Hơn nữa, một số kết quả cảnh sát điều tra được cũng cung cấp cho tôi nhiều manh mối có giá trị.
Đầu tiên, bọn họ cho rằng hung thủ đã từng là tên ăn trộm chuyên nghiệp, đây là phân tích dựa trên kết quả dấu chân ở hiện trường, phần ngoài đế giày bị mài mòn rất nhiều, phần trong thì nhẹ hơn, ở phần gót chỉ bị
mài chút ít, đây là chân ‘điển hình’ của mấy gã ăn trộm. Tôi cũng đồng ý với quan điểm này, vì hôm đó, tôi nhìn thấy bước chân của người đó rất
nhẹ nhàng, bây giờ nhìn lại rất có thể đã từng là ‘Ăn trộm có huấn
luyện.’
Nhưng một tên cao thủ ăn trộm tại sao lại đi bắt cóc con nít? Hắn muốn đổi nghề và đổi kế hoạch kiếm sống sao?
Với lại không như cảnh sát nói với tôi, bọn họ không biết mặt chính diện của hung thủ, bọn họ đã tìm thấy camera giám sát ở trên đường, thậm chí còn chụp được khuôn mặt chính diện của hung thủ, giống hệt với người
tôi nhìn thấy. Bọn họ cũng lấy được dấu vân tay của hung thủ ở hiện
trường, nhưng bất luận là dấu vân tay hay mặt mũi đều không có tài liệu
xác nhận thân phận của hắn, và không tìm được tung tích của đứa bé nào.
Từ tình tiết vụ án cho thấy, vụ án này không phức tạp, nhưng tôi cảm
thấy khắp nơi hình như đang ẩn chứa điều gì đó tạm thời chưa thể nói rõ
được. Chẳng qua là, trên đường đến cửa hàng sửa chữa ô tô, tôi cảm thấy
mình đã bỏ quên manh mối gì đó rất quan trọng, nhất thời không nghĩ ra
được.
Tiểu Hoa đang ở trong cửa hàng, nhưng Ô Ngộ không có ở đây, Tiểu Hoa nói anh ấy và hai anh thợ khác đến quán ăn cách đây một con phố ăn cơm rồi, anh ta còn nhiệt tình nói địa chỉ với số điện thoại của anh cho tôi
biết.
Tôi đem xe dừng ở trước cửa quán ăn vừa nhỏ vừa nát, trên mặt đất còn
nhiều vũng dầu mỡ nhơn nhớt. Nhìn đồng hồ đã hai giờ trưa rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người ngồi trong sân ngoài trời. Tôi thoáng nhìn thấy Ô
Ngộ với hai người thợ sửa máy ngồi chung một bàn, đang do dự có muốn đợi ở bên ngoài hay không thì anh đã nhìn thấy tôi, anh gọi: “Đàm Giảo!”
Vì thế tôi đi qua, hai người thợ máy hình như cũng nhận ra tôi, họ lộ nụ cười kinh ngạc, ánh mắt nhìn Ô Ngộ tràn ngập mập mờ, nhưng Ô Ngộ làm
như không nhìn thấy, anh kéo cái ghế tới bên cạnh mình nói: “Ngồi đi.”
Rồi liếc nhìn hai người kia, hai người kia cười cười không nói gì.
Tôi không có vấn đề gì, giữa chúng tôi rất minh bạch chỉ từng chạm mặt
và tay thôi thì có mờ ám gì chứ, nhưng khi tôi ngồi xuống gần anh ở
trước mặt mọi người, anh ấy nhìn tôi, tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng
lên, yết hầu cũng khô khốc.
Và…Rất đói bụng.
Tôi lúc này mới ý thức được từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì, sao nhìn
canh thừa thịt nguội ở trên bạn tôi lại cảm thấy đẹp mắt nhỉ?
Ô Ngộ hỏi: “Có việc?”
Tôi gật đầu.
Anh hỏi: “Vậy trò chuyện ở đây đi.”
Tôi nói: “Được.”
Anh lại hỏi: “Ăn chưa?’
Tôi thành thật đáp: “Chưa.”
Anh nở nụ cười rồi cầm menu đơn sơ trên bàn đưa cho tôi, rồi nói: “Gọi
hai món đi.” Tôi nhận lấy thực đơn rồi nhìn cẩn thận, lúc này hai người
kia đứng lên nói: “Anh Ngộ, bọn em đi trước.”
Ô Ngộ đáp: “Được, hai người cứ đi đi, để tôi trả tiền.” Một người trong
số đó cười nói: “Đương nhiên là anh trả rồi.” Ô Ngộ không lên tiếng.
Tôi vờ như không nghe, tôi gọi hai món, Ô Ngộ gọi nhân viên phục vụ đến
dọn bàn sạch sẽ rồi rót cho chúng tôi hai cốc nước, thời gian chờ món ăn bưng lên, tôi đưa tư liệu vụ án cho anh, anh xem rất tỉ mỉ, cả quán chỉ có bàn chúng tôi im lặng.
Một lát sau tôi nói: “Nếu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay anh còn sửa xe cái gì, sao không đến tìm tôi thương lượng?’
Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Không phải cô nói muốn yên tĩnh một mình sao?”
Á…Là tôi nói.
Anh lại cúi đầu nói: “Chỉ có điều nếu đến tối hôm nay cô không đến tìm tôi, thì tôi sẽ đến tìm cô.’
“Ồ.”
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT