Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Mùi bánh ngọt tinh xảo lan tỏa khắp nơi, không nhẹ không nặng, không nồng không nhạt, tất cả đều vừa chuẩn, ngửi vào làm cho người cảm thấy phi thường thoải mái, Long Ngọc khịt khịt mũi, nở nụ cười.

“Người nhàn nhã, hoa quế rụng. Đêm thanh tĩnh, ngọn núi mùa xuân yên*. Mùi hoa quế* thơm quá!”

*’Nhân nhàn quế hoa lạc, dạ tĩnh xuân sơn không’ trong bài thơ ‘Điểu minh giản’ – Hoàng Phủ Nhạc Vân Khê tạp đề kỳ 1 của Hoàng Phủ Nhạc. Xem hết bài thơ ở cuối chương.

*Hoa quế = mộc tê vàng (金木犀): tên tiếng latin Osmanthus. Hoa Quế không mang nghĩa hoa từ cây quế cinnamon, nhưng là một trong những chi thuộc họ Oleaceae, gần với họ Lài.

“Mũi tiên sinh thật nhạy a.” Một thiếu niên thanh tú bình thường ra đón, “Tiệm của chúng ta chủ yếu là lấy hoa quế làm nguyên liệu, hai vị muốn ăn chút gì không?”

Hai người được mang tới một cái bàn ở bên trong mời ngồi xuống, thiếu niên khom lưng đưa menu, thời điểm vừa muốn đứng thẳng lại, Long Ngọc duỗi tay nắm cằm hắn, chóp mũi dán vào mặt hắn khẽ ngửi một cái, lông mày khẽ nhíu lại, “Thật tanh a.”

Mặt thiếu niên lúc trắng lúc xanh, thoát khỏi bàn tay của Long Ngọc liền lui một bước, nhìn cậu chằm chằm, mà cậu nói xong thì coi như không có chuyện gì cả, lật lật menu trong tay, “Ca muốn ăn cái nào?”

“Ngươi cứ xem mà gọi, ta không kén ăn.” Phượng Giác cũng làm giống như vừa nãy không có chuyện gì phát sinh, hắn cái gì cũng không thấy, gác chéo chân nhìn Long Ngọc.

Mày của thiếu niên không khỏi hơi nhướng lên, hắn chưa từng thấy qua người vô lý như vậy!

“Một lồng bánh bao súp, một phần bánh nướng hình phật thủ, một phần bột ngó sen, còn có, hai phần bánh hoa quế, thêm một bình Bích Loa Xuân, muốn loại trà mới được ba tháng, đừng nghĩ dùng loại trà sau ba tháng lừa gạt chúng ta, đều là người trong nghề cả đấy.” Long Ngọc chọn món, một chút cũng không khách khí, lời nói ra cũng làm cho người ta tức giận, làm cho lửa giận trong lòng thiếu niên cháy lên, hắn vốn là thấy có hai mỹ nhân vô cùng xinh đẹp đi vào, thì cảm thấy rất là vui vẻ, ai ngờ lại là người như vậy! Thật đáng ghét!

*Bánh bao súp,

*Bánh nướng hình phật thủ

*Bột ngó sen

*Bánh hoa quế

*Bích Loa Xuân = Bích La Xuân: top 2 trong 10 đại danh trà, khi xưa còn có tên là “Hách Sát Hương Nhân”, là 1 loại trà xanh. Xem thêm tại (https://teatriviet.com/thap-dai-danh-tra-%E5%8D%81%E5%A4%A7%E5%90%8D%E8%8C%B6-top-2-tra-bich-loa-xuan-%E7%A2%A7%E8%9E%BA%E6%98%A5/)

“Ca muốn ăn thêm cái gì không?” Long Ngọc đem menu cho Phượng Giác.

“Ta muốn ăn bánh trôi hoa quế.” Phượng Giác không nhìn mà liền chọn, “Tiểu Chân Nhi ăn không?”

*bánh trôi hoa quế

“Không ăn.” Cậu lắc đầ, cầm lấy menu đưa cho thiếu niên, “Trước hết cứ như vậy đi, không đủ ta lại gọi nữa.”

“Hảo.” Thiếu niên không tình nguyện mà nhận lấy menu, đánh dấu vào quang điện, sau đó giống như chạy trốn mà rời đi.

“Tiểu Chân Nhi làm sao lại bắt nạt tiểu hài tử nữa rồi? Để cho Nhã Diệc thấy được thì sẽ ăn dấm chua.” Phượng Giác nhìn thấy thiếu niên đào tẩu, liền trêu ghẹo Long Ngọc.

“Ta nào có bắt nạt hắn, ta đây là nói sự thật.” Long Ngọc không cho là đúng nói.

Phượng Giác cười cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi, “Nghĩ như thế nào lại muốn ăn bánh quế? Ta nhớ là trước đây ngươi không thích món đó mà.”

“Không biết, chính là muốn ăn thôi.” Long Ngọc cũng không nói được, chỉ là có chút muốn ăn.

“Thôi kệ, có thể ăn là phúc a.” Phượng Giác cười nói, lấy quang điện ra phát tin tức.

“Xưa nay nửa yêu chiếm đa số, thời điểm thức tỉnh chưa thể thức tỉnh toàn bộ, đa số là nửa người nửa thú, bị thế nhân khi dễ, Minh giới có bí pháp, có thể giải quyết khó khăn, Minh hậu tự thân quản lý. Trước đây, chỉ có trong đoạn trích một cuốn sách cũ, chỉ nghe đồn, chưa từng khảo chứng.”

Tin tức chấn động nhân tâm như thế cứ như vậy mê truyền đến người quan tâm, Phượng Giác sau khi xác định Hoa Mạch sẽ tin, một trong số đó là do đối phương cái gì cũng có thể thử khi đã đến đường tuyệt vọng. Thứ hai là có quan hệ cùng Minh giới thì không gì là không thể. Hoa Mạch có khả năng mắc câu là 96%, 4% kia chính là do hắn tìm được biện pháp khác, nhưng mà đây cơ hồ là không thể!

Cho nên! Bạn học Hoa Quân Lâm! Ngươi đã bị Minh hậu nhắm tới! Chạy không thoát được! Cứ làm bé ngoan nhận mệnh đi!

Thời điêm món ăn này đưa tới, lúc này ngươi dọn món là một người khác, thiếu niên này có đôi mắt vừa tròn vừa to, vốn phải là rất xinh đẹp, lại cố tình màu mắt là màu đỏ, mà là lại màu đỏ tươi, giống như là bị máu nhuộm vậy, làm cho lông mày Long Ngọc căng lên, đưa tay ra kéo thiếu niên lại, thiếu niên cả kinh, cả người cứng lại, đái khái là do thiếu niên vừa rồi cùng hắn nói cái gì đi.

“Ngươi tên là gì?” Long Ngọc lôi tay của thiếu niên không tha.

“Ta gọi… Mão Khiêu…” Âm thanh của Mão Khiêu run rẩy mà báo tên lên.

“Thiếu niên vừa nãy gọi là Ngư Dược đi.” Long Ngọc không phải là hỏi ngược lại mà là xác định.

“Ngươi… ngươi… làm sao ngươi biết?” Mão Khiêu bị sợ đến hết hồn, trợn mắt nhìn cậu.

Cậu đột nhiên buông tay ra, vẫy vẫy, “Không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.”

Mão Khiêu vỗ vỗ ngực đi xuống, còn lén nhìn vào bên trong, hắn không hiểu cái người hảo nhìn lại muốn đòi mạng người kia làm sao lại biết được tên của Ngư Dược chứ?

“Này, Ngư Dược.” Hắn nhỏ giọng gọi Ngư Dược.

“Làm sao!” Ngư Dược không ổn mà nói, còn chưa có từ sự kinh hãi hồi nãy thoát ra được.

“Cái người khách hảo nhìn bên ngoài cùng tà khí kia có phải là người quen cũ của ngươi hay không nha?” Mão Khiêu nhỏ giọng hỏi.

“Làm sao có khả năng! Ta ngày hôm nay là lần đầu tiên thấy hắn.” Ngư Dược trừng hắn.

“Nhưng mà làm sao hắn biết được tên của ngươi?” Hắn cảm thấy khó hiểu.

“Cái gì? Hắn biết tên của ta?” Ngư Dược giật mình.

Mão Khiêu gật đầu, mí mắt hắn nhảy lên, chuyện gì xảy ra nha! Chẳng lẽ là kẻ thù? Nhưng mà không giống nha!

Hai người tiếp tục quan sát hai vị khách bên ngoài.

Phượng Giác mỉm cười nhìn Long Ngọc một ngụm lại một ngụm ăn bánh hoa quế, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng không thích ăn một chút nào, hắn cũng cầm lên một khối nếm thử, mùi vị cũng không sai, nhưng mà cũng không tới mức khiến người khác không ngừng lại được.

“Tiểu Chân Nhi, ngươi làm sao lại đột nhiên thích ăn cái này?” Hắn không thể hiểu được.

Long Ngọc hớp một ngụm trà, nhìn khay bánh quế lớn trước mặt biến mất liền bật cười, tay không tự chủ mà sờ lên bụng dưới cảm giác được vật nhỏ bên trong vô cùng thỏa mãn, tâm trạng cũng có chút hiểu được, không khỏi cười mắng, “Tiểu bướng bỉnh.”

Phượng Giác nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu, cảm thấy được sự ấm áp, hắn rất hiếm khi thấy Long Ngọc nở nụ cười ấm áp như vậy, hắn thường thấy nụ cười tà mị của Long Ngọc là phần nhiều, hoặc là phương thức cười cười với người ngoài, cũng chính là cái loại ngoài cười nhưng trong không cười, thường thường khi đó, hắn sẽ cảm thấy Long Ngọc giống như không có trái tim vậy, làm cho hắn cảm thấy đau lòng đến khó giải thích, giống như là từng thấy được chính mình khi đó.

‘Ngươi sẽ thích hắn, bởi vì các ngươi rất giống.’ Nhã Diệc đã từng nói với hắn như vậy.

Hắn cùng với Long Ngọc đâu chỉ là giống nhau, cơ hồ là cùng một người, hắn có thể hiểu rõ suy nghĩ của Long Ngọc, có thể rõ ràng sự đau khổ này kia trong lòng cậu, Long Ngọc cùng hắn giống nhau vô cùng rõ ràng, bọn họ giống như là đang soi gương, biết đến tất cả sự đắng chát thống khổ của đối phương, nhưng mà, bọn họ vẫn có chỗ không giống, Long Ngọc sẽ dùng giết dừng giết, mà Phượng Giác sẽ không, hắn chính là dùng quên, để cho mình cùng đối phương đều quên đi.

Phượng Giác là nhạc sĩ kiêu ngạo cùng nho nhã, mà Long Ngọc lại là Tu La tuyệt mỹ yêu nghiệt, thoát khỏi vận mệnh của mệnh bàn, coi như có chút tương tự, cũng không thể nào mà giống hệt được! Bọn họ vẫn là hai người, mà không phải là một người!

“Đủ không?” Phượng Giác nhìn hai khay không trước mắt, chỉ còn lại chút vụn, “Không đủ thì liền gọi thêm.”

“Ừ,” Long Ngọc gật đầu, vẫy tay, “Thêm ba khay bánh hoa quế.”

Bên trong phòng không có một tiếng người đáp lại, đã bắt đầu tranh ai đi đưa, không phải là ai dành đi đưa, mà là tranh nhau không đi đưa!

Phượng Giác bất đặc dĩ, “Coi như nhà hắn làm ăn tương đối tốt, ngươi cũng không cần phải đến nỗi như vậy nha!”

“Ca không ăn sao?” Long Ngọc mắt cười nhìn hắn, “Nhà này dùng phương pháp cổ mà làm, thả vào đó là đường nâu, mật hoa quế, cùng bột gạo nếp đồng thời mà chưng, đây không phải là ngọt nấy, mà có thêm chút vị đắng, hẳn là có thêm vị lá trà tươi, ta chính là rất lâu rồi không ăn được món bánh hoa quế chính tông như thế.”

Long Ngọc không phải là không thích ăn bánh hoa quế, mà là do hiện tại mùi vị bánh hoa quế không còn chính tông, nguyên liệu phối cùng hương liệu thả không đủ, che đậy mất mùi vị nguyên bản của hoa quế, chỉ cho là càng ngọt thì càng tốt, lại không biết bánh hoa quế chính tông phải có chút dụ vị đắng cùng ngọ như trà vậy, bên trong thơm ngọt còn có cái đắng nhàn nhạt, bởi vì quá nhiều người nhân sinh không như ý, nên đa số mọi người mới không thích ăn đồ vật đắng gì cả, cũng mất đi cảm giác càng ngọt, chỉ có đắng mới có thể làm nổi bật lên vị ngọt, không có tôn lên, thì nơi nào lúc nào lại biết được ngon ngọt.

Mão Khiêu đặt ba khay bánh hoa quế xuống liền chạy mất, bọn họ cũng không để ý, Phượng Giác cầm lấy một miếng bánh hoa quế nhìn, cảm khái nói, “Đường nâu nha, hiện tại rất hiếm.”

Đường nâu tinh luyện hiện tại không có nhiều dinh dưỡng như vậy, mùi vị cũng không có tốt như vật, mà phương pháp cổ tinh luyện đường nâu có vị ngọt nồng cùng ít vị đắng, đối với thân thể là rất tốt.

Phượng Giác đã từng rất yêu thích uống ô mai đường nâu chính là dùng đường nâu mà làm, hiện tại đường nâu không bằng với trước kia, hai người cũng được chẩn đoán là tinh lực không đủ, đường nâu bổ huyết đối với thân thể là vô cùng tốt, cũng đã uống một thời gian không ngắn, Long Ngọc yêu thích chính là món long nhãn với táo đỏ, bổ huyết bổ khí, phải thả rất nhiều đường nâu! Như vậy uống mới ngon.

“Tiệm này sao cả nửa ngày rồi mà không thấy có ai tiến vào a?” Phượng Giác cảm thấy kỳ quái, như thế nào mà đã ngồi hơn nửa ngày rồi mà trong tiệm chỉ có hai người bọn họ, cũng không thấy một người nào tiến vào.

“Chắc là do ế khách đi.” Long Ngọc gặm bánh hoa quế hờ hững nói.

Phượng Giác đưa tay gõ nhẹ lên trán cậu, “Lừa người thì cũng phải nhìn xem là ai, lời này chính ngươi còn không tin, mà cũng dám nói.”

Long Ngọc nhu nhu trán bị gõ, không hề đây, nhưng mà vẫn bày ra một bộ đáng thương, “Ca bắt nạt ta…”

“Qua một bên đi! Ai bắt nạt ngươi nha!” Ngoại trừ Nhã Diệc! Trong lòng Phượng Giác bồi thêm một câu, “Đừng đổi chủ để, ta cảm thấy tiệm này không đúng lắm, đừng nói là ngươi không cảm thấy được, nếu mà không cảm thấy được ngươi cũng sẽ hông bắt nạt nhân viên cửa hàng người ta nha.”

“Ca đều đã nói như vậy, ta còn có thể nói cái gì nha.” Long Ngọc dựa vào trên ghế salon cười đến yêu nghiệt, xác thực, là thời điểm cậu bước vào lên cảm thấy không đúng, hơn nữa, bọn họ tiến vào căn bản không phải là do được trên quang võng bình luận tốt cho cửa hàng, tiệm này sở dĩ không có người vào được là bởi vì có kết giới, chỉ có người đặc biệt biết mới có thể tiến vào, nhưng mà tại Phù Phong thị không có tin đồn liên quan tới tiệm này, chỉ có thể nói rõ, khi đã tiến vào liền không có đi ra!

Tâm trạng Ngư Dược cùng Mão Khiêu vô cùng bồn chồn, xem ra thực sự là một người đáng sợ nha!

“Ngươi cũng không vội.” Phượng Giác lắc đầu, uống trà, hắn lạ càng không gấp.

“Có cái gì có thể gấp.” Long Ngọc nở nụ cười, ý cười chạm tới đáy mắt, dị thường yêu nghiệt, tay cậu gõ gõ ở trên bàn, “Đã lâu không thấy, nguyên lai là giấu ở lòng đất ngay mí mắt ta a! Làm sao lại làm lên sinh ý này! Đến lâu như vậy, cũng không ra, thật có chút quá phận!” Cậu hung hăng đem lời nói truyến đến bên trong tường để cho Ngư Dược ở bên trong sinh khí, kéo ống tay áo liền muốn xông ra ngoài, Mão Khiêu vội vàng kéo hắn lại, đã biết người bên ngoài không dễ chọc mà vội vã đi chịu chết!

“Ha ha! Đã lâu không thấy, cái miệng này của Tiểu Chân Nhi vẫn như trước mà không tha người nào nha.”

Thanh âm cười nhàn nhạt mà yếu ớt, một người xuất hiện ở trong tiệm, một nam tử thanh tử, cảm giác rất là sạch sẽ, đôi mắt lớn mà tròn, giống như là trăng đêm Trung thu vậy, hiện ra ánh hào quang màu vàng óng, tóc ngắn, đen như màn đêm, trường bào màu xanh thẫm, thêu bùa chú tối tăm, trong tay áo lộ ra một đôi tay trắng noãn, môi câu ra một nụ cười ôn hòa, bình tĩnh nhìn Long Ngọc, giống trăm ngàn năm trước, không có thay đổi.

=================

*’Điểu minh giản’ – Hoàng Phủ Nhạc Vân Khê tạp đề kỳ 1.

Bản trung:

人閒桂花落,

夜靜春山空。

月出驚山鳥,

時鳴春澗中。

Bản Hán Việt:

Nhân nhàn quế hoa lạc,

Dạ tĩnh xuân sơn không.

Nguyệt xuất kinh sơn điểu,

Thời minh xuân giản trung.

Dịch nghĩa:

Người nhàn nhã, hoa quế rụng

Đêm thanh tĩnh, ngọn núi mùa xuân yên

Trăng nhô lên làm kinh động loài chim núi

Ở trong khe núi xuân, hót vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play