Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Long Ngọc nghiêng đầu nhìn lại, bên trong đôi mắt phượng dài nhỏ kia đầy ý lạnh, làm cho Tác Tài muốn đông lại rồi run run vì hưng phấn.
Đúng! Đúng! Đúng! Chính là loại ánh mắt này a! Quá đẹp!
“Từ lúc nào mà học việc đã cho a miêu a cẩu đều có thể đi vào a.” Long Ngọc lãnh đạm nói, đem bọn Vũ Hóa cùng Tác Tài mắng, người trước mặt đen như than, người sau kích động mà gật đầu.
Chính là như vậy a! Chính là như vậy! Quá hoàn mỹ rồi a!
“Khụ!” Tuyệt diệt sư thái Vương giáo sư khẽ ho, “Long Ngọc nói gì vậy? Đây là đại đạo diễn a.”
Chưa kịp để bà nói hắn tới đây để tuyển chọn vai chính, liền nghe Long Ngọc nhàn nhạt mở miệng, “Tiếng người a, chẳng lẽ Vương giáo sư không phải là người sao, lại nghe tiếng người mà không hiểu?” Tác Tài thiếu chút nữa đã kêu lên một tiếng, oa! Đủ độc a!
“Ngươi!” Vương giáo sư chính là người mê phim của Tác Tài, thích nhất là các tác phẩm điện ảnh mà hắn quay chụp, Long Ngọc vậy mà làm cho bà mất mặt trước thần tượng, bà không thể nào bỏ qua cho Long Ngọc được, “Trừ điểm!”
Trừ điểm em gái ngươi nha!! Nhiều bạn học rít gào ở trong lòng, ngươi cũng không dạy hệ chúng ta, cùng chúng ta không có một nửa xu quan hệ gì cả, ngươi trừ điểm cái lông ấy!
“Thứ nhất, ta là học sinh của hệ văn học cổ đại, không phải là hệ văn nghệ của ngươi. Thứ hai, ta là trợ giáo, có thể trừ điểm số của ta chỉ có giáo sư của ta. Thứ ba, thân là nhân viên của phòng giáo dục, Vương giáo sư chẳng lẽ không biết rõ quy tắc của học viện, xin hỏi có phải Vương giáo có phải là dùng quy tắc ngầm mà lên được không a? Ta muốn biết là người nào lại không có mắt như thế, lại có thể quy tắc ngầm với ngươi?” Long Ngọc bình tĩnh nói ra lời nói vô cùng độc ác, làm cho mặt của Vương giáo sư tức đến nỗi đỏ chót, chỉ vào cậu, ngón tay run rẩy nửa ngày cũng không nói ra được gì.
Nhã Diệc cười thầm, so miệng độc với thân thân nhà hắn, quá non nha!
Nhiều bạn học miệng đã biến thành hình dáng chữ O, Hoàng hậu nương nương quá uy vũ đi! Quả nhiên đi theo Hoàng hậu nương nương là điều vô cùng chính xác!
Tác Tài trừng mắt, MD! Miệng này! Thật lợi hại a!
Nếu như bên trong học viện có bảng xếp hạng người độc miệng nhất, Long Ngọc sẽ chiếm giữ vị trí đầu bảng, bất quá nếu như vậy phải nói đến, trước mắt, Long Ngọc đã chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng mỹ nhân trong học viện, bảng trợ giáo nghiêm túc nhất trong học viện, trợ giáo bao che nhất trong học viện, khiến cho những đồng học khác ghen tị cùng ước áo với hệ văn học cổ đại, chúng ta cũng muốn có một trợ giáo mạnh mẽ như vậy nha! Anh anh anh anh! Vì cái lông gì mà trợ giáo của hệ chúng ta chỉ là người đi theo nịnh nọt giáo sư, mà giáo sư của hệ văn học cổ đại lại chạy theo sau mặt của trợ giáo? Anh anh anh anh! Đúng là không có thiên lý!
Các bạn học ở hệ văn học cổ đại phẫn nộ, a phi! Chỉ nhìn thấy được kẻ trộm hưởng lợi mà không thấy kẻ trộm chịu đòn! Khi chúng ta bị Hoàng hậu nương nương thu thập, các ngươi nào có thấy được! Khi chúng ta muốn đùa giỡn giáo sư, Hoàng hậu nương nương lại phạt chúng ta cọ vệ sinh toàn học viện! Thời điểm cả hệ bị ép buộc lên sân khấu các ngươi thấy sao? Chỉ cần chúng ta diễn sai một chút, thì cây mây liền đánh tới sau lưng, các ngươi có ai thấy được sao? Giáo sư trên sân khấu thay đổi ca từ, vậy mà Hoàng hậu nương nương lại không làm gì mà vẫn đối đáp lại! Cái này gọi là đãi ngộ khác biệt! Các ngươi ước ao cùng ghen tị cái mao a! Chúng ta còn không kêu la gì đây!
Vũ Hóa trừng mắt nhìn thấy Long Ngọc đang cười kia, tâm trạng càng ngày càng sợ sệt, thời điểm Tác Tài xuất hiện hắn liền trốn trong đám người mà xem kịch, chứ không muốn rồi đi một cách mất mặt như vậy.
“Vị bạn học này, ngươi có muốn đi đóng phim không a? Ta đảm bảo ngươi có thể hồng a!” Tác Tài dùng biện pháp dụ dỗ nữ sinh mà dụ dỗ Long Ngọc.
“Không nghĩ a.” Long Ngọc cự tuyệt ngay lập tức.
“Đừng từ chối nóng vội a.” Tác Tài cười như một đại hôi lang, “Ngươi ngẫm lại xem nếu như thành danh, có biết bao nhiêu ngươi yêu thích ngươi a, danh lợi cùng tài phú cuồn cuộn đều sẽ tới a.”
Chỉ tiếc, Long Ngọc không phải là tiểu tử mới lớn.
“Khụ! Vị… đại thúc này.” Mân Hạo Thiên không nhìn nổi, không thể không đứng ra nói chuyện, hắn lại tiếp tục nói, làm cho dấm chua của giáo sư dâng lên, xui xẻo chỉ có là bọn hắn nha! “Ngươi không xem báo ‘tài chính và kinh tế’ đi a?”
“Không có xem a, làm sao vậy?” Tác Tài không hiểu hắn hỏi cái này cùng đóng kịch có liên quan a?
“Vậy ngươi vẫn nên đi liếc qua một chút đi, xem xong rồi, ngươi lại cùng Hoàng hậu nương nương của chúng ta đàm luận.” Mân Hạo Thiên dùng ánh mắt đồng tình xem Tá Tài, xem ra hắn không hiểu ra sao.
Mở ra quang điện, tìm lấy mục ‘tài chính và kinh tế’, chủ yếu là nhà ai cùng nhà ai thông gia, không có chuyện quan trọng gì, lại lật lật xem hai trang nữa vừa hỏi tột cùng là muốn hắn tìm cái gì a? Hắn chưa kịp hỏi, thì một cái bìa đập vào mắt hắn, bản điện tử của tạp chí [Lộng lẫy], chính là bản vì Long Ngọc kia.
“Phiên bản kinh điển, xuất hiện hoa lệ.”Trên tiêu đề viết chữ rất lớn,
“Ngọc thiếu của Khuynh Ngọc, phỏng vấn độc nhất, mang đến cho các ngươi bí mật được vạch trần của Ngọc thiếu.”Tác Tài sửng sốt ba giây, Ngọc thiếu? Ngọc thiếu của Khuynh Ngọc? Là người vô cùng có tiền! Trời xanh nha! Không phải ngài muốn chơi ta chứ!
Khuynh Ngọc có thể nói là công ty giàu có nhất trên đời, vì có rất nhiều sản nghiệp, đặc biệt chính là lũng đoạn ngành nghề ngọc thạch, cộng thêm các tác phẩm qua tay của Ngọc thiếu đều là cực phẩm, có tiền cũng không mua được, thân là chủ nhân duy nhất của Khuynh Ngọc, nếu Long Ngọc nghèo thì vẫn còn dư tiền chán.
Danh lợi tài, loại nào Long Ngọc cũng không thiếu, hơn nữa lại lớn lên vô cùng nghịch thiên, muốn thành danh thì, Khuynh Ngọc chỉ còn đập mấy chục triệu, e là có người đã muốn xin xỏ để có thể nâng hắn lên, đơn giản mà nói, cõi đời này chỉ có Ngọc thiếu tiềm người ta, chứ không có ai có thể tiềm Ngọc thiếu được, thực lực cách biệt vô cùng xa nha! Không biết Long thiếu phu nhân ra sao a? Lại có thể vượt qua thiên đao vạn quả mà chiếm được Ngọc thiếu nha!
Nhã Diệc đột nhiên hắt hơi một cái, Long Ngọc nghiêng đầu một cách đáng yêu nhìn hắn, trong mắt rõ ràng viết, bị cảm sao? Không phải nói ngu ngốc sẽ không bị cảm sao?
Nhã Diệc làm sao có khả năng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ nghiêng đầu, đường đường là Minh vương vậy mà trong mắt Long Ngọc lại là ngu ngốc, nếu để cho người khác biết được, không biết là có bao nhiêu cái cằm rớt đây!
“Ây… Ngọc thiếu, ta có một bộ phim rất thích hợp với ngài, thật đó.” Tác Tài vẫn chưa hết hy vọng.
Long Ngọc không để ý tới hắn, nhưng mà Mân Hạo Thiên thì lại vô cùng tò mò, “Diễn cái gì a? Có thể tiết lộ một chút không a?”
“Bộ phim tên là [Chớp mắt], nói về Minh hậu từ đại thế gia công tử trưởng thành cho tới khi lên làm Minh hậu.” Tác Tài có cảm giác hắn vừa nói xong, liền có một ánh mắt kéo đến, làm cho hắn cảm thấy ớn lạnh.
Nhã Diệc mắt phát lạnh, chuyện hắn không muốn nhất chính là làm cho Long Ngọc nhớ lại thời gian ở Ngọc Trang, vậy mà có người lại cố tình muốn cho thân ái nhà hắn đi đóng, đây không phải là muốn bóc ra vết sẹo của thân ái nhà hắn sao!
Long Ngọc trầm mặc, cái đoạn quá khứ kia cũng không quá vẻ vang, thậm chí là u ám, người ở đó là như thế, mà cậu đi ra từ nơi đó cũng là như thế, nơi đó không có cái gì gọi là lương thiện, trong lịch sử có không ít các sử gia giội nước bẩn vào cậu, dù sao, Long Tĩnh đã từng là công thần khai quốc, là Đại tướng quân, là người được tên vĩnh viễn tôn làm anh hùng, mà Long Ngọc cậu dưới ngòi bút của các sử gia lại là một tên nghịch tử, là điều ô uế của Long thị, để làm tôn lên sự anh minh của Long Tĩnh.
“Đưa kịch bản cho ta xem.” Long Ngọc nghĩ muốn xem kịch bản mà là dựa theo các sử gia kia viết, cậu liền đi diệt biên kịch.
ngôn tình tổng tàiTác Tài không biết suy nghĩ của cậu, chỉ cho là cậu muốn đọc qua kịch bản rồi mới suy nghĩ, liền làm bé ngoan mà dâng kịch bản lên.
[Kịch bản bằng giấy là vô cùng hiếm thấy, bất quá Long Ngọc lại rất yêu thích cảm giác chạm vào giấy, mở kịch bản ra, chữ trên tờ thứ nhất làm cho cậu kịch động.’
“Lịch sử là do người thắng viết, anh hùng bất là do người khác bình luận, lịch sử chân chính cũng sẽ không bởi vì không ghi chép mà tồn tại, thuở thiếu thời của Minh hậu, tuyệt đối không phải là nghịch tử!][Tại An Sơn, Thanh THủy thành, cuối hạ đầu thu.Tại phủ Trấn quốc công,Cố phu nhân ốm chết, để lại thiếu chủ tuổi còn nhỏ lại, thiếu chủ bị người làm hại mà phải giả chết, Trấn quốc công không muốn gặp lại nhi tử lần cuối, mà chỉ sai người đóng đinh quan tài, thiếu chủ vì vậy mà chết trong quan tài, may thay, thiếu chủ có nửa huyết thống Tu La, khởi tử hồi sinh, tính tình đại biến.Mới có 5 tuổi, người đã học xong hận. Từ đó, phủ Trấn quốc công bắt đầu đại loạn, Đại di thái có tam tử, đại nhi tử là trưởng tử của Cố gia, được coi như là trưởng tử, sau này có thể trở thành người kế thừa của Trấn quốc công phủ, nên có ý đồ nuôi phế thiếu chủ, chỉ tiếc, nàng quá coi thường thiếu chủ, một hồi tinh phong huyết phủ xuất hiện, đem Trấn quốc công phủ đi đến con đường diệt vong]Nhìn thì có vẻ Minh hậu thời niên thiếu phá hủy Trấn quốc công phủ, chặt đứt gia mạch, nhưng mà, dưới cái nhìn của tác phẩm, liền có thể phát hiện, trong phủ thê thiếp thành đàn, Trấn quốc công ra vẻ đạo mạo, bỏ mặc thiếp thất làm hại chính nhi tử của mình, mà Minh hậu thời niên thiếu chính là sống trong hoàn cảnh đó, muốn sống sót, chỉ có thể trở nên tàn nhẫn, Trấn quốc công tuyệt đối không phải là từ phụ, Minh hậu thời niên thiếu trở thành người tàn nhẫn lòng dạ tàn độc, hắn là người không thể trốn thoát trách nhiệm.
Long Ngọc nhìn phần mở đầu cùng phần cuối, cái kịch bản này ngoại trừ đem tên nhân vật sửa lại, phần lớn cùng những gì cậu trải qua hoàn toàn giống nhau, ít nhất có thể nói rõ ràng, người viết kịch bản này, là đứng trước thái độ chủ quan mà đánh giá, chứ không có đứng vào cái nhìn của các sử học giả, cũng không có đứng ở phía phản cốt phẫn thanh* của người đọc mà đánh giá, thứ hắn viết là lịch sử chân chính.
*phản cốt phẫn thanh: 反骨愤青Đó chính là Trấn quốc công cũng không phải là thánh nhân, hắn cũng sẽ phạm sai lầm, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của hắn chính là bỏ quên nhi tử, dẫn đến Cố gia bị hủy diệt!Trong lòng Long Ngọc ngũ vị đầy đủ, cậu không nghĩ tới nhiều năm như vậy là có người đứng ra vì cậu mà nói một lời công đạo, mà không phải cứ một mực chỉ trích, cậu đeo danh xấu sau lưng mà sống mấy ngày năm, cậu có thể nhịn người khác nói cậu tàn nhẫn, nói cậu lãnh huyết, lại không thể nào nhịn được khi có người nói cậu bất hiếu, nói cậu hại chết chính mẫu thân mình, mà người viết kịch bản này, lại nói cho thế nhân, câu không phải là bất hiếu, cậu có hiếu! Hiếu với mẫu thân vô tội đã chết đi của mình! Mẫu thân cậu là vì nam nhân kia mà chết, cũng làm cho cậu phải bồi theo một mạng, hài tử kia chết ngạt trong quan tài, mà người sống lại chính là Tu La!
Trong lòng không khỏi cảm kịch người viết kịch bản, ít nhất sau khi phim điện ảnh này chiếu ra, cậu có thể thoát tội, có bao nhiêu người tin không quan trọng, quan trọng là… Chân tướng được công bố khắp thiên hạ!
Mà khổ sở đó, chỉ có người trong cuộc là cậu rõ ràng nhất! Cậu nhìn về phía Nhã Diệc, đối phương đối với cậu nở nụ cười, “Thân ái chỉ cần xác định, ta vĩnh viễn sẽ chống đỡ sau lưng ngươi.”
Đây chính là lý do mà Long Ngọc yêu hắn như vậy, bởi vì hắn sẽ vĩnh viễn đứng sau lưng cậu giúp đỡ cậu, mà không phải xem cậu như nữ nhân trốn ở sau lưng hắn, “Hảo, ta tham gia.”
Tác Tài kích động, hắn dự cảm được rằng bộ phim này nhất định sẽ thành công!
Vũ Hóa cắn chặt răng, hắn phí hết tâm tư mà không có được vị trí vai chính, người này vậy mà vừa đến liền có được! Dựa vào cái gì! Hắn muốn xem xem người có cái gì gọi là kỹ năng diễn xuất! Tay hắn không khỏi sở về phía bao nhỏ bên trong người, cảm giác được có vật cứng bên trong, tâm trở nên thanh tĩnh lại.
Vũ Hóa a, Vũ Hóa, ngươi là tốt nhất, không có người nào có thể thay thế được, cái vai chính này cũng sẽ là của ngươi! Ngươi sẽ chứng minh được, cái ngươi kia không thể lĩnh hội diễn xuất!
Trên môi Vũ Hóa câu lên một nụ cười, không sai, ta là tốt nhất! Không ai có thể thay thế.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Nhã Diệc, người này ta muốn thì nhất định là của ta, ta sẽ làm cho hắn biết ta tốt! Hắn đang nghĩ ngợi thì thấy mắt lạnh của Nhã Diệc nhìn tớ, trong ánh mắt kia tràn đầy sát khí, làm cho đáy lòng hắn bắt đầu đông lại, sợ sệt hiện ra trong mắt, trong ánh mắt kia muốn truyền đạt một câu nói.
Ngươi là thứ gì làm sao có thể xứng để so với thân ái nhà hắn!