Đứng trước hiện trạng bi thảm của Đào Mộc, bằng hữu nhiệt tình cá yêu bèn bày mưu tính kế cho nàng, đề ra một loạt phương án giải quyết.

Nghe hắn tường thuật xong, Đào Mộc mới lên tiếng phát biểu: "Tại sao là ta giữ chân Đại hồ tử, còn ngươi đi tìm viện binh?"

Cá yêu giải thích chân thành: "Vì người bị hắn triệu kiến không định kỳ là ngươi chứ không phải ta."

Đào Mộc trầm tư.

"Nếu không tìm cơ hội trốn thì chúng ta thể nào cũng bị đưa đến tháp Khóa Yêu của Nghiễm Nguyên cung mất thôi, hai đại văn hào chúng ta nếu cứ ngỏm đi như vậy thì yêu giới sẽ tổn thất biết bao nhiêu, người hâm mộ chúng ta sẽ đau lòng đến cỡ nào." Cá yêu châm dầu thổi lửa.

Lòng nhiệt huyết của Đào Mộc được thổi bùng lên ngùn ngụt, quyết định dứt khoát, thế là cả hai bèn rúc lại một xó bàn luận chi tiết, chỉ chờ thời cơ là hành động.

Ai ngờ chờ suốt hai ngày mà chả thấy thời cơ đâu, tới khi Đào Mộc gần như mất hết ý chí muốn buông xuôi thì miệng hồ lô bỗng sáng rọi, cá yêu nhảy bật lên, hai người trao đổi ánh mắt, giương cung chờ bắn.

Đào Mộc nhắm đúng vị trí, dốc hết sức lao về hướng chiếc bóng to lớn trên miệng hồ lô, Ngưu Quỳnh không ngờ nàng lại bỗng dưng nhiệt tình như vậy, không kịp đề phòng nên bị nàng đâm ngã nhào ra đất, bình hồ lô rơi lạch cạch xuống đất.

Cá yêu chớp thời cơ hóa thành tia sáng bay nhanh ra ngoài.

Cả quá trình coi như thuận lợi, Đào Mộc liếc qua khóe mắt thấy cá yêu đã chạy trốn suôn sẻ, mừng rỡ trong lòng, chỉ chờ hắn gọi viện binh tới cứu mình.

Ngưu Quỳnh phát hiện mình bị nàng tính kế, toan đứng dậy đuổi theo, nhưng không biết Đào Mộc lấy sức lực ở đâu ra mà dùng cả tay lẫn chân ôm lấy hắn chặt cứng, không để hắn đi.

Trận lằng nhằng này đã để mất cơ hội tốt, Ngưu Quỳnh thu nàng vào trong bình hồ lô rồi cấp tốc đuổi theo, nhưng cá yêu đã mất dạng từ lâu.

Đào Mộc hoàn thành chuyện lớn nên gác chân ngồi rất thanh thản, vừa cười vừa bới đống thoại bản mà cá yêu để lại cho mình, đúng lúc này bình hồ lô lại bị lộn ngược, nàng thân bất do kỷ trượt ra khỏi miệng hồ lô, cắm đầu xuống đất.

Ngưu Quỳnh nhìn nàng nổi trận lôi đình, tới giờ này Đào Mộc mới chậm chạp ý thức được nguy cơ. Nàng giúp cá yêu chạy trốn thì chẳng khác nào đẩy mình vào chỗ khốn, Đại hồ tử không đuổi kịp cá yêu dĩ nhiên sẽ khai đao với nàng, vậy chẳng phải tính mạng nàng lâm nguy rồi sao!

Còn chưa biết chừng nào cá yêu mới gọi cứu binh tới, Đào Mộc đành kêu rên trong lòng, nằm úp mặt xuống đất không dám nhìn hắn.

Ngưu Quỳnh thở phì phò đi qua đi lại, lâu lâu lại trừng nàng một cái.

Đào Mộc run cầm cập nhích nhích vào một xó, bị hắn rống to mà cuống tới nỗi giật bắn mình, từ chân tới bụng đều run lẩy bẩy.

"Đần độn ngu xuẩn!" Ngưu Quỳnh chĩa vào mũi nàng mắng: "Con cá yêu kia trời sinh xảo quyệt, quỷ kế đa đoan, ta vất vả lắm mới đuổi kịp, vậy mà lại để cho ngươi thả mất! Ngươi tưởng hắn thoát được rồi sẽ tới cứu ngươi à? Sao lại có con yêu ngu đần như ngươi hả, ngươi nói xem, trong đầu ngươi chứa gì!!"

Mấy ngày nay Đào Mộc sớm chiều ở chung với cá yêu nên cũng có tình đồng chí với hắn, bèn lí nhí phân bua: "Hắn nói sẽ tới cứu ta."

"Hừ, hắn làm nhiều việc ác, nếu còn nhớ tới chuyện cứu ngươi thì mặt trời sẽ mọc đằng Tây!" Ngưu Quỳnh châm chọc: "Ngươi có biết mình vừa thả hạng yêu gì ra ngoài không! Vì ngươi mà không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn sắp lâm nguy kia kìa!"

Đào Mộc bị hắn quát tới nỗi lục phủ ngũ tạng hết chịu nổi, thêm vào sự hiểu biết với cá yêu bị lật đổ, phòng tuyến trong lòng cũng sụp đổ tan tành, thế là dứt khoát đưa cổ ra: "Ngươi giết ta đi, một kẻ tàn phế như ta còn sống cũng chỉ tổ ô nhiễm không khí, ngươi giết ta rồi, ta còn có cơ hội chuyển thế làm lại từ đầu."

Đào Mộc tự thấy mình thốt ra câu này thật khí phách hùng hồn, mạnh mẽ đanh thép, quả là nhân chứng sống của bốn chữ thấy chết không sờn. Ai ngờ Ngưu Quỳnh chẳng những không động thủ mà còn im bặt, vẻ mặt khá kỳ lạ.

Địch bất động, ta bất động, nếu địch động, ta động trước. Đào Mộc vừa lén liếc trộm hắn vừa tự vấn lại lương tâm, thấy câu mình vừa nói quá là thiếu chính chắn.

Nửa mặt trên không bị râu che khuất của Ngưu Quỳnh chốc thì đỏ kè, chốc thì xanh mét, thay đổi xoành xoạch, cuối cùng hắn cắn răng một cái, nhìn về phía Đào Mộc.

"Ta..."

Vừa bật ra một chữ thì đã thấy nàng nhũn chân quỳ bẹp xuống đất: "Đạo trưởng gia gia tha mạng, đừng so đo với loại yêu ngu xuẩn thiếu kiến thức như ta, ta không có học thức không có tư chất, chọc giận ngài là ta sai rồi, xin ngài nể tình ta thành khẩn nhận sai mà nương tay tha cho ta một mạng, để ta về trong bình hồ lô ngồi đợi đi mà."

Quyết tâm khó khăn lắm mới vực dậy được của Ngưu Quỳnh loáng cái sụp đổ tan tành, hắn đỡ trán thở dài thườn thượt: "Tại sao ngươi lại là một con yêu thế này chứ."

Đào Mộc không hiểu, bèn nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.

Hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, nét mặt trịnh trọng, thấy chết không sờn, tuyên bố: "Ta sẽ không giết ngươi, vì... ngươi là kiếp số đời này của ta."

Đào Mộc gãi đầu hỏi lại: "Cái đó là gì?"

.

Mây trắng bềnh bồng, nắng xuân rực rỡ, quán trà ven đường đã chật ních người ngồi, Đào Mộc đi lẽo đẽo sau lưng Ngưu Quỳnh bước vào quán, trông hệt như nàng dâu nhỏ bị ruồng bỏ.

Tiểu nhị niềm nở tiếp đón: "Khách quan, thật ngại quá, chỉ còn một chỗ ngồi thôi."

Ngưu Quỳnh hào khí như mây, đáp: "Không sao, đi xa không chú trọng tiểu tiết, có bát nước uống là đủ rồi."

Tiểu nhị cười vui vẻ, bảo khách quan chờ một lát để ta đi pha trà cho ngài.

Ngưu Quỳnh phất phất tay, mắt đảo qua, rồi cất bước đi tới chiếc ghế trống nọ. Đào Mộc bước tò tò theo sau, đến nơi chưa kịp hành động gì thì đã bị hắn xách cổ áo dời qua bên, sau đó, dưới con mắt của mọi người, thong dong ngồi xuống.

Đào Mộc bưng bát nước đứng hứng gió bên ngoài quán, thầm nghĩ cớ sao mọi chuyện lại suy bại tới nông nỗi này. Mấy ngày qua nàng đã cân nhắc biết bao lần, suy đi xét lại, nghĩ tới tính lui, cuối cùng chỉ biết đổ lỗi cho số mệnh!

Hôm đó, Ngưu Quỳnh tuyên bố chắc nịch rằng mình là Thượng tiên trên Ngọc Phù sơn hạ phàm lịch kiếp, vì xích mích với Ti Mệnh nên bị an bài tình kiếp với nàng. Mấy ngày qua hắn luôn vắt óc suy tư, trò đùa số mệnh này khó lòng làm trái, nên nhớ sai một ly là đi ngàn dặm, nếu hắn nghịch thiên cải mệnh ắt sẽ ảnh hưởng tới mệnh cách của người ngoài, hơn nữa đời này dù sao cũng phải có một người tới tạo kiếp, nếu đổi thành một nam tử hán đường đường chính chính thì chẳng phải càng đáng sợ hơn sao. Ấy cho nên, hắn quyết định tuân theo số mệnh, miễn cưỡng nói chuyện "Tình" với nàng.

Lúc ấy Đào Mộc thấy mắt mình tối sầm lại: "Hay là ngươi giết ta đi."

Đại hồ tử đỡ nàng đứng vững, rồi cất giọng chân thành mà cũng đầy uy nghiêm: "Ta sẽ yêu ngươi sớm thôi, quá trình này có lẽ sẽ không quá lâu, đồng thời, trước khi ta yêu ngươi thì ngươi cũng phải yêu ta, sau đó vào lúc ta một lòng một dạ với ngươi thì nhẫn tâm vứt bỏ ta. Ừm, tốt nhất trong quá trình này ngươi phải cho lòng ta vượt qua muôn ngàn thử thách, moi tim khắc cốt chẳng hạn, có vậy thì ta mới mau chóng lĩnh ngộ được tình ái, phi thăng thành Thượng thần. Ta đoán tình kiếp cũng tương tự như tập võ vậy, cụ thể phải làm thế nào ngươi hãy tính lại rồi lên kế hoạch cho ta."

Đào Mộc bị lời bày tỏ chân thành của hắn bổ cho cháy xém từ trong ra ngoài, run run phản đối: "Hình mẫu lý tưởng của ta thật lòng không phải là ngươi đâu, liệu có thể đổi, đổi người khác được không?"

Đại hồ tử trừng mắt hổ, dộng vào bàn đánh rầm: "Ngươi có gì không hài lòng với bổn thanh niên!"

Câu này một ngày Đào Mộc nghe không dưới mười lần, rền vang như sấm bên tai, lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra mấy hôm nay hắn bất thường là vì chuyện này.

Đào Mộc luôn tự xưng mình là một yêu biết co biết duỗi, nhẫn nhịn vị tha, nhưng trong chuyện tình ái thì cực kỳ cố chấp, trừ phi là tiểu bạch diện, còn lại thì tuyệt đối không cân nhắc!

Thế là, nàng bị hắn lôi đi.

Đại hồ tử đeo vào cổ tay nàng một chiếc vòng xâu hạt châu đen, hạt châu này chẳng những có thể che giấu yêu khí mà còn khóa chỗ công lực vốn không nhiều của nàng lại, biến nàng thành một người phàm thứ thiệt.

Đào Mộc uống xong bát nước thì muốn xin thêm bát nữa, nhưng vừa đứng lên thì thấy trời đất sây sẩm, mắt nổ đom đóm, định vịn vào cây cột bên cạnh, nhưng chưa với tới thì đã té nhào ra đất.

Trong cơn mơ màng hình như nàng được ai đó bế lên, cảm giác được một cánh tay mạnh mẽ vòng qua ngực mình, ban đầu nàng còn mất tự nhiên muốn đẩy ra, nhưng không chống lại nổi cơn buồn ngủ, tới khi mở mắt ra thì nàng đã nằm trong một gian phòng cổ.

Đại hồ tử đang ngồi bên bàn ngủ gà ngủ gật, Đào Mộc dằn cơn mừng rỡ trong lòng, rón rén bò xuống giường, chuồn ra cửa.

Móng vuốt vừa đặt lên cửa, sau lưng đã vang lên giọng nói của Đại hồ tử.

"Đi đâu?"

Đào Mộc đổi nhanh sang bộ mặt tươi cười chất phác, quay người chớp chớp mắt: "Đi vệ sinh."

Đại hồ tử khom lưng lấy từ dưới bàn ra một cái bình, "Cạch" một tiếng nện xuống trước mặt nàng: "Không cần đi, đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi đây."

Đào Mộc ngớ ra, thất thểu quay lại giường: "À, tự nhiên không muốn đi nữa."

Bóng đêm mông lung, hoa nở trăng tròn, cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắc, cùng chung một phòng, đây đích thị là bối cảnh lửa gần rơm thể nào cũng bén. Đào Mộc tự nhủ thế này không ổn tí nào, nhất là đối phương rõ ràng có lòng dạ bất chính với nàng.

Nếu bị người ta dùng bạo lực ép uổng thì nàng biết làm sao bây giờ? Đào Mộc bắt đầu nghiêm túc suy xét tầm nghiêm trọng của vấn đề. Thà chết chống cự? E là không được, sức của hắn đủ bắt sống cả một con mãnh hổ, nói chi loại trói gà không chặt như nàng. Nhẫn nhục thuận theo? Lựa chọn này thì ít chịu khổ hơn, có điều sẽ mất danh tiết, tuy nàng không hề xem trọng danh tiết, nhưng lần đầu tiên cho một người như vậy... nàng sợ mình bị ám ảnh tâm lý, ảnh hưởng tới sự phát triển mai sau.

Cứ xoắn xuýt như thế lâu thật lâu, Đại hồ tử bỗng lên tiếng.

"Ừm, Đào... Mộc, ngươi tên Đào Mộc đúng chứ? Có một chuyện ta muốn nói với ngươi."

Đào Mộc căng cứng người, nhìn hắn ra bộ đáng thương: "Đừng ăn ta..."

Đại hồ tử hình như hơi đỏ mặt, nhanh chóng dời mắt đi: "Năng lượng của hạt châu kia quá mạnh, ngươi không chịu nổi nên mới ngất xỉu, vừa rồi ta đã thêm ấn lên nó để che đi phần nào năng lượng, bây giờ đã không còn đáng ngại."

Đào Mộc nâng cổ tay lên nhìn thử, quả nhiên thấy hạt châu đen bóng loáng đã tối đi đáng kể.

"Ngươi chống lại ta như vậy, quả thực khiến cho ta khó xử." Đại hồ tử nói tiếp, như đang độc thoại với mình: "Phải làm sao thì ngươi mới yêu ta? Ngươi đừng ngại, cứ nói thẳng đi."

Quả tim nhỏ của Đào Mộc run lên, nhưng thấy thái độ hắn thành khẩn, nàng lựa lời một lát rồi cũng đáp thành khẩn: "Có phải ngươi bị lẫn chỗ nào không, đây là tình kiếp của ngươi, không phải của ta..."

Nguyên văn là chuyện hư hỏng của ngươi thì liên quan gì tới ta. Ngờ đâu hắn lại tự lẩm bẩm như chợt hiểu ra gì đó: "Cầu mà không được, phải chăng là thế này?"

Đào Mộc nín thinh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Hắn cứ thì thầm độc thoại như thế hồi lâu, rồi đột nhiên ngoảnh sang nàng: "Mắt ngươi mù nên mới coi thường nam nhân ưu tú như ta! Tuyệt đối không thể, nếu ngươi sớm muộn gì cũng sẽ yêu ta thì sớm một ngày chi bằng chậm một ngày, nói đi, ngươi thích mẫu người gì!"

Đào Mộc rúc vào trong chăn: "Trừ ngươi ra..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play