"Hôm nay có thể bện được bao nhiêu?" Tôi hỏi Đàm Giảo.
Cô ấy đáp: "Ít nhất có thể bện được hơn mười mét. A Ngộ, em cảm thấy vừa rồi anh sao đó, anh có gì không nói với em sao?"
Tôi hơi im lặng: "Không có gì."
"Thật sao?"
Tôi thò tay sờ đầu cô ấy: "Thật đấy. Chúng ta ở đây không đi đâu hết.
Đợi bện xong dây thừng, lập tức đi ra ngoài. Em sẽ là người đầu tiên."
Cô ấy khẽ cười: "Người khác chịu sao?"
Tôi nói: "Kệ họ."
Cô ấy tựa đầu vào vai tôi: "A Ngộ, em yêu anh."
"Đàm Giảo." Tôi nói, "Anh cũng yêu em."
"Em sẽ cố gắng làm việc." Cô ấy nói.
Tôi từ từ nằm xuống, bên dưới gồ ghề, đá chạm vào xương cốt tôi. Kì lạ
chính là khi gặp lại gã lần nữa, trong lòng tôi vô cùng bình tĩnh.
Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải bảo vệ một mình Đàm Giảo an toàn đi ra ngoài.
Dù tôi sẽ ở lại chỗ này cũng với những thứ dơ bẩn, tội ác, tối tăm kia. Cô ấy là mặt trời trong lòng tôi, cô ấy đi
được ra ngoài sẽ vĩnh viễn chiếu sáng tôi.
Nghĩ tới đây, tôi lại mỉm cười.
Bên tai là đủ loại tiếng động gần xa, tiếng bện dây, tiếng kéo dây leo
trên mặt đất, tiếng rên rỉ khó chịu của Trần Như Anh, có lẽ cô ta đang
biến dị, còn cả tiếng chim giương cánh bay qua đỉnh đầu chúng tôi, Ngôn
Viễn hỏi: "Đây là gì thế?" Chu Vũ Đồng đáp: "Tôi cảm thấy đá ở đây rất
đặc biệt, nên nhặt một viên. Chu Duy còn nhặt nhiều hơn tôi. Anh ta cầm
viên to, tôi giữ viên nhỏ."
Giọng Chu Duy vang lên: "Bởi vì Song Song thích. Cô ấy nói chưa từng
thấy loại đá này, muốn mang ra ngoài. Sao Song Song còn chưa quay lại?"
Mọi người đều im lặng, tôi ngồi dậy.
Mọi người thương lượng một chút, quyết định ba người đàn ông lại đi vào hang tìm cô ấy, những người khác tiếp tục bện dây thừng.
Khoảng nửa tiếng bọn họ quay lại, nhưng không tìm được Lưu Song Song.
"Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Chu Quý Nhuỵ nói, "Con nhện kia..."
Tất cả mọi người im lặng.
Ngôn Viễn hỏi: "Ô Ngộ, anh là người quen đường nhất, chúng tôi cũng
không dám đi sâu vào trong tìm. Trên đường đi, Lưu Song Song cũng đã
giúp đỡ mọi người rất nhiều, không thể cứ vứt bỏ cô ấy như thế. Mắt của
anh đã khá hơn chút nào chưa? Chúng tôi phải dựa vào anh dẫn đường mới
có thể đi tìm cô ấy."
Tôi đáp: "Vẫn không nhìn thấy gì hết."
Gã à một tiếng.
Tuy vậy bận rộn cả một ngày, mọi người đều đã kiệt sức, cũng không thể
tuỳ tiện xông vào trong hang tìm kiếm. Sau khi thương lượng, bọn họ
quyết định tạm thời nghỉ ngơi, tiếp tục bện dây thừng rồi tìm kiếm Lưu
Song Song.
Đàm Giảo nói dây thừng đã bện được mười lăm mười sáu mét, đã qua một
nửa, tiến triển rất nhanh. Dưới sự giúp đỡ của Chu Vũ Đồng và Chu Duy,
Ngôn Viễn buộc nút thắt ở dây thừng, dùng sức ném lên phái trên hang.
Tôi nghe thấy tiếng dây thừng lần lượt va vào đá. Cuối cùng sau mấy lần
thử, mọi người phát ra tiếng hoan hô.
Đàm Giảo nói: "Dây thừng đã treo giữa không trung rồi, chỉ cách đáy hồ bảy tám mét.
Ngôn Viễn nói: "Bện thêm một đoạn nữa, cử một người linh hoạt leo lên là có thể treo lên mặt đá trên đỉnh hang, phá được tầng đá cuối cùng, nước chảy vào, tất cả mọi người giữ chặt dây thừng để tránh bị tách ra.
Nhưng có thể còn sống đi ra ngoài hay không, thật sự còn phải xem vận
may."
Tất cả mọi người đều hiểu sau đó mới thực sự là cuộc chiến vất vả, giữ
gìn và khôi phục thể lực là quan trọng nhất. Cho nên xung quanh nhanh
chóng vang lên tiếng hít thở liên tiếp, dường như mọi người ngủ rất say. Chu Duy đứng ở cửa hang một lúc, còn gọi mấy tiếng Song Song, rồi thất
vọng nằm xuống ngủ. Đàm Giảo tựa trong ngực tôi, tôi tháo khăn xuống,
nhìn phía trước.
Trong ánh sáng mơ hồ, có dây màu rủ xuống, có lẽ chính là dây thừng họ bện.
Đàm Giảo khẽ hỏi: "Không phải anh nói không thấy gì sao?"
Tôi quay đầu, nói bên tai cô ấy: "Tại sao anh phải nói thật với bọn họ?"
Đàm Giảo cúi đầu xuống, tôi biết cô ất rất lanh trí. Đột nhiên cảm xúc
bi thương mãnh liệt xông lên đầu, tôi xoay người ngăn cô ấy, dùng sức
hôn. Cô ấy: "A ... A Ngộ..."
"Đừng quan tâm đến bọn họ." Tôi nói, "Giảo Giảo, để cho anh hôn em."
"Cuối cùng..." Cô ấy muốn nói lại thôi, sau đó ôm chặt tôi, "A Ngộ,
nhưng chúng ta đã nói phải cùng đi ra. Không cho anh, không thể đồng quy vu tận với bọn họ ở chỗ này." Cô ấy gần như cắn răng nói ra lời đau
lòng kia. Tôi cúi đầu xuống, ôm chặt cô ấy trong ngực: "Sao anh lại nghĩ như vậy chứ, ở bên em mới là quan trọng nhất."
"Ừ, vậy là tốt rồi." Cô ấy dường như yên lòng.
Đàm Giảo nhanh chóng ngủ thiếp đi, tôi nghe thấy hơi thở đều đều mệt mỏi của cô ấy, tôi biết rõ người kia còn chưa dám ra tay trước mặt mọi
người, nhất là dây thừng còn chưa bện xong.
Có lẽ tôi chỉ thiếp đi mấy phút, khi tôi tỉnh dậy, thò tay sờ lại phát hiện bên cạnh trống không. Tôi bật dậy hô: "Đàm Giảo!"
Bên cạnh có tiếng động, có lẽ mọi người đều bị tôi đánh thức.
"Đàm Giảo!" Tôi hô lên.
Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, tay tôi bị cầm chặt, là cô ấy. Tay Đàm Giảo lạnh buốt, giọng nói bình tĩnh đến kì lạ: "Vừa rồi em thấy Lưu Song Song... nên mới đuổi theo... Cô ấy chạy vào trong hang."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT