Sau đó khi tôi nhớ lại mấy ngày ngây người trong bệnh viên đúng là
khoảng thời gian vui vẻ nhất trong nửa đời người của tôi. Cho dù tôi nằm trên giường không thể động đậy, có muốn ôm cũng phải được sự đồng ý của cô ấy, nhưng không có bất cứ chuyện gì quấy rầy, dòng thời gian còn
chưa tuần hoàn vòng vèo, sát thủ liên hoàn, tất cả tội phạm còn cách
chúng tôi rất xa. Cái chết của Ô Diệu vẫn còn chưa đến, còn chưa phải lo lắng đối mặt với tất cả, chỉ có ánh mặt trời ngày đông chiếu vào giường bệnh, còn Đàm Giảo ngồi bên cạnh tôi.
Đó chính là buổi tối chúng tôi "xác định danh phận", bởi vì ngủ quá lâu, nhất thời không muốn đi ngủ. Dưới sự chiếu cố của Thẩm Thời Nhạn lại
thêm sự đồng ý của y tá, Đàm Giảo có thể ở trong phòng tôi một lát.
Tráng Ngư mang cặp lồng cơm cho hai chúng tôi xong thức thời rời đi. Đàm Giảo bưng chậu nước ấm tới cho tôi rửa mặt súc miệng. Tôi vốn không
muốn để cho cô ấy làm, nhưng lại muốn nhìn cô ấy nhiều thêm mấy lần, vì
thế không lên tiếng.
Cô ấy cầm lấy chiếc khăn mặt ấm áp, khẽ khàng lau mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm cô ấy: "Hoá ra có bạn gái là được đãi ngộ tốt như vậy."
Hai má cô ấy ửng đỏ, nhìn quanh: "Thế... chẳng lẽ em cứ để cho y tá lau mặt bạn trai em."
Tôi khẽ cười. Cô ấy lau sạch cho tôi xong lại cẩn thận quan sát: “Hơi
gầy, nhưng vẫn đẹp trai." Tôi kiềm chế đã lâu, cảm giác kia giống như
cuối cùng báu vật đã ở trong tay tôi, nhưng lại chưa thể đụng vào. Tôi
nói: "Lại đây cho anh xem em có gầy đi không."
Cô ấy nghe lời ngồi xổm xuống bên giường, nhìn thẳng vào tôi. Tôi dịch
người, phát hiện không được, thấp giọng: "Gần thêm chút nữa." Cô ấy nhìn tôi, từ từ ghé sát vào, tôi giữ bả vai cô ấy hôn lên. Cả người cô ấy
ghé vào đầu giường, như hoá thành một vũng nước mềm mại. Môi của cô ấy
cũng rất thơm, làn da mịn màng lành lạnh. Trước kia tôi hôn quá vội
vàng, chưa từng cẩn thận mà xâm nhập thưởng thức như hôm nay. Cuối cùng
không cần kìm nén chính mình, cũng không cần lo cô ấy chống lại rời đi.
Bởi vì hiện tại cô gái này là của tôi rồi.
Tay tôi vuốt ve phần gáy mềm mại của cô ấy, trong ngực là mùi
thơm ngát tiến vào, tôi gặm nhấm môi cô ấy, càng gặm càng sâu. Hơi thở
của cô ấy dần trở nên gấp gáp, trong ngực tôi như nhóm lên một ngọn lửa, càng muốn nhiều hơn.
"Giảo Giảo... Giảo Giảo..." Tôi ngậm lấy lỗ tai cô ấy lẩm bẩm, hai má cô ấy đỏ rực, mấy lần muốn đẩy tôi ra, nhưng lại sợ làm đau tôi, nên không giãy ra. Tôi hôn đến mức ý loạn tình mê, đầu cũng nóng lên. Tôi nghe
thấy tiếng thở gấp của mình, chỉ là một nụ hôn nhưng lại khiến cho tôi
nhấm nháp kích động và vui vẻ như vậy. Tôi thậm chí chẳng biết tay mình
đã luồn vào trong quần áo, vuốt ve eo của cô ấy từ lúc nào, làn da mịn
màng lại trơn bóng như vậy.
"Ô Ngộ! Dừng lại..." Cuối cùng cô ấy vẫn thoát ra khỏi ngực tôi, tôi
chợt cảm thấy mất mát, nhìn cô ấy không nói lời nào. Cô ấy lại thấp
giọng: "Anh hôn em thế là đủ rồi."
Tôi nói: "Là em muốn hôm nay ở bên nhau đấy."
Cô ấy lườm tôi.
Tôi không nhịn được cười.
"Vậy anh muốn..." Cô ấy nuốt xuống đoạn phía sau.
Tôi tra hỏi: "Cái gì?"
"Ngang ngược!" Cô ấy đáp, nhưng tôi biết rõ đây không phải là điều cô ấy muốn nói. Chuyện này khiến lòng tôi cũng nóng lên.
Lại dỗ dành mấy câu, cam đoan sẽ không hôn cô ấy không chịu buông, cô ấy mới lại ngồi lên giường, lấy cháo cho tôi, đồng thời lướt web.
Tôi nhìn thấy trang web weibo trong di động cô ấy, nhớ tới cô ấy có
chuyện gì đều thích viết lên weibo, cũng nhớ tới đoạn thời gian khi tôi
rời xa cô ấy, cô ấy không ngừng viết weibo, thực sự là vì không có cách
nào nói với người khác.
Còn có câu kia khiến lòng tôi đau như cắt: Khi mây đen gặp trăng sáng, mây tan không thấy trăng đâu.
"Lại viết gì thế?" Tôi hỏi.
Cô ấy lập tức thu lại điện thoại, liếc tôi: "Viết gì đâu? À, không có gì hết, nói chuyện với bạn bè thôi. Này không cho phép rình coi chuyện
riêng của em."
Tôi không nói nữa.
Không bao lâu sau y tá tới kiểm tra phòng, cô ấy cũng sẽ phải trở về
phòng mình. Tôi nhìn cô ấy đứng ở đó, bởi vì có y tá ở đây, nên hơi do
dự, đôi mắt không ngừng nhìn về phía tôi, rõ ràng là không bỏ được. Tôi
nói: "Giảo Giảo, qua đây một chút."
Cô ấy lập tức chạy tới trước mặt tôi. Tôi kéo tay cô ấy: "Cúi đầu."
Cô ấy liếc y tá, hơi xấu hổ, nhưng vẫn cúi đầu. Tôi hôn lên mặt cô ấy,
dùng giọng nói chỉ có hai chúng tôi nghe được: "Em nghĩ gì, anh cũng đều biết cả đấy. Bởi vì hai chúng ta ở bên nhau rồi."
Cô ấy nhìn tôi, dường như không còn xấu hổ nữa, cũng không thèm để ý tới ánh mắt y tá. Cô ấy thoáng sờ đầu tôi: "Ừ, em biết rồi. Ngày mai em
quay lại thăm anh."
Sau khi bọn họ rời đi, căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh. Tôi nằm trên
giường, nhìn bóng đêm tràn ngập ngoài cửa sổ, tối nay không có tuyết
rơi, chỉ có ánh trăng sáng treo cao. Còn hai ngày nữa chúng tôi sẽ quay
lại con thuyền kia rồi lại quay về.
Tiếp theo chúng tôi sẽ quay lại lúc nào đây?
Tôi lặng lẽ nghĩ một lát, lấy di động ra, mở weibo, đánh bút danh của Đàm Giảo, lướt xem.
Những weibo khiến tôi đau lòng kia đã biến mất không còn dấu vết. Bởi vì nửa năm sau khi tôi gặp Đàm Giảo mới xuất hiện. Tôi nhìn thấy bài mới
nhất cô ấy viết nửa tiếng trước.