Song chúng tôi cũng chỉ ở được trên thuyền trong khoảng thời gian ngắn.
Chuyện kia xảy ra đúng vào lúc đó.
Tôi chưa từng bao giờ trải qua thảm hoạ thiên nhiên, những thứ như động
đất, sóng thần, lũ lụt... chỉ thấy trong tin tức, các bộ phim điện ảnh
và truyền hình thì chỉ là thổi phồng lên. Song tất cả xảy ra ngày hôm
nay đối với tôi càng thêm kì lạ, nhanh chóng, đáng sợ hơn bất cứ tai nạn nào.
Trời đột nhiên tối sầm xuống trong khoảng một hai phút. Ánh mặt trời
trốn vào trong tầng mây, chân trời tích luỹ mây đen mấy ngày dường như
đột nhiên tập trung lại trong thời khắc này. Gió nổi lên, bầu trời lập
tức tối mịt.
Tất cả mọi người phát hiện thời tiết đột nhiên thay đổi, hướng dẫn viên
du lịch ở bên mạn thuyền hô: "Mọi người mau trở lại thuyền!"
Tôi kéo tay Đàm Giảo bắt đầu chạy. Bên cạnh chúng tôi còn có sáu bảy
người, cặp đôi Ngôn Viễn, Trần Như Anh và Phùng Yên, còn có hai người
đàn ông xa lạ, một người phụ nữ trẻ tuổi.
Tôi và Đàm Giảo chạy đầu tiên, nhưng mưa to đã trút xuống.
Sấm sét đùng đoàng, tia sét xé trời bổ xuống. Đàm Giảo sợ đến mức cả
người run rẩy: "Ô Ngộ, không phải chúng ta cứ thế bị sét đánh đấy chứ?
Sau đó bắt đầu xuyên loạn trong thời gian! Má ơi!" Lúc này rồi mà cô ấy
còn có thể khiến tôi bật cười.
Tôi nói: "Bị loại sét này đánh thì chúng ta đã sớm chết rồi. Đâu còn
mạng để dày vò như thế? "Tôi kéo cô ấy vào trong ngực, thời tiết thế này thực sự không thể mạo hiểm chạy ở nơi trống trái, ngộ nhỡ đúng như cô
ấy nói bị sét đánh trúng thì sao? Tôi nhìn bốn phía trong làn mưa, phải
chăng có thể tìm được chỗ tránh né.
Mấy người phía sau có lẽ cũng đang nghĩ cách giống tôi, đều dừng bước
lại. Ngôn Viễn ôm Chu Quý Nhuỵ, Trần Như Anh ở bên mẹ, chạy đến đằng sau tôi, nói: "A Ngộ, làm thế nào đây... Em rất sợ…"
Đúng lúc này tôi đột nhiên chú ý tới Điền Mỹ Nhân trong hồ đang từ từ lao về một phía xoay tròn.
Tại sao nó phải xoay tròn chứ? Thân thuyền nặng như vậy, cho dù hiện tại mưa to gió lớn, sóng trong hồ cũng không có khả năng khống chế nó
chuyển hướng. Có phải điều khiển thuyền xảy ra vấn đề không?
Không, không phải.
Không phải là những nguyên nhân kia.
Tiếng mưa rơi, phía sau chúng tôi là tiếng người nói chuyện, tất cả tôi
đều không nghe thấy. Bởi vì tôi thấy rõ cách xa thuyền mấy trăm mét, tốc độ xoay tròn ngày càng nhanh hơn.
Người trên thuyền cũng nhận ra. Bọn họ bắt đầu hét lên, bắt đầu chạy
trốn. Tôi cũng nhìn thấy Ô Diệu đang đứng bên cạnh rào chắn, nhìn chúng
tôi, hai tay bám chặt rào chắn, vô cùng hoảng sợ.
"Xảy ra chuyện gì? Thuyền làm sao vậy?" Nhóm người phía sau tôi cũng phát hiện ra.
"Ô Ngộ! Nhìn bên trong kìa!" Đàm Giảo hét lên.
"Trong hồ có xoáy nước." Ngôn Viễn luôn im lặng đột nhiên hô lên. Gã cũng là người thông minh.
Tâm trạng của tôi chấn động, nhìn theo tiếng, quả nhiên thấy ở giữa mặt
hồ rộng lớn đã hình thành vòng xoáy khoảng bằng hai sân bóng, vòng xoáy
đang ngày càng mở rộng.
Động đất hay là gì đây?
Trong lòng tôi có thứ gì đó dần sụp đổ.
"Ô Diệu..." Tôi hét lớn, quay đầu nói với Đàm Giảo, "Ở chỗ này đợi tôi!" Trong làn mưa mịt mù, tôi nhìn thấy cô ấy trợn to mắt, trong mắt cũng
có thứ gì đó đang sụp đổ. "Không được! Ô Ngộ... anh không thể qua đó..." Cô ấy cố bắt lấy tay tôi.
Tôi chạy vào trong màn mưa.
Sau lưng có tiếng bước chân, là cô gái ngốc nghếch ấy đuổi theo.
Nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi không thể chỉ biết giữ mạng mình. Tôi
biết lúc này Ô Diệu đang sợ hãi thế nào, biết rõ con bé đang ở trên con
thuyền lung lay sắp vỡ, không có người giúp đỡ, không có tôi ở bên.
Tôi nghĩ đến khi con bé ở trong ngõ tối bị kẻ kia kéo đi, có biết bao sợ hãi. Hôm đó con bé hi vọng anh trai đồng ý yêu cầu đi dạo phố cùng. Tôi nghĩ đến khi con bé bị nhốt ở nơi tối tăm nào đó, nhìn người kia cầm
dao đến gần mình, sợ hãi ra sao. Nghĩ đến việc con bé phải chịu sự ngược đãi và đau đớn con người không thể chịu nổi, lúc mất đi tính mạng sợ
hãi thế nào.
Lúc này, con bé cần anh trai phá hết tất cả sóng gió, vượt qua tất cả
trở ngại, dù là không thể cầm tay con bé, nhưng cho con bé thấy, cho con bé biết rõ còn có hi vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT