Trời còn chưa sáng, trên tầng cao nhất khách sạn cảm giác hơi mát, ánh đèn ngoài cửa sổ như ánh sao tô điểm cho đất trời bao la.

Trải qua một tối như vậy, trong mấy tiếng ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như thế, Ô Ngộ được cứu, Ô Diệu mất tích, chúng tôi rời khỏi bệnh viện chuẩn bị "đại bản doanh" này, tất cả mọi người vô cùng mệt mỏi.

Tráng Ngư ngáp một cái, đi vào phòng trong: "Tôi đi chợp mắt một lát, bao giờ hành động gọi tôi." Mặc dù nói vậy nhưng cô ấy vẫn nắm tay ở cửa không đóng lại.

Thẩm Thời Nhạn đứng trước căn phòng, cầm lấy ba lo: "Tôi đi một chuyến đến chỗ lão Đinh."

Chúng tôi còn chưa nói lời nào, Tráng Ngư đã lạnh lùng mở miệng: "Anh không cần ngủ sao?"

Thẩm Thời Nhạn nhìn cô ấy, đáp: "Có một số việc không tự mình đi xác nhận, anh sẽ lo. Mọi người nghỉ ngơi trước đi." Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào mình Tráng Ngư.

Tôi nhìn thấy Tráng Ngư lại lộ ra vẻ mặt chẳng hề để ý, ngáp một cái: "Được, tôi đi ngủ." Không hề do dự đóng cửa phòng lại. Thẩm Thời Nhạn liếc cửa, gật đầu với chúng tôi một cái rời đi.

Trong căn phòng to như vậy, chỉ còn lại tôi và Ô Ngộ. Tôi thề cho dù chúng tôi phát ra tiếng động lớn, Tráng Ngư cũng sẽ không ra. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, hiện tại Ô Ngộ ngồi đã gắng hết sức rồi.

Đây có lẽ là dáng vẻ yếu ớt nhất của anh mà tôi thấy. Bởi vì trước kia... Không, anh trong tương lai dù bị thương vẫn còn có nền tảng sức lực của người thợ sửa chữa. Dù băng kín người, nhưng cơ bắp vẫn lộ ra, rất có sức mạnh khiến người ta cảm thấy không có việc gì. Hiện tại ạnh vẫn là dáng vẻ gầy gò của người đàn ông ngành kĩ thuật một năm về trước, cơ bắp còn chưa có, quấn đầy băng, vẻ mặt cứng cỏi thầm trầm càng khiến người ta thêm đau lòng.

Anh tựa ở đầu giường, trong tay còn cầm xấp tài liệu, tập trung nhìn, ánh mắt cụp xuống, lộ ra tinh thần không tốt khó coi. Tôi cởi giày leo lên giường, nhưng không dám dựa vào người anh, chỉ tựa vào bên cạnh, hỏi: "Anh không ngủ sao?"

Anh đáp: "Anh nhìn thêm một lát đã, xem có phát hiện gì không."

Tôi: "Vâng."

Tôi tắt hết đèn chỉ để lại chiếc đèn bàn đầu giường, cả phòng mờ nhạt. Ô Diệu mất tích mấy tiếng trước, hiện tại dù chúng tôi nằm cũng cũng không nói chuyện, nhưng bầu không khí trong phòng có sự bị thương không thể thấy được.

Cánh tay anh không bị thương, tôi khẽ chạm vào, nắm chặt tay anh, Một lát sau, anh cúi đầu nhìn tôi.

"Cảm ơn em Giảo Giảo." Anh nói, "Nếu như không có em, anh sẽ không tìm được phương hướng."

Tôi mỉm cười: "Thực ra hôm nay em cũng là vượt xa phát huy bình thường, trước kia chỉ là trong sách muốn viết thế nào thì viết thế ấy, chưa từng trải qua thực tế. Em cũng suy nghĩ rất lâu, tưởng tượng rất nhiều khả năng, cũng loại đi một số khả năng, cảm giác hôm nay đầu óc em đã vượt ngoài giới hạn, bởi vì phải phân tích được ra, cứu con bé về..."

Lời còn chưa dứt, anh đã cúi người hôn tôi. Tôi không dám chạm vào ngực anh, tay đặt lên cổ anh, tay kia chống xuống giường, để giảm một chút sức nặng cho chúng tôi. Nụ hôn của anh luôn dịu dàng, cũng rất mãnh liệt, giam cầm tất cả sức lực cuả tôi. Khi bạn bắt đầu hôn môi với anh sẽ cảm thấy lúc này kỹ xảo, mức độ, dục vọng,,, đều trở nên không quan trọng, bởi vì bạn có thể cảm nhận được anh dùng linh hồn hôn bạn, còn bạn hôn anh cũng là linh hồn thuần khiết nhiệt liệt.

Khi anh hôn tôi, tôi chính là toàn bộ cuộc sống của anh và anh cũng vậy.

"A Ngộ..." Tôi lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play