Khi Ô Ngộ hỏi tôi sao tôi lại ở chỗ này, tôi vừa có cảm giác nghẹn khuất vừa sợ hãi trong lòng.
Tôi nhìn vào mắt của anh, muốn nhìn thấy nham hiểm, giả dối. Nhưng không có, ánh mắt anh phát ra tia sáng sạch sẽ, trong trẻo, ánh mắt đen lay
láy, trầm lắng, cho dù đang giữa đêm khuya nhưng vẫn trước sau như một.
Vì thế tôi biết, không phải là anh ấy.
Người dẫn dụ tôi đến đây là người khác, không phải là anh.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ tối hôm nay, khi tôi về đến nhà. Tất cả trong
nhà đều bình thường, đồ dùng trong nhà, cửa sổ, cửa cái, thậm chí đôi
dép tôi ném lung tung ở cửa ra vào đều không có dấu vết bị người ta chạm đến.
Tôi với Tráng Ngư vừa ăn một bữa thật no, vì thế tôi ưỡn bụng tựa vào
ghế salon, xem TV một lát. Sau đấy, tôi phát hiện khăn giấy đã dùng hết
rồi, vì thế tôi mở ngăn kéo dưới bàn trà, muốn tìm một gói khác.
Tôi nhìn thấy một bức thư màu đỏ nằm ở bên trong, rất dễ thấy. Tôi không nhớ nổi đây là cái gì, hơn nữa tôi không có ấn tượng đã nhìn thấy bức
thư này trong mấy ngày nay. Vì thế tôi mở ra xem.
Bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, viết mấy chữ:
“Nếu như cô muốn biết cô đã mất đi thứ gì, ngày 17/7 10 giờ tối, gặp
nhau ở giao lộ đường Bạch Vân và đường Hà Tân Tây. Đàm Giảo, hãy đến tìm tôi.”
Tôi ngây ngẩn, sau đó ứa mồ hôi lạnh, dường như có con kiến đang bò qua
lưng tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn khắp nơi trong nhà, phòng bếp tối đen như
mực, phòng ngủ, ban công, rõ ràng không mất thứ gì cả.
Người đó lẻn vào nhà tôi từ lúc nào? Hắn để lại bức thư này ư? Nhưng nhằm mục đích gì?
Không, không, có thể làm đến mức này, nếu muốn hại tôi dễ như trở bàn
tay, hắn muốn tôi đi, nếu như tôi không làm theo thì kết quả sẽ khó coi
hơn. Hơn nữa chỉ với một tờ giấy nếu báo cảnh sát chắc chắn bọn họ sẽ
không quan tâm.
Tôi lại nhìn tờ giấy lần nữa, chữ trên giấy rất đẹp, cuồng dã, có lực,
hẳn được rèn từ năm này sang năm khác, mới có thể viết ra chữ đẹp như
vậy, mà tính tình của người viết chữ cũng rất phóng khoáng.
Tôi chú ý, hai câu được viết rất nhanh đều theo lối chữ thảo. nhưng đến
câu cuối cùng thì nét chữ chậm lại, càng viết càng tinh tế. Đến nét cuối cùng thì hơi kéo dài.
Điều này nói lên cái gì? Chứng minh khi hắn viết đến câu cuối cùng tâm
tình của hắn không còn như lúc đầu, tâm tình của hắn đã bắt đầu dao
động.
“Đàm Giảo, tới tìm tôi.”
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh, sẽ không phảitên biến thái chứ?
Có đi hay không?
Hắn còn nói: Nếu như cô muốn biết mình đã mất cái gì?
Tôi lấy một cây dao nhỏ, bỏ vào trong túi áo, lại mở phần mềm ‘tương
thân tương ái’ trên điện thoại di động ra, đây là phần mềm giữa tôi với
Tráng Ngư, cô ấy có thể nhìn thấy vị trí của tôi vào bất cứ lúc nào, còn tôi có thể cầu cứu cô ấy.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, ở nơi đã định và ở thời gian đã hẹn, người đầu tiên cô gặp lại là Ô Ngộ. Anh thoạt nhìn cũng rất khiếp sợ anh còn
ép tôi vào tường và gặng hỏi tôi hẹn với ai.
Anh cũng cất giấu bí mật.
Sau đó có một người đàn ông xuất hiện, nhìn thấy hắn trái tim tôi đập
bịch bịch, sẽ là hắn sao? Người đàn ông này rất bẩn rất kì lạ, sao hắn
còn ôm theo đứa bé?
Ô Ngộ đã đuổi theo, tôi lập tức hiểu được anh ấy muốn cứu đứa bé, anh ấy bảo tôi đứng tại chỗ không được nhúc nhích, nhưng sương mù đã bao phủ
bóng đêm rồi, sao tôi có thể đứng yên tại chỗ chứ? Tôi phải làm rõ rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi đuổi theo, nhưng không ngờ người đàn ông quái dị kia lại ra tay ác
như vậy, tôi lần đầu tiên đối diện với người xấu, bị tổn thất nặng còn
té ngã trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT