Lên bờ rồi, Giang Luyện ngửa mặt nằm vật trên mặt đất, không phun
nước ra được bởi đều đã uống hết vào bụng, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn,
chỉ biết là có vô số người đang vây quanh Mạnh Thiên Tư, mà bên mình thì chẳng mấy ai hỏi thăm đến.
Cũng may là đã quen rồi, thấy mấy người hắn quen như Lộ Tam Minh và
Tì Hưu có ý muốn qua hỏi thăm, Giang Luyện còn xua tay đuổi họ: “Không
sao, tôi không bị thương, không sao cả.”
Hắn nhắm mắt lại, hít vào thở ra mấy hơi thật dài, nghe thấy tiếng
huyên náo xa dần: Mạnh Thiên Tư bị thương là thật, phải mau chữa trị
sớm.
Lúc mở mắt ra lần nữa, trong động vắng vẻ đi không ít, trước mặt
chình ình một gương mặt to đùng, là Thần Côn đang nhìn xuống hắn từ trên cao: “Tiểu Luyện Luyện, cậu chui vào ổ gà đó hả?”
Giang Luyện nguýt lão, lần mò một chiếc linh phượng hoàng dính trên
cổ kéo ra, thứ này dính chặt thật đấy, cứ như dán keo vậy, kéo cả da hắn theo, đau đến nhe răng trợn mắt.
Giang Luyện giơ lên cho Thần Côn xem: “Mắt chú bị làm sao à, lông gà nhà chú đẹp được vậy sao?”
Nói xong lại nằm đó bất động, trận giày vò này sức cùng lực kiệt, đến đứng lên bước đi cũng ngại phiền, chỉ hận không thể ngủ ngay tại chỗ
cho đủ hai tư tiếng.
Hắn lầm bầm: “Có thể lấy hộ chút gì lấp bụng không? Chú muốn nhìn tôi chết đói đó à?”
Thần Côn như vừa tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng vui vẻ chạy đi, lúc trở
lại xách theo một giành quỷ non, ân cần vặn nắp chai nước khoáng đưa
qua, lại giúp hắn xé gói một thanh protein, Giang Luyện chống người ngồi dậy, đưa gì tiếp nấy, uống một ngụm nước nhai một miếng ăn, hưởng thụ
đến là thanh thản.
Thần Côn nhặt từng chiếc từng chiếc linh phượng hoàng trên người hắn
ra, những chiếc dính lên quần áo thì không sao, nhưng cứ dính vào da là
lại một phen “kéo da”, làm Giang Luyện nảy sinh cảm giác tức cười: Cảm
thấy Thần Côn như đang nhổ lông trên người hắn vậy.
Gom góp lại đếm nhẩm, có những hơn hai mươi chiếc, Thần Côn chợt nhớ tới điều gì: “Nguy rồi, trên người cô Mạnh cũng có!”
Giang Luyện cáu: “Hộ núi cũng sẽ gom lại thôi, thứ này vừa nhìn đã biết là vật hiếm, họ có thể coi như rác mà vứt đi được à?”
Lại nhìn xung quanh: “Cái cậu…đầu cá kia đâu?”
Thần Côn nhắc nhở hắn: “Cậu ấy là ma nước, tên là Tông Hàng, trong
video của ma nước cũng có mặt cậu ta đó, cậu quên rồi à? Vừa nãy hộ núi
khiêng cô Mạnh đi, cậu ấy cũng đi theo rồi.”
Nói đoạn lại nhặt linh phượng hoàng lên nhìn kỹ: “Đoàn tiểu thư chỉ
lấy một chiếc đi, ai mà ngờ được chỗ này cất giấu nhiều như vậy chứ,
cộng thêm số dính trên người cô Mạnh thì cũng phải bốn, năm mươi chiếc
ấy chứ…”
Lại hỏi Giang Luyện: “Mang tất cả ở dưới lên hết à? Có cái nào bị rơi trong nước không?”
Thứ này dính vào người chặt như thế, khả năng bị rơi trong nước không lớn lắm, còn có mang được hết số trong động lên không thì Giang Luyện
không rõ lắm: “Phần lớn, vả lại, quan tâm gì có mang được hết lên không
chứ – chú cũng có biết dùng nó thế nào đâu.”
Sao lại không biết, Thần Côn phản bác: “Ngọn lửa châm bằng linh phượng hoàng có thể đốt xương rồng.”
“Vậy xương rồng đâu? Chú có không?”
Thần Côn á khẩu, lão còn chẳng bằng Diêm La nữa: trong tay Diêm La người ta còn có vụn xương rồng cơ mà.
***
Có đồ bỏ bụng, sắc lực cũng khôi phục được ít nhiều, lúc này Giang Luyện mới đứng dậy, được Thần Côn nửa đỡ, ra khỏi hố đất.
Hai ngày nay trời không mưa, bên hố đã dựng rất nhiều lều trướng cao
thấp khác nhau, Giang Luyện cũng không biết Mạnh Thiên Tư đã bị khiêng
đi đâu, cũng may thấy Lộ Tam Minh đi ngang qua trước mặt, Giang Luyện
vội giữ y lại hỏi thăm về thương thế của Mạnh Thiên Tư.
Lộ Tam Minh cũng không quá rõ, nhưng y biết quan sát sắc mặt: “Tôi
thấy bác sĩ nói rất nhiều với em sáu em bảy, em sáu không khóc, em bảy
có vẻ cũng rất yên tâm, hẳn là không có vấn đề gì.”
Vậy xem ra là không sao, Giang Luyện yên lòng, vỗ vỗ vai Lộ Tam Minh, trong mắt không còn gì khác nữa.
Hắn loạng chòa loạng choạng đi vào một căn lều lớn gần nhất, căn lều
này hình như là để chứa đồ, có can dầu, có dây thừng, cũng có gáo chậu.
Giang Luyện nhìn trái nhìn phải, một một đống gáo chậu đi, kéo một bó
thừng qua làm gối đầu, vừa nằm xuống đã ngủ mất.
Giữa chừng có tỉnh lại một lần, cảm thấy như là bị người ta khiêng
đi, cơ thể liên tục lắc lư, trong mơ màng lại cảm thấy nhận được gối đầu rất mềm, giường đệm cũng rất mềm.
Mở mắt ra, trước mặt vậy mà lại là Tiển Quỳnh Hoa, hắn muốn ngồi dậy, Tiển Quỳnh Hoa đưa tay ra cản lại, nói: “Cậu ngủ trước đi.”
Thế là Giang Luyện lại ngủ tiếp, lúc nhắm mắt có hơi rầu rĩ, nhớ lần
trước gặp cô năm Thù Bích Ảnh cũng ngủ lăn quay chẳng ra thể thống gì –
sao lúc nào hắn cũng để các u me của Mạnh Thiên Tư nhìn thấy bộ mặt
nhếch nhác của mình thế nhỉ.
…
Lúc tỉnh lại lần nữa, phát hiện ra mình đang yên ổn nằm trong một căn lều nhỏ.
Bên ngoài có tiếng người huyên náo, Giang Luyện quỳ dậy kéo khóa kéo
lều vải lên, nhất thời bị ánh sáng làm chói không mở mắt ra nổi, thích
ứng hồi lâu rồi nhìn lần nữa, không ngờ lại trông thấy một người vác máy quay phim đi qua.
Vãi chưởng, tình huống gì đấy?
Giang Luyện ngớ ra, cũng may rất nhanh thì nhìn thấy người quen –
Thần Côn đang bưng một hộp cơm đi về phía bên này, nhìn thấy hắn, mặt
mày mừng rỡ: “Tiểu Luyện Luyện, cậu dậy rồi? Cậu ngủ cả một ngày rồi đó, ăn cơm không? Có đùi gà.”
Giang Luyện ngơ ngác nhận hộp cơm, lại chỉ vào bóng lưng người kia:
“Đây là…làm gì thế? Quỷ non làm việc còn quay phim tài liệu nữa à?”
Thần Côn hứng khởi đáp: “Quay phim đó, ban nãy tôi còn góp mặt một vai cơ, lĩnh cơm hộp rồi (*).”
(*) Lĩnh cơm hộp là một thuật ngữ trong ngành phim ảnh,
xuất xứ từ phim “Vua hài kịch” của Châu Tinh Trì, chỉ vai diễn quần
chúng sau khi quay xong có thể lĩnh một suất cơm hộp, nghĩa rộng chỉ
người đó lập tức sắp chết ngay trong phim, rời sân.
Thấy Giang Luyện vẫn chưa hiểu ra sao, Thần Côn chỉ điểm hắn: “Cậu
ngốc à? Nhiều người mang nhiều vật tư như vậy vào núi, ồ ạt ra quân,
không phải là nên có một lý do chính đáng sao? Lộ Lộ Thông nói dù sao
cũng có đầu tư vào phim ảnh, kéo một đoàn làm phim qua đây quay cảnh vài ngày, có giấy phê chuẩn của ban ngành liên quan hẳn hoi, còn vào thôn
tuyển vài diễn viên quần chúng nữa, thanh thế được ủng hộ nhiệt liệt
lắm.”
Giang Luyện nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra đã không còn ở
gần hố đất nữa, Thần Côn đoán được hắn muốn hỏi gì: “Chúng ta rút đi
trước rồi, để lại một nữa số người đang chôn quan tài, lấp lại đất, dù
sao cũng phải khôi phục sân bãi về nguyên trạng mà.”
Thì ra là thế, Giang Luyện mở hộp cơm ra, lúc tách đũa dùng một lần ra, chợt nhớ ra điều gì: “Thiên Tư…”
“Cũng đang ở đây,” Thần Côn ra hiệu về một gian lều lớn phía xa, “Cô
ấy giống cậu, cũng ngủ rất lâu, mãi mới dậy. Tiểu Hàng Hàng vào nói
chuyện với cô ấy rồi.”
Giang Luyện cau mày nhìn lão: “Chưa đâu đã gọi Tiểu Hàng Hàng rồi?
Chú có thành kiến với Thiên Tư đúng không? Quen biết lâu vậy rồi mà chưa thấy chú gọi cô ấy là Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Tư Tư gì đó bao giờ.”
Thần Côn lời ngay lẽ thẳng: “Không phải tôi là ba lớp cánh sen của cô ấy à, cô ấy là lãnh đạo của tôi, lãnh đạo sao gọi lung tung được.”
Không nhìn ra Thần Côn cũng có giác ngộ kính trọng cấp trên cơ đấy, Giang Luyện cầm đũa lên: “Tiển Quỳnh Hoa tới thăm tôi?”
Hắn phải xác nhận xem có phải là mình nằm mơ hay không.
Thần Côn gật đầu: “Ừ, em ấy thu xếp ổn thỏa cho cô Mạnh xong thì nói
là muốn tìm cậu, kết quả là thấy cậu đang ôm bát ngủ, em Tiển bèn bảo
người dời ổ cho cậu.”
Giang Luyện im lặng và cơm, hắn vốn hi vọng đó chỉ là một giấc mơ,
không phải mơ thì cũng hi vọng tư thế của mình có thể vừa mắt một chút,
hiện giờ xem ra… Ôm bát, chẳng trông cậy được cái gì hết.
Hắn đổi chủ đề: “Mấy ngày nay chú giao lưu với ma nước không ít nhỉ?”
Đương nhiên rồi, Thần Côn thần thần bí bí: “Tiểu Luyện Luyện, cậu có biết cách phá khoảnh nước kia chính xác nhất là gì không?”
Giang Luyện khựng đũa, hắn cũng đang định hỏi đây, vì sao lần này
nghĩ cách cứu viện lại vất vả đến thế, phải dùng đến cả hai con cá sấu.
Thần Côn bắt đầu giảng giải từ “vực”, vực định thủy thần kỳ như thế
nào, Tiểu Hàng Hàng nói không phá được ra sao, vào thời khắc mấu chốt,
lão đã nhanh trí nghĩ ra cách lợi dụng hai con cá sấu kia thế nào, kể
tới đây có hơi xấu hổ: “Bọn tôi cũng không muốn sát sinh, nhưng thực sự
không còn cách nào khác, sau này tôi thắp hương cho con cá sấu nhỏ kia
chút vậy, lớn lên được to nhứ thế chẳng dễ dàng gì.”
Giang Luyện an ủi lão: “Chú không thành thật chút cũng được mà, giết
cá sấu nhỏ là vực định thủy, Tông Hàng chỉ là bỏ con cá sấu nhỏ xuống
đánh trận đầu mà thôi… Cách phá chính xác là gì?”
“Lùa vực, Tiểu Hàng Hàng cho tôi xem ghi chép trong sách rồi, nói là
ma nước ‘nắm đất trong tay, vung lên thành roi’, có thể lùa khoảnh vực
di chuyển trong nước.”
Nắm đất?
Giang Luyện thắc mắc: “Nắm đất trong tay, vung trong nước, không phải là rất nhanh đã tản ra mất rồi sao, sao có thể ‘thành roi’ được.”
Thần Côn nói: “Ban đầu tôi cũng cho là chỉ đất, nhưng sau đó thì nghĩ thông ra rồi. Tiểu Luyện Luyện, cậu cũng nghĩ thử xem, ma nước từng có
cái gì?”
Một ý nghĩ vụt lướt trong đầu Giang Luyện, hắn bật thốt: “Tức nhưỡng?”
Thần Côn chậm rãi gật đầu.
Cái món tức nhưỡng này gặp nước tất sinh trưởng, nghĩ thử thì, ma
nước chỉ cần nắm một chút trong lòng bàn tay, lúc vung lên sẽ sinh
trưởng thành một cây roi dài, kích thích khoảnh vực, kỳ diệu khó tin,
nhưng cũng có thể coi là kỳ quan.
Giang Luyện trầm mặc: Rất có khả năng ma nước cũng tham dự thiết lập mắt phượng hoàng.
Câu đố đó giờ vẫn chiếm cứ trong lòng lại hiện lên nữa rồi: Rốt cuộc những người này muốn làm gì đây?
Hắn gửi gắm một nửa hi vọng vào Thần Côn: “Chú nhìn thấy linh phượng hoàng, còn tự tay sờ vào, có mơ thấy gì nữa không?”
Thần Côn lắc đầu.
Có điều, lời này của Giang Luyện đã nhắc nhở lão: “Nhưng trước đó lúc bị vây trong động, tôi đã từng nằm mơ.”
Lão thuật lại giấc mơ của mình cho Giang Luyện nghe: Hiện trường kiểm rương náo nhiệt cỡ nào, đồ đạc bỏ vào rương kỳ lạ hiếm có ra sao, có
hai người nhỏ giọng thì thầm trong hang động đêm khuya, nhắc tới linh
phượng hoàng, tro xương rồng và thợ làm rương; mình bị người ta mổ ngực
phanh bụng một cách khó hiểu, chịu khổ hình moi tim móc ruột…
Lúc này Giang Luyện mới ý thức được lượng thông tin giữa mình và Thần Côn mất cân bằng đã lâu, hắn suy xét chốc lát rồi nói suy luận về “tộc
thần” và “tộc người” của mình ra cho Thần Côn nghe.
Thần Côn nghe mà trố mắt nghẹn lời, hồi lâu sau vỗ đùi: “Tôi đã bảo
mà, tên Diêm La này có choàng thêm long bào cũng không giống thái tử,
sao có thể khiến ông ta ‘thành thần’ được chứ, Đoàn tiểu thư cũng hỏi
‘Thế nào thì được gọi là thần’, lúc đó chắc chắn bà ấy cũng cảm thấy
không logic.”
Giang Luyện gật đầu: “Hơn nữa tôi vẫn cảm thấy nhận thức của ‘tộc
thần’ với thế giới này đã đạt đến một trình độ tương đối, khoa học kỹ
thuật của chúng hiện giờ có khả năng vẫn chưa đuổi kịp. Chú nói xem…rối
người đất của Nữ Oa có phải là ‘robot’ của họ không?”
Thần Côn không tiêu hóa được thông tin này: “Đó không phải là dùng
đất nặn thành búp bê sao? Truyền thuyết Nữ Oa vo đất tạo người đó.”
Giang Luyện cười cười: “Loài người chúng ta hiện giờ cũng có thể chế
tạo ra robot, chỉ có điều trình độ còn bị hạn chế, nhưng qua mấy chục
năm, thậm chí là chỉ mấy năm nữa, nói không chừng đã có thể làm đến độ
đánh tráo được rồi – tại sao chúng nó lại không thể chứ? E rằng Nữ Oa
tạo người là tạo ra ‘robot’ trong nhận thức của chúng nó. Không sai, vật liệu chúng ta làm là kim loại, nhưng vật chất vốn không phân địa vị cao thấp, biết đâu chúng nó dùng đất thật thì sao? Bỏ rối đất hình người
vào rương mang đi, nói không chừng là không muốn truyền kỹ thuật này lại cho chúng ta, đến manh mối cũng không lưu lại cho chú.”
Lúc mới nghe Thần Côn còn không cho là đúng, ngẫm nghĩ một hồi lại
không phản bác gì, suy tư thêm một lát, lại chìm vào trong đó, lẩm bẩm:
“Họ nói ‘Bản chính, Sơn kinh một quyển, Hải kinh một quyển, Đại hoang
kinh một quyển’. Thực ra bản đồ trong ‘Sơn hải kinh’ có độ tương đồng
rất cao với bản đồ chân thực hiện nay, thế nên bây giờ có rất nhiều học
giả cũng hoài nghi rằng ‘Sơn hải kinh’ không phải là bịa đặt mà là sách
lịch sử, địa lý, nhân văn thời thượng cổ, ghi chép lại tình trạng chân
thực thời bấy giờ.”
Giang Luyện hiếu kỳ: “Chúng ta cũng có ‘Sơn hải kinh’ mà, rất dễ mua, tại sao chúng nó lại phải nhấn mạnh là ‘bản chính’, lẽ nào bản chúng ta hiện có chỉ là ‘bản phụ’?”
Thần Côn gật mạnh đầu: “Đúng vậy, khác biệt lớn nhất hẳn là ‘Đại
hoang kinh’, trong ‘Sơn hải kinh’ của chúng ta bây giờ, phần ghi chép về đại hoang rất kỳ quái, vẫn là nói về sơn hải, bởi vậy nên tôi vẫn luôn
nghi ngờ, ‘Đại hoang kinh’ chân chính đã sớm bị sửa đổi.”
Giang Luyện hỏi: “Vậy đại hoang rốt cuộc là chỉ thứ gì chứ?”
Người thời nay thường gọi những nơi xa xôi hẻo lánh là “đại hoang”,
những năm sáu mươi, trong nước còn hô hào khẩu ngữ khai khẩn ‘bắc đại
hoang’, song cách hiểu của con người đối với đại hoang vào thời thượng
cổ chắc chắn không phải là như vậy.
Thần Côn nuốt nước bọt: “Chuyện này, cậu phải làm rõ nhận thức của cổ nhân đối với thế giới trước đã, nhận thức của họ là trên lục địa có
núi, lục địa được biển bao bọc, mà đại hoang thì là một sự tồn tại còn
cao xa hơn núi và biển.”
Giang Luyện bật cười: “Nhận thức này cũng không sai mà, thế giới bây
giờ cũng được bao phủ bởi biển cả, trong biển cả rải rác bảy châu lục,
cũng chính là biển bao bọc đại lục – thế giới to lớn chẳng có gì ngoài
núi và biển, nơi còn cao xa hơn núi biển, chẳng lẽ lại là vũ trụ?”
Nói tới đây, trong lòng đánh thịch một tiếng trước, Thần Côn cũng nửa há miệng, hồi lâu không nói nên lời.
Giang Luyện cảm thấy lời mình thuận miệng nói không chừng là đoán trúng rồi.
Loài người đều đã đang thăm dò bí ẩn vũ trụ, nếu đặt giả thiết rằng
nhận thức về mọi thứ của “tộc thần” khi đó đều cao hơn loài người hiện
tại, vậy chúng nó đã nghiên cứu về y dược, nghiên cứu về các chiều không gian, nghiên cứu về nơi đến của con người sau khi chết đi, thì sao lại
không nghiên cứu về bên ngoài thế giới chứ.
Hai người lặng thinh một lúc, Thần Côn đột nhiên nói: “Cậu biết
không, cổ nhân lý giải bảy thanh Hung giản là sức mạnh sao trời, cho
rằng nguồn sức mạnh đáng sợ này đến từ Bắc Đẩu thất tinh, còn từng gọi
tắt hung giản là ‘tinh giản’, ‘tinh quân’ nữa đấy.”
Giang Luyện không nói gì.
Khởi nguồn của bảy thanh hung giản là bảy khúc xương thú, cũng từng xuất hiện trong cảnh kiểm kê kia, được bỏ vào cái rương đó.
Nếu suy đoán không sai thì thời kỳ ‘tộc thần’ quả thực xứng đáng với
những từ như tráng lệ, huy hoàng: Sự tìm hiểu về non, nước, người, thậm
chí là cả thế giới của chúng nó đều đã đạt tới một trình độ tương đối,
thực sự khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Đang nghĩ ngợi thì khóe mắt chợt liếc thấy Tông Hàng đi ra khỏi căn lều lớn kia.
Tâm tư Giang Luyện nhất thời chuyển ngoặt từ không gian mênh mông về
với vụn vặt thế tục: Tông Hàng đi ra, Thiên Tư hẳn là đang rảnh, hắn có
thể đi thăm cô rồi.
Giao lại mấy đầu đề thâm sâu ảo diệu này cho Thần Côn suy nghĩ đi.
Hắn đặt hộp cơm sang một bên, nói với Thần Côn: “Đi đây.”
***
Cách lều lớn còn xa mà tim Giang Luyện đã đập thình thình rồi: Từ khi ra khỏi nước, hắn chưa gặp lại Mạnh Thiên Tư lần nào – dưới nước là
tuyệt địa, khi ấy sống chết chưa rõ, người thành ra không kiêng kỵ gì,
hiện giờ ra rồi, lúc gặp mặt lại liệu có xấu hổ không? Có mất tự nhiên
không?”
Đang thấp thỏm không yên thì chợt thấy hai người Tiển Quỳnh Hoa và
Khúc Tiếu vừa vặn đi từ bên cạnh qua, xem phương hướng cũng là đi về
phía lều lớn.
Nếu chỉ có Khúc Tiếu thôi thì Giang Luyện chẳng sợ, nhưng Tiển Quỳnh Hoa thì…
Hắn bị cô bảy này có ấn tượng không tốt với hắn, cảm thấy chạm mặt ắt sẽ phải lúng túng, tránh được cứ tránh thì hơn.
Nhưng quay đầu đi luôn thì đột ngột quá rồi, hắn giả bộ bỗng quên cái gì, tay lục lọi túi trên túi dưới mấy lượt, sau đó cúi người xuống,
nghiêm túc tìm trên mặt đất, lại xoay người trở về tìm, cứ thế tìm thẳng ra xa.
Tiển Quỳnh Hoa đã sớm trông thấy hắn, thấy hắn giả bộ, bất giác dừng
bước, cau mày nhìn một lúc rồi nói với Khúc Tiếu: “Chị nhìn cậu ta giả
bộ kìa.”
Khúc Tiếu cười: “Chắc cậu ấy còn tưởng là mình giả bộ không tệ, chúng ta nhìn không ra.”
Tiển Quỳnh Hoa bĩu môi: “Ai mà chẳng trải qua thời thanh niên chứ, toàn là trò chúng ta chơi còn dư lại cả, ai chẳng nhìn ra?”
***
Đoán chừng đã đi được một đoạn kha khá, Giang Luyện quay đầu nhìn lại, Tiển Quỳnh Hoa và Khúc Tiếu vừa mới vào lều lớn.
Nguy hiểm thật, hắn thầm khen mình nhanh trí.
Đang định quay về lều thì chợt thấy Tông Hàng ngồi trong rừng cách đó không xa, cúi đầu, tay nắm nhánh cây, cũng không biết đang chọc cái gì
trên mặt đất nữa.
Sau khi thoát nạn còn chưa kịp cảm ơn hắn câu nào, Giang Luyện cảm thấy mình nên qua chào hỏi.
Hắn đi thẳng qua, thực ra tiếng bước chân cũng chẳng cố ý thả nhẹ gì, nhưng Tông Hàng đang thất thần nên cũng không để ý đến, mãi đến khi
Giang Luyện thò tay vỗ vai hắn, hắn mới giật mình, ngạc nhiên quay đầu
lại.
Giang Luyện nhìn thấy hốc mắt Tông Hàng đỏ ửng.
Hắn hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, Tông Hàng đã vội cúi đầu, chớp mắt mạnh mấy cái rồi ngẩng đầu lên mỉm cười, nói: “Là anh à.”
Giang Luyện ừ một tiếng, giả bộ cũng không để ý thấy, làm ra vẻ ung
dung ngồi xuống đối diện hắn: “Ban nãy thấy cậu tìm gặp cô Mạnh, nói
chuyện gì thế?”
Tông Hàng đáp: “Cũng không có gì, tôi chỉ hỏi cô Mạnh xem có…tiến triển gì không thôi.”
Chỉ một câu nói nhưng Giang Luyện đã hiểu được toàn bộ.
Bình tĩnh mà xét thì một, hai tháng nay, hắn tự cảm thấy tiến triển
đã rất lớn rồi, nhưng tiến triển này đối với ma nước, đối với Tông Hàng, hoặc giả là đối với cô bạn gái Dịch Táp bị bệnh kia của Tông Hàng, thì
gần như bằng không.
Giang Luyện cân nhắc hỏi: “ Có phải là bệnh của Dịch Táp rất nặng không?”
Cả người Tông Hàng chấn động, đầu càng cúi thấp hơn.
Lát sau, hắn nhỏ giọng nói: “Thực ra tôi không muốn ở nhà chờ đợi,
những chuyện thế này hẳn là nên tự mình làm mới phải, không thể trông
cậy vào người khác được. Nhưng sức khỏe Táp Táp không tốt, tôi phải chăm sóc cho cô ấy, cứ ở bên ngoài suốt, ba mẹ tôi sẽ rất lo lắng…”
Nói tới đây, hắn im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Tôi cũng chỉ có
thể giúp đỡ được chuyện nhỏ như vậy thôi, khiến các anh phải gặp nhiều
nguy hiểm như vậy vì chuyện này, thật có lỗi quá.”
Giang Luyện vội sửa đúng hắn: “Không không không, đây không phải
chuyện nhỏ, là đại ân, tôi đặc biệt qua đây để cảm ơn cậu mà. Còn nữa,
cũng đừng nghĩ chúng tôi vĩ đại như vậy, bất kể là tôi, cô Mạnh hay Thần Côn cũng đều chỉ là bận việc của mình, nhân tiện tra cả chuyện của các
cậu luôn thôi.”
Tông Hàng nói: “Bất kể thế nào, cũng bất kể kết quả cuối cùng ra sao, tôi đều rất cảm ơn các anh, còn nữa, nếu tôi có thể giúp được chỗ nào
thì các anh nhất định phải nói với tôi đấy… Tôi đi đây, ban nãy đã chào
tạm biệt cô Mạnh rồi, tôi còn phải trở về.”
Hắn đứng lên, cười với Giang Luyện rồi xoay người ra ngoài.
Giang Luyện nhìn bóng lưng hắn, trong lòng nghẹn ứ, cảm thấy nhất
định phải nói chút gì đó, cầm lòng không đậu gọi hắn lại: “Tông Hàng?”
Tông Hàng ngoảnh lại.
Giang Luyện nói: “Cậu đừng lo lắng, chuyện chắc chắn sẽ tốt lên thôi.”
“Ở xã Năm Trăm Lộng, chúng tôi đã gặp được một người tên là Diêm La,
ông ta rất có thể cùng một tình huống với các cậu, đều là một lần nữa
sống lại, hẳn là sống lại vào đầu những năm chín mươi, đến giờ đã sắp ba mươi năm rồi, nhưng lúc chúng tôi bắt gặp ông ta, ông ta vẫn sống rất
yên lành, cũng không có dấu hiệu phát bệnh gì…”
Mắt Tông Hàng sáng lên.
“Tôi nhớ lúc ông ta mới xuất hiện là đang ngâm nước trong một cái ao, còn dọa người dắt la của chúng tôi chết khiếp, rõ ràng ông ta ở cách ao nước rất xa mà vẫn muốn đi ngâm, có lẽ là muốn hấp thụ chút gì đó từ
nước – nếu tình hình Dịch Táp không tốt, cậu có thể thử xem, cho cô ấy
ngâm nước hằng ngày, có thể…có thể sẽ có chút tác dụng.”
Càng nói về sau, Giang Luyện có phần chột dạ, cảm thấy mình như đang nói nhảm kiểu như “Bị ốm uống nhiều nước nóng” vậy.
Song, Tông Hàng lại mỉm cười, mắt cong cong, hệt như lúc cởi mũ đầu
cá ở dưới nước vậy, tự như bắt được linh đan diệu dược gì, sau đó gật
đầu lia lịa, nói: “Cảm ơn anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT