Anh ấy lại trêu chọc tôi. Ở trên núi cũng trêu chọc tôi
Nếu không sao khi tôi hỏi anh thích hay không thích, anh cứ ngập ngừng
không lên tiếng? Tại sao anh lại đứng sau lưng tôi, dùng giọng nói trầm
thấp khiến người ta thấp thỏm hỏi tôi rằng: Có phải lần đầu tiên chăm
sóc người khác hay không?
Khi ăn kem, mắt anh nhìn vào mắt tôi, có chút mờ ám, có chút hư hỏng như cố đè nén thứ gì đó sắp bùng nổ.
Xe lướt băng băng trên đường núi ngoằn ngoèo, hoàng hôn bao phủ lên
khiến lòng tôi rối rắm như cái bánh quai chèo còn nóng hầm hập mới ra
lò.
Người đàn ông bên cạnh đang chăm chú lái xe, hình như đang suy nghĩ về
vụ án, tôi biết bây giờ chưa phải lúc nghĩ đến những chuyện này, nhưng
hiện tại anh ấy với tôi mà nói, như dụng cụ bị điệt giật phát sáng, tôi
đã không còn cách nào xem nhẹ sự tồn tại của anh ấy.
Đương nhiên cũng có thể do tôi suy nghĩ quá nhiều, cẩn thận ngẫm lại
những lời anh nói rất bình thường, tôi bị anh trêu chọc từ ánh mắt, thần thái, đến cảm giác mập mờ không thể nói nên lời này là do tôi tự mình
đa tình sao?
Tôi cứ bất ổn, ngổn ngang như thế một hồi, đến khi Ô Ngộ dừng xe tôi mới hoàng hồn trở lại.
“Đang nghĩ lung tung gì mà cứ mất hồn thế?” Anh nói.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết tôi đang nghĩ lung tung?”
Anh liếc nhìn váy của tôi, sau đó lại nhìn tôi, tôi mới phát hiện chiếc
váy đã bị mình bóp nhàu nhỉ, tôi buông tay ra, phủi phủi hai cái. Anh
nói: “Được rồi, xinh rồi đấy.”
Một chữ ‘xinh’ khiến lòng tôi cảm thấy ngòn ngọt, nét mặt anh ấy vẫn như thường, anh ấy tắt mới rồi nhìn về phía trước.
Hay rồi, tôi không nên viết tiểu thuyết ngôn tình làm gì, để rồi lâm
trận, người ta đâu cần nói gì cũng khiến tôi ngọt đến tận trời.
Xa xa ở phía cuối đường, xe nhà họ Chu đã dừng lại, cửa núi bên cạnh
không có đường cái, chỉ có đường mòn đất vàng. Mấy người nhà họ Chu
xuống xe, lên núi.
“Chúng ta đi tìm con đường khác.” Ô Ngộ nói: “Phải đi nhanh hơn một chút.”
Tôi nói: “Vì sao?”
“Để tránh bị hắn với những con chim đó phát hiện.”
Vì vậy tôi phát hiện anh ấy rất mưu trí đấy, thua thiệt một lần sẽ không sai phạm lần hai, quả nhiên là vẻ ngoài xấu xí thô kệch nhưng tâm tư
rất chu đáo tinh tế. Perfect!
…Rốt cuộc tôi đang suy nghĩ gì thế này?
Quả nhiên chúng tôi tìm được con đường khác, nhưng nhiều cỏ dại và gai
hơn. Hơn nữa Ô Ngộ nói ‘nhanh’ cũng nhanh quá đi, anh ấy đạp lên bụi gai chạy về phía trước, giống như da dày thịt béo không có cảm giác, còn
tôi sau khi khẽ ‘á’ lên mấy tiếng anh ấy mới duỗi tay nắm lấy tay tôi,
tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, trong lòng như được thắp lên thứ gì
đó, bắt đầu sáng ngờ, ở những chỗ khó bò, anh ấy ôm lấy eo tôi, thậm chí có chỗ còn ôm lấy chân tôi, anh ấy vẫn không lên tiếng, chỉ có ánh mắt
ấy sâu thẫm, im ắng nhìn tôi. Tôi hiểu thứ gì ở trong đó.
Chúng tôi rốt cuộc cũng phát hiện tung tích của bọn họ.
Phía trước có cỏ dại, đường nhỏ trong rừng rụng nhiều lá cây, tay Ô Ngộ
đè lên vai tôi, như tôi là thứ anh rất quan tâm. Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn không giãy dụa.
Người của nhà họ Chu đến rồi. Bố của Chu Tử Hàn – Chu Trọng Lăng và Ngôn Viễn đi ở phía trước, sau đó là Chu Phụng Tiên, mẹ Chu Tử Hàn, rồi đến cô ba nhà họ Chu Chu Quý Nhị.
Tôi cảm thấy rất kì lạ, nếu bọn họ nhận được tin tức của người đó sao
không báo cảnh sát? Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu có lẽ đã bị tên đó uy
hiếp: Một khi phát hiện báo cảnh sát, sẽ giết con tin.
Hơn nữa bọn họ là một gia đình lớn, phỏng chừng có thể giảm bớt khiếp sợ.
Chờ một chút, sao ‘hắn’ lại muốn cả nhà họ Chu đến nhỉ?
Trong đầu của tôi thoáng hiện lên câu nói của Ô Ngộ: Hoặc có thể vì yêu, hoặc có thể vì hận!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT