Giang Luyện được sắp xếp ở chung một lều với Huống Mỹ Doanh, Thần
Côn, Vi Bưu, so với những hộ núi bình thường khác thì coi như đã là đãi
ngộ khá cao rồi.
Lúc vào lều, chạm vào mắt đầu tiên là Vi Bưu sắc mặt tái nhợt, Giang
Luyện nhớ tới lời Mạnh Thiên Tư nói, lúc tài xế lái xe đi, chính Vi Bưu
đã gào thét muốn xuống xe, bất giác cảm thấy ấm lòng, đang định nói vài
câu cảm động người khác buồn nôn chính mình thì Vi Bưu đã cất giọng quái đản: “Ồ, cậu Luyện nhà mình còn sống cơ à, chịu giày vò giỏi ghê ha.”
Ấm áp trong lòng Giang Luyện bay biến mất sạch, vặc lại y: “Chịu khá
hơn anh là cái chắc, nghe nói khe núi người ta vốn nứt ra, vì anh mà giờ lại liền thành một thể rồi.”
Huống Mỹ Doanh trừng hắn: “Vi Bưu đã bị thương thế rồi, anh còn châm chọc anh ấy!”
Cái đồ thiên vị, Giang Luyện tức đến ngứa răng, muốn nhấn mạnh một
câu mình cũng bị thương, lại cảm thấy ắt sẽ chỉ tự ruốc nhục, bèn tìm
Thần Côn nói chuyện.
Thần Côn cũng không rảnh lý tới hắn, lão đang ngước cằm nghiêng mặt,
nhướng mày đánh mắt với máy tính bảng, bấy giờ Giang Luyện mới nhìn ra
lão đang thử kính mắt: Cũng không biết là cái app gì, đủ loại kính để
chọn, mở camera ra, tùy ý bấm chọn là có thể nhìn thấy hiệu quả đeo kính lên mặt.
Xem cường lại là quỷ non cung cấp phục vụ kính mắt cho lão, Giang
Luyện cảm thấy Thần Côn làm ba lớp cánh sen thật đúng là lời to.
***
Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, mặc dù Huống Mỹ Doanh đã phát
bệnh, rương cũng không có manh mối gì, tình thế chẳng có vẻ gì là lạc
quan, nhưng lỗ máu trên vai là thật, không thể lành ngay trong hai, ba
ngày được.
Giang Luyện cố nhẫn nại, yên ổn dưỡng thương.
Mỗi sáng, hắn đều có thể nhìn thấy tiểu đội quỷ non vào núi, đội tám
người chỉ tìm được bốn người, bốn người còn lại không rõ tung tích, đây
không phải chuyện đùa – họ thường ra ngoài cả ngày, có lúc là Tiển Quỳnh Hoa dẫn đội, có lúc là Cảnh Như Tư dẫn đội.
Cảnh Như Tư tuổi cũng tầm tầm Thù Bích Ảnh, vóc người trung bình,
tướng mạo vừa thân thiện vừa đứng đắn, vẻ mặt luôn tươi cười, khá giống
Phật Di Lặc phiên bản nữ, lần đầu tiên trông thấy Giang Luyện, bà đã chủ động đi qua trò chuyện với hắn không ít lời, cơ bản đều là lời hay ý
đẹp, khen hắn bảnh bao lại khen hắn dũng cảm, khen xong dũng cảm lại
khen sang nhân phẩm, Giang Luyện được yêu chiều mà sợ hãi, đến khi Cảnh
Như Tư đi xa rồi vẫn đắm chìm trong niềm lâng lâng vì được công nhận.
Sau đó đột nhiên nhớ ra, Đào Điềm từng nói, cô tư này có một biệt
hiệu là “hổ mặt cười”, thường hay khen trước mặt đâm sau lưng, lại hồi
tưởng mấy lời khen ngợi kia lần nữa, nhất thời đã cảm thấy không bình
thường rồi.
Ngày thứ ba, Giang Luyện gặp được Mạnh Thiên Tư.
Thực ra trước đó, qua đội cứu thương, hắn đã được biết Mạnh Thiên Tư
phải phẫu thuật, vì chân cô bị bầm tím quá nặng, sau cùng khâu mấy mũi.
Đội cứu thương nói rằng: Rốt cuộc có thể khôi phục lại như thường hay
không thì phải xem tình hình dưỡng thương, nhưng sẹo thì tất nhiên là sẽ có, hơn nữa cũng sẽ không dễ coi.
Lời này làm lòng Giang Luyện chùng xuống, hắn cảm thấy về bản chất
Mạnh Thiên Tư là một cô gái thích đẹp, trên cái chân thon dài xinh đẹp
như vậy mà lại có vết sẹo khó coi, dù ngoài miệng không nói ra nhưng
trong lòng hẳn sẽ rất khó chịu.
Mạnh Thiên Tư ở chung lều với hai người cô, Giang Luyện bất chấp khó
khăn đi thăm hai lượt, đều không khéo trúng phải lúc cô đang ngủ, nhưng
lại gặp được Tiển Quỳnh Hoa, Tiển Quỳnh Hoa bảo hắn kiên nhẫn chút, giải thích rằng Mạnh Thiên Tư một là vừa phẫu thuật xong, tinh thần không
tốt, hai là dùng “gió núi dẫn” vốn rất tổn hao nguyên khí, ngủ dăm ba
ngày cũng là chuyện bình thường.
Giang Luyện vô cùng lúng túng, không ngừng vâng dạ, hôm thứ ba đành
kiềm chân lại, tránh cho hình tượng của mình trong mắt các trưởng bối
lại thành lỗ mãng không biết nhẫn nại, không ngờ Tân Từ đẩy Mạnh Thiên
Tư đi hít thở không khí lại đẩy cô tới cửa.
Lúc đó đang nhá nhem tối, điện cung cấp có hơi bất ổn, bóng đèn kéo
trong lều lúc lóe lúc tắt, Giang Luyện đang ăn thì bỗng cảm thấy trước
cửa tối sầm, vô thức ngẩng đầu lên, trông thấy Mạnh Thiên Tư cười yêu
kiều ngồi trên xe lăn, được Tân Từ đẩy vào.
Cô không trang điểm, không có vẻ rực rỡ lấn át thường ngày mà nhã
nhặn thanh tao, nhẹ nhàng mong manh, ăn mặc rất dày, còn choàng thêm cái chăn, làm người trông lại càng gầy gò, rất không chân thật.
Giang Luyện bưng bát nhìn cô, nhất thời quên cả chào hỏi, ngược lại,
là Huống Mỹ Doanh vội vội vàng vàng nghênh đón cảm tạ, Thần Côn cũng
không ngừng hỏi han ân cần, đến Vi Bưu cũng hơi ngẩng đầu lên, cố gắng
cảm ơn Mạnh Thiên Tư.
Chuyến này, tất cả mọi người trong lều này quả thực đều chịu ơn cô,
anh một câu tôi một câu, Giang Luyện bị cho ra rìa, không sao chen lời
được.
Sau đó dù cũng nói được nhưng chỉ toàn hàn huyên khách khí, dẫu sau
hắn cũng không thể thâm tình tha thiết với cô trước mặt nhiều người như
vậy được.
Có điều, vẫn tìm được cơ hội giao tiếp ngầm.
Lúc cô rời đi, viền trục xe lăn bị khung cửa cản trở, Tân Từ không để ý thấy, vẫn tiếp tục đẩy, Giang Luyện nói hắn: “Đợi đã, phải dịch vị
trí.”
Vừa nói vừa đi qua, ngồi xổm xuống, một tay nắm ống thép cạnh đáy xe
lăn, dịch thân xe sang bên cạnh, lúc đứng dậy, chợt thấy một tay của
Thiên Tư trượt ra khỏi mép chăn.
Hắn lặng lẽ nương cơ thể và lớp chăn che chắn, đưa tay nắm lấy tay
cô, bụng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay cô, nói với Tân Từ: “Viền
trục bị kẹt, không thể cứ cố đẩy được.”
Mạnh Thiên Tư không nhìn hắn, đốt ngón tay run run cong lên, cuộn trong lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Tân Từ trấn an hắn: “Không sao đâu, tôi sẽ không cố đẩy, như vậy sẽ làm Thiên Tư bị xóc.”
Giang Luyện bèn dựa vào khung cửa, nhìn Tân Từ đẩy xe đi xa, bàn tay
buông thõng hơi nắm lại, tựa hồ xúc cảm mịn màng và nhiệt độ vẫn còn
đọng trong lòng bàn tay, không nỡ để tuột mất.
Lúc quay vào lều còn bị Huống Mỹ Doanh trách móc một trận: “Anh xem
anh đi, chẳng nhiệt tình gì cả, cô Mạnh đã cứu mạng chúng ta đấy, lúc
người ta đi vào, anh lại còn ngồi đó, bát cũng không nỡ buông, cơm ngon
đến thế cơ à?”
Giang Luyện liếc xéo cô, chậm rì rì đáp: “Ờ đấy, cơm ngon thế đấy, cổ làm chậm trễ anh ăn cơm.”
***
Lại qua hai ngày, cũng vào giờ ăn cơm, Đào Điềm cầm hai cái máy tính bảng tìm tới.
Tâm tư Huống Mỹ Doanh hai ngày nay đều đặt lên Vi Bưu, không rảnh
nghĩ đến cái khác, trông thấy Đào Điềm mới nhớ ra người bạn mới quen
này, nhịn không được hỏi cô: “Sao mấy ngày nay không thấy cô đâu? Cũng
chẳng qua thăm bọn tôi gì cả.”
Lại chỉ vào Giang Luyện: “Giang Luyện người ta còn cứu cô đấy, ân nhân cô cũng không tới thăm?”
Cô cứng nhắc phân máy tính bảng ra cho Thần Côn và Giang Luyện, nói
tài liệu điều tra sự kiện Tam Giang Nguyên lần này đều ở trong đó cả,
nhờ xem giúp xem, có nhu cầu bổ sung cái gì thì cũng nói ra.
Giang Luyện còn định hỏi cô mấy ngày nay tiểu đội quỷ non tra núi có
tiến triển gì không, vậy như cô lại như tị hiềm cái gì, vội vã rời đi,
làm Huống Mỹ Doanh cứ thắc mắc mãi: “Đào Điềm trên đường rất tốt với
chúng ta, sao đến đây lại tránh né xa lạ vậy.”
Giang Luyện không rảnh tiếp lời, mở màn hình ra trước.
Tài liệu điều tra rất tỉ mỉ, xem trang kiểu lật giở, rất nhiều chỗ
đánh dấu có thể bấm vào xem hình ảnh cụ thể, trang bìa trong là một tấm
bản đồ kinh vĩ độ ghi chú rõ ràng, biểu thị nơi xảy ra tai nạn, lũy đá
chôn xác, hang động, khe núi, và vị trí sơn cốc sau cùng, quanh co ngoằn ngoèo, đi sâu vào núi đến vài chục cây.
Giang Luyện mở khe núi ra xem trước, bên trong có không ít hình ảnh
thực địa, có một tấm chụp từ trên cao xuống, toàn bộ khe nứt nhìn hệt
như một con rắn màu đen, sâu không thấy đáy, làm người ta nhìn mà ngột
ngạt.
Huống Mỹ Doanh cũng ghé lại xem, lướt qua từng bức từng bức ảnh, hai người đều bất giác im lặng.
Chuyến này Vi Bưu cũng thật là đã phải chịu khổ nhiều.
Lát sau, Huống Mỹ Doanh không xem nổi nữa, đứng dậy, nói: “Chuyện đã
xảy ra rồi, còn đi làm tài liệu điều tra mấy cái này làm gì chứ, có ý
nghĩa gì đâu.”
Thần Côn không buồn ngẩng đầu lên: “Nghe kìa, phải tổng kết bài học
kinh nghiệm chứ, nói như cô, sách lịch sử đều chẳng có ý nghĩa gì hết –
đã xảy ra thì đúng là đã xảy ra rồi, nhưng vẫn phải cho người sau tham
khảo…”
Nói tới đây, bỗng hít mạnh một hơi lạnh, phóng to bức ảnh đang xem ra.
Giang Luyện hơi hiếu kỳ: Nhiều nguy hiểm hơn nữa cũng đều đã tự mình
đi qua thực địa, còn có gì khác thường mà phải ngạc nhiên đến thế?
Hắn lại gần xem.
Là mấy dòng chữ khắc trên mặt đất trong hang động, có hơi không đầu không cuối.
Tôi biết cô
Thang trời, cô ở đó
Cô phải cẩn thận
Cô sẽ chết ở đó
Cũng may bên cạnh còn có chú giải, nói là lúc Mạnh Thiên Tư giằng co
với người bọ ngựa, người bọ ngựa đã cố ý viết vài chữ ra, dụ cô tới gần, định thừa dịp cô buông lỏng cảnh giác mà đánh lén, kết quả bị Mạnh
Thiên Tư nhìn thấu, vân vân.
Giang Luyện cứ cảm thấy mấy dòng chữ này ý nghĩa không lành, nhịn
không được muốn nói gì đó, giúp mình gạt đi ý niệm này: “Chúng nó thích
chơi mánh khóe ‘Tôi biết cô’ này thật nhỉ, kẻ trong cơ thể Diêm La cũng
nói là quen biết chú.”
Thang trời gì? Giang Luyện chỉ mới được nghe một bài hát tên là
“Đường trời”, hình như là ca ngợi công trình xây dựng đường sắt cao
nguyên Thanh Tạng thì phải.
Đang định đặt câu hỏi, Thần Côn đột nhiên ném máy tính bảng đi, chạy
ào ra ngoài như một cơn gió, Giang Luyện cũng lười đuổi theo, dù sao
cũng sẽ trở lại.
Quả nhiên, mười lăm phút sau, Thần Côn ôm một chồng sách, lại hào hứng quay về.
Giang Luyện còn tưởng là sách gì hay ho, trông thấy quyển “Bành Tổ –
ông tổ môn dưỡng sinh”, lập tức ý thức được đây là chồng sách Đào Điềm
chuẩn bị cho Thần Côn lúc xuất phát từ Tây Ninh đi, sau gặp chuyện rồi
lật xe, sách đều rơi vãi trong xe, phỏng chừng là lúc hộ núi thu thập
hiện trường đã thu hết những gì có thể thu về.
Giang Luyện hỏi: “Sao thế, Bành Tổ còn từng leo thang trời…rèn luyện thân thể à?”
Giang Luyện tức giận, cũng không thèm để ý tới lão nữa.
Cung cấp điện ở đây không ổn định, càng đừng nói tới có mạng, không
có gì để giải trí, trong phòng đa số lại là người bệnh, bởi vậy nên tối
nào cũng đi ngủ rất sớm. Trước khi đi ngủ, Giang Luyện còn trông thấy
bóng đèn hình quả lê trên nóc lều lung lay, mà Thần Côn thì đang ngồi
trên ghế xếp ghé vào dưới đèn, chậm rãi lật giở một trang sách, lại giở
thêm một trang.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, không biết làm sao, Giang Luyện chợt tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã bị chói, đèn vẫn sáng, bốn phía đều là tiếng hít thở,
Giang Luyện còn tưởng là trước khi đi ngủ Thần Côn đã quên tắt đèn, nhíu mày, đang định đứng lên tắt hộ thì chợt phát hiện ra chỗ nằm của Thần
Côn trống không.
Thật sự trống không, người không ở đây, chăn cũng không có.
Kỳ quái, chẳng lẽ chuyển lều? Giang Luyện tự cảm thấy mọi người trong lều này đều rất ổn, không đến mức xảy ra mâu thuẫn “ký túc xá”, lại
nhìn thêm lần nữa, gối và vật tùy thân của Thần Côn vẫn nguyên chỗ cũ.
Khả năng chuyển lều không cao, Giang Luyện ngẫm nghĩ một hồi rồi khoác thêm áo xuống giường.
Mở cửa đi ra, chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương, gió đêm trên cao
nguyên thật đúng là không phải trưng cho đẹp, bị nó quét qua mà buốt đến tận óc, Giang Luyện đội mũ đi tuyết của áo lông lên, rụt cổ đi về phía
hộ núi gác đêm hỏi thăm.
Hỏi thăm được thật, hộ núi kia chỉ lên chỗ cao, nhìn theo hướng đó,
nương ánh đèn hơi yếu của doanh trại, Giang Luyện rốt cuộc cũng trông
thấy Thần Côn, đường nét thân hình cồng kềnh, nhìn như một cái bánh cao
lương mọc trên triền núi.
Giang Luyện đi thẳng qua, đến gần nhìn, không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Chú cũng biết lạnh cơ à.”
Thì ra, Thần Côn đang bọc chăn ngơ ngẩn nhìn vào không trung.
Trời có sao thật, nhưng quy mô và độ sáng này tuyệt đối không thể gọi là choáng ngợp, Giang Luyện nhìn một lúc, cảm thấy có thể là mình nghĩ
lầm, hình như Thần Côn là đang nhìn núi.
Núi thì có gì mà nhìn?
Giang Luyện cũng nhìn theo, nhìn một hồi, trong lòng dâng lên một cảm xúc cực kỳ vi diệu.
Đây là Côn Lôn Sơn.
Gió bấc mang theo hơi lạnh núi non, giá rét lạnh lùng, trong bóng tối không thể nhìn thấy rõ ràng đường nét núi, chỉ có thể nhìn thấy những
đỉnh núi sừng sững cái này tiếp cái kia, chiều ngang vô tận, chiều dọc
vô cùng, nối liền thành đồ thị dẻo dai không dứt, trong chập chùng ẩn
giấu sức mạnh gân guốc, trong lồi lõm bốc lên khí thế hào hùng.
Vô số thần thoại sáng thế, truyền thuyết lịch sử, thần tiên liệt
truyện của Trung Quốc đều có vô vàn những mối liên hệ với Côn Lôn Sơn,
nó là tổ tiên của vạn núi, đầu nguồn của vạn nước, e rằng cũng là tổ
tông của nền văn minh nhân loại, là cuốn điển tịch lịch sử vừa dày vừa
nặng về Hoa Hạ, cũng là chứng nhân im lặng, chứng kiến vùng đất này từ
tĩnh mịch đến náo nhiệt, từ hoang vu đến phồn thịnh, từ lác đác dăm
người thành biển người mênh mông.
Thần Côn đột nhiên hỏi hắn: “Tiểu Luyện Luyện, cậu từng nghe đến ‘tuyệt địa thiên thông’ chưa?”
Giang Luyện lắc đầu, có điều, hắn trực giác mấy chữ này rất khó đọc,
tại sao lại là ‘tuyệt địa thiên thông’, ‘tuyệt thiên địa thông’ nghe
trôi chảy hơn mà.
Thần Côn nói: “‘Tuyệt địa thiên thông’, ý trên mặt chữ, là đoạn tuyệt sự nối thông giữa trời và đất. ‘Sơn hải kinh’, ‘Quốc ngữ’, ‘Thượng thư’ đều có ghi chép truyện này, nhân vật chính của câu chuyện này là cháu
trai của Hoàng Đế, Chuyên Húc đại đế – hơn nữa, Hoàng Đế truyền ngôi
cách thế hệ, ngai vàng không truyền cho con trai mà trực tiếp truyền cho cháu trai.”
Nghe đến hai chữ “Hoàng Đế”, lòng Giang Luyện khẽ động.
Thần Côn không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm núi xa đến xuất thần:
“Trong truyền thuyết, vào thời thượng cổ, đất trời vốn nối thông với
nhau, lối đi nối thông đất trời gọi là ‘thang trời’, có lời đồn nói, Xi
Vưu chính là hung thần theo thang trời đi xuống, làm loạn ở nhân gian,
thế nên sau khi Hoàng Đế đánh bại ông ta đã quyết tâm hủy diệt thang
trời, là Chuyên Húc lo liệu việc này. Trong ‘Thượng thư’ ghi rằng, ‘Để
người thần không bị quấy nhiễu, mỗi bên một phương, là tuyệt địa thiên
thông’.”
Giang Luyện có phần hồ đồ: “Người bọ ngựa kia cũng viết hai chữ ‘thang trời’…”
Thần Côn ngắt lời hắn: “Cậu đừng gấp.”
“Thang trời trong ‘Sơn hải kinh’ chia ra làm hai loại, một loại là
cây, cây này không phải cây bình thường, tên là ‘Kiến mộc’, nói là sinh
trưởng ở đất hoang Đô Quảng, cũng chính là vùng bồn địa Tứ Xuyên ngày
nay, một loại khác là núi. Cậu không cảm thấy rất thú vị à, hai loại này đều là vật tự nhiên bắt rễ trong đất, không mượn bất kỳ ngoại lực gì mà vẫn có thể không ngừng phát triển đi lên – mà trước đó chúng ta còn nói với nhau rằng người tộc thần đi theo con đường huyền học, giỏi vận dụng sức mạnh tự nhiên, tìm tòi tất thảy trong tự nhiên.”
Lão đưa tay chỉ về phía dãy núi xa xa: “So với cây, núi càng vững
chắc, lâu dài hơn. Cậu nhìn những đỉnh núi kia xem, cao như vậy, gần
trời như vậy, có giống từng tòa từng tòa tháp phát xạ tự nhiên của thế
giới không, chỉ là chúng ta không hiểu được sự huyền bí của nó, cũng
không biết cách dùng nó, chỉ coi nó là tảng đá, là phong cảnh – chúng ta bận rộn phát minh ra cái này sáng tạo ra cái kia, nhưng thực ra câu đố
của thế giới này, bản thân nó tự có đáp án.”
Một ý nghĩ lướt vụt qua trong đầu Giang Luyện: “Ý chú là, Côn Lôn Sơn chính là…thang trời nối thông trời đất?”
Thần Côn ngại lạnh, lại rụt tay vào trong chăn: “Trong nhận thức của
người Trung Quốc xưa nay thường cho rằng non cao là nơi thần tiên ở,
thần tiên đều là từ trên núi xuống, có lẽ cũng là bởi, vào thời thượng
cổ, người tộc thần đã phát hiện ra có một vài núi có thể đi thông tới
trời.”
“Chuyên Húc tuyệt địa thiên thông, chặt cây kiến mộc, phá núi Bất Chu trụ trời, nghe nói cuối cùng chỉ còn lại con đường Côn Lôn Sơn này,
phong ấn nó lại.”
“Ban nãy khi tìm cô Đào lấy sách, trên đường gặp được em Tiển, tôi có hỏi em ấy là trong nội bộ quỷ non có cách nói thang trời hay không.”
Lão giải thích với Giang Luyện: “Bởi vì những chữ người bọ ngựa kia
viết là để dụ cô Mạnh tới gần nên những gì nó biết chắc chắn là cái mà
cô Mạnh biết, hoặc là quan tâm đến.”
Giang Luyện gật đầu: Hợp lí, nếu viết những điều không quan trọng, Thiên Tư cũng đã chẳng cảm thấy hứng thú.
“Em Tiển còn rất kinh ngạc, hỏi tôi vì sao lại biết đến thang trời,
nói đến hộ núi bình thường cũng không biết cái này, sau đó thì nói với
tôi, chuông vàng phục thú của cô Mạnh có một kiến giải là ‘chuông vàng
chín dùng’, ý là chuông vàng có chín loại công năng, trong đó có một
loại là ‘mở thang trời’, nhưng rốt cuộc dùng như thế nào, thang trời là
chỉ cái gì thì họ cũng không biết, đã thất truyền.”
Nói tới đây, lão thở dài thậm thượt, ánh mắt đưa ra xa hơn, chìm ngập vào dãy núi trong đêm: “Quỷ non quỷ non, sao có thể chỉ là xua lùa thú
núi đơn giản như vậy được, tôi đang nghĩ, họ cùng mạch đập cùng hơi thở
với núi, e rằng họ chính là người hông đeo chìa khóa, mở ra thang trời – cũng phù hợp với lập trường họ theo Xi Vưu, bên Hoàng Đế muốn tuyệt địa thiên thông, họ tất nhiên là ngược lại rồi.”
Giang Luyện lặng thinh hồi lâu rồi mới mở miệng: “Mở thang trời ra rồi, đầu kia sẽ là cái gì?”
Thần Côn trả lời: “Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, cậu nói thử xem…có khi nào là một lối vào, cửa vào đại hoang không?”
“Chúng ta nghiên cứu địa lý sẽ thường gộp chung nghiên cứu cả thiên
văn, có lẽ chúng nó cũng vậy, ‘Sơn kinh’, ‘Hải kinh’, ‘Đại hoang kinh’,
sơn hải ứng với địa lý, mà đại hoang thì ứng với thiên văn.”
Kiến giải này thú vị đấy, Giang Luyện cười cười, lại nghĩ tới lời Thần Côn vừa nói.
Những đỉnh núi kia, cao như vậy, gần trời như vậy, có giống từng tòa từng tòa tháp phát xạ tự nhiên của thế giới không.
Giống, chúng nhô lên từ đất, mọc về phía trời, con người tìm mọi
cách, tạo ra rất nhiều tháp tín hiệu, tháp phát xạ, nhưng biết đâu, thế
giới này vốn tự có tất thảy lời giải đáp, nó sinh ra trong vũ trụ mịt
mờ, tự có râu vòi nối thông với bên ngoài, chỉ là cần được nhận ra, cần
được kích hoạt mà thôi.
Giang Luyện thì thào: “Tuyệt địa thiên thông, chính là triệt để chặt đứt liên hệ giữa nơi này và bên ngoài?”
Thần Côn gật đầu: “Quan niệm không gian của cổ nhân gọi sáu phương
trên dưới bốn bề là lục hợp, thế giới này là thế giới ba chiều, nằm bên
trong lục hợp. Tất cả những điều hoang đường, kỳ dị, nằm ngoài sức tưởng tượng đều ở ngoài lục hợp. Trong ‘Trang tử’ nói, chuyện ngoài lục hợp,
tạm gác không bàn, thật sự muốn biết về bên ngoài lục hợp, đại hoang
mênh mông, đến cùng sẽ có điều gì đó.”