Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Ô thạch màu đen, ánh sáng như ngọc, trên có phượng đậu, như lệ khi mưa rơi.Mây đen hiện trên màu trời, như dấu hiệu cho một cơn mưa bão lớn sắp đến, dòng nước chảy xiết vỗ vào bờ, máu tươi giống như bông hoa hồng đang nở lên, ở trong bóng tối như từng cánh hoa hồng, bên bờ có một người đứng thẳng, mặc bạch y, tóc dài màu đen, trên thái dương hơi có chút hoa râm, hắn đối mặt với dòng nước, trường bào bao lấy thân thể của hắn, lộ ra đôi tay tái nhợt.
“Ta muốn ngươi nhớ tới ta, đời đời kiếp kiếp phải nhớ tới ta.” Câu nói này y cũng không nói ra, nhìn thấy cảnh tượng này người ta đều có thể cảm giác được, y mở miệng, nhưng lại nói ra một câu khác.
“Ta hận ngươi, vĩnh viễn hận ngươi.”
Tí tách! Nước mắt chảy xuống lướt qua gò má của y rơi vào trên cánh hoa, cánh hoa vì nước mắt của y mà héo tàn, thân thể y đổ về phía trước, ngã vào trong dòng nước chảy xiết, bị nước sông nhấn chìm xuống.
Trên cầu Nại Hà, có quỷ hồn đang cầm bát Mạnh bà thang, kinh ngạc nhìn cảnh tượng vừa mới phát hiện, Mạnh Bà thang đến tận bên mép cũng không uống, nước mắt của hắn không hề có một tiếng động mà rơi xuống, rơi vào bên trong chén thang, hắn uống canh thang từ từ, đây là canh thang đắng nhất mà hắn từng uống, hắn sẽ nhớ kỹ cái người nhảy vào sông kia, không biết là ai có thể làm cho ngươi kia yêu như thế, rồi lại hận như thế.
Đi qua cầu Nại Hà rồi bước vào trong sương.
Kiếp sau nếu như ta còn nhớ, ta sẽ vì ngươi mà viết sách truyện, ta sẽ khiến cho thế nhân nhớ tới ngươi!
……
Bên trong tiệm bánh Hạnh Phúc, một đám nữ sinh miệng líu ra líu ríu tán gẫu, cùng liên kết trên quang điện đều đang mở tạp chí giải trí mới vừa bản, một tiêu đề vô cùng lớn và bắt mắt khiến cho nhóm nữ sinh vô cùng hưng phấn.
“Tác phẩm mới [Chớp mắt] của Tác Tài Đạo diễn sắp khai mạc.”
“Cái nhìn trên cầu Nại Hạ kia, dĩ nhiên lại nhớ kỹ bóng hình của ngươi, chớp mắt nhìn lại, ngươi đã cao cao tại thượng.”
“Bộ phim của Tác đạo được cho là đã quay 20 năm trước, đến tận bây giờ, vẫn chưa được quay a.” Tiểu nữ sinh chu môi nói.
“Đúng nha, nghe nói kịch bản chính phải được thay đổi liên tục, liên tục mười mấy năm đấy!” Một nữ sinh khác nói.
“Ta cũng có nghe nói a, bộ này nguyên bản gọi là [Minh hậu truyện], sau đó lại đổi thành [Phồn hoa], cuối cùng mới quyết định là [Chớp mắt].”
“Đúng vậy nha, hình như là nói về Minh hậu là một thiếu gia của hào môn thế gia rồi trở thành Minh hậu truyền kỳ.”
“Ân, nghe nói là như thế, thế nhưng, trên mạng tiết lộ, tuổi thơ của Minh hậu tựa hồ cũng không được tốt đẹp, mà trước đó lại có một Minh hậu khác chứ không phải là ngươi duy nhất a?”
“Cho nên mới cần phải kiểm tra thật lâu a?”
“Dù sao cũng có thể khiến cho Minh Vương chuyên tâm, thật khiến cho người ta ước ao a.”
“Đúng vậy, đúng vậy a!”
Nhóm tiểu nữ sinh hăng say tán gẫu không biết là ai đặt câu hỏi trước tiên.
“Minh hậu là do ai biểu diễn nha?”
“Nghe đâu tạm thời là do Tiểu Thiên Vương Vũ Hóa.”.
Ngôn Tình Sủng“Không phải chứ!” Có người khóc thét.
Lạc Tiểu Bạch vừa vặn đưa đồ uống tới, không khỏi chen lời, “Hắn diễn vai nữ còn tạm được a.”
“Không sai a!” Nhóm nữ sinh phụ họa.
“Ta đến bây giờ cũng không hiểu sao hắn được gọi là tiểu Thiên Vương a, nếu là gọi tiểu Thiên hậu thì còn có thể a.” Lạc Tiểu Bạch bĩu môi.
Nhóm nữ sinh kinh ngạc thốt lên, “Ngươi cũng cảm thấy vậy a!”
“Ta đã nói rồi a! Cái dáng vẻ kia của hắn á! Còn có mặt mũi là nói là nam nhân đích thực a, thật làm cho đấng mày râu mất mặt a!”
“Đúng vậy a! Chính là do gương mặt của hắn a! Quá nương đi! So với với em gái còn em gái hơn a! Bọn họ trực tiếp tìm em gái đến đóng là được! Đâu có bao nhiêu khó khăn chứ!”
“Lần trước ta đi xem phim điện ảnh đầu tay của Uy ca, khi nhìn thấy Vũ Hóa đã cảm thấy hắn so với bên trong quang điện còn nương hơn a! Cái eo kia, còn vóc dáng ấy kìa! Còn có thêm son môi màu phấn hồng kia, chỉ kém là không có ngực thôi a!”
“Phi! Phi! Phi! Nam nhân so với nữ nhân còn muốn nương hơn a, có thể để cho chúng ta sống hay không a?”
“Đúng nha!”
Nhóm nữ sinh không ngừng than vãn, thảo phạt nam nhân so với các nàng còn xinh đẹp hơn, mà chưa từng thấy nam nhân nào so với nữ nhân còn muốn mỹ hơn!
Keng linh ——!
Cửa mở ra có khách đi vào, thanh âm lười biếng vang lên.
“Một ly sữa bò tươi, bánh hoa quả hỗn hợp, ta ngồi lại nơi này.”
“Hảo, tới ngay a.” Lạc Tiểu Bạch lập tức bận rộn.
Nhóm tiểu nữ sinh theo âm thanh mà nhìn sang, liền thấy một thân bạch nguyệt cẩm y cùng tơ lụa lam nhạt đang ngồi ở một chỗ dựa vào tường, khuôn mặt yêu dã, đôi mắt phượng dài nhỏ câu phách lòng người, môi đỏ mỏng không sâu cũng không cạn mà vừa đủ, màu da cân xứng, cằm đầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, cậu ngồi tự nhiên mà bắt chéo chân, một tay đặt ở trên bàn, chống cằm, một tay kia thì chơi quang điện, rồi lại miễn cưỡng ngáp một cái giống như con mèo lười biếng mà cao quý.
Cậu cảm giác được có người nhìn mình, liền nghiêng đầu nhìn sang, nhất thời, khiến cho nhóm nữ sinh kia đỏ mặt.
Thật là đẹp a, so với nữ nhân còn đẹp hơn, nhưng mà vẫn có khí chất của nam nhân nha!
“Ngọc thiếu lại đang gieo họa cho mấy nữ sinh nữa rồi, ta phải nói lại cho Nhã thiếu thôi.” Tất Thiến vừa đưa cho cậu món điểm tâm tốt nhất vừa trêu ghẹo.
“Ân, vậy thì ta phải cũng sẽ nói cho tiểu hồ điệp kế hoạch phản công của ngươi a.” Long Ngọc uống một hớp sữa bò rồi hờ hững nói.
“Ngọc thiếu!” Tất Thiến đỏ mặt, “Làm sao người biết được?”
“Cõi đời này chỉ có việc ta không muốn biết, chứ không có việc ta không biết.” Long Ngọc yêu nghiệt liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn cũng không chống đỡ nổi, chứ đừng nói tới là mấy nữ sinh kia, mặt vô cùng đỏ.
Tất Thiến chỉ là thuần túy bởi vì Long Ngọc quá mức hảo nhìn, cứ cười yêu nghiệt như vậy, làm cho người ta chịu không được, hắn thì không có tâm tư gì cả, nhưng mà mấy nữ sinh chụp trộm kia thì chưa chắc.
Long Ngọc bị người từ phía sau vòng lấy vai, “Thân ái, để ngươi đợi lâu rồi.” Nhã Diệc nói rồi hôn lên mặt cậu một cái.
Ngay lập tức khiến cho mắt nhóm nữ sinh kia trở nên long lanh, không ngừng chụp trộm, hai mỹ nam hoàn mỹ, đều là hai nam nhân hảo nhìn nha!
“Rất ngon, muốn uống không?” Long Ngọc đưa sữa bò trong tay ra.
“Hảo.” Nhã Diệc liền lại gần tay cậu, nhấp một hớp, “Uống ngon a.” Nói rồi liếm liếm môi, sau đó hôn lên môi cậu một cái.
Long Ngọc cười khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi đưa tay lên đem bọt sữa trên môi hắn lau đi, ngón tay đưa trở về môi mình, khẽ liếm ngón tay mình một cái, khỏi nói thì cũng có thể nói là có bao nhiêu yêu nghiệt, Nhã Diệc đưa mắt cười nhìn hắn, chỉ chỉ một bên môi của mình, “Còn có.”
Long Ngọc ngạo kiều nghiêng đầu, “Tự mình lau đi.”
Nhã Diệc vô lực nằm nhoài trên vai hắn, u oán kêu một tiếng, “Thân ái…”
Đổi lại đối phương càng thêm ngạo kiều một tiếng hừ.
Tất Thiến nhìn bọn họ ngọt đến răng hắn bị đâu, không biết nên nói là Nhã Diệc thê nô, hay vẫn là nói Long Ngọc có thuật thuần phu vô cùng tốt đây.
Nhóm nữ sinh chụp rất nhiều bức ảnh, nếu không phải thấy hai người họ là một đôi, thì có lẽ sẽ có người muốn tiến lên để làm quen một phen, nếu như đơn độc cũng không tồi, thế nhưng hai người lại ở cùng một chỗ lại xứng đôi như vậy, người khác làm như thế nào cũng sẽ không có cách nào chen lọt được, làm cho người ta ước ao, chứ không thể đố kỵ.
Bên trong buổi thử vai [Chớp mắt].
“Ngươi dựa vào cái gì đánh ta? Ngươi tính là thứ gì chứ? Ngươi mà cũng dám đánh ta! Ngươi!”
“Táp!” Theo tiếng đập của thẻ, các diễn viên trong màn diễn cũng dừng động tác lại, xoay người đứng vô cùng nghiêm chỉnh.
“Tác đạo, Ngài xem?” Nam nhân hơi mập mạp lấy lòng mà hỏi Tác Tài.
Tác Tài trầm mặt, lắc đầu, “Không được.”
“Tác đạo, cũng không sai biết lắm mà, những năm này có biết bao nhiêu người đến thử rồi, ta thấy Vũ Hóa là tốt nhất đấy.” Một nam nhân phú quý khác nói.
Tác Tài liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói, “Là ở trên giường ngươi rất tốt đi.” Tác Tài có công ty chính mình cùng phòng làm việc, không thiếu tiền, thêm vào đó tiếng tăm của hắn cũng không nhỏ, tác phẩm lại vô cùng tốt, cho nên không sợ phải đắc tội người nào, quả nhiên người kia bị hắn nói đến mặt đỏ chót cả lên.
“Tác đạo, Ngài cảm thấy ta diễn không tốt sao?” Vũ Hóa giang rộng hai chân, một tay chống nạnh, giống như là con chim công sặc sỡ.
“Ta cho ngươi thử vai Minh hậu thời niên thiếu cảnh phản kích khi bị các huynh đệ nhục nhã, ngươi cảm thấy ngươi diễn có khí thế sao?” Tác Tài trầm mặt nhìn hắn.
Hắn cảm thấy không sao cả mà cười cười, “Ta cảm thấy rằng mình diễn rất tốt.” Hắn vừa nói xong sắc mặt Tác Tài càng trầm xuống, hơn nữa dường hắn không phát hiện mà tiếp tục nói, “Trên kịch bản không phải nói là Đại di thái âm thầm nuôi phế Minh hậu sao, ta điều diễn xuất ra mà.”
“Ngươi căn bản là không có nghiêm túc xem kịch bản.” Sắc mặt Tác Tài vô cùng đen, “Trên kịch bản rõ ràng viết,
tuổi thơ của Minh hậu bi thương mà tang mẫu, Đại di thái nắm giữ Trang tử, ý đồ dưỡng phế Minh hậu, là ‘ý đồ’! Chứ không phải thật sự bị dưỡng phế!” Hắn gõ lên bàn, “Minh hậu là một người cao quý, kiêu ngạo, bác học, trừng mắt tất báo, người như vậy làm sao có khả năng bị dưỡng phế!”
“Ồ.” Vũ Hóa không sợ hãi mà đáp lại một tiếng, ngón tay thì chơi với tóc mai, tựa hồ như đã nhận định là Tác Tài không thể tìm được người nữa, chỉ có thể dùng hắn, cho nên mới dám lớn lối như vậy.
Tác Tài nhìn bộ dạng của hắn giận mà không có chỗ phát tiết, “Minh hậu không phải là ngụy nương, nếu muốn đổi thành nữ nhân, ta đã đi tìm nữ diễn viên để quay có phải là tốt hơn không.”
“Tác đạo a, ta khi nào thì ngụy nương chứ?” Hắn hoàn toàn không thừa nhận, một tay vỗ ngực, một tay cong hoa lan chỉ, “Nhân gia là đàn ông! Chuẩn men a*!” Hành động này của hắn thiếu điều chỉ muốn làm cho Tác Tài trở nên buồn nôn, hắn còn không có tâm mà vỗ ngực.
Tại thời điểm hắn muốn nổi giận, trợ lý phía sau hắn, nhỏ giọng thảo luận.
“Thật xinh đẹp nha!”
“Đúng nha! Quá đẹp!”
“Biết là hệ nào không a?”
“Để ta điều tra a, đưa video đây!”
“Để ta xem một chút!”
Tác Tài đang phẫn nộ, trợ lý thấy vậy liền nhanh chóng mở ra video trên quang điện đưa cho hắn, đồng tử nhất thời co rút lại.
Giữa ánh trăng trên trời, cùng cây lê biếc, trên tấm thảm bằng da dê nhung nhỏ nhắn, một nam tử ngồi khoanh chân, một thân nho bào thuần trắng, có hoa văn băng lam phượng, trên đầu gối hắn là đàn tranh, ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trốn, tiếng đàn tựa như phượng hót, giòn nhẹ tựa suối, khiến người ta mê muội, tiếng đàn vô cùng êm tai, làm động lòng người nghe.
Đột nhiên! Một tiếng tiêu vang lên, không giống với tiếng đàn thanh nhã, mang theo một luồng sát khí, không giống như trúc tiêu chìm, lại không giống như ngọc tiêu giòn, tiếng tiêu này mang cho người ta cảm giác bị áp bức ở trong không khí tử vong, dường như là từ chiến trường mà đến, mang đến cho người ta mùi vị chiến mã cùng binh đao.
Tranh ——!
Tiếng đàn bỗng thay đổi, không còn là thanh âm nhu hòa nữa, mà là chiến ý vô cùng mạnh mẽ, một đàn một tiêu tựa như phân tranh mà cũng như hòa hợp, thật giống như muốn cùng nhau tranh tài, lại như cùng nhau mà múa nhảy, phân không ra là địch hay là bạn.
Thuận theo tiếng tiêu nhìn trên cây lê xanh biếc, có một nam tử dựa trên cây, một chân buông xuống, một chân chống lên nhánh cây, trường bào một màu nguyệt sắc, được thêu hoa văn mạn đà là màu tím cực kỳ xinh đẹp, trong tay cầm tiêu ngọc, trên tiêu là hoa văn hình bỉ ngạn, vốn là một cây tiêu thanh lịch vậy mà lại nhiều thêm mấy phần quỷ dị.
Gió nổi lên, trường bào của hai người bị thổi bay, tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng, khiến người ta như bị lạc vào bên trong mê thất của tiếng đàn cùng tiếng tiêu.
Nam tử trên cây từ trên nhảy xuống, đôi mắt phượng dài nhỏ, đôi môi đạm bạc, khóe môi hơi câu lên, kiêu ngạo vung tay áo lên, rời khỏi sân khấu.
Trong lòng Tác Tài có một âm thanh vang lên, tìm được rồi ạ! Người này chính là Minh hậu trong lòng hắn a!