Lúc dùng bữa sáng vẻ mặt Tư Phi Phi khá là tiều tụy, lòng cứ bứt rứt khó chịu, cá yêu ngồi bên cạnh còn ân cần gắp thức ăn cho nàng, nét mặt
tươi cười, trông khá là dịu dàng săn sóc.
Đào Mộc chỉ thấy buồn nôn, không nhìn nổi nữa bèn ném cạch đũa xuống.
Ngưu Quỳnh quay đầu sang, nhìn lướt qua cá yêu rồi nói với nàng: "Thức ăn không hợp khẩu vị sao? Muốn ăn cá?"
Đào Mộc sững ra một lát rồi gật đầu tới tấp: "Cá mực."
Liếc qua khóe mắt thì thấy mặt cá yêu tái xanh, ánh mắt liếc về hướng nàng hệt như đao bén.
Ngưu Quỳnh chẳng buồn để tâm chỉ lo cười ha ha: "Lão Ngôn, Tiểu Mộc nhà
ta muốn ăn cá, phiền ngươi bảo phòng bếp làm vài con mang lên cho nàng,
tốt nhất là kho hấp muối nướng mỗi kiểu một con."
Cá yêu nghiến răng: "Trong phủ không có cá, nếu Đào cô nương muốn ăn thì chi bằng hãy tới Túy Linh Lung, nghe nói ở đó nấu rất ngon."
Đào Mộc làm như không nghe thấy, nhìn Tư Phi Phi ra bộ đáng thương: "Phu nhân..."
Giọng nhão nhẹt khiến Ngưu Quỳnh nghe mà nổi da gà cùng mình. May mà khá có tác dụng, Tư Phi Phi mỉm cười, sai nha hoàn lui xuống chuẩn bị.
Cá yêu muốn nói gì đó nhưng bị Ngưu Quỳnh giành trước: "À, lão Ngôn, bộ y phục này của ngươi không tệ đâu, hay là mang tới cho ta một bộ đi."
"Ơ, có đồ mới mặc sao, chẳng hay ta có được phúc phận này hay không?"
Đào Mộc nhìn cá yêu: "Ngôn công tử, công tử không thể bên trọng bên
khinh đâu đó."
"... Được, cho hai người, mỗi người một bọ..."
Người làm của Ngôn phủ làm việc rất nhanh nhẹn, chưa bao lâu đã bê bốn
đĩa cá vào phòng, bất kể mùi vị hay hình thức đều khiến Đào Mộc hài
lòng, đối với vị trí đặt món còn hài lòng hơn.
Cái đầu cá thơm phức được đặt ngay đối diện nam chủ nhân nhà này, còn
bát canh cá nhờ nhờ thì cực đồng điệu với bản mặt xám xịt của hắn, làm
sắc hương vị đậm đà hơn biết bao nhiêu.
Đào Mộc lấy đũa kẹp vào mắt cá, đang tính bỏ vào miệng thì sực ý thức
được điều gì bèn đặt tay xuống, ra vẻ e ấp xấu hổ: "Chủ nhân còn chưa ăn thì sao ta có thể ăn trước được."
"Không sao, ta no rồi." Tư Phi Phi nhìn nàng ôn hòa.
Cá yêu vội vàng tiếp lời: "Ta cũng no rồi."
Đào Mộc nhìn rất chi là tủi thân: "Các người chê ta sao?"
Tư Phi Phi thấy miệng nàng chu ra treo vừa ba bình mỡ thì đành cầm đũa lên: "Được rồi, để ta ăn chung với cô vài miếng."
Đào Mộc dẫu môi nhìn qua cá yêu, hắn ngửa đầu ngó trời nhìn quanh quất, không nhìn thẳng vào nàng.
Ngưu Quỳnh thì chẳng lằng nhằng như nàng, gắp thẳng một miếng cá lên bỏ vào trong bát của cá yêu, rồi nói một chữ cộc lốc: "Ăn!"
Đào Mộc hí hửng trong lòng, ánh mắt sáng ngời đầy chân thành: "Ngôn công tử, ăn đi cho nóng."
Ba cặp mắt chĩa thẳng vào hắn, cá yêu tiến thoái lưỡng nan đành phải ăn
một miếng, Đào Mộc còn quan tâm múc thêm cho hắn một bát canh: "Uống hớp canh đi, từ từ ăn..."
Chữ ăn còn chưa dứt thì hắn đã bật dậy chạy ào đi, vịn vào thân cây nôn
thốc nôn tháo, Tư Phi Phi cuống cuồng chạy theo, Đào Mộc cũng hỏi với
giọng lo lắng: "Ngôn công tử, không sao chứ?"
Tư Phi Phi đáp lại nàng một tiếng rồi chăm sóc cho cá yêu. Đào Mộc thấy
hắn nôn xong rồi bèn quan tâm bê bát canh cá ra theo: "Nào, uống hớp
canh súc miệng nào."
Cá yêu tái hết cả mặt, gục xuống nôn tiếp.
Hồn phách của Ngôn Thiêm không thể vượt qua bảy ngày sau khi rời khỏi cơ thể, Ngưu Quỳnh nhẩm tính thì chỉ còn lại năm ngày, họ phải điều tra ra cá yêu giấu hồn phách ở đâu trong khoảng thời gian eo hẹp này.
Đào Mộc luôn tự cho rằng mình là một yêu thông minh, cũng sâu sắc nghĩ
rằng Ngưu Quỳnh là một mãng phu từ tình cảm tới chỉ số thông minh đều
thấp tè, điều này được chứng minh qua hai lần nàng chạy thoát khỏi tay
hắn. Nhưng dưới tình hình này nàng lại thấy một sọt sáng kiến tồi của
nàng yêu thông minh như nàng còn chả có tác dụng bằng một câu của hắn.
Ngưu Quỳnh nói với Tư Phi Phi rằng Lâm Anh Như bị thương, nhờ nàng ấy
vào quan trông nom vài ngày. Hai tỷ muội nhà họ luôn yêu thương nhau nên Tư Phi Phi vừa nghe tin đã đồng ý ngay mà chẳng hề do dự, gói ghém quần áo chỉ trong vòng nửa giờ.
Tên cá yêu mặt dầy kia cũng đòi đi theo, tuyên bố mình phải đi thăm lão
hữu, nhân tiện tiễn họ một đoạn đường, Ngưu Quỳnh định xử hắn bên ngoài
nên dĩ nhiên không có ý kiến gì.
Bốn người họ lên đường vào giờ Mùi, tranh thủ đến được thành Mạt Lăng
trước khi trời tối, tới khi tìm được khách điếm thì mặt trời đã khuất
sau núi Tây.
Đào Mộc vừa ngả ra giường duỗi tay duỗi chân một tí đã nghe cửa gỗ bị
đẩy ra đánh két, có người vào phòng, nàng đảo mắt qua, trở mình.
Ngưu Quỳnh kêu nàng oang oang: "Đi, theo ta tới chỗ này."
"Không đi."
Nửa canh giờ sau, Đào Mộc đứng cạnh đại dương nổi sóng ầm ầm mà ủ ê ra
mặt, lòng sôi sùng sục, nàng là một nàng yêu đi ra từ trong núi, chưa
từng thấy cảnh tượng khí thế như vậy bao giờ.
Ngưu Quỳnh đanh mặt đứng đằng trước nàng, dửng dưng đối mặt với biển
khơi dậy sóng, vóc người cao ráo, sừng sững vững chãi, khí thế chỉ điểm
giang sơn.
Đào Mộc thấy tuy tướng tá của người này chẳng ra cái ôn gì, nhưng khí
thế thì cũng mạnh mẽ lắm, nhất là lúc không nói chuyện, nếu ánh mắt chịu dịu dàng một tí, chuyên chú một tí...
Đương suy nghĩ bậy bạ thì chợt thấy hắn ngoái đầu lại, ra hiệu cho nàng lại gần.
Đào Mộc ôm quả tim nhỏ đang nhảy lên thình thịch, hăm hở bước tới, giọng điệu thẹn thùng: "Muốn dẫn người ta đi xem biển thì cứ nói thẳng đi,
còn làm chuyện bất ngờ nữa à."
"Đây là sào huyệt của cá yêu, ta chuẩn bị đặt bẫy hắn, ngươi ở trên bờ chờ đi."
Hắn báo cáo xong thì nhảy tùm xuống nước, nụ cười thẹn thùng của Đào Mộc cứng ngắc trên mặt: "Ặc..."
Trên biển ba đào cuồn cuộn, sóng lớn xô bờ, Đào Mộc dựa vào đá ngắm cảnh một hồi, không có phát hiện gì mới nên ngả đầu ngủ ngon lành.
Trong mơ màng nàng cảm giác có thứ gì đó đang liếm chân mình, lành lạnh
mà còn đau đau, Đào Mộc lầm bầm một câu rồi rụt chân mình lại, nhưng
chẳng bao lâu thì thứ kia lại mon men bò tới, lần này còn đau hơn lần
trước.
Đào Mộc mở bừng mắt ra, thấy trên chân mình đang quấn một con rắn nhỏ,
mà ở chỗ nước cạn gần đó lại nổi lềnh bềnh một con bạch tuột tám chân.
Đào Mộc ngây ra một giây rồi lật đật thi pháp gỡ con rắn nhỏ ra, nhưng
đến khi ngó thấy hạt chân trên tay thì lập tức xụi lơ. Bình sinh nàng sợ nhất là loại động vật vừa dài vừa trơn, bây giờ không thi pháp được thì lòng quýnh lên, muốn giãy chân nhưng lại phát hiện mình không nhúc
nhích được, thế là lại càng hoảng hơn.
Dầu gì nàng cũng có ba trăm năm công lực, nếu hôm nay bị một con rắn nhỏ chưa tu thành hình người kết liễu tại đây thì thể nào cũng bị bằng hữu ở yêu giới cười đến rụng răng.
Đào Mộc nhìn quanh quất nhưng chẳng tìm thấy thứ gì xài được, nàng cuống tới vã mồ hôi, giơ tay lên lau trán thì chợt đụng phải hạt châu, lòng
thót lên mừng rỡ.
"Đại hồ tử, tại ngươi dẫn ta tới đây đó nhé, có đập bể đồ thì cũng không liên quan gì tới ta đâu." Đào Mộc vừa mặc niệm vừa thầm vận sức, thầm
hạ quyết tâm dù đập không chết thì cũng phải đập cho nó choáng váng mới
thôi.
Nghĩ rồi nàng vung tay đập cực lực vào con rắn dài chừng bảy tấc, nào
ngờ hạt châu vừa chạm vào nó thì bỗng lóe lên luồng sáng nhức mắt, con
rắn nhỏ co lại đau đớn, nằm mềm rũ ra đất, bất động.
Đào Mộc sợ tới phát ngốc, món đồ chơi này xài tốt như vậy thật sao, khi
ngó thấy cái vòi to đùng của con bạch tuột sắp vươn tới nàng cũng không
thèm né, uy phong lẫm liệt đưa hạt châu của mình ra.
Ngu, là bệnh, phải chữa!
Giây phút mà Đào Mộc lĩnh hội được sự thâm thúy của câu nói ấy cũng là
lúc nàng bị vòi bạch tuộc quấn rịt lấy, tay chân ngoắc ngoải.
Hạt châu trên cổ tay hoàn toàn không đụng được vào một sợi lông trên người nó.
Đào Mộc cảm thấy mình sắp bị phân thây tới nơi, sợ tới nỗi căng họng la
hét: "Đại hồ tử, đại hồ tử, ngươi chết ở đâu rồi, tới cứu ta với..."
La hét gào thét chừng nửa nén hương thì người bị gào mới trồi lên từ đáy biển, mình mẩy ướt mèm, đứng lửng lơ trên không, nhìn nàng mà cười: "Ồ, bị bắt rồi."
Đào Mộc nhìn hắn với ánh mắt cầu cứu đầy tội nghiệp, hắn thì chỉ thong
dong đáp chậm xuống đất, rảo bước nhàn nhã: "Ta muốn xem thử ngươi chịu
đựng được bao lâu."
Đào Mộc: "... Ngươi cố tình dẫn ta tới đây để coi ta diễn hài chứ gì,
nếu không tại cái hạt chân vứt đi của ngươi thì đời nào ta lại khổ thế
này!"
"Nếu không có nó thì ngươi đã chết sớm rồi." Ngưu Quỳnh vung kiếm
lên, chỉ mấy nhát đã chém đứt vòi bạch tuột đang quấn chặt nàng, bạch
tuột nhào về phía hắn thì bị hắn đâm trúng, nó dường như nhận ra mình
không phải đối thủ của hắn, nên nhanh chóng lủi về lòng biển.
Đào Mộc rớt thẳng xuống từ không trung, thấy Ngưu Quỳnh phi thân bay tới thì yên tâm hẳn, khép hờ mắt lại chờ rơi vào vòm ngực ấm áp. Ai dè bịch một tiếng, sống lưng đau điếng, nàng mở mắt ra trong cảnh nước văng
tung tóe, nhìn thấy Ngưu Quỳnh đang đứng ở mé nước rửa kiếm của mình,
ánh mắt bao la vô hạn: "Ồ, sóng lớn thật."
Đào Mộc gian nan lắm mới bò ra khỏi nước được, đang tính lên án hắn thì
gió bỗng quật tới, nàng không đỡ kịp thế là lại ngã tùm vào nước.
Ngưu Quỳnh thấy tội bèn đưa tay vớt nàng lên: "Đứa nhỏ ngốc, phải tránh chứ."
"Ngươi..." Đào Mộc tức tới nói không ra lời, trừng cá yêu sau lưng Ngưu Quỳnh: "Cá yêu thối, ngươi dám ám toán ta!"
"Các ngươi phá nhà ta, bắt tộc nhân của ta, như vậy còn hèn hạ hơn ám toàn nhiều."
Đào Mộc ngẫm lại một lát, nghe cũng phải, thế là ngoảnh sang nhìn Ngưu Quỳnh: "Ngươi quá hèn hạ, ta coi thường ngươi."
Ngưu Quỳnh hừ một tiếng: "Một đám yêu vật, thu phục chúng chính là thay trời hành đạo."
"Ha, nực cười, đứng cạnh ngươi bây giờ chẳng phải là yêu vật ư, sao ngươi không thu phục đi?"
Đào Mộc ngửa đầu nhìn trời rồi lẳng lặng nhích sang bên, ta chỉ tới làm cảnh thôi ...
Ngưu Quỳnh nhìn nàng, cất giọng hùng hồn: "Nàng ấy khác các ngươi."
"Đều là yêu loại như nhau, có gì khác." Cá yêu cười nhạt: "Phải trái đều là lý lẽ do con người các ngươi tự đặt ra thôi."
Ngưu Quỳnh không muốn nói nhảm với hắn nữa: "Nói, hồn phách của Ngôn Thiêm ở đâu?"
"Dù ta nói thì ngươi cũng không biết."
"Nếu không nói, ngươi có tin ta sẽ cho chúng tan thành mây khói hay
không!" Ngưu Quỳnh lấy bình hồ lô ra, lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa
trắng.
Cá yêu chẳng buồn bận tâm: "Thiêu đi, được ngươi độ hóa là phúc của
chúng, không thể tu thành hình người thì sống ở thế gian cũng chỉ chịu
khổ mà thôi."
Đào Mộc mở mắt trừng trừng, tuy ở núi Chiêu Diêu nàng chỉ có mỗi Ly Hằng làm bạn, nhưng nếu có người giết hại đồng loại trước mặt mình thì ít
nhiều nàng cũng sẽ thương tiếc cho họ, còn cá yêu này quả nhiên là lòng
dạ độc ác.
Ngưu Quỳnh cũng bị chọc tức, xách kiếm lao về phía cá yêu. Về đánh nhau
thì cá yêu tất nhiên không địch lại, nhưng hắn đoán rằng Ngưu Quỳnh
không dám giết mình nên vẫn rất ngạo mạn nhàn nhã, làm Đào Mộc nhìn mà
cũng hận không thể nhào lên đâm cho hắn hai phát.
Khi quay về khách điếm thì đã là nửa đêm, Tư Phi Phi vẫn chưa ngủ mà nấu cháo chờ họ, khi thấy ba người về cùng nhau, hơn nữa bộ dạng còn nhếch
nhác xộc xệch thì chỉ nói đùa vài câu chứ không hỏi han gì thêm.
Đúng lúc Đào Mộc đang đói nên nhanh tay múc cho mình bát cháo, nhai nhóp nhép một hồi óc bỗng lóe sáng, trưng ra cái mặt đưa đám với Tư Phi Phi: "Muội bị rắn cắn, đau lắm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT