*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thủ vệ Tây Uyển đem Ôn Huyền Ninh nâng trở về, Huyền Ninh nằm ở trên cáng vừa thấy Sắt Sắt chạy ra liền nhanh chóng che vết thương ở chân lại, hô to “Tỷ”. Hành động đột ngột tác động lên miệng vết thương khiến hắn lập tức đau đến nước mắt lưng tròng.

Sắt Sắt vội tiến đến xem hắn, thấy trên cẳng chân bang một băng vải thật dày, quần xanh lụa sẫm dính một chút máu, vội vàng chuyện gì đã xảy ra.

Huyền Ninh vô cùng đau đớn, ấp úng không nói rõ ràng, nhưng thủ vệ lanh lợi đưa hắn trở về đã nhanh miệng đáp: “Ngựa của Ôn công tử bị kinh động nên hất công tử từ trên ngựa xuống đất. Thái Tử điện hạ đã phái thái y xem qua, cũng đã băng bó tốt rồi, lát nữa thái y sẽ đem thuốc thang đưa đến phủ.”

Huyền Ninh ở trong lòng ngực Sắt Sắt giãy giụa một chút như là có chuyện muốn nói, nhưng nhìn ái ngại thủ vệ vẫn còn ở đây nên yên lặng đem lời muốn nói nuốt xuống.

Sắt Sắt thu hết toàn bộ sự việc vào trong mắt, cầm tay Huyền Ninh, sai Phúc bá thưởng cho thủ vệ, mời vào trong phủ uống trà, lại chỉ huy mấy nô bộc trong phủ tới khiêng Huyền Ninh đi vào.

Từ trong sương phòng Ôn Hiền nghe được động tĩnh liền chạy ra, thấy Huyền Ninh bị thương, vội đi theo hắn vào trong phòng ngủ.

Sắt Sắt sai tỳ nữ đi lấy ly nước ấm lại đây, Huyền Ninh cúi đầu nhấp một ngụm nước từ tay Sắt Sắt, sau dó do dự một chút, tầm mắt băn khoăn nhìn đi nhìn lại tỷ tỷ cùng phụ thân, cuối cùng hắn nắm chặt nắm tay, hạ quyết tâm nói: “Đệ cảm thấy…… Ngụa của đệ không phải vô duyên vô cớ bị kinh động, con bạch long bạc câu của đệ dịu dàng ngoan ngoãn nhất, chưa từng hất đệ xuống đất bao giờ……”

Hắn một bên nói, một bên băn khoăn nặng nề nhìn về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt ngồi ở bên cạnh hắn, xoa xoa lưng hắn, nhẹ giọng an ủi, hòa nhã nói: “Cứ nói đi.”

Huyền Ninh nói: “ Lúc đệ sắp sửa lên ngựa, Thái Tử điện hạ có tới xem qua, còn vỗ vỗ vào lưng ngựa của đệ. Đệ lúc ấy đã cảm thấy ở trong tay Thái Tử giống như hiện lên một đạo ngân quang đánh về phía lưng ngựa, nhưng lúc ấy nắng gắt gao đến nỗi mọi người đều cảm thấy ong đầu nên đệ nghĩ mình nhìn lầm rồi, cũng không để tâm lắm. Sau đó đệ té ngựa, thủ vệ Tây Uyển nâng đệ đi trị liệu, đệ thấy Phó Tư Kỳ đem con bạch long bạc câu của đệ dắt đi một lát sau mới quay trở về……”

Sắt Sắt trầm mặc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play