Ô Diệu nói tiếp: "Em nào biết được, Đại Đại nhà em rất ít khi xuất hiện, tên và ảnh chụp chưa từng bao giờ công khai."
Thành phố Đại Ly cũng không lớn, tôi ngồi taxi đi vòng quanh một ngày. Ở đây mặt trời rất to, gió cũng rất lớn, trời luôn xanh, thành phố yên
tĩnh xinh đẹp. Tôi càng đi nhiều nơi lại càng cảm thấy quen thuộc. Rẽ
vào trong ngõ nhỏ, đuổi theo trong bóng tối, ngọn núi xa xôi chỉ có làn
xe hẹp thông hành; còn cả cửa hàng nhỏ ở góc đường treo một tấm rèm dài
hẹp, rất có mùi vị dân tộc... rốt cuộc tôi đã tới những nơi này từ lúc
nào?
Rốt cuộc tôi đã tới hay chưa?
Tuy nhiên từ năm ngoái sau chuyến du lịch trên con thuyền kia trở về,
tôi chưa từng tới Đại Ly. Trong trí nhớ, tôi luôn ở Bắc Kinh, làm sao có thể tới đây chứ? Chuyện này căn bản không hợp với logic.
Song cảm giác mãnh liệt, mơ hồ ngày càng như đám mây tịch mịch quấn
quanh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Khi lý trí xung đột với cảm
giác, rốt cuộc tôi nên tin tưởng thứ nào?
Thực ra tôi cũng không có lựa chọn. Bởi vì đêm nay khi tôi nằm
trong khách sạn bên hồ Nhĩ Hải, trong tiếng nước phập phồng, lại nằm mơ
rồi.
Trong mơ cô ấy lại ngồi bên tôi.
Cô ấy nói: "A Ngộ, sao anh còn chưa nghĩ ra? Thời gian chỉ là một loại
ảo giác, đây là anh nói đấy. Anh rời khỏi ảo giác kia, nhìn em đi. Anh
đã nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên em, vĩnh viễn không rời khỏi em,
anh đã nói đấy..."
Tôi vô cùng đau lòng trong mơ, tôi nói: "Sẽ không, thực sự sẽ không, Giảo..."
Tôi vội mở mắt ra, phát hiện cả người mình đổ mồ hôi lạnh. Trời vẫn tối
đen, tôi cầm điếu thuốc đi ra ban công nhìn hồ Nhĩ Hải, trong đầu chợt
nhớ tới lời Ô Diệu nói ban ngày. Cô ấy từng nói người phụ nữ kia là một
tác giả. Cho dù cảm thấy khó có thể tin, nhưng tôi vẫn mở mạng, đánh bút danh của cô ấy: Thất Châu.
Thất Châu, người Đại Ly Vân Nam, là tác giả văn học mạng, nhờ một loạt
tác phẩm trên mạng mà nổi tiếng. Một năm trước đột nhiên mất tích, ngừng sáng tác, để lại tiếc nuối chờ mong vô cùng cho độc giả.
Không có ảnh chụp, cũng không có tài liệu rõ ràng, chỉ có tài liệu khác
liên quan đến cô ấy, ví dụ như là "Tráng Ngư" tác giả nổi tiếng khác
trên mạng là "bạn thân nhất", những trích dẫn kinh điển cô ấy từng nói,
sự tương tác giữa cô ấy và độc giả...
Tôi lật từng trang xem, vì cô gái lạ lẫm này mà như thấy được ánh sáng.
Cuối cùng tôi mở weibo, tìm thấy tài khoản của cô ấy.
Bài viết cuối cùng của cô ấy là một năm trước. Không phải mấy tháng
trước, mấy ngày trước, mà là một năm trước. Tấm hình đính kèm bài viết
kia, tôi liếc mắt là nhận ra du thuyền "Mỹ Nhân Điền", cô ấy lấy góc độ
rất tốt, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào mạn thuyền, sóng nước yên ả, chỉ có bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, cầm lấy chén rượu, tựa vào lan can.
Tôi nhìn chằm chằm cái tay kia, một lúc lâu, đột nhiên hốc mắt nóng lên.
Trên đó cô ấy viết: Hôm nay gặp được một người rất đặc biệt (biểu tượng cười vui vẻ)
Phía dưới là hơn một nghìn bình luận, tôi lật xem một chút, bình luận
nhiều lượt thích nhất tên là "Lão tài xế Thomas của nhà Thất Châu chờ
tôi": "Đại Châu, rốt cuộc khi nào chị mới trở lại? Có biết tất cả mọi
người đang đợi chị không? Đừng nói tiếng nào rồi biến mất như vậy được
không? Chúng em luôn chờ chị."
Xuống chút nữa đều là bình luận như thế. Chỉ có điều phần lớn thời gian
bình luận đều là một năm về trước, mấy tháng sau tháng bảy, sau đó càng
ngày càng ít, chỉ có mười mấy ID lặp lại bình luận, chờ đợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT