Một lát sau, ánh tà dương tắt dần. Tôi nói: "Buổi tối ở nhà anh được không?"
Cô ấy đáp: "Vâng."
Hai bọn tôi im lặng một lúc, tôi lên tiếng: "Em ngủ chung phòng với Ô Diệu, anh nằm ở phòng khách."
Cô ấy gần như lập tức nói: "Đương nhiên là em ngủ với Ô Diệu rồi, chẳng lẽ ở nhà anh..."
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, từ từ mỉm cười. Cô ấy cũng cười, sau đó tôi
lại ôm cô ấy ngồi lên đùi, hai người kề sát vào nhau, thấp giọng trò
chuyện, hôn nhau. Thực ra cũng không nhớ khi đó nói gì, chỉ là thẳm sâu
trong lòng tràn ngập niềm vui, không có thứ gì ngăn cản được. Trong bóng đêm, cảm giác đó như tơ lụa trong suốt mềm mại, từ từ bọc lấy hai chúng tôi vào trong một thế giới nhỏ không ai biết.
Cảnh đêm dần sâu, cơ thể mẹ tôi không tốt, thay xong ga giường cho Đàm
Giảo và Ô Diệu thì đi ngủ. Hai cô gái đều là cú đêm, ngồi trong phòng
chơi điện thoại. Phòng Ô Diệu vốn nhỏ, tôi ngồi ở trên giường giữa hai
cô gái, khiến cho Ô Diệu hơi mất hứng: "Anh còn không nỡ xa đại thần nhà em à? Chèn chết người rồi! Mau đi ngủ đi, em còn muốn trò chuyện đủ thứ với đại thần."
Đàm Giảo cười xấu xa với tôi, cũng không nói lời nào.
"Hai người cũng sớm đi ngủ đi." Tôi nói, "Ngày mai chị ấy và anh còn có
việc, mấy ngày nay sẽ tương đối mệt mỏi, đừng quấn quýt lấy chị ấy trò
chuyện quá muộn."
Ô Diệu lầm bầm: "Nhìn anh bao che khuyết điểm, không nỡ kìa... Hừ, đây
là phòng em, không phải anh sẽ đuổi em ra phòng khách ngủ, chiếm giường
của em đấy chứ?"
Đàm Giảo vẫn cười, nhưng nụ cười đã mang theo chút lúng túng, biểu hiện
giống y như đúc với tối hôm qua. Còn cảm giác của tôi ư? Đột nhiên bị em gái nói trúng rồi.
Tôi không tiếp lời, chỉ cúi đầu nói mấy câu với Đàm Giảo. Ô Diệu thấy
thế tất nhiên không còn làm bóng đèn nữa, tiếp tục chơi di động.
Đến mười một giờ, Ô Diệu duỗi lưng một cái, liếc hai bọn tôi. Tôi ôm eo
Đàm Giảo, nhìn cô ấy lướt weibo. Ô Diệu nói: "Này, em mệt rồi, muốn
ngủ."
Tôi không nhúc nhích: "Mệt thì đi ngủ, anh đã chuẩn bị túi ngủ ở phòng khách rồi."
Ô Diệu đột nhiên bật dậy, chỉ tay vào tôi: "Anh, anh..."
Tôi nói: "Anh cái gì mà anh, trẻ con nên sớm đi ngủ." Tôi đứng dậy đẩy Ô Diệu ra ngoài cửa, ánh mắt con bé sâu xa nhìn tôi nhỏ giọng: "Anh... em không nghĩ tới anh là người như vậy nha. Rõ ràng anh đã đem đại thần
nhà em..." Tôi thấp giọng: "Sáng sớm ngày mai đổi lại."
Đóng cửa lại, tôi quay đầu nhìn ngọn đèn êm dịu trong phòng, Đàm Giảo
lấy tay che mặt, chui vào trong chăn. Tôi đi qua, cởi giày, hai tay đặt
bên cạnh cô ấy.
Cô ấy không nhúc nhích, chỉ rầu rĩ nói: "Này, đây là phòng của em gái
anh, hơn nữa lần này chúng ta là vì cứu con bé mới đến đây. Anh đuổi con bé ra ngoài phòng khách ngủ trên mặt đất... như vậy thật sự được sao?"
Tôi khẽ nói: "Không sao hết, thực ra con bé luôn thích ngủ túi. Thỉnh thoảng không ngủ trên giường mà chạy vào túi ngủ."
"Nhưng mẹ anh...."
"Anh đã nói với Ô Diệu rồi, sáng mai sẽ đổi. Mẹ không phát hiện đâu."
Đàm Giảo vẫn vùi mặt trong chăn, thấp giọng: "Anh muốn làm gì... không có cách âm..."
Một câu này khiến cho máu nóng tôi sôi trào, trong đầu nhớ tới hình ảnh
kiều diễm đêm qua, lại không nhịn được. Tôi cúi người xuống: "Muốn luôn ở bên em. Còn nữa dù nhà cũ... nhưng cách âm không tệ đâu..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT