Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Lục giới vì sao mà tồn tại? Ai là người có thể thống trị lục giới? Lục giới vì sao mà hủy diệt? Phải chăng chúng ta đã bị thần linh bỏ rơi?
Đây đã từng là câu hỏi của một lão già chết khi chuẩn bị bước qua cầu Nại Hà, tận thế cũng là đề tài được hỏi nhiều nhất trong đương thời, thế giới này đến cùng là vì sao lại tồn tại?
Đám người mê mang không biết phải tự cứu như thế nào, trời sập xuống trong chớp mắt đó, bọn họ cầu xin thần linh cứu rỗi, lại không biết là thần linh mà bọn họ cầu xin lại muốn hủy diệt thế giới bọn họ.
Theo nhân giới sụp xuống, mấy giới khác cũng phá hủy, mười năm hỗn độn, mấy trăm năm trùng kiến, các chủng tộc còn sót lại nhìn người kia leo lên vị trí chủ nhân lục giới, thế gian liền khôi phục thành bộ dạng lúc đầu, thế gian chỉ có hai màu trắng đen, trên đời này chỉ có hai giới, nhân giới cùng minh giới, tự hồ bất kể là thay đổi như thế nào, làm sao lại sinh nổi nảy nở, cuối cùng vẫn là về lại điểm khởi đầu.
Bây giờ tận thế lại tới, không biết ai sẽ là vương giả cuối cùng.
Liệt hỏa cháy hừng hực, phòng ốc sụp đổ, hỏa diễm từ mặt đất nổi lên, một cái trận pháp xuất hiện trên mặt đất trống trải, nơi Long Ngọc đứng là trung tâm trận pháp, cậu nhìn chung quanh, nở nụ cười.
“Buộc linh nguyền rủa.” Cậu nghiêng đầu nhìn Ngao Tiến “Hảo tâm tư a.”
Trong tay Ngao Tiến chỉ cầm một chiếc hộp hình chữ nhật, gỗ táo, trên ấy điêu khắc các loại bùa chú, đứng phía sau hắn là một người phụ nữ, một thân trang phục cổ dành cho tân nương, tóc dài tới đất, hỉ phục đỏ thẫm, một gương mặt chất phát, nhìn không giống một người sống, càng giống một con rối tinh tế do một thợ kéo tay làm, hắn nhẹ nhàng lôi kéo tay nàng, nàng một chút phản ứng cũng không có.
“Đây là người ta yêu nhất.” Thanh âm của hắn đặc biệt ôn nhu, “Minh hậu nếu không muốn có chuyện gì, liền giúp làm nàng tỉnh lại.”
“Nàng vì sao lại bị phong hồn.” Long Ngọc nhìn nữ nhân kia, thân thể của nàng bị hạ bất lão bất tử nguyền rủa, linh hồn của nàng bị phong ấn trong thân thể, rơi vào trạng thái ngủ say.
“Tại hôn lễ của nàng, ta giết người muốn thú nàng, nàng chỉ có thể gả cho ta.” Ngao Tiến một chút cũng không cảm thấy bản thân mình làm không đúng.
“Ừm.” Long Ngọc ừ một tiếng, lắc đầu, “Quá mất công tốn sức, không làm.”
Ánh mắt Ngao Tiến trở nên lạnh lẽo, rồi đột nhiên nở nụ cười thả tay nữ nhân kia ra, đặt tay trên hộp, “Ngươi có biết đây là cái gì?”
“Quan trọng sao?” Long Ngọc cười hỏi, một bộ dạng mạn bất kinh tâm*.
*mạn bất kinh tâm: hờ hững, thờ ơ, không đếm xỉa tới.
“Trong này là 3 vạn ác quỷ, ta nuôi rất lâu.” Ngao Tiến chăm chú nhìn cậu, lại phát hiện ra biểu tình của cậu cũng chẳng thay đổi nhiều, nghi ngờ hỏi: “Ngươi không lo lắng?”
“Lo lắng cái gì?” Long Ngọc cười nhìn hắn.
“Ta thả đám ác quỷ này ra, thế giới này liền bị phá hủy, tâm huyết của Minh vương cũng bị hủy, ngươi thật sự không lo lắng?” Ngao Tiến nói ra từng câu từng chữ, muốn nhìn cậu trở mặt, nhưng cậu vẫn không có biểu tình gì, vẫn là một bộ dạng hờ hừng.
“Ngươi thả ra đi.” Long Ngọc không sợ hãi không hoảng hốt, lời của hắn khiến cho sắc mặt Ngao Tiến thay đổi, Long Ngọc thưởng thức đèn Bán Khô trong tay, “Nhã Diệc đã nói qua, đối với hắn, quan trọng nhất là ta, cho nên ta chỉ cần hảo hảo bảo vệ chính mình là được rồi, thế giới này ngươi muốn hủy liền hủy, cho dù là bị ghi hận cũng là ngươi.”
Muốn khiến cho Long Ngọc thấy hoảng sợ, nhưng mà cậu không sợ, trái lại Ngao Tiến không biết bây giờ phải làm sao, hắn cúi đầu nhìn hỏa diễm càng cháy càng mạnh bên chân Long Ngọc, đột nhiên cười ha hả, “Nếu như ngươi chết, ngươi nói xem Minh vương có đau lòng hay không?”
Long Ngọc cúi đầu nhìn thấy bên chân hiện ra một đồ án, đôi mắt tối sầm, đó là Kỳ Lân đồ, cậu là Tu La chủ hung ti sát*, mà Kỳ Lân là hóa sát tống** cát tường thần thú cùng cậu tương khắc, “Hắn sẽ không đau lòng, vì hắn sẽ hóa điên mất.” Long Ngọc hiểu rất rõ Nhã Diệc, cái người kia yêu cậu đến điên cuồng, nếu như mình có chuyện gì, hắn liền điên mất.
*chủ hung ti sát (主凶司煞): người mang mạng hung
**hóa sát tống (化煞送): xua đuổi hung
“Ta thật muốn nhìn một chút xem Minh vương trở nên điên cuồng.” Ngao Tiến nói rồi mở hộp ra, ác quỷ ùn ùn kéo ra, bầu trời biến sắc, như cuồng phong bạo vũ*, hắn nhìn Long Ngọc, “Mở ra quỷ môn đi.” Long Ngọc nhìn hắn bất động, không nói.
*cuồng phong bạo vũ: mưa rền gió dữ, mưa to gió lớn.
Ác quỷ tràn ngập thế gian, đi qua các tòa nhà sụp đổ, hoành hành tàn phá bừa bãi, cướp đoạt sinh linh, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, dường như tận thế đã tới, Ngao Tiến đợi mọi người thức tỉnh tín ngưỡng, chờ đợi sự sùng bái của thế nhân, nhưng đáng tiếc, điều này không phát sinh, bởi vì từ lâu lúc tận thế nhân loại đã biết, thần linh đã bỏ rơi bọn họ, bọn họ không dựa vào chính mình thì có thể dựa vào ai!
Trong tiệm bánh Hạnh phúc, Quý Liễn che chở Tất Thiến, đánh tan ác quỷ bay tối, đặc biệt gọi U Dạ Điệp ra ăn mòn lệ quỷ, còn phải chú ý đến Hiểu Mục, sát vách truyền đến tiếng kêu của Lạc Tiểu Bạch.
“Cút ngay! Cút ngay! Bà nội đi mau!” Lạc Tiểu Bạch giơ ghế lên đánh loạn.
Quý Liễn thấy ác quỷ bị đánh tan liền ngưng hình, tâm trạng buồn bực, trong tay tung ra một vật, “Hồng Điệp!” Một đôi hồng điệp bay ra chạm vào lệ quỷ lập tức hóa thành tro bụi, “Tuế Nguyệt! Còn không cứu người! Ngươi muốn để cho Lạc Tiểu Bạch xảy ra chuyện sao!” Thanh âm hắn vừa vang lên thì một tiếng ca vang lên, lệ quỷ nghe thấy liền bỏ chạy.
Một cái tay xoa trên đầu Lạc Tiểu Bạch, một đôi mắt quái dị lại lộ ra sự quan tâm, “Tiểu Bạch đừng sợ, có ta.” Thanh âm kia tựa như trong biển sau truyền tối, làm cho nàng phi thường an tâm, nàng không sợ.
Bên trong trung tâm thương mại đáng lẽ phải phồn hoa nhưng giờ kiến trúc bị sụp đổ, những người tại đây mua sắm bị vùi lấp bên trong phé tích, có người bị lệ quỷ truy đuổi, pháp trận không gian mở ra đi tới khu vực tị nạn, điều động hết thảy cảnh viên, bảo vệ bách tính rút đi, cứu người bị vùi lấp.
“Mau! Mau! Đi vào trong! Nhường cho hài tử đi vào trước!”
Súng laser, đánh trên người lệ quỷ chỉ có thể bức lui chúng nó, nhưng chúng cũng không thật sự sợ hãi, nhóm cảnh viên đều nóng nảy.
“MT! Đây là thứ gì! Làm sao để đánh!”
“Kháo! Đây là cái loại súng gì?”
“Súng bị hủy? Đây là loại súng tân tiến nhất!”
Mấy người bọn họ vừa mắng chửi vừa tấn công lệ quỷ, Lâu Thù đứng phía sau bọn họ nói, “Ta nói cục trưởng chúng ta keo kiệt, các ngươi còn không tin, đây chính là đồ cũ của năm ngoái.”
“Lâu đại gia! Lâu tổ tông! Lão gia ngài đừng nói mát*, nếu có thứ tốt liền cống hiến ra đây đi!“
*nói mát: châm chọc, nói bóng nói gió
“Đúng vậy! Đúng vậy! Lão gia ngài liền hiến ra một chút đi!“
Nhóm cảnh viên đương nhiên là biết trong tay Lâu Thù có thứ tốt, có điều là cái tên này không chịu lấy ra, nhưng mà bây giờ thì mạng người là vô cùng quan trọng a!
Hắn còn đang suy nghĩ, giả bộ trang nghiêm mà nhàn nhạt nói một câu, “Tiểu Tiếu bên kia có thể không chống đỡ nổi.”
Lâu Thù lập tức tạc mao, “Đại gia hắn! Ai dám đụng đến tức phụ của ta!” Mấy chục phù chú nguyền rủa trừ ma được ném ra ngoài, nhóm cảnh viên lập tức cướp lấy, mà Lâu Thù nhìn về phía Tiếu Kiêu ở bên kia, trường đạo vung lên giết chết lệ quỷ đang có ý định đánh lén, đắc ý cười với Tiếu Kiêu, làm cho đối phương đưa tới một ánh mắt khinh thường, lại không phản đối hai chữ tức phụ kia.
Đây coi như là chấp nhận đi?
Mà học viện phía bên kia lại càng hỗn loạn, không nói đến lệ quỷ mà trên bầu trời kia một đám Hồng Long đang diễu võ dương oai đủ khiến người ta căm hận đau răng!
“Người nào đi lên đem tên kia đánh xuống cho lão tử!” Hiệu trưởng gào thét.
“Đây có tính là hiệu trưởng đối với Ngao gia khai chiến không?” Có người dò hỏi.
“Khai chiến cái mao! Ngao Tiến không quản được nhi tử! Lão tử thay hắn quản!” Hiệu trưởng thật sự bạo phát.
“Mười người con của Ngao Tiến, làm càn như vậy, chắc là ý tứ của Ngao Tiến, vẫn là thông báo cho Ngao gia Gia chủ, nói thế nào cũng là chuyện trong tộc của bọn hắn.” Phượng Giác lạnh nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng, vung tay lên, Hồng Long giữa bầu trời càn quấy kia đột nhiên bị ngưng tụ thành băng từ trong không trung rơi xuống, tại trên thao trường mà tạo thành hố to.
Các học sinh có năng lực trong học viện, mỗi người một chiêu, chèn ép lệ quỷ, trói lại Hồng Long, mười con đã có chín con bị thu phục, một con căn bản lại không có xuất hiện.
Mắt Vương Tử Triết tối lại, Ngao Ngũ ngươi muốn tìm chết, ta sao có thể không thành toàn cho ngươi!
Hỗn loạn trong thành phố xảy ra, các dị năng giả được điều động từ lâu, nhóm Tu La của quân bộ cũng được điều động ra, lệ quỷ đối đầu với gia tộc Johnson không có bao nhiêu phần thắng, không có tín ngưỡng, mọi người chỉ có thể dựa vào bản thân mà tiếp tục sống sót! Ở thời đại này nhân loại đã khác so với lúc tận thế, bọn họ càng thêm tin tưởng với mình, mà không phải là thần linh cao cao tại thượng kia!
Ngao Tiến đối với kết quả này vô cùng không hài lòng, tâm trạng trở nên hung ác, ngọn lửa thiêu càng dữ dội hơn, ngay lúc sắp đốt tới góc áo của Long Ngọc, một người mặc trang phục đen tóc đen chậm rãi đi tới, tao nhã cùng tiêu sái, ung dung không vội, phảng phất như bản thân mình đang đi dạo tới hoa viên, nhưng mà trên người hắn lại lộ ra lẫm lẫm sát khí, nói lên tâm tình phi thường không tốt cả mình, quả thực là gay go a.
“Đừng tới đây, ngươi càng tiến lại tới một bước, Minh hậu bảo bối nhà ngươi sẽ biến thành tro bụi!” Ngao Tiến ngăn trở hắn bước tới.
“Ngươi biết ta ghét nhất là cái gì không?” Nhã Diệc nhăn mày, “Ta ghét nhất là người khác dùng thân ái nhà ta uy hiếp ta.”
“Hữu hiệu là tốt rồi.” Ngao Tiến cười lạnh, “Minh Vương không biết chỉ có người quan tâm liền có yếu điểm, ngươi quan tâm hắn như vậy là sự bất hạnh của ngươi.”
“Ngươi nên vui mừng, may mà ta thực sự quan tâm hắn, nếu không phải, ngươi bây giờ đã chết đến không thể không thể chết lại được.” Âm thanh của Nhã Diệc vẫn ôn hòa như vậy, nhưng lại lộ ra sát khí dày đặc.
Long Ngọc đứng ở trong tâm trận đột nhiên mở miệng nói: “Mở ra quỷ môn cũng không khó.”
“Lúc này Minh hậu lại nguyện ý, cũng không sợ Minh vương thương tâm?” Ngao Tiến cười nhạo, tựa hồ như sớm đoán được cậu sẽ không kiên nhẫn được.
“Chỉ có ta chết mới khiến cho hắn thương tâm.” Long Ngọc đưa mắt nhìn Nhã Diệc, phi thường ôn nhu, “Ta không muốn chết, cũng không muốn làm hắn đau lòng, bất quá chỉ là mở ra quỷ môn, với ta thì cũng không tổn thất gì.”
Lúc này Ngao Tiến cảm thấy được Long Ngọc có chút xa lạ, người này từ lúc biết cậu, cậu đã không để ý tính mạng, không sợ chết, khi nào cậu lại tiếc mệnh như vậy, càng làm cho Ngao Tiến kỳ quái chính là, Nhã Diệc cũng không có một chút ý thức ngăn cản, tựa hồ có điểm gì đó không đúng!
Tại thời điểm hắn nghĩ, Long Ngọc đã đem một tay cầm chuôi của bán khô đăng, một tay nâng đèn lên, đặt ở môi dưới, từ từ đọc lên một câu chú.
“Xưa nay vãn tính, hồn phách về hề, trước kia vãng mộng, lúc đó nói cười, trước người phương nao? Bỉ ngạn vãng sinh, trở về trở lại!”
Một cánh cửa xuất hiện trên không trung, theo câu nói của cậu, bán khô đăng bay lên giữa không trung rồi ánh hào quang màu xanh lục bay ra, đó là từng con từng con đom đóm, bay về cửa trên không trung, khảm lên trên các lỗ lõm ở trên cửa, cửa chậm rãi mở ra, một thanh âm từ bên trong cửa truyền ra, đó là một bài đồng dao.
‘Trời đêm phủ khắp màu đenTỏa sáng những tinh tú lấp lánhĐom đóm bayĐom đóm bayAi đang nhớ ngươiTinh tú trên trời cao rơi lệKhắp đại địa hoa hồng ủ rũGió đêm lạnhGió đêm lạnhChỉ cần có ngươi bên cạnhĐom đóm bayHoa say ngủTừng cặp từng đôi rất đẹpKhông sợ đêm tốiChỉ sợ tan nát cõi lòngChẳng ngại có mệt hay chăngCũng chẳng bận tâm phương hướng.
Truyện Thám HiểmĐom đóm bayĐom đóm bay …’ ** Bài hát: Trùng phi nhi
Link:
https://www.youtube.com/watch?v=Eq59mjl9L18Nghe bài này thì có giọng trẻ con:
https://www.youtube.com/watch?v=xwlGqMNlnvIMột tiếng lại một tiếng trẻ con, đơn thuần mà sạch sẽ, nữ nhân phía sau Ngao Tiến có phản ứng, trong mắt tựa hồ hiện ra cái gì.