*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Minh Tích uyển, tòa nhà 19, tầng cao nhất thứ 19, Âm trạch.
Thời gian, sáu giờ ba mươi phút, đồng hồ báo thức thực hiện trách nhiệm mà kêu lên.
Tích tích đát! Tích tích đát! Tích ——!
Một cái tay duỗi ra ấn xuống đồng hồ báo thức, Nhã Diệc liếc nhìn thời gian, chậm rãi xoay người ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, Long Ngọc đang nghiêng người nằm co rút ở trong chăn, tư thế y như một đứa nhỏ, hai tay nắm lại thành quyền, đại khái là bị đồng hồ báo thức vang lên quấy rầy giấc mộng đẹp mà không cao hứng nhíu mày, nhưng vẫn không tỉnh lại, chỉ xoay người ngửa ra, một tay đặt lên bụng, một tay đặt ở trên gối bên cạnh mặt, mái tóc không dài cũng không ngắn phân tán ở trên gối, như một đóa hoa nở rộ, không biết là cậu mơ thấy cái gì, miệng nhỏ khẽ nhúc nhích, thoạt nhìn rất là dụ người.
Nhã Diệc cười nhìn ái nhân, cúi xuống, khẽ hôn lên môi Long Ngọc, đắp mền kín cho thân ái nhà mình rồi đứng dậy, xuống giường.
Hắn gần đây thích tập thể dục buổi sáng, mỗi ngày sáu giờ rưỡi sáng sớm đều rời khỏi giường, ở bên ngoài chầm chậm đi tới một tiếng đồng hồ, thuận tiện đi thêm ba con phố đến một nhà hàng bán cháo nổi tiếng cho thân ái nhà mình.
Hắn đứng ở trước thực đơn của nhà hàng mà nhìn, cháo hải sản? Không tốt a, mới sáng sớm mà đã ăn tanh như vậy. Cháo cá? Không tốt a dễ sinh đàm. Cháo rau? Không được, thân ái không thích. Cháo gà? Không được, có xương, quá phiền phức. Cháo trứng muối thịt nạc? Cái này được, thân ái rất thích.
*Các loại cháo:
(cháo hải sản)
(cháo cá)
(cháo rau)
(cháo gà)
(cháo trứng muối thịt nạc)
“Tiên sinh cần gì a?” Người phục vụ lộ ra nụ cười chiêu bài, ánh mắt lấp lánh nhìn Nhã Diệc, như là muốn câu người.
Đáng tiếc, Nhã Diệc không thèm nhìn thẳng hắn, “Nửa cân bánh bao thịt gà, hai phần cháo trứng muối thịt nạc, mang đi.”
“Hảo.” Người phục vụ thấy hắn không nhìn mình, tâm trạng có chút nản lòng, vẫn là chuyên nghiệp giới thiệu món, “Nhà hàng mới ra một món rong biển dùng làm điểm tâm, ngài có muốn một phần không?”
“Không muốn.” Hắn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, thân ái nhà hắn không thích ăn rong biển.
“Như vậy một phần cà nướng tỏi thì sao?” Người phục vụ vẫn tiếp tục đề cử, giống như là muốn Nhã Diệc mua hắn vậy.
“Không muốn.” Nhã Diệc hơi nhướng mày, hắn chán ghét ăn tỏi, thân ái nhà hắn chán ghét ăn quả cà!
“Như vậy…” Người phục vụ còn muốn nói gì nữa.
Nhã Diệc không khách khí đánh gãy lời nhân viên phục vụ, “Ta muốn nửa cân bánh bao hấp, hai phần cháo trứng muối thịt nạc mang đi, phiền nhanh lên một chút.” Một bộ dạng không kiên nhẫn, ngoại trừ thân ái của hắn, còn lại đối với người khác thì không có bao nhiêu kiên nhẫn
Có lẽ là do ngữ khí của hắn quá mức cứng rắn, cũng có lẽ khí tràng quá mạnh, người phục vụ có chút bị giật mình, vội nói, “Xin lỗi, xin lỗi! Lập tức liền xong!” Nhanh chóng đặt món ăn, Nhã Diệc quẹt thẻ, không lâu lắm món ăn liền tới, người phục vụ đưa đồ đã đóng gói đến trên tay hắn, “Cảm ơn đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến.”
Nhã diệc không nói gì cầm bữa sáng đi, người phục vụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại không biết lúc nãy mình rốt cuộc đang sợ cái gì? Rõ ràng cái người kia cũng không đáng sợ, nhưng mà người phục vụ lại cảm thấy rất sợ sệt, thực sự là kỳ quái.
Nhã Diệc bước nhanh về nhà, đem bánh bao đặt lên mâm, cháo được đổ vào bên trong chén, tri kỷ mà bày lên bàn ăn, rồi tiến vào trong phòng tắm mà đi tắm, tuy rằng căn bản không có mồ hôi, nhưng mà lão bà thân ái đã mua một chai sữa tắm mùi chanh dùng rất tốt, còn buổi tối đương nhiên là cùng mùi hương sữa bò với lão bà rồi!
Sau khi tắm rửa xong, Nhã Diệc đi vào phòng ngủ gọi con mèo nhỏ lười biếng của mình rời giường.
Trên giường lớn mềm mại, Long Ngọc chỉ mặc chiếc áo lót nhỏ, chăn chỉ che một nửa không kín cả người, lộ ra hai cái chân thon dài, bàn chân nho nhỏ đáng yêu, bờ vai mịn màng, nghiêng đầu nằm ở trên gối, hô hấp đều đều, còn có điểm khò khè, một ít tóc rũ lên trên chóp mũi hắn, theo hô hấp của cậu mà lên xuống, quét tới chóp mũi của cậu, làm cho cậu cảm thấy không thoải mái, đưa tay nhu nhu mũi, rồi ngủ tiếp, tóc tai lại buông xuống, lại kiên trì quấy rối mộng đẹp của cậu.
Nhã Diệc nhìn bộ dạng của cậu, chỉ cảm thấy đáng yêu nói không nên lời, ngồi ở bên giường, đưa tay đem lọn tóc kia gạt qua một bên, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về trên mặt cậu, xoa từ cái trán đến lông mày, rồi lại xoa từ mi mắt đến sống mũi, tiếp đó xoa hai má đến trên môi, ngón tay dừng ở trên môi cậu tinh tế mà ma sát, khom người cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia, dường như là đang thưởng thức món ngon nhất trên đời này, chậm rãi mà thưởng thức, nhẹ nhàng gặm cắn, thuận theo đó mà đưa đầu lưỡi vào trong, cùng đầu lưỡi Long Ngọc quấn quít, kích thích đến mức làm cho cậu tiết ra nhiều nước bọt, thuận theo đôi môi nửa mở mà chảy xuống, trượt thành một dòng nước mỹ lệ.
“Ưm…” Long Ngọc tỉnh lại từ trong nụ hôn, mắt mới vừa ngủ dậy còn hơi ươn ướt mà tràn đầy hơi nước, bộ dạng mơ mơ màng màng nhìn rất là thuần lương, người vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn mà ôm lấy cổ Long Ngọc, thân thể đảo một cái đem người áp đến dưới thân, nâng mặt của hắn lên, làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn, Nhã Diệc nằm ở nơi đó tùy ý cậu chà đạp.
Cậu hôn xong rồi thả Nhã Diệc ra, người cũng trở nên thanh tỉnh hơn, nhưng mà cũng không có đứng lên, vẫn như trước đè lên trên người hắn, hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, nghiêng đầu, âm thanh khàn khàn đầy mê hoặc mà chào hỏi, “Sớm.”
“Thân ái sớm.” Nhã Diệc đưa hai tay ôm lấy eo cậu, xoay người, đổi vị trí của hai người, hắn một tay ôm lấy eo Long Ngọc, một tay đặt trên vai Long Ngọc, “Thân ái muốn ngủ tiếp một lát? Hay là dùng bữa sáng? Ta đã mua cho ngươi món cháo trứng muối thịt mà ngươi thịt nhất.”
“Ngày hôm nay có kế hoạch gì a?” Long Ngọc hai tay ôm lấy cổ hắn cười cười hỏi hắn.
“Chúng ta đi hẹn hò đi.” Mắt Nhã Diệc có ý cười nghiêm túc nói.
“Hảo a.” Long Ngọc nở nụ cười, bọn họ đã lâu rồi không hẹn hò.
Hai người ở trên giường trò chuyện một chút rồi mới đứng dậy, Long Ngọc chậm rãi mà đi vào phòng tắm, mặc quần áo hưu nhàn mà đi ra, như nữ vương mà ngồi ở bàn ăn đánh giá bữa sáng trước mặt, Nhã Diệc cố ý hâm nóng chén bò sữa cho cậu, bỏ thêm nửa muỗng mật ong, rồi lại tự pha cho mình một ly cà phê, không thêm đường không thêm sữa, chỉ là cà phê đen.
Hai người ăn xong điểm tâm đã là tám giờ mười lăm phút, thu thập một hồi rồi mới ra cửa.
Cũng không lái phi thuyền, mà ngồi quang thiết đi tới thành phố giải trí ăn uống, hai người sóng vai đi chung với nhau, quần áo cùng kiểu nhưng mà màu sắc lại khác nhau tôn lên vẻ phi thường anh tuấn cùng xứng đôi của hai người, trong lúc hai người đi trên đường, tay của cả hai vô tình hay cố tình mà chạm vào tay đối phương, nhưng mà không có kéo tay nhau, chỉ giống như là tình cảm của đôi tình nhân nhỏ, giống như để xem coi ai là người nắm tay đối phương trước vậy.
Cơ hồ là cùng một lúc nắm lấy tay đối phương, hai người cùng nở nụ, mười ngón tay tương giao cùng sóng vai mà đi.
Nắm lấy tay Long Ngọc, Nhã Diệc không khỏi nhớ lại địa phương bọn họ đã từng đi qua, bọn họ đã đi qua rất nhiều nơi, có quốc gia nhiệt tình hiếu khách, cũng có quốc gia bảo thủ chưa khai hóa, càng có quốc gia cấm nam phong, thời điểm đi dạo ở quốc gia như vậy, Long Ngọc cũng sẽ chủ động nắm tay hắn, coi như là có ống tay rộng lớn ngăn trở cũng nắm không tha, tựa như muốn chứng minh cái gì, e rằng đó là chấp nhất của Long Ngọc, e rằng là phản kháng quốc gia không công bằng của cậu, Nhã Diệc không biết đó là gì, hắn chỉ biết là vô luận thời điểm nào, hắn đều sẽ nắm tay Long Ngọc, quang minh chính đại cùng tiêu sái ở trên đường, khiến cho người khác ước ao cùng ghen tị!
“Thân ái, đã lâu không xem phim, xem một chút được không?” Nhã Diệc phát hiện đã đi tới gần rạp chiếu phim, trưng cầu ý kiến Long Ngọc.
“Hảo, nhìn xem có cái phim gì.” Long Ngọc gật đầu.
“Phim của thân ái còn ba tháng nữa mới có thể chiếu phim, nếu không thân ái cứ kiểm tra thử.” Nhã Diệc nắm lấy tay cậu, hai người cùng tiến vào rạp chiếu phim.
“Tới lúc đó cùng xem đi.” Long Ngọc cười cười.
“Được.” Nhã Diệc gật đầu, ngẩng đầu nhìn poster phim hỏi, “Thân ái muốn xem cái nào?”
“Không xem phim kinh dị, không xem hài kịch, cũng không xem phim tình yêu.” Long Ngọc liệt kê ba cái không xem, khiến cho người đi qua bên cạnh cậu nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc, ý là ngươi còn có thể xem cái gì nữa? Vừa muốn cười nhạo thì lại thu được ánh mắt âm hàn của Nhã Diệc, không khỏi run lên, mà nhanh chóng rời đi.
Đối với hai người này, đã trải qua nhiều như vậy, tận thế cũng đã trải qua, phim kinh dị tính là gì?
Cũng không biết có phải là điểm cười của hai người cao, hay là họ không thể hiểu được hài kịch bây giờ, có xem thế nào cũng không cười được.
Về phần phim tình yêu, hai người cảm thấy xem xong liền đau răng, họ thấy đó không phải chỉ là chuyện nhỏ sao phải biến nó thành phức tạp, âm thác dương soa* a, hay là người thân không dễ nói chuyện, hay là cùng một bác gái nào đó cãi nhau(?), làm cho bọn họ không chịu được!
*âm thác dương soa: ma xui quỷ khiến.
(?) khúc này tui hông hiểu lắm (和从前某位大妈写的书有一拼)
Cuối cùng hai người chọn một bộ phim tài liệu gọi là <Hải Dương>, từ tên có thể thấy là bộ phim nói về hải dương, nhìn chung cũng không tệ lắm, vô cùng ít ỏi người đi xem phim tài liệu, thêm cả hai người bọn họ thì cũng mới có hai mươi người, thật yên tĩnh, rất tốt.
Long Ngọc vừa xem vừa ăn bỏng ngô, Nhã Diệc vừa xem vừa đút bỏng ngô cho cậu, hai người cảm thấy không sai, nhìn thấy cảnh tượng yêu thích cả hai lại thân một cái hôn một cái, khiến cho mấy người cùng xem phim tài liệu đều ước ao, không có cách nào a đa phần xem phim này đều là học sinh, sinh viên, nam nhân độc thân.
Hai người xem phim xong vừa vặn đã đến bữa ăn trưa, tìm đến một nhà hàng cơm trưa, điềm điềm mật mật mỗi người một ngụm, hai người hoàn toàn như là một cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, không có liếc mắt đưa tình, không có tùy hứng nhăn mặt, chỉ có ngầm hiểu, ấm áp, khiến người ta nhìn thấy mà ước ao.
Bữa trưa ăn chưa xong, quang điện Nhã Diệc đã vang lên, học viện điện tới báo, nói là giáo án của hắn không đúng, muốn hắn trở lại học viện xử lý, ánh mắt hắn tối sầm lại, nét mặt không thay đổi, chỉ nói một tiếng liền tắt máy.
“Làm sao vậy?” Long Ngọc kẹp một đũa đồ ăn đặt ở bên mép chính mình hỏi.
“Học viện nói giáo án không đúng, muốn ta trở về xử lý.” Nhã Diệc chậm chầm nói, một chút cũng không vội vã.
“Ồ.” Long Ngọc bĩu môi, ném đũa lên trên bàn, thân thể lùi ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, mặt đầy bất mãn, “Thật biết chọn thời điểm.”
“Đừng nóng giận.” Nhã Diệc thấy bộ dạng của cậu liền biết cậu mất hứng, “Ta rất nhanh liền giải quyết xong, ngươi về nhà trước, buổi tối chúng ta cùng đi quán bar.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Long Ngọc vẫn là một mặt không cao hứng.
“Trên đường chú ý an toàn, nếu lười thì phải gọi phi thuyền.” Nhã Diệc nhấn mạnh hai chữ ‘an toàn’.
Long Ngọc nở nụ cười, gật đầu, “Ngươi yên tâm.” Cậu rất rõ ràng ý Nhã Diệc nói là gì, cậu sẽ không có việc gì.
“Ừm.” Nhã Diệc đứng dậy, đi tới bên cạnh cậu, ôm lấy vai cậu, “Thân ái, an toàn của ngươi quan trọng hơn hết thảy, biết chưa?”
“Ta biết.” Long Ngọc nghiêng đầu tại trên mặt hắn hôn một cái, tâm lý cảm thấy buồn cười, nam nhân này nói cái gì mà tôn trọng lựa chọn của mình, quay đầu lại vẫn là không yên lòng, cũng không nghĩ đến lão bà hắn là ai, chỉ là một tên hỗn huyết không thuần làm sao có thể đấu thắng cậu!
Sau khi Nhã Diệc rời đi, Long Ngọc ngồi một lúc tính tiền rồi mới rồi đi, cũng không có ý định gọi phi thuyền, bước chầm chậm tới quang thiết.
Đột nhiên một chiếc phi thuyền dừng lại bên cạnh cậu, chặn hết tầm mắt của mọi người, cửa phi thuyền mở ra rồi tung ra một thứ giống như là bột phấn, một luồng hương làm cho người ta cảm thấy buồn nôn đập tới, mùi vị kia Long Ngọc rất là quen thuộc, có thể nói là chán ghét từ trong xương, đó là mùi của Thanh Bích Châu Tuyết!
Cậu đứng bất động ở nơi đó, từ trên phi thuyền duỗi ra một cánh tay dùng sức chộp lấy cậu, đem cậu kéo vào trong phi thuyền, thanh âm của một nam nhân vang lên bên tai.
“Ngọc thiếu, cùng ta đi một chuyến.”
Người kia cố ý đem khí tức thả lên trên mặt cậu, làm cho cậu cảm thấy chán ghét, trong ngươi lóe lên ánh sáng lạnh, người này nhất định phải chết! Nhất định phải chết!