Ánh mắt Ô Ngộ trầm tĩnh tựa như một tầng sương tuyết.
Tôi nói tiếp: "Hiện tại cảnh sát truy đuổi nghiêm như vậy, giấc mộng của gã sau này bị hẫng rồi. Ô Diệu có lẽ là người cuối cùng gã bắt được, gã có kiến thức phản trinh thám tốt như vậy, tất nhiên cũng sẽ cảm nhận
được bản thân sẽ nhanh chóng bị bắt lấy. cho nên gã lựa chọn Ô Diệu
chính là để khiêu khích chúng ta, trả thù chúng ta. Ô Diệu... có lẽ sẽ
chịu rất nhiều đau khổ, nhưng gã sẽ không dễ dàng giết chết con bé. Bởi
vì giết chết con bé đồng nghĩa với việc tất cả đều đã kết thúc. Gã không nỡ để cho tất cả kết thúc nhanh như vậy. Đời người của gã, giấc mộng
của gã. Anh có tin hay không, gã thậm chí có khả năng... sẽ liên lạc với chúng ta, bằng cách tra tấn Ô Diệu nhiều lần, trều đùa, làm nhục chúng
ta, bởi vì... chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đau khổ gấp bộ, gã có
thể phát hận. Lúc này gã quyết dập nồi dìm thuyền, điên cuồng cuối cùng
mới đáng giá."
ô Ngộ ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, tôi vội đỡ lấy anh. Một tay anh ôm lấy
tôi, tôi cách anh rất gần, anh nói: "Giảo Giảo, anh tin em. A Diệu đang
chờ chúng ta đi cứu."
Tim tôi đập mạnh, cũng sợ mình phán đoán sai, sợ Ô Ngộ tin tưởng sai,
nhưng nghĩ lại nếu ngay cả suy đoán khi tôi tỉnh táo nhất không đáng tin thì còn thứ gì đáng tin đây?
Tôi ra sức gật đầu: "A Ngộ, yên tâm, có em đây."
Trên mặt anh cuối cùng đã thoáng hiện lên ý cười, chỉ là nụ cười kia vẫn bao hàm sự tịch mịch. Anh hỏi: "Bên cảnh sát có tin tức gì không?"
Rất tốt, Ô Ngộ của tôi gần như đã mất đi đã nhanh chóng tỉnh lại rồi.
Tôi biết anh sẽ tỉnh lại. Người đàn ông như anh, cuối cùng nhất định sẽ
giữ chặt vận mệnh, phát ra sức lực khiến người ta chấn động.
Tôi đáp: "Thẩm Thời Nhạn đã đến đó, sẽ nhanh chóng mang tin tức về."
"Anh muốn mau chóng xuất viện." Anh nói, "Anh không thể nằm ở đây đợi
tin tức của Ô Diệu." Tôi liếc nhìn cả người anh băng bó, còn có vết máu
loang lổ, khẽ cắn răng: "Được, chúng ta sẽ nghĩ cách."
"Tất cả chi tiết về việc Ô Diệu mất tích, vị trí chiếc điện thoại,
camera giám sát, còn cả bên Trần Tinh Kiến..." Anh nói, "Anh muốn có tất cả những manh mối của cảnh sát."
Tôi lập tức nói: "Em đã dặn Thẩm Thời Nhạn rồi, anh ấy cũng bằng lòng phá lệ."
Anh im lặng một lúc: "Cảm ơn."
Tôi nói: "Anh đã lấy thân báo đáp rồi, không cần cảm ơn."
Ô Ngộ khẽ cười, cho dù nụ cười kia không có sự ấm áp như cũ, nhưng lòng
tôi đã ấm lại rồi. Tôi vùi đầu vào ngực anh, thầm muốn tới gần anh. Anh
nói khẽ bên tai tôi: "Giảo Giảo, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh, anh không
thể mất đi em."
Đây đã là lần thứ hai anh nói như vậy rồi. Lần đầu tiên, là lúc... tôi thổ lộ với anh.
Tôi nói: "Này, em mạnh mẽ như vậy không khiến anh có cảm giác an toàn
sao? Ô Ngộ, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh. Thời gian chúng ta ở bên nhau được bao lâu thì vĩnh viễn có bấy lâu. Em còn chả muốn nhìn người
đàn ông khác. Em đã có được thứ tốt nhất trên thế giới này thì còn muốn
gì nữa?"
Anh ngắt lời tôi, tự giễu: "Anh có chỗ nào mà tốt nhất chứ?"
Tôi nói: "Anh chính là tốt nhất. Em tin cả đời này sẽ không có ai tốt hơn so với anh."
Không bao lâu Thẩm Thời Nhạn quả nhiên trở lại rồi, sau lưng anh ấy là
Tráng Ngư vẻ mặt đầy nghiêm túc, mắt lộ ra ánh sáng. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, tôi biết ngay tình hình có thay đổi lớn. Vẻ mặt Ô Ngộ cũng nghiêm
trọng hơn.
Thẩm Thời Nhạn đưa một tờ giấy tới trước mặt chúng tôi:
"Đây là lá thư phát hiện một tiếng trước trong hòm nhà Ô Ngộ. Đã kiểm tra kĩ lưỡng, đây là một bản phô - tô."
Ô Ngộ nhận lấy, tôi nhìn trên đó là mấy kiểu chữ được đánh máy:
"Ô Ngộ, Đàm Giảo:
Chỉ có chúng ta biết rõ đôi bên nghĩ gì.
Cuối cùng cô bé vẫn rơi vào tay tôi. Rất đáng yêu, non nớt, chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ.
Cho các người thời gian ba ngày, cô bé ở nơi vốn nên ở.
Lúc mặt trời lặn, tôi sẽ dẫn cô bé đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT