Tôi thực sự không nhịn được, nhanh chóng quét một vòng trên người Tráng
Ngư, cũng không phát hiện được ra dấu vết ô mai hay gì. Không biết sao
hình ảnh này khiến tôi hơi cảm động, cũng hơi bi thương. Tôi khẽ đóng
cửa phòng lại, sau đó ho một tiếng, cốc cốc gõ hai cái: "Ngư, dậy đi!"
Trong cửa truyền đến một ít tiếng động.
Một lát sau, là giọng nói của Tráng Ngư: "Được rồi, tôi biết rồi."
Tôi không nhịn được cười.
Phải nói là lão Đinh còn rất phúc hậu, sau khi biết chúng tôi lén trốn
khỏi bệnh viện, cũng không tức giận, chỉ truyền lời cho Thẩm Thời Nhạn
phải phối hợp điều tra bất cứ lúc nào, còn gửi bác sĩ đến khách sạn, một ngày hai lần thay thuốc truyền dịch cho Ô Ngộ. Có lẽ là có sức chống từ Ô Diệu, cũng có lẽ là ý chí mãnh liệt của anh, bác sĩ nói tốc độ khôi
phục vết thương và tinh thần khá tốt.
Buổi trưa, tôi, Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư đi đến Cục cảnh sát. Lúc này khoảng cách đến thời điểm Ô Diệu tử vong còn hai ngày rưỡi.
Tuy là trọng phạm, nhưng dưới sự đồng ý của lão Đinh, chúng tôi vẫn còn
thể gặp được Trần Tinh Kiến, còn xem được một đoạn thẩm vấn ngắn.
Trước đó tôi đã từng biết gã vốn là người khó chơi, nhưng không nghĩ tới gã lại có thể đối phó với nhóm cảnh sát hình sự lâu như vậy, nghe nói
đến nay còn chưa lộ ra chút manh mối nào liên quan đến người kia. Đối
với câu hỏi của cảnh sát, cho dù là vừa đấm vừa xoa, hoặc là gã im miệng hoặc là cân nhắc cẩn thận mới trả lời.
"Hắn sẽ giấu nạn nhân ở đâu?" Có một lần, cảnh sát ép hỏi.
Người thanh niên phú nhị đại bình thường sống an nhàn sung sướng, tràn
ngập ánh sáng, lúc này lại lạnh lùng đắc ý cười: "Hắn lại bắt được một
người sao? Tôi biết rõ hắn sẽ không chấp nhận chịu thua như vậy mà. Lúc
này chắc chắn hắn đã bắt được người quan trọng. Để tôi đoán nhé, Ô Diệu? Em gái Ô Ngộ?"
Tôi hơi ngơ ngác. Gã rất hiểu người kia, vừa đoán đã trúng luôn. Hay đúng hơn là Ô Diệu vốn đã nằm trong kế hoạch của bọn chúng?
Tôi cảm thấy hai người bọn chúng vô cùng giống nhau, cho dù là tính cách hay là yêu cầu, cho nên Trần Tinh Kiến chỉ cần một câu đã nói toạc ra
hành vi và tâm lý của người kia.
Tựa như sống chết có nhau. Hai tên ác ma tội phạm.
Cảnh sát lại hỏi, một người cảnh sát khác lập tức vào vai phản diện,
khuyên nhủ: "Trần Tinh Kiến, anh chỉ có thể nói ra nơi hắn giấu người
mới có cơ hội giảm hình phạt, cha mẹ anh cũng đã chạy tới đây rồi, đang ở bên ngoài đấy. Anh nghĩ xem mình phải đối mặt với họ thế nào đây?"
Lời này khiến cho Trần Tinh Kiến hơi giật mình, sau đó gần như
dùng ánh mắt oán hận nhìn cảnh sát, nhưng cũng không nói gì. Người cảnh
sát kia thấy thế, không ngừng dùng tình thân đả động.
Trần Tinh Kiến quay mặt đi, thản nhiên nói: "Các người dùng tình thân
thuyết phục tôi cũng vô dụng, bởi vì tôi thực sự không biết hắn sẽ giấu
người ở đâu. Mỗi lần chúng tôi hành động đều là hắn chỉ đạo. Lựa chọn
người, lựa chọn địa điểm, ra tay đều là hắn tự hành động. Tôi chỉ là
nghe lệnh làm theo thôi."
Trong lòng tôi phỏng đoán những lời này của Trần Tinh Kiến là thật, nếu
không gã có thể ngậm miệng không nói giống như trước. Cho dù gã đã đánh
mất nhân tính, nhưng vẫn còn lo lắng về cha mẹ.
Sau đoạn ngắn đó, cho dù cảnh sát hỏi gì, Trần Tinh Kiến đều im lặng.
Chúng tôi rời khỏi phòng ghi hình còn bắt gặp cha mẹ Trần Tinh Kiến,
nhìn dáng vẻ hai ông bà cũng rất hiền lành, chỉ là lúc này vẻ mặt lo
lắng đau khổ. Bọn họ ở trong phòng, giữ lấy quần áo cảnh sát, người cha
vô cùng tức giận, người mẹ không ngừng rơi nước mắt nói: "Không thể nào, Tinh Kiến nhà tôi đến con gà còn không nỡ giết, làm sao có thể hại
người? Ai cũng biết nó là đứa trẻ tốt mà! Nó không thiếu gì, tự mình gây dựng sự nghiệp, công ty cũng phát triển không ngừng, mấy ngày trước còn gọi điện cho tôi bảo đầu tư sự nghiệp, tìm bạn gái, sao có thể phạm tội chứ? Nó làm sao có thể đi giết người!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT