Hắn nhìn về phía Thần Côn: “Chuyện giống nhau như đúc này không thể
chỉ là trùng hợp được, trong đó chắc chắn là có nguyên do hoặc kiến giải nào đó – chúc mừng chú, những chuyện quấy nhiễu chú bấy lâu nay có khả
năng sắp có đáp án rồi.”
Lại nhấn mạnh: “Thế nhưng, có điều này chú phải xác định cho rõ, ông
ấy là ông ấy, chú là chú, hai người là hai người khác nhau, bất kể ông
ta chính hay tà, dù có là lão tổ tông của chú thật thì thành tựu của ông ấy cũng chẳng khiến chú quang vinh hơn, tội nghiệt của ông ấy cũng sẽ
không khiến chú bị mất mặt.”
Thần Côn rất cảm kích, biết Giang Luyện nói vậy là để giúp mình tháo
dỡ gánh nặng tâm lí, lập tức tích cực tỏ thái độ: “Tôi biết, tôi chính
là tôi, là Thần Côn đến từ cửa thôn thôn Thôn Nhỏ!”
Mạnh Thiên Tư bọc kín chăn, thật sự muốn đảo mắt lên trời nguýt.
Cô hắng giọng: “Được rồi, tắt hết đèn doanh trại đi, đẩy tôi lên chỗ
cao, tôi phải xem xét cẩn thận xem hướng đó có phải có thận lâu núi thật không.”
Vừa dứt lời, Mạnh Kình Tùng và Giang Luyện đồng thời duỗi tay nắm chuôi đẩy xe lăn.
Giang Luyện hơi xấu hổ, buông tay ra trước.
Mạnh Kình Tùng cũng phản ứng lại, cảm thấy mình hơi không biết điều: “Cậu đẩy đi, tôi còn phải…sắp xếp chuyện tắt đèn.”
Giang Luyện thuận thế tranh thủ: “Vậy được, tôi…giúp anh đẩy cô ấy đi.”
Diễn kịch phải diễn cho chót, Mạnh Kình Tùng rất khách khí: “Vậy làm phiền cậu.”
Mạnh Thiên Tư ngồi nghiêm chỉnh, giả bộ mình cũng không để ý là ai đẩy.
Thần Côn thắc mắc nhìn người này, lại nhìn người kia, cảm thấy bầu không khí này kì kì.
***
Giang Luyện cẩn thận đẩy xe lăn lên sườn dốc.
Vì an toàn, không dám cách doanh trại quá xa, mấy người trực đêm, bao gồm cả Mạnh Kình Tùng, vẫn đang rải rác xung quanh, ai ai trong số họ
cũng đều nhỏ ánh sáng, đặt mình vào đó cũng chẳng khác nào “trước công
chúng”, “trước mắt bao người”, có điều Giang Luyện đã rất thỏa mãn rồi:
Nói thế nào nhỉ, cũng là một kiểu “bên nhau” mà?
Hắn cảm khái: “Thật chẳng dễ dàng gì, xung quanh em không phải có u
thì cũng có người, anh đẩy xe lăn thôi cũng phải đấu tranh đấu gay gắt
với người ta.”
Mạnh Thiên Tư phì cười, còn giảng triết lí với hắn: “Me lớn em nói,
sông ngòi hồ biển đều là thành quả của đê, tự do tuyệt đối không tồn
tại, có ràng buộc mới có tự do – không dễ dàng như vậy mà cũng có gây
trở ngại gì đến chuyện anh piu piu xịt nước hoa đâu.”
Giang Luyện sửa đúng cô: “Ống nước hoa không có vòi phun, anh chỉ bôi nhẹ chút xíu thôi.”
Đến nơi cao nhất rồi, hắn đẩy xe về phía Sử Tiểu Hải chỉ, Mạnh Thiên Tư đưa tay ra không trung nắm nắm, lại bôi lên mắt mình.
Giang Luyện lấy làm lạ: “Em nắm gì đấy?”
“Sương mù, xem thận lâu núi trong mưa lớn, em sẽ dùng nước mưa bôi lên mắt, xem trong sương mù thì chắc là dùng sương.”
Còn rất giỏi học một biết mười nữa cơ, Giang Luyện chuyển một tảng đá tới lót ra sau mông, ngồi xuống bên xe lăn của cô: “Nhà em không hề
biết rằng trên núi tuyết cũng sẽ có thận lâu núi sương mù?”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Không biết, chưa từng nghe nói, nơi này quá
hẻo lánh, phỏng chừng quỷ non cũng chẳng tới đây được mấy lần, Tây Bắc
nhiều núi nhưng bọn em tới rất ít. Anh cũng biết đấy, trụ sở của bọn em
là Phường Quế Non.”
Giang Luyện thắc mắc: “Rõ ràng Côn Lôn mới là tổ tông vạn núi, tại sao Phường Quế Non lại không đặt ở Côn Lôn?”
Mạnh Thiên Tư liếc xéo hắn: “Ai mà chẳng muốn được sống vui sống
khỏe, sống ở nơi non ấm nước mềm chứ? Ở Côn Lôn, ngoài bầu không khí cao cấp ra thì rau tươi cũng chẳng có mà ăn, hoặc là chết cóng, hoặc là
chết nắng, gọi đồ ăn cũng chẳng ai ship đến.”
Giang Luyện dở khóc dở cười, có điều cô nói gì hắn cũng thấy có lý, dù không có lý cũng cảm thấy thú vị.
Hắn ngửa mặt lên, nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô được ánh dạ quang
yếu ớt bao phủ, im lặng một thoáng, lại đi dém chặt chăn cho cô, tục ngữ nói “Rét từ đáy lên, trăm bệnh do lạnh”, nơi này trời lạnh, chân Mạnh
Thiên Tư lại bị thương, cũng không thể để bị lạnh được.
Lát sau, Mạnh Thiên Tư nhíu mày: “Không được, quá xa, nhìn không rõ. Có điều chỗ kia…”
Cô chỉ về một phía: “Rìa chỗ đó đúng là có méo mó, không khớp với xung quanh.”
Giang Luyện như nghe sách trời, cô còn có thể nhìn ra được “méo mó” cơ à? Hắn nhìn chỉ thấy mù mịt màu tro đen thôi.
Hắn nhịn không được hỏi: “Vì sao mắt em…lại nhìn được những cái này?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Vì có chuông vào chứ sao, động thú núi, phục thú
núi, tránh thú núi, mổ núi, xem thận lâu, gió núi dẫn, đều nằm trong
‘Chuông vàng chín dùng’, thực ra bảy u me của em cũng đều có thiên phú
này, chỉ là…”
Cô cố gắng giải thích thật đơn giản: “Giống như cái thưng đo ấy, mỗi
vạch khắc là một thưng, khả năng của các u me em hoặc là 0.5 thưng, hoặc là 0.9 thưng.”
Giang Luyện hiểu ý cô: “Đều không đến một thưng, nhưng cũng phân ra
được cao thấp, cấp bậc cao thấp này phân thành vai núi, mày núi, tóc
núi?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Nhưng em thì tới được một thưng, khả năng chỉ cao hơn họ một chút xíu nhưng một thưng này là kịch, là ranh giới tiêu
chuẩn, giúp em có tư cách ‘động chuông vàng’, chiếc chuông vàng này…”
Nói tới đây, cô hơi cúi người xuống, cố gắng không chạm tới chỗ đau,
vén lớp chăn đắp trên chân ra, Giang Luyện đoán được, rất tự nhiên làm
giúp cô: vén chăn sang một bên, lại xắn ống quần cô lên chút, để lộ
chuông vàng trên mắt cá chân ra.
Không biết có phải là vì chuông vàng dán da hay không, cô đi tất
ngắn, khoảng da ở mắt cá chân lộ ra trong không khí lạnh lẽo, nhanh
chóng lạnh thấm cả người, mảnh chuông vàng cũng lạnh theo.
Giang Luyện vô thức đưa tay nắm lấy.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, lại hơi thô ráp, lạnh nóng đụng độ, ấm nóng
lập tức lan từ mắt cá chân lên, cẳng chân Mạnh Thiên Tư như bị điện
giật, bất giác rút chân lại, trong đầu nhất thời tắc nghẽn, mất mấy giây sau mới nhớ ra mình định nói gì.
“Có đôi lúc em cảm thấy chuông vàng như một cái máy khuếch đại vậy,
phóng đại mọi năng lực vốn có của em lên gấp bội, chênh lệch giữa bảy u
me và em thực ra cũng không lớn, nhưng bởi có chuông vàng nên sự chênh
lệch này thành ra cách cả cái hào.”
Giang Luyện tiếp lời: “Thế nên, em là ngai vàng?”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng.
Giang Luyện cười, khẽ nâng tay lên, bụng ngón tay nhón lấy mảnh
chuông vàng: “Nhỏ như thế này mà cũng có thể là máy khuếch đại à?”
Mạnh Thiên Tư nói hắn: “Anh đừng có không tin, biết đâu nó thật sự là một công cụ mini tinh vi thì sao? Đời đời ngai vàng quỷ non chưa từng
có ai có thể nói rõ được chất liệu của chuông vàng, cũng không phải là
chưa từng mang tới phòng thí nghiệm phân tích, nhưng đều không phân tích ra được – em nghe nói chiếc máy tính đầu tiên trên thế giới to bằng mấy cái phòng liền, sau này càng ngày càng nhỏ lại, từ máy tính để bàn đến
máy tính xách tay, bây giờ, đến điện thoại di động cũng có thể dùng như
máy tính, nói không chừng sẽ còn phát triển tiếp nữa, nhỏ chỉ bằng mảnh
chuông này thôi.”
Một ý nghĩ lướt vụt qua trong đầu Giang Luyện.
Chuông vàng của Mạnh Thiên Tư nghe nói là từ bà cố tổ quỷ non truyền
xuống, mà quỷ non thì có vẻ như tồn tại từ thời “Hoàng Đế – Xi Vưu”, nếu rối đất nặn của Nữ Oa là “người máy” của thời đó thì nói chuông vàng là máy khuếch đại cũng chẳng có gì là không thể – họ xem không hiểu chuông vàng đại khái cũng như cổ nhân xem không hiểu điện thoại di động vậy,
cổ nhân sẽ nói, oa, cái nghiên mực to chừng bàn tay chẳng phải vàng cũng chẳng phải đồng này vậy mà lại có thể hát, có thể chỉ hướng, có thể cho anh xem vở kịch cách xa ngàn dặm, thật đúng là thần khí.
Gọi là thần khí e rằng chỉ là bởi trình độ phát triển và nhận thức không theo kịp mà thôi.
Giang Luyện kéo ống quần của cô xuống, một lần nữa dém lại chăn: “Vậy kế tiếp, chúng ta sẽ làm gì?”
Mạnh Thiên Tư suy nghĩ: “Nếu thật sự muốn xác định vị trí của thận
lâu núi, xem cảnh tượng thời thượng cổ, thì còn phải dựa theo lời Sử
Tiểu Hải, tiếp tục đi về phía trước.”
Giang Luyện hơi chần chừ: “Em cảm thấy Sử Tiểu Hải này liệu có vấn đề gì không?”
Một người mất tích suốt mấy ngày rồi lại xuất hiện, khiến hắn cứ cảm thấy không thực tế sao sao đó.
Mạnh Thiên Tư biết hắn đang lo lắng điều gì: “Anh sợ Sử Tiểu Hải bị ‘chúng nó’ chuyển hóa, dẫn chúng ta vào tròng?”
Cô lắc đầu: “Em không cảm thấy vậy. Thứ nhất, Hà Sinh Tri đã đưa Sử
Tiểu Hải đi bệnh viện kiểm tra, tình trạng vết thương của cậu ta vô cùng hợp lý, bị ngã hỏng đầu đều là như thế này; thứ hai, người mà ‘chúng
nó’ chuyển hóa thực ra đều là ma nước. Chỉ có một hai ngoại lệ, một là
Tông Hàng, hai là Diêm La. Anh biết Tông Hàng rồi đấy, căn bản là không
chịu bất kỳ sự khống chế gì, Diêm La cũng gần như không bị, người còn
lại trong cơ thể ông ta chỉ có thể ra ngoài hoạt động một lúc khi Diêm
La đã ngủ say. Sử Tiểu Hải là quỷ non, muốn chuyển hóa đại khái là không dễ dàng gì; thứ ba, nếu Sử Tiểu Hải thực sự bị chuyển hóa thì đáng ra
cậu ta phải dẫn chúng ta chạy lung tung, lệch ra khỏi phương hướng đúng
mới phải, dẫn chúng ta vào tròng rất không sáng suốt, u bảy em còn đang
phối hợp tác chiến phía sau kia mà, chúng ta mà xảy ra chuyện gì thì chỉ càng đưa nhiều người tới hơn thôi.”
Cũng phải, Giang Luyện hơi vững dạ, lại lập tức nghĩ đến một vấn đề thực tế.
Hắn từng câu thận châu, biết thứ này ẩn hiện bất định, ngày mai liệu
có sương mù hay không rất khó nói, dù có, cũng chưa chắc đã gặp được
thận lâu núi.
“Hay là… Anh nhớ bọn em có một viên thận châu tốt nhất, lần trước đã
cho anh mượn dùng ở Tương Tây, hay là lần này cũng điều qua đây đi, dùng viên đó cho đỡ tốn công hơn?”
Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh cho rằng cứ cầm bừa một viên tới là được à?”
“Viên thận châu ở núi Ngọ Lăng chất lượng rất tệ, nhưng tệ là tệ ở
hiển thị hình ảnh, nói cách khác, nó đã ghi lại tất cả, trọn vẹn như
băng từ vậy, chỉ là máy chiếu quá tệ, không chiếu ra được, bởi vậy nên
cái anh thấy mới vụn nát ra như thế.”
“Em điều thận châu tốt nhất tới cho anh là để trợ giúp nó chiếu trọn
vẹn hình ảnh và âm thanh, nhưng không có cuộn băng gốc thì có máy chiếu
tốt hơn nữa cũng chẳng để làm gì.”
Giang Luyện đã hiểu: “Còn phải dựa vào vận may nữa, ‘đợi’ thận lâu
núi xuất hiện, sau đó…em câu thận châu, nếu viên thận châu này không tốt thì mang viên tốt tới…cường hóa công năng?”
Mạnh Thiên Tư im lặng xác thực.
Về lý thuyết thì là vậy, thế nhưng, vẫn rất khó nói.
Quỷ non đều biết thận châu là một “cục nước”, nhưng thận châu của
thận lâu núi xuất hiện nhờ sương mù có phải là…một đám sương không?
Như vậy thì cô phải câu thế nào?
***
Hôm sau, Mạnh Thiên Tư không vội lên đường ngay mà bàn bạc chuyện sắp xếp kế tiếp với Cảnh Như Tư trước.
Cảnh Như Tư cũng biết đi tiếp rất có thể sẽ tới nơi đội tám người xảy ra chuyện, nơi đó còn có thận lâu núi, khiến tình thế càng quái dị hơn.
Kết quả bàn bạc cuối cùng là giảm tốc độ xuống, cẩn thận đi về phía
trước, Tiển Quỳnh Hoa thì tăng tốc dẫn một tiểu đội qua đây, chuẩn bị
đầy đủ đèn pha, thuận tiện mang nhện bồng đến cho Mạnh Thiên Tư.
Có điều, đoạn đường cuối cùng này cũng chẳng quá dài, có giảm tốc độ xuống nữa thì trước hoàng hôn cũng đã tới nơi rồi.
Đây là một thung lũng tương đối rộng lớn trong núi, thậm chí còn có
một hồ nước cao nguyên hiện màu xanh lam dưới ánh mặt trời, sau khi trời tối, màu sắc cũng dần ngả lam tro, sau cùng là màu đen lấp lánh ánh
nước.
Thần Côn vừa nhìn thấy chỗ này đã có phần khẩn trương, lão không rõ
lắm địa thế trong mơ như thế nào, nhưng vẫn nắm được rằng: Phải là đất
bằng rộng lớn, bằng không, sao những người đó có thể bày rương ra kiểm
kê tứ phía được chứ?
Huống chi, còn có hồ cao nguyên nữa: rồng ưa nước, nói không chừng con rồng bị rơi xuống kia trước đó đã sống trong hồ nước này.
Lão càng nghĩ càng kích động, nhưng đây vốn không phải là nơi nên
kích động, quả nhiên, kích động xong lại hơi bị thiếu dưỡng khí.
Mạnh Kình Tùng đưa cho lão bình dưỡng khí, Thần Côn bỏ hết miệng mũi
vào miệng hít hình phễu, miệng hít lấy hít để từng hơi to, dáng vẻ có
hơi tức cười.
Kích động hơn cả Thần Côn là Sử Tiểu Hải, cậu ta chỉ vào ngọn núi bên rìa thung lũng: “Đi về phía trước, đi về phía trước, leo lên, huỵch,
ngã xuống.”
Trời sắp tối rồi mà Tiển Quỳnh Hoa còn chưa tới, Cảnh Như Tư không
dám phái người mạo hiểm đi leo núi cùng Sử Tiểu Hải, bà hạ lệnh đóng
trại tại chỗ, Sử Tiểu Hải rất không vui, túm Hà Sinh Tri càu nhàu một
thôi một hồi, Hà Sinh Tri phiền muốn chết, nhưng vì trách nhiệm, lại
không thể mắng cậu ta, chỉ đành nhẫn nại dỗ dành.
Trước bữa tối, Mạnh Thiên Tư nhận được hai tin tức một tốt một xấu.
Tin tốt là, khắp nơi trắng xóa mịt mù, hơi lạnh bắt đầu bốc lên, đã có dấu hiệu sương mù.
Tin xấu là, Tiển Quỳnh Hoa đi được nửa đường đã gọi điện thoại vệ
tinh cho cô, vừa vào đầu đã nói thẳng: “Lần này con đừng trông chờ gì
vào nhện bồng nữa, nó chết rồi! Chúng nó chết hết rồi!”
Nói “chúng nó” là bởi Tiển Quỳnh Hoa không chỉ mang một con đi.
Mạnh Thiên Tư buồn cười, lập tức bật cười.
Cô biết là không nên cười, nhưng thật sự không kìm nổi, Tiển Quỳnh
Hoa vậy mà lại dùng giọng điệu kiểu báo tang này để nói về nhện bồng,
chẳng hiểu sao cứ thấy buồn cười.
Tiển Quỳnh Hoa tức giận cáu: “Tư thư nhi, con cười cái gì? Buồn cười thế hả?”
Mạnh Thiên Tư ho khan hai tiếng: “Nhện bồng sao vậy ạ?”
“Còn có thể sao nữa, chết cóng. Lúc ở đại bản doanh vẫn còn khỏe re, u sợ nó không chịu được lạnh, còn bảo người bọc một lớp thật dày bên
ngoài lọ thủy tinh, ai ngờ vào núi cái là không ổn, u thấy nó thế, chú ý cảm một đường, giờ thì chết hết rồi, mang theo ba con mà chết không còn lại một mống, đông cứng sạch.”
Cúp máy rồi, Mạnh Thiên Tư mới tỉnh táo lại: Đêm qua, cô đã xác định
rằng thận châu ở đây “chất lượng không tốt”, nhện bồng lại không thể
dùng được, cũng có nghĩa cô không thể câu được viên thận châu này, cũng
không thể sửa chữa được nó.
Chỉ có thể trông cậy vào vận may thôi, hi vọng viên thận châu này không quá tệ.
Cô an ủi mình, đám người thượng cổ kia không biết là nói bằng tiếng
gì, không nghe thấy cũng không sao, miễn là hiện được ảnh thì vẫn có thể chấp nhận được.
…
Đêm xuống, doanh trại tắt đèn toàn bộ, để tạo điều kiện cho Mạnh
Thiên Tư dùng mắt thường quan sát xem thận lâu núi có xuất hiện hay
không, xuất hiện ở phương hướng nào.
Thần Côn ôm bình dưỡng khí, ngồi bên trong vén cửa lều lên chờ, bình
dưỡng khí này là bình mới, Mạnh Kình Tùng dúi bình dự phòng cho lão, còn nói: “Chú Thần, bất kể là thấy cái gì, chú cũng hãy cố gắng kiềm nén,
đừng kích động quá.”
Thật đúng là đứng nói không đau eo, lão nằm mơ lâu như vậy, mà nay có khả năng sẽ chìm vào kỳ cảnh, có thể không kích động được sao?
Giang Luyện ngồi bên cạnh, nhìn lều trướng thưa thớt xung quanh,
những nơi thế này ngồi dưới đất quá lạnh, ngoài trực đêm xung quanh ra
thì mọi người đều không hẹn mà cùng dịch lều xuống chỗ trũng trong thung lũng, vén cửa lều lên, âm thầm ngồi chờ trong bóng đêm.
Nhìn một hồi, Giang Luyện vậy mà còn có cảm giác như đang đợi một buổi biểu diễn long trọng mở màn.
Không giống à?
Đến lúc đó, rất có thể trung tâm thung lũng chính là sân khấu, mà lều trướng thì là khán đài phòng bao của hộ núi, lúc bật sáng đèn lên, khán giả sẽ lặng thing, xem một vở kịch xa xăm, một trường ca thiên cổ.
…
Cũng không biết là đã ngồi bao lâu, gió bấc dần mạnh lên, nhiệt độ
liên tục xuống thấp, Giang Luyện quấn tủi ngủ co ro, gần như đã bắt đầu
ngủ gật.
Thần Côn hơi ủ rũ: “Chắc là đêm nay không có đâu nhỉ? Tiểu Luyện
Luyện, cậu thân thuộc với thận lâu núi hơn, loại này thường xuất hiện
mấy ngày một lần?”
Giang Luyện đáp: “Khó nói lắm, tùy chỗ khác nhau. Tôi cắm chốt ở núi Ngọ Lăng một, hai tháng mà chỉ mới thấy được bốn năm lần…”
Nói nói, mí mắt sụp xuống, ngủ gật thật.
Cảm giác ngủ cũng chẳng được bao lâu, đột nhiên đầu gật xuống, tỉnh
lại, vừa mở mắt đã lập tức phát hiện ra xung quanh khác với lúc trước
khi ngủ: Doanh trại nhiều người hơn, đang vội vã đi tới đi lui.
Thần Côn ngồi bên cạnh mắt sáng ngời, nhỏ giọng thuật lại tiến triển
cho hắn: “Em Tiển tới rồi, hiện giờ đang bố trí đèn ở các phương hướng.”
Bố trí đèn rồi, xem ra “buổi biểu diễn” đã chuẩn bị mở màn, Giang
Luyện mừng húm, vội ngồi thẳng dậy, hơi khựng lại rồi nhìn về phía lều
của Mạnh Thiên Tư: Cô tất nhiên là còn chưa ngủ, vẫn luôn quan sát
phương hướng, bất kể là gió núi dẫn hay xem thận lâu cũng đều tiêu hao
rất nhiều nguyên khí thể lực, hai ngày nay, tuy cô nằm trên lưng bò yak
như địa chủ quan lớn, một bước đường cũng chưa từng đi, nhưng thực sự
lại là người mệt nhất.
Hắn nhớ tới ống nước hoa trong túi, đang do dự có nên bôi một tí lên
chào hỏi với cô không thì chợt nghe một tiếng huýt sao vang lên.
Tiếng huýt sáo này như hiệu lệnh, trong khoảnh khắc, đèn đóm bốn phía sáng choang.
Có chừng hai, ba chục cái đèn pha, đèn rất mạnh, luồng sáng trắng lóa như tuyết, phương hướng hiển nhiên cũng đã được sắp xếp đâu vào đấy,
cao thấp chằng chịt, chiếu cho một góc thung lũng sáng trưng như ban
ngày.
Có đêm dài làm phông nền, thung lũng làm sân khấu, hình ảnh nơi đó vỡ vụn, giật lag liên tục, như sóng truyền hình bị nhiễu, ngay sau đó, đột nhiên lại bình thường.
Giang Luyện nhìn thấy tuyết trắng ngập khắp.
Đó là một cánh đồng tuyết mênh mông, trên mặt tuyết, bên cửa thung lũng, có một con bò yak lắc lư đi ra, mở màn cho vở kịch này.
Nếu không phải Giang Luyện nhớ rõ rằng hôm nay hạ trại tuy lạnh thì
lạnh thật nhưng tuyệt chưa có tuyết rơi, thì hắn gần như thật sự cho
rằng là Mạnh Thiên Tư ngồi bò yak đi nhầm vào sân khấu.
Thần Côn sửng sốt, bật thốt: “Không phải là thượng…thượng cổ sao?”
Giang Luyện quay sang nhìn lão: “Nhiều năm như thế, thận châu ghi
được bao nhiêu cảnh tượng chứ? Chưa chắc đã nhảy được tới cảnh kiểm
rương ngay, bò yak đi lại, người Tạng săn thú gì đó nói không chừng đều
có thể nhìn thấy, dù sao cũng phải có một đoạn mở đầu…”
Còn chưa nói hết, sắc mặt Thần Côn đã thoắt chốc thay đổi, lão trợn
mắt, gân xanh trên cổ nổi hằn lên, cánh mũi phập phồng dữ dội, nói cũng
lắp bắp: “Đó là Diêm…Diêm La?”
Giang Luyện ngẩn người, vô thức theo hướng nhìn sang.
Con bò yak thứ hai đang đi ra từ cửa thung lũng, trên lưng bò ngồi
một người, đầu ngỏng lên, đội mũ mềm kiểu Tạng, trên cổ còn quấn một
chuỗi vòng đá turquoise lớn, thật bất ngờ, đúng là Diêm La!
Chỉ có điều, hình ảnh hiển thị vẫn không ổn định, liên tục bị nhiễu,
Diêm La thỉnh thoảng lại đầu thân tách rời, bò yak cũng đột nhiên tứ chi phân ly, nhìn rất kỳ quặc.
Con bò yak thứ ba theo sát phía sau.
Lần này không cần Giang Luyện phải nhận người nữa, bởi có ít nhất sáu bảy hộ núi kinh ngạc hô lên: “Cụ Đoàn! Là cụ Đoàn của chúng ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT