Tôi cho là mình đã gặp được cô gái dễ thương, có giọng
nói ngọt ngào, chỉ vậy thôi. Nào ngờ hiện tại, cô ấy tùy ý bộc lộ mặt
sắc bén phía sau với tôi.
Cô ấy liếc nhìn tôi, như hơi do dự nhưng vẫn nói tiếp: “Nhãn hiệu áo sơ
mi của anh không tệ, quần cũng mới, giày cũ, hơn nữa thuộc nhãn hiệu rẻ
tiền. Chứng minh gia cảnh nhà anh rất bình thường, trời sinh tính tiết
kiệm. Nhưng vì gần đây giúp thầy hướng dẫn làm hạng mục mới kiếm được
tiền đến đây du lịch. Nhưng mà…”
Cô ấy dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cô bạn gái kia của anh rất đẹp, nhưng lại ăn mặc đơn giản giống như anh, có thể thấy gia cảnh hai
người tương xứng. Nhưng cả người cô ấy không có món đồ mới nào. Có người chỉ biết mua cho mình, không mua cho cô ấy. Á…”
Tôi giật mình, hoàn toàn bất ngờ vì cô ấy nói đến điểm này. Trong đầu
tôi hiện lên dáng vẻ của Ô Diệu, tôi thừa nhận, mình không chú ý em ấy
mặc cái gì, gần đây tôi dư được ít tiền, ngoại trừ chi trả một số tiền
phí sinh hoạt bắt buộc, còn nhiêu tôi đều gửi hết cho mẹ. Nhưng mẹ tôi
trời sinh tính tiết kiệm, còn lẩm bẩm nói để dành tiền cho tôi cưới vợ,
mà hoàn toàn không chú ý đến, mẹ với Ô Diệu chỉ mặc quần áo cũ giá rẻ
nhất của mấy năm trước.
Tôi nói: “Cô nói đủ chưa?”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, hình như phát hiện tôi hơi tức giận, thì cô ấy lùi về phía sau nửa bước, hơi nghiêng thân thể về phía cửa phòng nghỉ.
Cuối cùng bày ra dáng vẻ có thể chạy trốn bất kì lúc nào. Cô ấy nói:
“Này anh, đừng nghĩ tôi muốn thăm dò việc riêng của anh, bà đây không có hứng thú. Tôi chỉ gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ thôi. Anh
không ngờ chứ gì, một người xa lạ như tôi chỉ qua dăm ba câu đã có thể
đoán được đại khái cuộc sống của anh. Giống như khi anh ném cuốn sách
đó, anh có từng nghiêm túc đọc qua chưa? Sao anh biết đó không phải
quyển sách đặc sắc rung động lòng người? Quyển sách ấy liên tục nằm
trong top quán quân sách văn học thanh xuân bán chạy nhất trong tám tuần đấy. Anh nói nó là rác rưởi, bịa đặt lung tung. Tất cả đều do anh,
người như anh, đều tự cho mình là đúng!”
Tôi sửng sốt, vẫn chưa bắt kịp ý chuyển trong câu nói của cô. Cô ấy vừa
quay người trở về phòng, vừa nói: “Do đó, nhìn một chút đã biết, anh vẫn chưa thật sự quan tâm bạn gái của mình, anh nhận định thứ cô ấy đọc là
đồ bỏ đi, anh căn bản chưa đủ tôn trọng và hiểu cô ấy. Lời khuyên chân
thành cho anh: Con người sống không nên quá xem trọng mục đích, quá ích
kỷ. Cho dù tương lai anh có đạt nhiều thứ hơn thì cũng mất đi càng
nhiều, thứ mất đi sẽ là thứ anh quý trọng sau cùng, đến chừng đó anh có
hối hận cũng không kịp!’
Lòng tôi bỗng nhiên như bị kim đâm, tôi nhìn bóng lưng cô gái kiêu ngạo
trước mặt, tôi muốn giữ cô ấy lại, tôi muốn giải thích, nhưng rồi, chẳng muốn nữa!
“Em ấy không phải bạn gái tôi.” Tôi nghe giọng nói lạnh lùng của mình: “Là em ruột của tôi.”
Cô ấy dừng bước, hình như hơi lúng túng, nhưng vẫn vểnh cổ nói: “Cũng như nhau.”
Ở đây bị cô ấy châm chọc một hồi, tôi trở lại phòng, ngồi ở ngoài ban
công một lát. Một lát sau tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 5 giờ 20 phút
rồi. Tôi đến phòng Ô Diệu, con bé vẫn đang làm đề cấp bốn, tôi sờ đầu
con bé nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Con bé lập tức bỏ bút xuống reo lên: “Em cũng đói.”
Tôi để Ô Diệu đi vào nhà hàng, còn tôi đứng ở cửa. Trời từ từ tối dần,
cũng bắt đầu mưa, cơn mưa này đến rất nhanh, nện lên đỉnh tàu và boong
tàu tiếng vài tiếng lộp bộp. Trên đường đi qua đây, đứng chờ ở ngoài nhà hàng tôi mới chợt nhớ, ngay cả tên cô ấy tôi cũng không biết.
Sau này, tôi cũng không thể biết họ tên cô ấy nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT