*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Rosaline Ng
Beta: Rosaline Ng
Sau khi điểm danh xong, trong phòng không ít hơn một phần năm số người, quả nhiên có không ít người tới cọ lớp! Thế nhưng, Long Ngọc lại không chấp thuận, người bị đuổi xong, thoạt nhìn tốt hơn.
“Hảo, có thể lên lớp rồi!” Âm Nhã Diệc yếu ớt cười, trên quang võng xuất hiện tiêu đề, “Hình thức cổ văn”.
“Hình thức cổ văn gồm có thơ, ca từ, khúc, thanh, …” Giới thiệu về hình thức văn học một cách khô khan, Thủy Vi không hiểu sao lại có nhiều người đến lớp của Âm Nhã Diệc, nàng rất không hiểu.
“Lệ Lệ, sao nhiều người muốn đến lớp này vậy?” Nàng nhỏ giọng hỏi Cát Lệ.
“Tại sao?” Cát Lệ sửng sốt một chút, “Âm giáo sư lớn lên hảo suất, bài giảng trong lớp lại rất hảo nha!”
“Ca của ta không đẹp trai?” Nàng không cao hứng, ca ca của mình cũng rất tuấn tú, nhưng người tới dự lớp sợ không đến được một nửa!
“Ân…” Cát Lệ hạ giọng “Thủy đại ca quá nghiêm túc” Phải nói là Thủy Vu Vũ quá mức cứng nhắc, giảng bài cũng rất cứng nhắc, một chút sinh động cũng không có, khiến cho người nghe cảm thấy buồn ngủ.
“Cái này không cứng nhắc?” Lông mày nàng nhướn lên.
Cát Lệ muốn nói, cũng không phải, nàng còn chưa kịp nói, có học sinh ở phía dưới giơ tay, “Giáo sư, hí khúc cũng có thể coi như là văn học?”
“Đương nhiên.” Âm Nhã Diệc cười.
“Giáo sư đến một đoạn!” Có người ồn ào.
“Phốc ——! Khụ khụ!” Long Ngọc ho khan dữ dội, “Các ngươi hay là nên quên đi, ngũ âm của Nhã Diệc không đầy đủ khiến người ta nghe liền bỏ chạy, lỗ tai các ngươi không muốn mà lỗi tai của ta muốn đây!” Đùa gì thế! Nhã Diệc chỉ có thể xướng cho một mình ta nghe.
“Vậy Hoàng hậu nương nương đến một đoạn đi.” Có người nghĩ kế khác.
“Muốn nghe cái gì?” Long Ngọc nhíu mày lại.
“Hoàng hậu nương nương nghĩ muốn xướng cái gì a?” Có người thăm dò.
“Quý phi túy rượu.” Cậu vừa nói, mọi người đều kinh ngạc!
“Đến một đoạn! Đến một đoạn!” Mọi người ồn ào.
Long Ngọc liếc nhìn Nhã Diệc một cái, đứng dậy, tiện tay mở ra ngọc phiến che nửa mặt, ném mắt một cái.
“Cao lực sĩ … Đưa tới rượu gì?”
Mân Thiên Hạo lập tức nhập diễn nói, “Hồi bẩm nương nương Hoa Hảo Hợp Viên hợp hoan tửu!”
“Mang đến!” Làm ra vẻ uống rượu, cổ tay phẩy phẩy, quạt vửa mở vừa khép, mở miệng uống.
“Mặt trăng nơi hải đảo mọc rồi lại lặn a
Thấy thỏ ngọc
Thỏ ngọc lại sớm chạy về phương đông
Mặt trăng rời hải đảo
Đất trời sáng bừng lên
Trăng giữa trời
Lại tựa như Hằng Nga rời cung trăng,
Thiếp tựa như Hằng Nga rời Cung Quảng
Lại tựa như Hằng Nga hạ xuống Cửu thiên
Thanh âm trong trẻo vọng từ Cung Quảng
a tại Cung Quảng a
Bàn đá cầu kiều ỷ kê dựa lan can
Cá chép càng trên mặt nước quẫy đduôi
a trên mặt nước sớm
Trời cao từng đàn chim nhạn bay qua
Chim nhạn bay ai chim nhạn bay a
Đàn nhạn nhỏ bé bay vút lên có nghe tiếng thiếp rơi dưới bóng hoa
Cảnh sắc nơi đây thật liêu nhân a khiến cho người muốn say trong ấy a ai bất giác đã đến Bách Hoa đình…”*
*kịch [quý phi say rượu] hay [quý phi túy tửu]:
Theo lịch sử, bắt nguồn từ Dương Quý Phi, theo câu chuyện sau:“Một hôm, Đường Minh Hoàng hẹn hò với Quý phi, ra lệnh cho mở tiệc tại Bách Hoa đình (百花亭), để cùng đi ngắm hoa cùng uống rượu. Hôm sau, Dương Quý phi đến Bách Hoa Đình trước, chuẩn bị đầy đủ bữa tiệc chờ nhà vua. Ai ngờ chờ mãi không thấy đâu, thánh giá không thấy đến, chờ mãi, chờ mãi. Đến khi nghe báo rằng, Hoàng đế đang vui thú trong cung của Mai phi, Quý phi nghe vậy rất đau buồn, không muốn sống nữa.Quý phi vốn có tính hẹp hòi hay ghen, mà phụ nữ trong trường hợp đợi chờ, rất dễ bộc lộ cái tính lẳng lơ. Trong lòng đang tình tứ đầy ắp, mà lại không có chỗ nào để khuây khỏa được ngay, thế là nàng liền uống rượu để giải sầu, chỉ ba ly vào là đã say, tình tứ tràn trề, không kiềm chế được mình. Thế là nàng liền lờ đi tất cả, ưỡn ẹo khiêu dâm, làm những động tác say rượu trước mặt hai Thái Giám là Cao Lực Sĩ và Bùi Lực Sĩ, để thỏa mãn dục vọng trong mình, mãi cho đến khi mệt lử rồi mới chịu trở về cung.Điển tích trên được gọi là Quý phi túy tửu (貴妃醉酒; Quý phi say rượu), đặc biệt nổi tiếng trong giới Kinh kịch, thường hay được lấy ra để diễn tả và được xem là một trong những vở kinh điển nhất.” Link video:[Tân quý phi túy tửu]Thay đổi tư thế vung nhẹ một cái, ngọc phiến trong tay khẽ lay động, che lại nửa mặt nhìn như ngượng ngùng, trong mắt đầy oán hận, một oán khúc thâm cung hoàn toàn diễn ra, được biểu đạt đến hoàn mỹ.
Sau cùng Long Ngọc, nghiêng người, ngã vào trong lòng Âm Nhã Diệc như gợi tình, tiếng gọi cực kỳ u oán.
“Bệ hạ…”
Âm Nhã Diệc hôn lên mắt cậu, “Ái phi, ngươi say rồi.”
Ngao ——! Một đám sói tru.
Long Ngọc nhảy dựng lên dùng ngọc phiến đánh lên người Âm Nhã Diệc nhẹ đến mức không đau cũng không ngứa, “Say cái đầu người! Phải làm theo kịch bản! Phải nói, ‘Ái phi tại sao lại khổ như vậy’.”
“Vị hoàng đế kia là một người thương hương tiếc ngọc, giữa quyền lực và mỹ nhân, cuối cùng hắn vẫn chọn là quyền lực.” Tay Âm Nhã Diệc mơn trớn tóc cậu, mà ta thì mãi mãi cũng sẽ chọn ngươi.
Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn là quay về chỗ ngồi, Âm Nhã Diệc vỗ tay cho mọi người hoàn hồn, “Hí khúc cũng là một loại hình thức biểu đạt cho cổ văn, so với văn bản ghi chép, khúc càng có thể biểu đạt ra ý nghĩa văn học …”
Hắn ở trên bục phân tích giảng phải, ở phía dưới cả lớp say sưa nghe, chỉ riêng Thủy Vi lại thật lâu chưa hoàn hồn lại, hí khúc mà Long Ngọc vừa xướng hiện lên trước mắt nàng những hình ảnh.
Cột nhà được chạm trổ tinh xảo, sân lớn, khuôn mặt của một nam tử mặc trang phục xa xỉ nhìn không rõ, một nữ tử mặc giá y quỳ trước mặt hắn đang dùng bữa, lôi kéo tay áo hắn mà khóc.
‘Nàng không yêu, nàng căn bản không yêu ngươi, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, sao ngươi lại muốn đi tìm nàng? Vì sao?’‘Ngươi muốn danh phận, ta cho ngươi, làm sao ngươi còn muốn trái tim ta?’‘Ngươi biết rằng dù ngươi có tới, nàng cũng không thể đi cùng ngươi!’‘Việc này không có quan hệ gì tới ngươi.’‘Ta là thê tử của ngươi làm sao không có quan hệ tới ta?’‘Ta cũng không ngại ngày thứ hai sau lễ đại hôn mà hưu thê’‘Ngươi! Thật là độc ác!’Tiếng khúc của nữ tử càng ngày càng lớn càng thê thảm, lúc này, ở ngoài là truyền đến âm thanh của con hát, chính lá khúc “Quý phi túy tửu”, không giống khúc của Long Ngọc lãnh ngạo mà mê hoặc, hí khúc này có mấy phần kiều mị, vừa nghe là biết đây là âm thanh của nữ nhân
Nam tử nghe âm thanh xướng, bỏ lại nữ tử vội vả ra ngoài không hề quay đầu lại nhìn
Chỉ để lại bữa ăn cùng nữ tử mặc giá ý khóc không ra hơi, phẫn hận nắm chặt ray, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu cũng không cảm thấy đau, oán độc nhìn chằm chằm theo hướng nam tử vừa mới rời đi, ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ, đem khuôn mắt nhỏ nhắn lòng mày thanh mảnh cùng đôi môi anh đào trở nên vô cùng dữ tợn.
“Vi Vi tỉnh lại đi!”
Nàng mở mắt ra, nàng làm sao đang ngủ?
“Ngươi thật giỏi nha! Trong lớp Âm giáo sư ngươi cũng dám ngủ!” Cát Lệ trách một tiếng, lúc này nàng mới phát hiện ra lớp đã tan.
“Ta làm sao lại ngủ?” Nàng nhu nhu đầu, một chút ấn tượng cũng không có.
“Ngươi hỏi ta? Ta làm sao biết? Vừa quay đầu lại liền thấy ngươi đang ngủ, ta gọi nửa ngày mới đem ngươi kêu dậy! Đi thôi, đi tới lớp học kế.” Cát Lệ thu thập đồ vật.
“Ân” Nàng thu thập xong đồ đạt cùng Cát Lệ đi xuống phòng học, trong đầu vẫn hiện ra giấc mộng kia, quá mức chân thật, giống như là đã từng trải qua vậy.
Nhưng mà, nàng cũng không chú ý tới một đôi mắt nhìn nàng rời ra khỏi phòng, trên môi hiện lên một nụ cười băng lãnh, trước cửa một nam nhân hảo suất nhìn nàng một cách đồng tình.
Đắc tội Cửu ca của ta, đủ để ngươi uống cả một bình, bất quá, hư huyễn thuật thật sự không thành vấn đề? Cửu ca, không sợ chết người sao?
“Biến cho ta” Long Ngọc đứng trước cửa phun ra một câu lạnh lẽo, Long Hàm nước mắt lưng tròng chạy mất, vì để thấy Cửu ca của hắn mà hắn phải lăn lộn làm trợ giảng, mỗi ngày cùng “Diệt tuyệt sư thái” giao thiệp, hắn dễ dàng sao? Cửu ca a, nhân gia* không cầu huynh hữu đệ cung**, chỉ cầu ngài cho ta sắc mặt tốt nha! Nhân gia chỉ có yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi nha!
*nhân gia: người ta (thấy để nhân gia nghe hay hơn)
**huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau
Âm Nhã Diệc phải nhẫn lắm mới không ra tay diệt Long Hàm, tiểu tử này làm sao cứ quấn lấy thân ái nhà hắn như vậy? Quá đáng ghét! Hồi nữa phải để Triết Tuyên xử lý một chút mới được!
“Đi thôi” Âm Nhã Diệc lôi kéo tay Long Ngọc, hai người cùng rời đi
Buổi sáng Thủy Vi đi học, buổi tối liền quay lại nghiên cứu mặt kính kia, lật tới lật lui mỗi ngày, không biết là do nguyên do gì, cảm thấy chính mình vô cùng nóng lòng, nghĩ trước nên nuôi linh*, liền mang theo cái kính cả ngày trên người.
* linh ở đây là linh trí
“Ồ? Vi Vi ngươi có phải là đổi mỹ phẩm dưỡng da?” Lúc tan học, Cát Lệ đột nhiên nhìn chằm chằm mặt nàng.
“Không có nha” Nàng lắc đầu, nàng vẫn luôn cố định dùng một nhãn hiệu.
“Kỳ thật, sao ta cảm thấy ngươi nhìn tốt hơn?” Cát Lệ ngờ vực nói.
“Có thể là do gần đây nghỉ ngơi hảo” Nàng không sợ hãi nói, nàng bây giờ mỗi tối đều sẽ nằm mơ, ngủ đến chết, một giấc đến hừng đông, không bị tỉnh giấc, chính là tình tiết trong mộng làm cho nàng rất không thoải mái.
“Ân …” Cát Lệ cũng không nói nhiều gì, “Đúng rồi, ca ta có vài tấm vé của Trương Nguyết quán, cuối tuần cùng đi nghe diễn đi.”
“Được nha, để ta gọi ca ta cùng đi.” Nàng gật đầu, nghĩ thầm chưa nghe diễn thật bao giờ, lúc này đi để mở mang tầm mắt một chút.
Cuối tuần, huynh muội Thủy gia cùng huynh muội Cát gia, từ Bắc thành đến Nam thành, thất quải bát quải mới tìm được quán kia, lâu diễn vô cùng cổ xưa, ra ra vào vào toàn nam nam nữ nữ mặc cổ phục tơ lụa, thật giống như là tới nghe diễn, trên người bốn người bọn họ không phải là tơ lụa, cũng là trang phục cổ, cũng không phải không thích hợp, tiến vào lâu diễn, liền thấy ngồi tán gẫu uống trà, có người đang xem danh sách vở kịch* của lâu, kiểu danh sách kia rất cổ, vô cùng hiếm thấy, thời điểm có người muốn chọn vở diễn, gã sai vặt liền nói bên tai người kia vài câu, người kia lấy làm kinh hãi vô cùng rõ ràng, thả cuốn danh sách xuống, phất tay cho gã sai vặt lui xuống, một người như vậy, hai ba người cũng như thế, làm cho Thủy Vi không rõ vì sao.
*danh sách (戏折子):
Khi nàng đang muốn hỏi, thì thấy từ lầu trái một nữ nhân vóc người xinh đẹp, khuôn mặt thanh lệ bước xuống, đại ca Cát Lệ nhìn chằm chằm theo hướng đi của nữ nhân đó.
“Ai ai! Đó là đương gia của Nguyệt Tiên quán Thẩm Nguyệt San, ca của ta luôn si mê nàng đấy” Cát Lệ cùng Thủy Vi mỉm cười nói.
“Loại nữ nhân này làm sao xứng với anh trai ngươi, coi như là đương gia, cũng chỉ là một con hát thấp hèn” Lời nói không trải qua cân nhắc đã thoát ra khỏi miệng, bản thân nàng cũng vô cùng sửng sốt, đây không phải là lời nàng sẽ nói! Liếc mắt nhìn lại, quả nhiên sắc mặt của huynh muội của Cát gia không quá tốt.
“Vi Vi gần đây xem quá nhiều tiểu thuyết rồi” Thủy Vu Vũ mở miệng vì nàng giải vây, nàng nói như vậy là xem tiểu thuyết gì ấy rồi đưa vào.
Sắc mặt của huynh muội Cát gia cũng không quá hảo, lúc này nàng mới nhớ đến, tổ tiên Cát gia cũng xuất thân từ gánh hát, lập tức cứ như vậy không cẩn thận mà đắc tội bạn tốt.
“Thiếu chủ, ngài đến rồi, chờ ngài đến để vở diễn được bắt đầu.” Âm thanh của Thẩm Nguyệt San truyền đến, dắt hai người tiến vào.
Một người mặc y phục gấm thủy mặc màu lam, một người y phục màu tím sáng rực, nàng nheo mắt nhìn kia không phải là Âm Nhã Diệc cùng Long Ngọc sao? Làm sao bọn họ cũng tới đây?
Hai người được Thẩm Nguyệt San dẫn đến hàng trước nhất ngồi, đưa cuốn sổ danh sách cho Long Ngọc, gã sai vặt dâng trà, nàng mở nắp ra liếc nhìn, phất tay, “Hôm trước ta có nhận được trà Lục An, ngươi mang ra đây”
“Vâng” Gã sai vặt nói, nhanh chóng đi đổi, chốc lát liền trở về, đưa trà lên.
Nàng tự mình dâng lên, một chén đưa cho Âm Nhã Diệc, một chén đưa tới tay Long Ngọc, “Thiếu chủ, Nhã thiếu, nếm thử đi, đây là trà ta thu được hôm trước, nếu như thích thì ta đưa hai vị mấy cân*”
*1 cân = ½ kg
“Không sai.” Âm Nhã Diệc nhấp một hớp, gật đầu, cũng không khách khí nói, “Không cân nhiều, một cân là đủ rồi.”
“Vâng” Nàng đứng bên phải Long Ngọc nói.
“Quân nương của ngươi còn ở không?” Long Ngọc lật cuốn danh sách.
“Còn ở, đang đợi thiếu chủ dặn dò” Nàng nghiên người dặn dò gã sai vặt, để cho hậu đài chuẩn bị cho quân nương chuẩn bị diễn, thiếu chủ muốn xem nàng diễn.
“Vậy thì diễn [Dâng lên]” Long Ngọc chỉ định vở kịch, đưa cuốn sổ trả lại cho nàng, nàng phân phó, cho trống đánh lên, bắt đầu diễn, lúc này mới có người chọn kịch, từng gã sai vặt chạy đến báo, nếu là bị trùng thì hai bên khách nhân thương lượng xem ai thay đổi.
Vở diễn bắt đầu không bai kêu, trong lòng Thủy Vi càng ngày càng buồn phiền thật muốn đi về trước, như bình thường mà lật xem mặt kính gợn sóng, không có chuyện gì làm liền lên giường ngủ.
Trong đêm khuya, một luồng ánh sáng xuyên qua rèm cửa số chiếu vào, chiếu đến mặt kính gợn nước, soi sáng cả mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn, một vết đỏ hồng nhỏ nho như hoa văn xuất hiện bên gò má phải của người trong gương, từng cái lại từng cái, bên má trái cũng xuất hiện ba cái, mặt kính lóe lên, người trên mặt kiếng biến mất, mặt gương trở lại thành màu đen.
Trên giường một người đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn, bên gò má phải hiện ra một vết đỏ, sau đó từng cái một hiện ra, bên má trái cũng là như thế, 6 vết đều hiện ra, trái ba phải ba, giống như là có người đùa dai vẽ râu mèo lên mặt nàng.
Lúc này Thủy Vi hoàn hoàn toàn không biết, đây chỉ là cái bắt đầu.