"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ngôn Viễn quát, "Tại sao Trần Như Anh lại biến thành thế kia?"
Tôi nói: "Khó mà giải thích rõ được."
Vẻ mặt Ngôn Viễn lo lắng, Chu Quý Nhuỵ vừa sợ vừa lo. Suy cho cùng từ
đầu đến cuối, cô ấy đều là người vô tội. Cô ấy nên được đi ra ngoài.
Tôi nói với cô ấy: "Đừng sợ, chúng ta có thể đi ra ngoài." Cô ấy ôm cánh tay Ngôn Viễn, không nói gì. Ngôn Viễn ôm chặt cô ấy.
Đột nhiên Ngôn Viễn ngẩng đầu, nhìn về con đường nhỏ phía sau tôi, tôi lại cảm giác được sự ớn lạnh.
Bởi vì phía sau có người.
Lại có người đến.
Đột nhiên tôi có cảm giác kì quái, cả đường chạy trối chết này dường như là số mệnh.
Người nên gặp, đám người nên gặp.
Tại sao chứ?
Tôi né sang bên một bước mới xoay người. Một người đứng trong bóng tối,
vóc dáng trung bình, quần áo màu đen, khuôn mặt tối tăm phiền muộn,
không phải Chu Vũ Đồng thì là ai?
Nếu như hiện tại nói người tôi không muốn gặp nhất thì chính là gã rồi.
Bởi vì gã là một trong hai người tôi và Ô Ngộ nghi ngờ. Hơn nữa tình
hình trước khi tôi bị tấn công, gã càng là kẻ đáng nghi hơn. Trên đường
đi, gã cũng rất ít khi lên tiếng, không ai biết được tính cách thật sự
của gã.
"Sao mọi người lại ở đây?" Chu Vũ Đồng hỏi.
Tôi không nói gì, Ngôn Viễn lên tiếng: "Anh thì sao? Sao cũng ở đây?"
Mặt Chu Vũ Đồng còn giấu trong bóng tối: "Các người đều chạy, tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm, cũng may tìm được mọi người."
Vẻ mặt Ngôn Viễn nghiêm trọng: "Nhiều người là tốt rồi. Chúng tôi vừa
gặp Trần Như Anh, cô ta... biến thành quái vật rồi, còn biết nhả tơ, còn tấn công chúng tôi!"
"Cái gì?" Chu Vũ Đồng dường như khó mà tin nổi.
"Thật đấy." Chu Quý Nhuỵ nói, "Thật là đáng sợ."
Chu Vũ Đồng từ trong bóng tối đi ra, luôn không nhìn tôi, tôi từ từ
chuyển đến góc cách gã xa nhất. Nhìn tình hình hiện tại, chỉ sợ gã sẽ
tấn công, nhưng may mà có bọn Ngôn Viễn ở đây, nếu quả thực gã chính là
người kia, còn không đến mức để lộ khiến mình khó khăn, chỉ có thể đi
bước nào hay bước ấy.
"Đi thôi!" Tôi nói, dẫn đầu đi về phía lối ra.
Bọn họ đi theo đằng sau tôi. Chu Vũ Đồng đi cuối cùng.
Đột nhiên âm thanh xì xì lại vang lên, quả thực như là ác mộng, không,
chính là con nhện đó luôn vây quanh chúng tôi. Tôi vô thức chạy, Ngôn
Viễn và Chu Quý Nhuỵ cũng chạy theo, đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng cười, Chu Vũ Đồng nói: "Đàm Giảo, cô chạy gì thế, sợ cô ta hay là tôi?"
Tôi chỉ cảm thấy khí lạnh chạy ngược vào trong lồng ngực, đột nhiên hai
chân không nhúc nhích nổi nữa, như bị tiếng nói này đóng đinh tại chỗ.
Trong đầu chợt xuất hiện ý nghĩ: Lưu Song Song nói có người đang bàn bạc muốn giết chúng tôi, chẳng lẽ chính là gã và Trần Như Anh? Trước nay
tâm tư gã kín đáo, sẽ không có chuyện không nhìn ra sự hận thù của Trần
Như Anh đối với chúng tôi, hợp tác cũng là chuyện thường. Song lúc này
gã lại công khai gây khó dễ, hoàn toàn không phù hợp với tính cách trước đó, tại sao chứ?
Gã đã không đợi được nữa rồi sao?
Hoặc là nói dù cho có thêm Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ, gã cho rằng mình hợp tác với Trần Như Anh nên không để vào mắt?
Tôi lùi lại phía sau mấy bước, quay người nhìn Chu Vũ Đồng. Vẻ mặt Ngôn
Viễn và Chu Quý Nhuỵ kinh ngạc nhìn gã, gã cười dữ tợn: "Chuyện này
không liên quan đến hai người, không muốn chết thì tránh đi." Dáng vẻ
kia, biểu lộ kia tựa như thay đổi hoàn toàn thành người khác.
Tôi từ từ lùi về sau, tôi đã nhìn thấy dáng vẻ của gã, cho nên đây chính là khuôn mặt vốn có của gã sao? Không ngờ tướng mạo, tính cách nhìn như ôn hoà chất phác lại như vậy. Trên đường đi gã đều giả vờ, nguỵ trang,
chờ chúng tôi tìm được lối ra. Cho đến hiện tại, gã đánh lén tôi thất
bại, bị con nhện ngăn cản... Đúng, có phải chính là lúc đó, gã và Trần
Như Anh đã liên kết, sau đó bị Lưu Song Song nghe thấy, nên giết chết cô ấy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT