Nếu như ông trời cho tôi một cơ hội lựa chọn lần nữa, ngày đó tôi tuyệt
đối sẽ không rời khỏi Đàm Giảo, lẻ loi một mình hành động.
Có lẽ chúng tôi đều quá khát vọng bắt được bọn chúng, cũng đã quen ở
trong bẫy, biết trước ôm cây đợi thỏ. Dục vọng mãnh liệt che mờ đôi mắt
của tôi, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới đây đúng là một cái bẫy.
Một cái bẫy thiết kế riêng cho tôi và cô ấy.
Tôi lái xe đến Cục cảnh sát, nhưng ngày đó vốn dĩ không thể chạy đến được đó.
Hôm đó thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời sáng rực. Tô Châu vẫn cứ rực rỡ như thế. Tôi rời nhà ngày càng xa, cũng cách Đàm
Giảo ngày càng xa.
Lúc tôi vừa chạy nhanh đến chiếc cầu vượt tiếp theo, nhìn thấy bóng dáng cực giống Trần Tinh Kiến. Chiếc xe kia cũng giống y của gã, xuyên qua
cửa xe, tôi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái đội mũ giống ngư
dân, chỗ ngồi phía sau mơ hồ có một cô gái.
Vào khoảnh khắc này trong lòng tôi tựa như có một trận lửa, im ắng thiêu đốt. Tôi đột nhiên thay đổi đi theo. Cái gì điện thoại của cảnh sát
hình sự, giọng nói kia phải chăng chỉ là giống với của cảnh sát Tiểu
Trương, hoàn toàn không có cơ hội nghĩ nữa.
Tôi đi theo tới một đầu hẻm, nhìn Trần Tinh Kiến xuống xe từ phía xa,
kéo cô gái từ ghế sau xuống. Côn gái dường như đang giãy dụa chống cự,
nhưng cách quá xa, không nghe rõ. Đang là buổi sáng, tuy chỗ này vắng
vẻ, nhưng bên cạnh tôi cũng có người đi đường, song họ chỉ ngẩng đầu
nhìn một chút rồi thờ ơ rời đi.
Tôi cảm thấy trong lồng ngực mơ hồ nóng cháy quay cuồng. Tôi xuống xe, dán sát vào tường, nhanh chóng tới gần.
Rẽ vào trong hẻm, đã không còn thấy bóng người. Tôi từ từ đi về phía
trước, nơi này là khu lâm viên cũ điển hình, đường tắt hẹp, bức tường
cao ngất, như tiến vào một vực núi tĩnh mịch. Tay tôi chạm vào tường,
lạnh buốt thô ráp. Hai bên có mấy gia đình, nhưng cửa đều đóng chặt. Tôi nhìn cuối hẻm, có quán cà phê mở cửa ở giữa, cửa ra vào che kín cây,
còn có tiếng nhạc truyền đến, nhưng nhìn từ xa vẫn không thấy bóng dáng
người.
Tôi đi đến cửa quán cà phê, bên trong không có một bóng người, còn phía sau tôi là hai ngõ nhỏ giao nhau, đi thẳng ra đường lớn.
Tôi biết rõ lúc này mình không tìm được sự giúp đỡ nào, đành phải một
mình đi vào, vô cùng biết rõ có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hoàn toàn
không thèm để ý.
Tôi từ từ đi vào quán cà phê, sau quầy bar không có ai, có chút kì quái. Diện tích quán cà phê không lớn, nhiều nhất chỉ kê được năm sáu bàn,
nhìn một phát là thấy hết.
Tiếng nhạc vẫn vang lên, mang phong cách heavy metal rock, giọng nam khàn khàn gào thét.
Tôi chú ý tới bên trái quầy bar có một đoạn cầu thang đi thông xuống
dưới, cẩn thận lắng nghe, trong tiếng nhạc, phía dưới mơ hồ có tiếng
động. Tôi rón rén đi qua, bên dưới thang rất tối, không nhìn thấy gì
hết.
Tôi im lặng một giây, rồi đi xuống.
Phái dưới lẫn lộn, không có đèn, chỉ có ánh sáng từ trên mơ hồ chiếu
xuống, chất đầy nguyên liệu nấu ăn, rau quả, đĩa nhạc, sạch vở. Tôi chậm rãi đi lên phía trước, nhìn thấy phía sau tấm rèm còn có một căn phòng
nhỏ, bên trong hình như có một cô gái nằm trên giường.
Tôi đi qua, vén rèm lên, mặt cô gái úp xuống giường, tay chân bị trói
chặt bằng dây thừng, quấn thành một hình dạng vô cùng quỷ dị, nhìn quần
áo không phải là người vừa ở trên xe Trần Tinh Kiến sao? Tôi cảm thấy
dòng khí nóng lạnh đan xen tràn vào lòng, định nâng cô gái lên khỏi
giường thì cảm giác được phía sau có người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT