giả vờ thích cô ấy?”

Khúc Tiếu không đáp, chỉ móc từ trong túi ra một bao thuốc lá, bà hút thuốc lá cho nữ giới, bao thuốc được thiết kế tinh xảo hơn, điếu thuốc cũng duyên dáng, nhỏ dài tinh tế, hệt như một tác phẩm nghệ thuật.

Bà châm thuốc, lại không hút, chỉ kẹp điếu thuốc vào giữa ngón tay, mặc cho nó tự đốt, như đốt hương hoa lệ.

Một lúc sau mới cất tiếng: “Ban đầu là vì tiền, bạn gái cậu ta bị bệnh nặng, cần dùng tiền, Thiên Tư nhà bọn tôi thì vừa nhìn đã biết là rất có tiền, không phải sao.”

Đã hiểu, một người đàn ông có thể vì người mình yêu mà dùng thủ đoạn khiến người ta khinh thường đi lừa tiền một cô gái khác, hành động này thật khó mà bình luận được chỉ bằng đôi lời.

Giang Luyện chợt nghĩ ra cái gì: “Sau đó thì sao ạ, các cô bác quan tâm đến chuyện tình cảm của Thiên Tư như vậy, rất nhanh đã điều tra rõ được ngọn nguồn của cậu trai này?”

Khúc Tiếu cúi mặt xuống, gật đầu.

“Phá đám như vậy sao?”

“Không phá.”

Giang Luyện nghe không hiểu: “Không phá là sao cơ?”

Khúc Tiếu không dám nhìn hắn: “Không phá là không phá thôi, Giang Luyện, sau khi họ tra ra được ngọn ngành đã đi gặp cậu trai kia, đạt thành thỏa thuận, tạo điều kiện cho cậu ta, trá hình thúc đẩy chuyện này, để yên nhìn hai đứa nó càng ngày càng phát triển tốt đẹp, chờ Thiên Tư càng ngày càng thích cậu ta, đến khi Thiên Tư tự mình vui mừng chạy tới nói muốn lấy chồng.”

Giang Luyện nghe thấy giọng mình xa xôi: “Tại sao?”

Hốc mắt Khúc Tiếu dần đỏ lên: “Không có tại sao, vỏ bóng hơi thổi hơi vào sẽ thành bóng hơi, thổi căng vỡ thì không còn bóng nữa, một người chỉ đến khi lên đến cao nhất mới có thể ngã xuống nặng nhất, lần sau cũng sẽ không muốn leo lên nữa… Xin lỗi, Giang Luyện, lúc đó tôi đã phản đối, nhưng tôi cũng chẳng làm gì thiết thực, tôi chỉ sập cửa, không qua lại với chị cả mấy năm, nhưng như vậy cũng có được tích sự gì đâu, chuyện xảy ra vẫn xảy ra, nỗi đau khổ của Thiên Tư khi đó vẫn có một dao là do tôi cắm vào…”

Giọng bà nghẹn ngào, không nói gì thêm nữa, quay đầu rảo bước rời đi.

***

Mạnh Thiên Tư vốn ở cùng lều với cô sáu và cô bảy, hai ngày nay người dần rút đi, lều chiên một lần nữa phân phối lại, các cô bác đều được dời sang lều lớn, chỉ còn lại hiu quạnh mình cô.

Buổi tối rửa ráy xong, đang đối diện gương bôi toner, cửa lều chợt vén lên, Tân Từ thò đầu vào.

Mạnh Thiên Tư nhìn thấy từ trong gương, nổi quạu quát: “Cậu chạy đi đâu cả ngày nay?”

Tân Từ sợ hết hồn, có phần lắp bắp: “Bận…bận việc mà.”

“Bận?” Mạnh Thiên Tư cười khẩy, “Tôi thấy cậu là hai ngày nay ở doanh trại nhàn nhã quá, ăn quá no mặc quá ấm thì có.”

Câu này nói quá ám chỉ rồi, chỉ thiếu điều nói trắng ra là hắn no ấm nghĩ dâm dục…

Tân Từ đang định thanh minh mấy câu thì mắt Mạnh Thiên Tư sáng lên: “Đào Điềm hử?”

Trong số những hộ núi đi theo chuyến này, hộ núi nữ tuy ít nhưng cũng có mười mấy người, trong đó Đào Điềm là bắt mắt nhất, Mạnh Thiên Tư dù chỉ gặp mấy lần nhưng cũng đã nhớ kỹ.

Tân Từ mất một lúc lâu mới nghĩ ra Đào Điềm là ai: “À, cô bé đó à, đẹp thì đẹp đấy, nhưng cô còn không rõ tôi à? Bề ngoài đối với tôi là mây trôi, tôi chỉ thưởng thức vẻ đẹp thần thái thôi.”

Mạnh Thiên Tư tặc lưỡi: “Tôi hiểu, Bạch Thủy Tiêu chứ gì.”

Tân Từ nhất thời nghẹn lời, Mạnh Thiên Tư tiếp tục làm việc của mình, lát sau lại liếc qua gương: Tân Từ vẫn còn đứng đó, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cô lấy làm lạ: “Có việc gì à?”

Tân Từ vội sáp lại: “Thiên Tư, tôi nói cô nghe việc này, nhưng cô nhất định đừng nói ra là tôi nói, cô cứ giả bộ không biết đi, trong lòng biết là được rồi.”

Mạnh Thiên Tư phiền nhất là kiểu giấu giấu giếm giếm này, nhưng lại muốn biết là chuyện gì, chỉ đành nhẫn nại: “Chuyện gì?”

Tân Từ thần thần bí bí: “Tôi nghe nói tối nay bác cả hẹn Giang Luyện trò chuyện, còn nói là đừng cho cô biết.”

Mạnh Thiên Tư ngẩn ra: “Bao giờ?”

“Chắc là sẽ rất muộn, dù sao cũng phải đợi mọi người đi ngủ rồi.”

Mạnh Thiên Tư không nói gì, để lại Tân Từ một mình chắp cánh cho trí tưởng tượng bay cao bay xa: “Xem chừng bác cả không thích anh ta qua lại với cô, muốn đợi lúc trời khuya người lặng, thuận tiện xuống tay. Không biết là sẽ cho anh ta tiền, đe dọa anh ta hay là lấy tình lay chuyển người nữa…”

Xem phim truyền hình nhiều quá đây mà, Mạnh Thiên Tư mặc kệ hắn, im lặng một lúc rồi hỏi: “Gặp mặt riêng? Có mặt các cô bác khác không?”

Tân Từ đáp rất lơ mơ: “Chắc là…cũng có mặt, cô sáu có lẽ sẽ không đi, gần đây không phải là quan hệ của cô ấy với mọi người không tốt à.”

Mạnh Thiên Tư lại lần nữa rơi vào im lặng, một lát sau, đột nhiên bắt lấy cổ tay Tân Từ: “Tân Từ, cậu phải giúp tôi, tôi biết họ sẽ nói gì.”

Sắc mặt Tân Từ trắng bệch, vội rút tay ra: “Thiên Tư, cô đừng hãm hại thợ trang điểm được không, lần trước kéo tôi đi nằm vùng tôi còn gặp ác mộng đấy, giờ lại bảo tôi đi nghe trộm…”

Mạnh Thiên Tư tóm chặt không buông: “Không có gì khó cả, Đào Điềm phụ trách trang bị hậu cần, có bướm nghe âm, rất nhỏ, có thể dùng để nghe lén, là để chúng tôi kẹp lên cành cây lúc vào núi, sau đó núp đi nghe tiếng chim chóc. Phạm vi hữu hạn, không đến hai mươi mét, tôi có thể tìm một chỗ bên ngoài lều chiên nghe, hiện giờ mọi người đều ăn mặc dày, cậu kẹp vào mũ tuyết hoặc mép áo của các cô bác…”

Thoạt đầu, Tân Từ nghe đến bướm nghe âm này còn thấy rất thú vị, sau nữa nghe tiếp lại đâm ra luống cuống: “Tôi kẹp lên người các cô bác á, họ đều có võ công cả đấy, sẽ phát hiện ra ngay, xoay tay bổ cho tôi một cái thì tôi chết mất…”

Mạnh Thiên Tư dở khóc dở cười: “Không đâu, đó là truyện kiếm hiệp gạt người ta thôi, cậu giả bộ không cẩn thận va phải…”

Tân Từ lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được không được, cô tìm lão Mạnh đi…”

“Kình Tùng không được, tôi tăng lương cho cậu, thêm tiền!”

“Không phải, chuyện này quá khó với tôi rồi, tôi không giỏi cái này…”

“Tức là không được?” Đuôi mắt Mạnh Thiên Tư vểnh lên, giọng nói âm u, “Không có thương lượng?”

Tân Từ nổi giận: “Thiên Tư! Tôi muốn kiến nghị cô một ý kiến!”

Mạnh Thiên Tư ngờ vực trong bụng: Làm sao, cô trước dụ dỗ sau đe dọa làm tổn thương đến lòng tự ái của Tân Từ rồi à?

Tân Từ căm hờn: “Lúc cô nói tăng lương, thêm tiền cho người ta có thể nói cụ thể hơn chút không? Cụ thể đến con số ấy? Con số rõ ràng mới có ý nghĩa khích lệ, được không? Thuận miệng một câu thêm tiền, thêm bao nhiêu chớ? Một tệ cũng là thêm mà!”

“Gấp ba!”

Tân Từ quay đầu đi liền, tới cửa lại xoay người về nhấn mạnh: “Tôi không phải là vì tiền đâu nhé, Thiên Tư, tôi vẫn luôn về phe cô, bất kể là lần trước trộm súng hay lần này làm gián điệp, lập trường con người tôi chưa từng nghiêng ngả!”

Nói xong, vén cửa lều lên, ngạo nghễ đi ra ngoài.

***

Mãi đến sát nửa đêm, Giang Luyện mới được gặp Cao Kinh Hồng.

Ngoài Khúc Tiếu ra thì các cô bác khác đều ở đây, Cao Kinh Hồng ngồi bên cái bàn đặt cạnh giường đất, cà phê trên bàn tỏa hương nồng nàn, tách đĩa rất tinh xảo, trên thìa cà phê đều đính ngọc trai, vừa nhìn là biết tự kèm theo, có thể nói là cực kỳ sang trọng.

Nghê Thu Huệ ngồi bên cạnh, cụp mắt buông mi, như thể mình không liên quan gì tới trường hợp này, Tiển Quỳnh Hoa quan tâm hỏi Cảnh Như Tư: “Chị tư, không bị Tân Từ đâm cho làm sao đấy chứ? Lát nữa em sẽ bảo Thiên Tư mắng cậu ta, đi vệ sinh thôi mà cũng hấp ta hấp tấp.”

Cảnh Như Tư hừ một tiếng: “Mấy lạng xương cốt đó mà đâm được chị à?”

Bầu không khí vậy mà lại rất hiền hòa, Giang Luyện ngồi xuống ghế vải bạt, vẻ mặt rất bình thản.

Cảnh Như Tư thấy là lạ, lén kề tai nói nhỏ với Tiển Quỳnh Hoa: “Tiểu Giang hôm nay làm sao thế, chị thấy thằng bé bình thường rất nhiệt tình cơ mà.”

Tiển Quỳnh Hoa cũng hơi thắc mắc, nhìn Giang Luyện, không nói gì.

Đã là kịch thì phải có mở màn, Cao Kinh Hồng cầm thìa cà phê khuấy khuấy trong tách, nhìn lớp bọt nổi bên trên xoay tròn như lốc xoáy, mãi sau mới hòa nhã cất tiếng: “Giang Luyện phải không, nghe nói cậu và bé Tư nhà tôi đang…”

Bà suy tư rồi dùng một từ rất văn bản: “…giao du?”

Giang Luyện gật đầu: “Giao du rất nghiêm túc ạ, không phải hứng khởi nhất thời, đã suy xét rất chu toàn, không cần nghĩ kỹ, xem xét thêm gì nữa.”

Cao Kinh Hồng sửng sốt, đã nhận ra câu này có gai.

Cảnh Như Tư đưa mắt sang Tiển Quỳnh Hoa như đang nói “Chị đã bảo mà”, Nghê Thu Huệ thì khẽ nhấc mí mắt rồi lại cụp xuống, khóe miệng lướt qua một nụ cười rất nhạt, lại có phần bất đắc dĩ.

Trong lều lặng bặt, yên ắng tới mức chỉ có tiếng thìa đĩa va vào nhau khe khẽ.

Một lát sau, Cao Kinh Hồng nói tiếp: “Là thế này, cậu cũng biết đấy, bé Tư là ngai vàng quỷ non, tôi hi vọng nó có thể chuyên tâm vào sự vụ của quỷ non…”

Giang Luyện nói: “Thứ nhất, cháu từng nghe Thiên Tư kể chuyện thường ngày của cô ấy, sự vụ của quỷ non cũng không nhiều, chí ít thì sự vụ cần cô ấy hỏi đến không nhiều lắm, cô ấy còn chưa bận đến mức không cách nào chuyên tâm được; thứ hai, cháu đã nhớ lời này, về sau cháu sẽ thường xuyên nhắc nhở cô ấy phải chuyên tâm.”

Tay cầm thìa của Cao Kinh Hồng hơi khựng lại: “Giang Luyện, có phải cậu có thành kiến hay hiểu lầm gì với tôi không?”

Giang Luyện cười: “Không ạ.”

Không có mới lạ ấy, Cảnh Như Tư thật muốn đỡ trán, Tiển Quỳnh Hoa hạ tầm mắt xuống, chợt thấy dưới vạt áo sau lưng Cảnh Như Tư kẹp một con bướm nghe âm nho nhỏ.

Bà vô thức đưa tay đi bắt lấy, tay vừa vươn ra đã dừng lại, sau đó đổi hướng về phía trước, rất mất tự nhiên sửa lại tóc.

Cao Kinh Hồng cười cười: “Không có thì tốt. Có chuyện này có thể cậu không biết, quỷ non chúng tôi rất trọng lời thề, bé Tư trên vai gánh lời thề, con bé hẳn là không thể kết hôn với cậu, tôi muốn giải thích chuyện này với cậu.”

Giang Luyện vâng một tiếng: “Vậy không kết hôn là được, cô ấy có kết hôn với cháu hay không không ảnh hưởng tới bọn cháu giao du, cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của đôi bên.”

Cao Kinh Hồng im lặng hồi lâu, sau cùng gật đầu, trên mặt lại hiện ra nụ cười hòa nhã: “Được rồi, tôi chỉ muốn trò chuyện với cậu đôi câu vậy thôi, không còn gì khác. Muộn thế này rồi, đã làm chậm trễ không ít thời gian của cậu, về sớm nghỉ ngơi đi.”

Bà vậy mà lại không nói thêm gì nữa làm Giang Luyện hơi bất ngờ. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, lúc sắp tới cửa, thực sự không nhịn được, hạ quyết tâm, lại rảo bước vòng về, hỏi bà: “Có phải bác không quen trở mặt, nói thẳng với người ta không? Thực ra cũng không có gì, bác có ý kiến gì, có thể thẳng thắn mà nói, không cần phải điểm đến thì ngừng, bắt cháu tự hiểu ý.”

Tiển Quỳnh Hoa cảm thấy Giang Luyện có hơi bất thường, muốn quát cản hắn lại: “Giang Luyện!”

Giang Luyện làm như không nghe thấy, chỉ nhìn thẳng vào Cao Kinh Hồng: “Cháu có một người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, tên là Huống Mỹ Doanh.”

“Mẹ và bà ngoại của Mỹ Doanh đều vì mắc bệnh lạ mà hôn nhân không hạnh phúc, từ khi Mỹ Doanh còn rất nhỏ, cụ nuôi cháu đã nổi lòng lựa bạn lữ cho em ấy, cụ nuôi giống như một cái máy tinh vi, liệt kê ra vô số tiêu chuẩn, soi xét nhân phẩm, thể trạng, độ đáng tin cậy, độ trung thành của người ta, rất sợ chỗ nào có sơ hở. Thực ra ông ấy đã chọn trúng cháu, nhưng sau đó, ông ấy lại phát hiện ra cháu và Mỹ Doanh không thích nhau, thế nên cũng không cưỡng cầu, chỉ để lại di chúc bảo cháu để tâm tới chuyện của Mỹ Doanh.”

“Cháu còn tưởng rằng, các bậc trưởng bối, phụ huynh trên khắp thiên hạ đều như vậy, giờ mới biết là chưa chắc.”

Hắn cười cười: “Khi một người khát vọng tình cảm, gặp phải người mình không ưa, đại khái hẳn là thấy ghê tởm như ăn phân vậy, nhưng người đút phân cho người đó ăn có phải là còn ghê tởm hơn không?”

Tiển Quỳnh Hoa gầm lên: “Giang Luyện!”

Giang Luyện nói xong xoay người rời đi, hắn cũng không biết mình đã để lại ấn tượng thế nào trong lòng họ, kệ đi.

Cao Kinh Hồng lặng thinh hồi lâu, Nghê Thu Huệ vẫn ngồi đó, trên khóe miệng vẫn treo một nụ cười rất nhạt, Tiển Quỳnh Hoa cân nhắc sắc mặt của Cao Kinh Hồng: “Chị cả, chị đừng nóng giận, cậu ấy không rõ tình huống…”

Cao Kinh Hồng lắc đầu, ý bảo bà không cần nói: “Hẹn Thần Côn chưa?”

“Rồi ạ.”

“Đi mời anh ta tới đây đi.”

***

Cảnh Như Tư và Tiển Quỳnh Hoa một trước một sau ra khỏi lều chiên.

Mới đi được mấy bước, Tiển Quỳnh Hoa chợt thấy Cảnh Như Tư đưa tay vòng ra mép vạt áo sau, tóm lấy con bướm nghe âm, ném vào bóng tối xa xa dưới sườn núi.

Bà thất thanh kêu lên: “Chị tư, chị…biết?”

Cảnh Như Tư nói: “Cảnh lão tứ chị em đây chẳng lẽ lại kém cỏi tới mức một thằng oắt con như Tân Từ cũng có thể giở trò trên người mình?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play