Anh biết rõ tôi lại gần nhưng không ngẩng đầu lên. Anh bỏ một tay ra,
phả hai ngụm khói, mỉm cười: "Chúng ta sẽ không chết ở đây. Tôi nhất
định có thể mang được em ra ngoài." Rồi sau đó bàn tay nhuộm đầy mùi máu và thuốc lá chạm vào mặt tôi. Tôi không nhúc nhích, khe khẽ thở, cảm
nhận sự trấn an của anh. Một lát sau, anh thả tay xuống.
Lòng tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại, tất cả kinh hoàng, mất phương
hướng và lo lắng cũng không còn tăm hơi, chỉ có dáng vẻ chân thật của
anh ngay tại trước mắt.
Bà Trần ở dưới nhà vẫn còn run rẩy, lơ mơ: "Ta... ta... không có… đi,
đi..." Tô Hoàn cầm lấy viên ngọc ngồi xổm trước mặt bà ta, đưa tay tới
gần mắt bà ta: "Bảo bối của bà ở đâu?"
Bà Trần trúng gió, cả người lờ đờ, hốt hoảng nhìn viên ngọc, im lặng. Tô Hoàn mỉm cười, Trần Bảo Châu ở bên cạnh lại khóc: "Mẹ, nói cho bọn họ
đi. Dù sao chết cũng không mang đi theo được, chỉ cần chúng ta còn sống
là được. Mẹ, con muốn mẹ không có việc gì, muốn cả nhà đều không có việc gì..." Chị ta khóc nức nở, nhưng giữa lông mày lộ ra sự kiên định. Tôi
cảm thấy rầu rĩ, chỉ cảm thấy Trần Bảo Châu không chỉ thật thà chất
phác, hoá ra còn có tình người nữa.
Bà Trần không có động tĩnh gì, từ góc nhìn của tôi chỉ thấy Trần Bảo
Châu ôm bà, còn Tô Hoàn đứng đó. Trần Bảo Châu đột nhiên ghé tai vào bên miệng bà Trần, ánh mắt Tô Hoàn sáng lên. Một lát sau, Trần Bảo Châu lộ
ra vẻ mặt kinh ngạc, Tô Hoàn lạnh lùng mở miệng: "Bà ta nói gì?"
Trần Bảo Châu: "Mẹ tôi bảo...vòng tay trầm hương kia để ở trong máng
nước của tầng hầm sân sau. Mẹ tôi... đã giao ra hai thứ đáng giá nhất
trong nhà rồi, anh có thể thả chúng tôi không?"
Tôi có thể cảm giác được lũ cướp đều hơi phấn chấn, Tô Hoàn thoáng cười: "Nếu các người sớm thành thật có phải bây giờ tất cả đều vui vẻ không." Vung tay lên, hai tên trộm đi ra ngoài.
Trước đó chúng tôi từng đến tầng hâm kia, cửa phòng bình thương đóng
chặt, lạnh lẽo, âm u, chất đầy đồ đạc, tôi đoán có lẽ trước đó bọn chúng cũng không cẩn thận điều tra.
Bầu không khí lại rơi vào chờ đợi.
Nhưng tôi không nghĩ tới, đêm nay lại xảy ra biến cố khác.
Có lẽ sau khoảng mười phút, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân và thở
dốc dồn dập, một tên cướp được Tô Hoàn phái đi lấy vòng, trên người đầy
máu, mặt mũi hoảng hốt chạy về.
Tô Hoàn vội đứng lên: "Xảy ra chuyện gì?"
Người nọ nói không ra lời, ngón tay chỉ vào Trần Bảo Châu: "Tầng hầm có
bẫy! Một con dao găm từ trong tường bắn ra giết chết Đại Vượng!"
Mọi chuyện quá khác thường, tất cả mọi người đều yên tĩnh, Trần Bảo Châu cũng rơi vào mê mang. Tô Hoàn có phản ứng nhanh nhất, lao ra khởi
phòng, mấy tên trộm cũng chạy theo ra ngoài, chỉ để lại hai tên trông
giữ mọi người.
Tôi liếc Ô Ngộ, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt lẫn nhau.
Không bao lâu, Tô Hoàn trở lại, mặt lạnh lùng, Đại Vượng kia không thấy
đâu, có thể thấy là không cứu được. Tô Hoàn dùng một tay tóm Trần Bảo
Châu, quát: "Xảy ra chuyện gì? Mẹ mày thiết kế bẫy? Mày dám thiết kế
bẫy? Anh em tao chết rồi!" Tên cướp khác cũng lộ ra ánh mắt hung ác,
nhưng giọng của Tô Hoàn vô cùng kì lạ.
Sắc mặt Trần Bảo Châu trắng bệch: "Anh... nói gì thế, tôi không hiểu.
Bình thường tầng hầm đều để đồ, làm sao có bẫy chứ? Sao tôi biết có bẫy
chứ? Tôi... tôi..." Cả người vô cùng bối rối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT