Tối hôm đó Đào Mộc đã sáng tỏ được một chuyện, vấn đề khiến nàng băn
khoăn lâu nay đã được giải quyết gọn gàng, về lại Ngôn phủ chuyện đầu
tiên nàng làm chính là gửi thư hồi âm cho Ly Hằng, vừa uy hiếp vừa xin
xỏ hắn đừng dòm ngó tới Ngưu Quỳnh nữa, bằng không nàng sẽ tuyệt giao
với hắn, trọn đời không qua lại nữa, đồng thời còn nhắc nhở hắn nếu Yêu
vương có hành động gì thì hãy báo lại với nàng, sau cùng còn ám chỉ với
hắn tiền bản thảo "Chiêu Diêu bảng" vẫn chưa thanh toán, nhắc khéo hắn
gửi kèm theo thư hồi âm luôn một thể.
Phong thư này gửi đi nhưng đợi gần nửa tháng mới nhận được hồi âm, có lẽ ý ám chỉ của nàng không được rõ cho lắm nên không có tiền gửi kèm, chỉ
có độc một chữ "Ờ". Lúc đó Đào Mộc đang ở dưới núi Khu Dương bán phân
chim được ba ngày, bèn tiện tay dùng tờ giấy đó làm túi gói đổi lấy một
văn tiền.
Yêu đương nồng nhiệt ngọt ngào luôn ngắn ngủi, nhưng Đào Mộc không ngờ
đến phiên mình lại ngắn như vậy, mới một tối mà đã giảm nhiệt cấp kỳ.
Khi cùng Ngưu Quỳnh về tới phủ Đào Mộc vẫn còn thấy tiếc, tuy cứ tự nhắc mình phải e ấp dè dặt nhưng chân thì cứ vô thức bám theo hắn, tới khi
bị hắn ép về phòng thì nàng hưng phấn suốt cả đêm, mãi đến khi trời hửng sáng mới ngủ được.
Trong cơn mơ màng dường như nàng nghe thấy có ai đó đang khóc, tức tưởi
sụt sùi nghe khá là đau thương, lòng Đào Mộc thắt lại mở bừng mắt ra,
lúc này trời đã sáng bảnh, xem chừng đã sắp trưa rồi.
Nha hoàn thấy nàng tỉnh giấc thì bê chậu nước tới, trông dáng vẻ cứ như đang chờ nàng tỉnh dậy.
Đào Mộc nhìn hốc mắt sưng húp của nàng ta, hỏi: "Sao cô lại khóc?"
Nàng chỉ hỏi thăm một chút, nào ngờ lại khiến nước mắt vốn đã ngừng rơi
của nha hoàn lại dâng lên: "Công tử, công tử sắp không qua khỏi rồi."
Đào Mộc vừa thức nên đầu óc có hơi mê man, một lát sau mới ý thức được
nha hoàn đang nói tới ai, tim nàng thắt lại, không đoái hoài gì tới
chuyện rửa mặt nữa mà khoác vội áo ngoài vào rồi lao ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng của Ngôn Thiêm vây kín nha hoàn, ai nấy đều khóc lóc
sướt mướt, khiến người nghe phát hoảng, Đào Mộc đảo mắt qua một lượt thì không trông thấy Ngưu Quỳnh, bèn tiện tay kéo một nha hoàn lại, hỏi:
"Phi Phi tỷ sao rồi?"
"Phu nhân, phu nhân đang ở trong phòng từ biệt công tử, bảo bọn ta ra ngoài."
Đào Mộc hỏi tiếp: "Còn Ngưu Quỳnh đâu?"
"Ngưu đạo trưởng ra ngoài tìm thuốc kéo dài tính mạng cho công tử rồi."
"Đi đâu tìm?"
"Hình như là ở Trung Khúc sơn."
Đào Mộc liếc nhìn cửa phòng khép chặt: "Chăm sóc kỹ cho phu nhân." Sau đó phóng ngay đi.
Vị thuốc mà nha hoàn nói Đào Mộc đã từng nghe Ngưu Quỳnh nói, nó là một
giống cây rất hiếm, tên là Bôi Mộc, chỉ nhỏ bằng quả dưa chuột, ăn vào
có thể kéo dài thêm một tháng tuổi thọ, nhưng phải uống ngay vào giây
phút cuối cùng, đây chẳng khác nào bắt ép hồn phách ở lại trong cơ thể
người, dùng Bôi Mộc bồi bổ, đợi tới khi linh khí của nó cạn kiệt thì
chẳng còn phương xoay chuyển trời đất. Hơn nữa vì linh khí của Bôi Mộc
rất tinh thuần, trong vòng một giờ rời khỏi đất phải sử dụng ngay, bằng
không nó sẽ bị trọc khí của phàm trần xâm nhập, mất hết linh tính, đó là lý do tại sao Bôi Mộc này là thần dược tục mệnh nhưng lại chẳng có mấy
ai dùng được, hoặc tới chết cũng không tìm được, hoặc tìm được nhưng
chưa mang về thì đã không cầm cự nổi, hoặc do thời gian quá lâu khiến
Bôi Mộc mất linh tính.
Tuy nghe đồn loại mộc kia chỉ người nào có linh lực cao thâm mới nhìn
thấy, nhưng Đào Mộc vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, thầm nhủ nhiều
người nhiều sức, nói không chừng sẽ giúp được gì đó cũng nên. Sự thực
quả đúng như nàng nghĩ, có việc cần nàng phụ một tay, nhưng việc này
nàng thật lòng không muốn phụ chút nào!!
Đào Mộc ra khỏi Ngôn phủ thì chạy một mạch về hướng Đông, cưỡi ngựa
loạng choạng tầm nửa giờ, chưa tới Trung Khúc sơn thì đã trông thấy Ngưu Quỳnh.
Hắn đang bị một toán yêu quái bao vây, bụi cuốn mù trời, bóng đao ánh
kiếm, nom tình hình chắc đã chiến khá lâu, tóc mái trên trán bay phất ra sau giúp Đào Mộc nhận ra những tên yêu quái kia, chúng đều là lực lượng trung kiên bên cạnh Yêu vương, công lực trung bình phải trên ngàn năm.
Ngưu Quỳnh đối phó với một hai tên thì còn được, nhưng đối phó với mười
mấy tên thì phải cố hết sức.
Sớm không tới trễ không tới mà cứ nhắm ngay lúc này để tới, lòng Đào Mộc nóng như lửa đốt, vô cùng hối hận vì mấy hôm trước cứ do dự không báo
cho hắn biết để đề phòng, bây giờ dù nàng có lòng muốn giúp hắn thì pháp lực cũng chẳng còn, thử lấy đàn châu ra mấy lần thì đều bị đạo quang
bắn bật ra.
Ngưu Quỳnh thấy nàng bèn lui lại mấy bước giăng ra một bức màn chắn màu
trắng, tạm thời ngăn bọn yêu quái bên ngoài. Đào Mộc chạy vội tới, còn
chưa lên tiếng thì đã nghe hắn nói gấp: "Cá yêu chạy rồi, hắn muốn đi
chiếm đoạt tiên nguyên của Ngôn Thiêm, ngươi mang theo kiếm của ta về
đi, nếu Ngôn Thiêm bị yêu hóa thì giết ngay lập tức."
Đào Mộc kinh ngạc đón lấy thanh kiếm hắn ném tới: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không có kiếm thì làm gì có cửa thắng!"
"Ta có cách, đi đi." Ngưu Quỳnh lạnh giọng: "Nhớ, để Tư Phi Phi ra tay, ngươi không dùng được thanh kiếm đó đâu."
Lòng Đào Mộc đau thắt, thấy hắn điều động công lực gia cố màn chắn mà
vội dặn với lại một câu: "Ngươi nhất định phải cẩn thận đó." Nói rồi
chạy nhanh đi.
Ra roi thúc ngựa quay trở lại, vừa vào cửa đã thấy nha hoàn hốt
hoảng chạy túa ra cửa, tim Đào Mộc chùng xuống, kéo một nha hoàn lại:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Công tử, công tử biến thành yêu quái, đáng sợ lắm, cô đừng vào, chạy mau lên đi."
"Phu nhân đâu rồi?"
"Phu nhân còn ở trong..."
Đào Mộc buông nàng ta ra rồi ba chân bốn cẳng chạy vào, băng qua hành
lang đi vào sâu bên trong, đập ngay vào mắt là Ngôn Thiêm đang vật vã
gào thét, đôi mắt trầm sâu lóe sáng lục quang, trên cổ và trên tay đã
mọc ra rất nhiều vảy đen, nom hệt như đang mặc bộ khôi giáp lạnh lẽo
khiến người nhìn sởn tóc gáy.
Tư Phi Phi sốt ruột đảo quanh y, nước mắt đầm đìa, gọi "Phu quân, phu
quân..." mãi không ngừng, giọng đầy thê lương tuyệt vọng, làm người nghe đau lòng.
Đào Mộc bước tới truyền lại lời của Ngưu Quỳnh cho Tư Phi Phi, đang định cầm kiếm thì đột nhiên bị ai đó bóp cổ từ đằng sau, đau tới mức không
thở nổi, bên tai vang lên giọng lạnh lùng: "Đào Mộc, ngươi muốn phá hỏng chuyện tốt của ta sao, vậy ta sẽ giết ngươi trước rồi đi tìm Ngưu Quỳnh báo thù sau."
Đào Mộc bị siết tới mức nghẹt thở, mặt đỏ gay, Tư Phi Phi hoảng sợ vừa
tách bàn tay kia ra khỏi cổ vừa nói với Ngôn Thiêm: "Phu quân, chàng
tỉnh lại đi, buông tay ra, phu quân, muội ấy là Tiểu Mộc, là Tiểu Mộc,
phu quân..."
Tay Ngôn Thiêm bỗng nới lỏng, Đào Mộc vừa thở hắt ra thì đã bị xốc lên ném mạnh đi.
May có đàn châu cản lại phần nào lực rơi nên Đào Mộc chỉ bị xây xát
ngoài da, lật đật bò dậy thét lên với Tư Phi Phi: "Phi Phi tỷ, ra tay
mau lên, hắn không phải là Ngôn công tử, nếu không giết thì không kịp
đâu."
Tư Phi Phi run rẩy nhặt thanh kiếm rơi trên đất lên, thân thể gầy gò co cụm lại, chần chừ mãi vẫn không thể bước tới.
"Ha ha ha, nếu nàng giết ta thì Ngôn Thiêm cũng sẽ tan thành mây khói
thôi." Cá yêu đã nuốt lấy hơn nửa tiên nguyên của Ngôn Thiêm, ngửa mặt
lên trời cười sặc sụa: "Nàng nỡ sao? Tiên tử của ta, nàng phải là của
ta, ha ha ha..."
Tư Phi Phi lùi mãi ra sau, đau khổ lẩm bẩm với mình: "Không, không, không..."
Đào Mộc thấy hơn nửa gương mặt của Ngôn Thiêm đã bị vảy bao kín, lòng
sốt ruột vô cùng, liên tục thúc giục Tư Phi Phi, nhưng Tư Phi Phi cứ như nhập ma chướng vậy, tinh thần hoảng hốt, Đào Mộc hết cách đành phải
dùng hết sức nhào lên trên lưng của Ngôn Thiêm, ôm ghì lấy đầu y, dùng
tốc độ nhanh nhất gào vào lỗ tai còn chưa bị yêu hóa: "Không được yêu
hóa, nếu không Phi Phi tỷ sẽ bị người ta cướp đó."
Vừa gào xong đã bị ném phăng đi lần nữa, Đào Mộc lồm cồm bò dậy, thấy
Ngôn Thiêm bỗng dưng ôm lấy đầu, trông dáng điệu rất là khốn khổ, nặn ra từng chữ: "Phi Phi, giết ta mau lên, mau lên..."
"Không, phu quân, đừng rời khỏi ta..." Tư Phi Phi rơi nước mắt như mưa,
đau tới mức không muốn sống: "Chàng đã hứa với ta chúng ta sẽ làm phu
thê trọn đời, chàng không được lừa ta."
"Phi Phi... ta xin nàng." Ngôn Thiêm cầu khẩn đầy thống khổ: "Nếu như bị hắn chiếm đoạt, đời đời kiếp kiếp làm yêu, thì ta nguyện tan thành mây
khói, Phi Phi, ra tay mau lên, xin nàng..."
"Phu quân, phu quân..." Tư Phi Phi khóc không thành tiếng, đôi tay run rẩy giơ thanh kiếm lên.
"Phi Phi, ta cũng yêu nàng." Cá yêu chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể,
cười gằn bước về phía Tư Phi Phi: "Hơn nữa ta còn yêu nàng hơn cả hắn,
Phi Phi, nàng không thích dáng vẻ này sao? Bây giờ ta đã thành dáng vẻ
này rồi, vì nàng mà tới thân thể của mình ta cũng không cần, nàng vẫn
chưa hài lòng sao?"
"Phi Phi, ra tay đi, mau lên..."
"Ngôn Thiêm có gì tốt chứ." Cá yêu giở ra nét mặt dữ tợn, nghiến răng
ken két: "Chờ tới khi ta hóa hết sức mạnh của hắn thành của mình thì cả
thiên hạ này đều sẽ là của ta, ta sẽ cho nàng trở thành nữ nhân tôn quý
nhất trên đời này, làm mẫu nghi thiên..."
"Hự..."
Tiếng vật sắc đâm xuyên qua da thịt, Đào Mộc thấy rõ khóe mắt của Tư Phi Phi lăn dài một dòng huyết lệ, nhỏ xuống đất rồi nhanh chóng hòa vào
vũng máu vừa phun ra từ cơ thể Ngôn Thiêm.
"Tại sao, Phi Phi, ta yêu nàng như vậy..." Nguyên thần của cá yêu dần tan đi, hóa thành màn bụi rơi lả tả vào lòng đất.
Vảy trên người Ngôn Thiêm lặn đi, y dùng hết sinh mệnh cuối cùng của
mình để nhìn Tư Phi Phi một lần, dường như muốn khắc sâu nàng vào linh
hồn mình, sau đó đôi mắt dần khép lại.
"Không..." Mắt Tư Phi Phi đỏ ngầu, bi thương xé lòng, nhào qua ôm lấy
Ngôn Thiêm đang ngã xuống, run rẩy như một đứa trẻ bơ vơ chẳng biết làm
sao, gồng sức ôm y vào trong lòng, đau đớn tới xé ruột xé gan, đầu óc
trống rỗng.
Đào Mộc thấy lòng đau như đao cắt, nhìn tiên nguyên của Ngôn Thiêm hóa
thành ánh sao bay vờn quanh Tư Phi Phi rồi tan đi tứ tán, hướng thẳng
lên trời cao.
Khi Ngưu Quỳnh thoát khỏi vòng vây về tới nơi thì vết máu trên đất đã khô, Tư Phi Phi ôm Ngôn Thiêm ngồi chết lặng dưới nền đất, hình hài
tàn tạ, mặt như tàn tro, Đào Mộc sầu thảm ngồi cách đó không xa, lặng lẽ nhìn hai người họ.
Tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này Ngưu Quỳnh nghĩ mãi cũng
không ra, đêm đó hắn đưa Đào Mộc về nhà xong thì uống thêm ít rượu, rượu vừa ngấm đã ngủ tới hừng đông, mãi tới khi Tư Phi Phi phái người đến
tìm hắn mới biết đại hạn của Ngôn Thiêm đã đến, bèn vội vàng cầm hồ lô
tới Trung Khúc sơn. Lúc hắn làm tiên từng trông coi linh hoa dị thảo nên dĩ nhiên biết có thể tìm được chúng ở đâu, nào ngờ giữa đường lại bị lũ yêu quái cản trở, động thủ rồi mới phát hiện bình hồ lô có chỗ bất
thường, cá yêu đã thoát ra từ lúc nào chẳng hay.
Lúc này hắn lập tức nghĩ đến Ngôn Thiêm, tiên nguyên của tiên nhân hạ
phàm lịch kiếp vẫn còn ẩn trong hồn phách, chỉ khi nào sống hết kiếp này sau đó chuyển kiếp hoặc lịch kiếp phi thăng thì mới hiện ra, bấy giờ
Ngôn Thiêm đang hấp hối, đây chính là thời điểm hồn phách mong manh
nhất. Y vốn là một tiểu đồng tử, tu vi nhỏ nhoi, sức mạnh để che chở
tiên nguyên quá mức nhỏ bé, nếu bị yêu vật đoạt đi để tăng cường công
lực rồi dung hợp với Nguyên thần của yêu vật, thì đời đời kiếp kiếp sẽ
sa vào yêu đạo, không cách nào trở về tiên tịch được nữa.
Ngưu Quỳnh đổ mồ hôi như mưa, đột nhiên vỡ lẽ vì sao cá yêu vẫn chưa
chiếm mất ký ức của Ngôn Thiêm, vì từ lâu cá yêu đã lên kế hoạch để chờ
đợi ngày hôm nay. Khổ một nỗi hiện tại Ngưu Quỳnh đang bị bao vây, khó
bảo toàn thân mình, không tài nào quay về cứu nguy, may mà Đào Mộc xuất
hiện kịp thời.
Nếu muốn diệt trừ cá yêu triệt để thì binh khí phàm trần không có tác
dụng, hắn đành phải đưa cho nàng thanh kiếm của mình, Côn Ngô kiếm là
thần binh thượng cổ, tương thông với tâm linh của chủ nhân, hợp lại làm
nhất thể, sau này còn theo hắn hạ phàm chuyển kiếp, tuy sức mạnh bị
phong ấn nhưng cũng là lợi khí thần binh hạng nhất nhì ở phàm trần.
Chẳng qua thanh kiếm này mang trên mình chính khí trời sinh, yêu tà bất
xâm, nếu Đào Mộc dùng nó thì sợ rằng sẽ bị kiếm khí làm tổn thương, cho
nên hắn mới dặn dò để cho Tư Phi Phi động thủ.
Tư Phi Phi là tiên tử nên Côn Ngô kiếm sẽ không quá bài xích, nhờ đó có
thể phát huy uy lực mạnh nhất. Tiếc thay hắn không ngờ tới cá yêu đã
nhanh tay hạ chú thuật lên hồn phách của Ngôn Thiêm từ lâu, gắn kết sinh mạng của hai người vào nhau, nếu nguyên thần của cá yêu bị hủy diệt thì Ngôn Thiêm cũng sẽ tan thành mây khói.
Một mình Ngưu Quỳnh đấu với mười mấy tên yêu quái đã phải cố gắng hết
sức, sau khi giao kiếm cho Đào Mộc thì càng lực bất tòng tâm, cố cầm cự
thêm một trận mà cửu tử nhất sinh, nếu không nhờ gặp được vị tán tiên
đó, đồng ý với y một chuyện thì e rằng bây giờ Ngưu Quỳnh đã khó thể
thoát thân.
Tuy hắn biết kiếp số của mình vẫn chưa tới, trận đánh này sẽ không tới
mức bỏ mình, nhưng mạng do trời, vận phúc vô thường, ai biết có thể xảy
ra chuyện ngoài ý muốn nào khác không, hắn cũng không muốn bị cụt tay
gãy chân sống hết nửa đời sau, cho nên dù biết rõ tán tiên kia đang thừa nước đục thả câu thì hắn cũng không để tâm.
Tiếc thay nếu hắn thấy được tương lai, biết lời hứa của một thượng thần
quý giá nhường nào, thì e là hắn thà chiến tới giây phút cuối cùng cũng
không tùy tiện hứa hẹn với ai.
Chuyện đã xảy ra Ngưu Quỳnh vẫn còn mơ hồ, nặn óc nghĩ mãi cũng không
nghĩ ra ngọn nguồn, cả cớ sự đều vì cá yêu chạy thoát nên mới dẫn tới
nước này, nhưng hắn không hiểu cá yêu chạy trốn bằng cách nào, bình hồ
lô của hắn chẳng hề có vấn đề gì, bản thân hắn cũng không bị gì, bên
cạnh hắn cũng chẳng ai có đủ năng lực giải phong ấn miệng hồ lô để thả
cá yêu ra.
Vậy thì tại sao? Chuyện này quấy nhiễu tâm trí của Ngưu Quỳnh khá lâu,
sau một thời gian dài mới chìm vào quên lãng, mãi đến một ngày xảy ra
chuyện tương tự thì mới bị khơi lên, nhưng dĩ nhiên đó là chuyện sau
này.
Nha hoàn Ngôn phủ đã bỏ chạy sạch sẽ, cả dinh phủ trống trải lạnh lẽo,
Đào Mộc ngồi trông Tư Phi Phi ngủ, mệt mỏi tích tụ cả một ngày cũng ập
tới, nàng không hề nghĩ tới chuyện về lại phòng mình mà nằm lăn ra ngay
trên đất, ngủ mãi đến nửa đêm.
Trong cơn mơ màng nàng nghe thấy có ai đó đang hát, nhập nhèm mở mắt ra
thì trông thấy Tư Phi Phi đang ngồi nghiêm ngắn trước cửa sổ ngắm nhìn
ánh trăng bên ngoài phòng, cất giọng ngâm nga, trên gương mặt bạch ngọc
lăn dài dòng lệ trong vắt.
Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ, bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.
Có người quân tử tài ba, như lo cắt dũa để mà lập thân.
Dồi mài dốc chí siêng cần, xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.
Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng, có vua văn nhã hiên ngang đây rồi.
Rốt cùng dân chẳng quên người.
Khuỷu sông Kỳ hãy nhìn qua, bờ tre rậm rập là đà bền dai.
Có vua văn nhã anh tài, tú doanh đá quý che tai đeo vào.
Mũ da ngọc sáng như sao, xem người thận trọng lại giàu nghiêm trang.
Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng, có vua văn nhã hiên ngang đây rồi,
Rốt cùng dân chẳng quên người.
Khuỷu sông Kỳ hãy nhìn trông, hàng tre lớp lớp chập chồng lên cao.
Có vua văn nhã anh hào, như vàng như thiếc luyện trau tinh thuần.
Như khuê như bích ôn nhuần, xem người hoà hoãn thêm phần khoai thai.
Ôi! Trên xe lẫm lẫm ngồi, tính hay đùa cợt nói cười tự nhiên.
Không hề châm biếm gây phiền.*
*Kỳ Úc – Khổng Tử (Tạ Quang Phát dịch thơ)
Đào Mộc ngồi dậy lặng lẽ nhìn Tư Phi Phi, thấy ngực mình như bị thứ gì
chặn ngang, bức bối buồn bã. Tư Phi Phi lại thấp giọng ngâm nga, nước
mắt càng rơi nhanh hơn, hòa thành từng dòng tuôn rơi lã chã, đôi khi sẽ
hòa theo vài giọt huyết lệ khiến người nhìn xót xa.
Đào Mộc cầm khăn bước tới lau vết máu trên mặt giúp Tư Phi Phi, thở dài: "Phi Phi tỷ, đừng khóc."
Hốc mắt Tư Phi Phi đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn vô thần, linh hồn dường như
đã đi theo Ngôn Thiêm, chỉ để lại thể xác như pho tượng bằng gỗ, vừa
ngân nga vừa rơi lệ đầm đìa.
Đào Mộc nhìn mà khó chịu trong lòng, đưa tay che mắt Tư Phi Phi muốn
chặn dòng lệ lại, nhưng ngay sau đó đã cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt,
nước mắt tràn qua kẽ ngón tay, đỏ tươi rực rỡ.
Đào Mộc thầm nhủ không ổn bèn bỏ tay ra nhìn kỹ, tim bỗng giật thót,
khóe mắt của Tư Phi Phi đã nứt, từng giọt máu tươi rỉ ra từ vết nước ấy
hòa vào cùng nước mắt biến thành huyết lệ rơi xuống lã chã, Đào Mộc
luống cuống dùng khăn che mắt Tư Phi Phi lại, đau lòng van nài: "Phi Phi tỷ, đừng khóc nữa, xin tỷ đừng khóc nữa, nếu cứ khóc nữa mắt sẽ tàn phế mất."
"Tàn phế thì cứ việc tàn phế, dù gì chàng cũng không còn ở đây nữa." Vai Tư Phi Phi run lên dữ dội, giọng thê lương: "Ta mãi mãi không thể gặp
lại chàng được nữa."
Đào Mộc không biết phải an ủi Tư Phi Phi thế nào, đúng, tan thành mây
khói, kể từ nay trên thế gian chẳng còn ai là Ngôn Thiêm nữa. Y yêu Tư
Phi Phi như thế sao lại nỡ rời bỏ chứ, Đào Mộc không hiểu được, rồi nàng sực nhớ đến câu nói của Ngôn Thiêm: "Nếu đời đời kiếp kiếp phải làm yêu thì ta thà tan thành mây khói."
Đau lòng khôn xiết, người yêu khác biệt, y tình nguyện biến mất vĩnh
viễn cũng không muốn sa vào yêu đạo, tác thành cho ai? Ngưu Quỳnh bảo
nàng là tình kiếp của hắn, có lẽ điều đó đã được định sẵn từ lâu, vì họ
vốn không phải bước chung một con đường.
Càng nghĩ càng đau lòng, Đào Mộc đành thẳng tay đánh cho Tư Phi Phi bất
tỉnh rồi đắp thuốc lên mắt cho nàng, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không
hay.
Ngôn phủ hiện tại chẳng có lấy một bóng người nên hậu sự của Ngôn Thiêm
đều do một tay Ngưu Quỳnh xử lý, dựng linh đường, đóng quan tài, mọi thứ đều đơn sơ giản dị, ban đầu hắn định ở lại siêu độ cho Ngôn Thiêm nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Đào Mộc sợ Tư Phi Phi khóc nhiều mắt sẽ hóa mù nên chuẩn bị rất nhiều
thuốc chữa mắt, may mà hôm đó Tư Phi Phi tỉnh lại không còn khóc nữa,
lòng Đào Mộc mới nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Vào hôm nhập liệm, Đạo Mộc sợ Tư Phi Phi trông thấy thi thể của Ngôn
Thiêm lại sụp đổ nên đã bảo Ngưu Quỳnh đậy nắp quan nhanh nhanh, cứ
tưởng đâu Tư Phi Phi sẽ có hành động quá khích nào đó, nào ngờ Tư Phi
Phi chẳng nói một câu nào, choàng áo lụa trắng bước vào, bình tĩnh tế
bái đốt tiền giấy, sau đó quỳ trước linh tiền.
Đào Mộc thấy hốc mắt Tư Phi Phi hõm sâu, vẻ ngoài tiều tụy mà xót xa
trong lòng, muốn đến gần an ủi mấy câu thì bỗng dưng có một toán người
xông vào.
Họ đều là người của quan phủ, khí thế bặm trợn, hung thần ác sát, rầm rập vây kín linh đường.
Đào Mộc nhìn họ với ánh mắt cảnh giác, tới khi trông thấy người cuối cùng bước vào thì lòng bỗng giật thót.
Chính là vị nhân huynh ném ánh mắt quyến rũ cho nàng ở miếu Hoa Thần.
Có điều lần này hắn xuất hiện với gương mặt đầy ác ý, mắt sáng quắc, từ
đầu tới chân toát lên phong thái của du côn, còn cười gằn: "Tư di nương, còn nhớ ta không?"
Tư Phi Phi vẫn giữ nét mặt nguội lạnh chẳng hề có phản ứng gì.
"Ngươi quả nhiên không chết, năm đó ngươi thiêu rụi hơn nửa gia sản của
Đậu gia nhà bọn ta, khiến cha ta ấm ức mà chết, món nợ này cần phải tính cho sòng phẳng rồi." Nhân huynh cất giọng lạnh lùng.
Đào Mộc thất kinh, hắn là người nhà Đậu gia, Tư Phi Phi nói có gặp mặt
người này vài lần, nhưng cái này đâu phải chỉ gặp mặt vài lần!
Nhân huynh hung tợn sai bọn thị vệ giải người đi, Ngưu Quỳnh và Đào Mộc
muốn cản thì lại bị Tư Phi Phi khước từ, Đào Mộc đành trơ mắt nhìn Tư
Phi Phi bị giải đi, đang nóng lòng mà còn nghe nhân huynh kia hừ lạnh:
"Tên gian phu này tới bây giờ mới chịu chết à."
Trong phút chốc cơn giận bốc lên tận óc, Đào Mộc cầm phắt lư hương lên đập vào đầu hắn.
Cú ném của nàng cực chuẩn, nhân huynh bị đập cho chảy máu đầu, bọn thủ
hạ của hắn thấy thế bèn nhào tới ồ ạt, tiếc thay tên nào tên nấy đều bị
Ngưu Quỳnh đánh cho nhừ tử, vừa la vừa bỏ chạy tán loạn.
*
Tư Phi Phi bị phán tội tử, ba ngày sau hành hình.
Nàng nhận về mình tội danh mà Đậu gia thêm mắm dặm muối, tuy không đáng
tội chết nhưng có không ít bách tính tố nàng là yêu nữ, người hầu trước
đây còn đứng ra làm chứng, bảo rằng tận mắt chứng kiến Tư Phi Phi trò
chuyện với Ngôn Thiêm đã yêu hóa. Phàm nhân đối với mọi thứ về yêu quái
đều kỳ thị khinh bỉ, ghét cay ghét đắng, chưa kể Đậu gia còn nhúng tay
vào, thế là chẳng mấy chốc Tư Phi Phi đã bị định tội.
Đào Mộc sốt hết cả ruột gan muốn lập mưu đi cứu Tư Phi Phi, nghĩ ra hơn
mười kế rồi mang chúng đi hỏi ý kiến của Ngưu Quỳnh, thế mà hắn lại
chẳng vừa lòng một kế nào, còn
trưng ra cái mặt u ám: "Kiếp số của Tư Phi Phi đã đến, cô ta phải phi thăng trở về thiên cung."
Đào Mộc thấy cơ thể mình như bị rút mất thứ gì đó mà trở nên trống hoác, ngồi khụy xuống, lẩm nhẩm với mình: "Thật sao? Vậy thì tốt quá."
Ngưu Quỳnh nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp: "Đây chẳng qua là một lần lịch luyện dưới phàm trần, rồi thể nào cô ta cũng phải quay về vị trí của
mình."
Đào Mộc dẫu môi im thin thít, nghe hắn nói tiếp: "Thiên đạo luân hồi,
thiện ác tất báo, Đậu gia hãm hại cô ta rồi sớm muộn gì cũng phải nhận
lấy quả ác, Đào Mộc, ngươi không cần bận tâm, duyên phận của hai ngươi
đã tận rồi."
"À, hóa ra chỉ có một đoạn đường ngắn thế thôi à." Đào Mộc cười tự giễu: "Ngưu Quỳnh, ngươi lịch kiếp xong có phải cũng phải về trời không, còn
ta? Ta làm sao bây giờ? Hay ta phải chết thì kiếp này của ngươi mới
qua?"
Ngưu Quỳnh im bặt hồi lâu không lên tiếng, Đào Mộc sống là để giúp hắn
lịch kiếp, từ đầu hắn đã biết nàng chỉ là một con tốt thí trên con đường thăng tiên của mình, thiên mệnh là thế, nghịch thiên cải mệnh nào có
đơn giản. Nhưng nếu ngày đó đến thật liệu hắn có thể trơ mắt nhìn nàng
chết không? Chỉ cần nghĩ đến đó lòng hắn lại đau nhói.
Đào Mộc thấy hắn cứ im lặng mãi thì coi như hắn đã ngầm thừa nhận, nàng
thấy thật là bi ai, thương thân được chừng nửa nén hương thì chìa tay
ra, giọng hơi cáu: "Ta đi tiễn Phi Phi tỷ một đoạn, ngươi lấy cái chuỗi
hạt đáng chết này ra đi."
Ngưu Quỳnh muốn nói gì đó nhưng nàng đã giành trước: "Nếu duyên phận đã
hết thì ta sẽ đưa Ngôn công tử tới đó cho tỷ ấy gặp lần cuối, coi như
báo đáp ân tình tỷ ấy cứu ta ở vách núi. Lúc đầu ta sợ tỷ ấy suy sụp nên mới không cho tỷ ấy gặp, giờ nhìn lại thì ta lo lắng quá nhiều rồi, tỷ
ấy đã vượt qua ải tình thì ta có gì phải lo chứ."
Ngưu Quỳnh nhìn nàng hồi lâu mà không nói gì, lát sau mới tháo đàn châu
khỏi tay nàng, rồi lấy Đào Yêu phiến ra đưa cho nàng: "Đi nhanh về
nhanh, cẩn thận..."
Còn chưa dứt lời Đào Mộc đã mất dạng, hắn ngơ ngác nhìn căn nhà trống trải mà lòng bỗng hụt hẫng mất mát.
Trong phòng giam âm u ẩm thấp bốc lên mùi mốc meo nồng nặc, Đào Mộc thi
thuật ẩn thân tìm mãi tới tận căn phòng trong cùng mới nhìn thấy Tư Phi
Phi.
Tư Phi Phi ngồi ôm gối bên trong đống rơm rạ, nét mặt an nhiên, có lẽ vì nàng nhận tội quá nhanh gọn nên trên người không có vết thương gì, chỉ
có mặt mũi là tiều tụy xác xơ.
Đào Mộc lẩn vào rồi hiện thân trước mặt Tư Phi Phi, lạ là Tư Phi Phi
chẳng hề kinh ngạc chút nào, chỉ mỉm cười thật nhẹ: "Tiểu Mộc, muội tới
rồi."
"Phi Phi tỷ, tỷ, tỷ biết ta là yêu?"
"Hóa ra muội là yêu." Tư Phi Phi mấp máy môi: "Ta chỉ biết muội không phải người phàm thôi."
"Vậy bây giờ tỷ đã biết muội là yêu, tỷ có giận không?" Đào Mộc rụt rè hỏi: "Muội luôn giấu tỷ."
Tư Phi Phi vỗ vỗ đống rơm bên cạnh ra hiệu cho Đào Mộc ngồi xuống: "Người thì sao mà yêu thì sao, chỉ cần tâm thiện thì thể xác chỉ là một căn nhà mà thôi, phàm trần đâu phải không có những con người tội ác tày trời chứ."
Lòng Đào Mộc rung động, nhìn Tư Phi Phi: "Có phải tỷ trách Ngôn công tử
thà tan thành mây khói, bỏ rơi tỷ cũng không chịu làm yêu, ở lại bên
cạnh tỷ không?"
Tư Phi Phi mỉm cười, nét mặt u buồn: "Nếu như bảo muội trơ mắt nhìn
người mình yêu bị kẻ khác hành hạ, đời đời kiếp kiếp không được giải
thoát, hơn nữa còn chiếm mất thân thể của người muội yêu thì muội có
đồng ý không?"
Đào Mộc lắc đầu ngay tắp lự, sực hiểu ra không phải Ngôn Thiêm không
muốn làm yêu mà vì không muốn đánh mất bản thân mình, biến thành kẻ sẽ
tổn thương Tư Phi Phi. Dù phải hy sinh bản thân y cũng phải diệt trừ mối họa cá yêu này, y cứu Tư Phi Phi cũng như cứu bản thân mình, giúp nàng
bình an, vẹn toàn cho trái tim cuồng si của mình cũng như tác thành cho
tình yêu của họ.
Vì sự bình an của người trong lòng mà từ bỏ sinh mạng chẳng chút nao
núng, phải yêu sâu đậm tới nhường nào mới quyết tuyệt được như vậy, Đào
Mộc bỗng thấy thổn thức, nhanh tay lấy chiếc bình đựng Ngôn Thiêm ra.
Tư Phi Phi lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan của y, im lặng lâu thật lâu,
chừng nửa nén hương qua đi nàng mới chậm rãi dời mắt đi, dịu giọng nói:
"Đa tạ muội, ta chết cũng không nuối tiếc nữa rồi."
"Muội không biết nên làm gì cho tỷ, nếu không tại muội kéo tỷ tới miếu
hội, nếu muội không chạy lung tung, thì tỷ sẽ không bị người của Đậu gia bắt gặp, cũng không chết." Đào Mộc ấm ức.
Tư Phi Phi vỗ vỗ tay nàng: "Đã gieo nhân thì ắt nhận quả, tất cả đã được định sẵn trong số mệnh rồi, kiếp này không tài nào tránh khỏi nữa,
chẳng liên quan gì tới muội cả đâu, vả lại trên thế gian này cũng chẳng
còn thứ gì khiến ta vướng bận nữa."
Đào Mộc buông tiếng thở dài, gãi gãi ót: "Ngưu Quỳnh nói duyên phận của
chúng ta đã hết, lúc ở Ngôn phủ tỷ đã chiếu cố muội rất nhiều, còn cứu
muội ở vách núi, muội không có gì để báo đáp chỉ biết giúp tỷ gặp Ngôn
công tử lần cuối, coi như đáp lại ân tình của tỷ."
Tư Phi Phi mỉm cười lắc đầu: "Muội đã báo ân lâu rồi, lúc té vực, ở hồ
Nhạc Di, nếu không có muội thì sao ta có thể sống đến ngày hôm nay."
Đào Mộc nhìn Tư Phi Phi, đột nhiên hốc mắt đỏ bừng: "Phi Phi tỷ, muội
không nỡ bỏ tỷ đâu, tại sao duyên phận của chúng ta lại ngắn quá vậy."
Tư Phi Phi cũng xúc động, ôm nhẹ lấy nàng: "Thương hải tang điền, thế sự vô thường, thời gian chúng ta ở cạnh nhau tuy ngắn nhưng đối xử với
nhau thật lòng, ta không tiếc nuối đâu, Tiểu Mộc, muội cũng đừng tiếc
nuối."
Đào Mộc gác cằm lên vai Tư Phi Phi, qua hồi lâu mới ừ khẽ.
Đào Mộc biết mình thích Ngưu Quỳnh, nhưng nếu đem ra so với tình cảm Tư
Phi Phi dành cho Ngôn Thiêm thì chẳng đáng nhắc tới chút nào. Nàng nghĩ
ái tình chỉ mang tới ngọt ngào viên mãn, còn nếu đem tới đau khổ thì
nàng bỗng chùng chân. Cũng như trước đây nàng từng nói với Ly Hằng, hai
người ở bên nhau quan trọng là tình đầu ý hợp, cả hai đều vui, còn nếu
không vui thì chia tay cho lành.
Tiếc là khi đó nàng chưa hiểu được ái tình mang tới vui vẻ nhưng cũng
thường đi đôi với đau khổ, hôm nay đặt mình vào rồi mới biết chẳng dễ
dàng tí nào, nàng biết mình và Ngưu Quỳnh không thể nào thuận buồm xuôi
gió, sớm muộn gì cũng phải ngược tơi ngược tả, nhưng từ đáy lòng nàng
vẫn thầm chống cự, nhất là sau khi hai người hôn nhau. Hôm nay tận mắt
chứng kiến Tư Phi Phi và Ngôn Thiêm đi tới bước đường này thì nàng bỗng
tự nhủ, nếu sớm muộn gì cũng mắc tội vậy chi bằng cứ bắt đầu luôn lúc
tình chưa sâu, giảm mức độ tổn thương xuống mức thấp nhập, để đôi bên dễ chấp nhận hơn một chút.
*
Vào ngày Tư Phi Phi bị hành quyết trời đất u ám, cuồng phong rít gào.
Đào Mộc và Ngưu Quỳnh đứng ở bên ngoài pháp trường nhìn nữ nhân xinh đẹp bị trói gô trên giá hành hình, trong ánh mắt nàng không hề có nét sợ
hãi, nét mặt nàng vẫn bình yên đến lạ, thanh thản ung dung, trong khi
bốn bề náo động toàn là tiếng hò hét đinh tai: "Thiêu chết yêu nữ đi,
thiêu chết ả đi..."
Quan giám hình hạ lệnh, ngọn lửa bùng lên từ mặt đất, Tư Phi Phi vẫn mỉm cười, hướng mắt nhìn về chân trời xa xôi, ánh mắt hiền hòa như nhìn
thấy một vị công tử đang băng qua ngọn lửa, điềm nhiên bước tới đây.
"Ta tên là Ngôn Thiêm, dạy thi văn thư họa."
"Ta tên Tư Phi Phi."
Năm ấy y mười tám còn nàng chỉ mới mười lăm.
Nàng không biết rằng y vào phủ không nhận một đồng nào chỉ vì nàng, còn y không biết rằng nàng đổi mạng mình để hồi sinh y.
Ánh lửa ngút trời, cát bụi mịt mờ.
Nước mắt của Đào Mộc bỗng dưng chực trào, nàng quay mặt đi, Ngưu Quỳnh
giang tay ôm nàng vào lòng, nghe nàng nức nở: "Cát bay vào mắt rồi."
Dường như thời gian trôi qua rất lâu mà cũng chỉ như chớp mắt, bên tai Đào Mộc bỗng vang lên một câu: "Cô ấy đi rồi."
Một luồng sáng mờ vượt qua ánh lửa bập bùng phóng thẳng về hướng trời
cao, băng qua lớp lớp mây đen vần vũ, chiếu sáng cả góc trời, gió lặng
im lửa tắt lịm. Kim quang vạn trượng lan tỏa khắp trời đất, trời quang
mây tạnh, vầng dương rực rỡ.
Hoa mai tháng ba nở rộ đầu cành, hương thơm sực nức, nghênh đón một vị tiên tử trở về nhà.
"Thần tiên, là thần tiên."
Chẳng biết ai vừa thét lên câu ấy, đám đông hung hãn ban nãy bỗng quỳ
xuống rầm rập, dập đầu thành kính rối rít, mong tiên tử phù hộ.
"Nhất niệm ngu tức bàn nhược tuyệt, nhất niệm trí tức bàn nhược sinh.*"
Đào Mộc nhìn họ mà đột nhiên thì thầm một câu như thế khiến Ngưu Quỳnh
giật mình nhìn nàng: "Ngươi vừa nói gì?"
*Một suy nghĩ ngu muội thì Bát nhã (Trí tuệ) tuyệt, một suy nghĩ trí huệ thì Bát nhã sinh, câu này trích trong "Phẩm thứ hai: Bát nhã" của
kinh Pháp Bảo Đàn.
Đào Mộc hoang mang hỏi lại: "Cái gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT