Cuối cùng, họ chọn một nhà hàng Hàn Quốc mà Dư Lạc và đồng nghiệp từng đến, nơi này trông khá ổn mà bà chủ cũng tốt nữa. Sau khi gọi thịt nướng, Hoắc Dương rảnh rỗi lướt Weibo. Để tránh bị người lạ quấy rầy, hắn lập thêm tài khoản phụ, có thời gian là share một đống "Ha ha ha ha ha ha ha ha...".

Trái lại, Dư Lạc vẫn điềm nhiên dùng Weibo cũ. Ban đầu, mấy người follow anh còn bình luận dưới mấy công thức mà anh share: "Anh giai đăng selfies đi!!!"

Dần dần, thấy Dư Lạc đăng công thức lên Weibo y như đang ghi chép, mà toàn cái loại người bình thường xem chả hiểu gì, lượng fan lại rớt về con số cũ.

Dù đang chơi điện thoại, Hoắc Dương không hề lơ là việc quan sát Dư Lạc. Trong thâm tâm Hoắc Dương vẫn căng thẳng lắm, cái cảm giác này tuy đã tan biến hơn nửa khi thấy Dư Lạc, nhưng phần còn lại mới là nỗi lo lớn nhất của hắn. Dư Lạc không nói kế hoạch tiếp theo là gì, mà hắn cũng không định mở miệng trước, bởi dù sao chuyện này do Dư Lạc tự quyết định sẽ tốt hơn.

"Thịt nướng của quán này ngon lắm." Dư Lạc đặt nước sốt đã pha trước mặt hắn rồi nếm thử món ăn kèm trên bàn, "Hiếm khi thấy thèm ăn."

"Em cảm thấy gần đây mọi chuyện đều tốt lên." Hoắc Dương cũng nếm thử, gật gật đầu.

"Ừ, tốt hơn nhiều lắm, thật đấy." Dư Lạc cười, "Nhưng mà có khi cả đời cứ như vậy thôi."

"Không sao, em thấy rất tốt. Làm gì có mấy ai chuyện gì cũng được như ý."

"Em có cảm thấy trong lòng có tâm sự, có áp lực không?" Dư Lạc bỏ đũa xuống, lấy kẹp gắp thịt. "Từ khi ở bên anh ấy."

"Có một chút, ban đầu khó chịu lắm." Hoắc Dương cười với Dư Lạc ngồi đối diện. "Em còn khóc cơ. Nhưng không phải vì sức khoẻ anh không tốt đâu, mà em cứ cảm giác mình đến muộn quá."

Sau khi thả thịt vào đĩa cho Hoắc Dương, Dư Lạc đổ ít dầu vào trong nồi, "Không đâu, em đến sớm mà. Anh mới hơn hai mươi thôi, may mà học giỏi."

"Há miệng là ra được câu đấy luôn. Anh học từ lúc nào đấy?" Hoắc Dương cười ha hả.

"Em tự chỉ dạy mà."

Dù hiện tại trời vẫn nóng kinh người như thời tiết mùa hạ, nhưng thực ra đã sắp cuối tháng tám rồi. So với tháng sáu, tháng bảy, trời tối sớm hơn nhiều, lúc lái xe trên đường chỉ thấy khắp nơi là đèn sau ô tô. Khi tiếng điện thoại của Dư Lạc vang lên, anh đeo tai nghe chuẩn bị nhận cuộc gọi. Trong khi đó, Hoắc Dương lơ đễnh nhìn những đám mây và cây cối lay động ngoài cửa sổ.

Dư Lạc lẳng lặng nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhưng chỉ để điện thoại rung lên rồi nhấn tắt.

Hoắc Dương khó hiểu quay sang phía Dư Lạc, còn anh đã tháo tai nghe xuống và nhìn thẳng về phía trước.

"Điện thoại của ai đấy?" Hoắc Dương mở miệng, "Sao anh lại tắt máy?"

"Điện thoại quảng cáo, tắt để họ không gọi tới nữa, giờ đang phải lái xe." Dư Lạc nói với vẻ mặt vô cảm.

Thế nhưng áp thấp trong xe lại hạ xuống một cách khó hiểu. Hoắc Dương cảm giác Dư Lạc không ổn ở đâu đó nhưng không tiện mở lời.

Suốt cả tuần, để chuẩn bị cho chuyến du lịch nước ngoài kéo dài một tháng, Hoắc Dương thường tăng ca đến chín mười giờ, ăn tối ở công ty rồi về nhà ngủ. Tranh thủ lúc nào rảnh rỗi, hắn bèn gọi video ngắm Dư Lạc viết luận văn. Một hôm nọ, Dư Lạc nghỉ ngơi một lát giữa lúc viết luận văn, thấy gương mặt Hoắc Dương trên màn hình thì nói với giọng nhàn nhạt, "Quên chưa hỏi em, em có biết loa Elvis ở đâu không? Đợt trước anh đã định hỏi rồi."

"À..." Hoắc Dương ngập ngừng, "Chắc là để ở phòng ngủ trước của em."

"Lúc nào đấy... Em muốn dùng hả?"

"Ừm...cứ coi là thế đi."

Tháng trước, Hoắc Dương nhìn phòng khách bừa bộn rồi nảy ra một sáng ý, ấy là bỏ loa Elvis vào phòng mình, còn giấu trong cái tủ bị rèm che khuất.

Mày cứ sống yên ổn đi nhé, Dư Lạc là của tao rồi. Hắn vỗ vỗ chiếc loa nhỏ.

Điện thoại không thể tắt máy mãi mãi, tiếng mắng chửi giận dữ của bố cuối cùng vẫn vang lên bên tai Dư Lạc.

"Mày làm ăn như thế đấy hả? Cái công việc dạy học nghèo rớt mồng tơi ấy mà cũng không giữ được!"

"Đừng tưởng tao không biết tại sao mày mất việc. Có phải lại lêu lổng với thằng nào không!!"

Hình như mẹ ở bên cạnh đang xót xa khuyên nhủ, khuyên ông ta đừng có ăn nói khó nghe như vậy.

Dư Lạc để điện thoại trên mặt bàn ở chế độ handsfree, trong khi tay vẫn đang đánh máy. Tiếng lạch cạch của bàn phím hoà với giọng nói khàn khàn của bố làm cả căn phòng rung chuyển. Lưng Dư Lạc run lên ngày càng dữ dội, tưởng như linh hồn bị những âm thanh kia đè bẹp. Anh há mồm nhưng không ra tiếng, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề.

Tại sao bố lại đối xử với con như vậy.

Câu hỏi ấy tựa dòng nước sôi sùng sục, cuồn cuộn trong lòng hết lần này đến lần khác, khiến trái tim đau đớn vì bỏng rát.

"Tại sao bố lại đối xử với con như vậy!" Dư Lạc đột ngột đứng lên, làm ghế tựa bị đẩy ra sau, ma sát với sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai. Đầu bên kia điện thoại chợt yên tĩnh.

Ngực Dư Lạc phập phồng dữ dội, vẻ mặt như mất đi kiểm soát. Anh nhìn điện thoại với đôi mắt đỏ ửng rồi vứt nó xuống đất.

Bởi sàn nhà trải thảm, điện thoại lăn mấy vòng nhưng chẳng làm sao. Bên kia truyền tới giọng mẹ: "Lạc Lạc! Lạc Lạc?"

"Mẹ." Dư Lạc ngồi xổm trên đất lắng nghe tiếng gọi lo lắng của mẹ, "Con không sao."

"Lạc Lạc, con nghe mẹ nói. Con đừng để ý đến bố con, tự chăm sóc tốt cho mình là được! Mẹ chẳng làm được gì..." Cuối cùng giọng nói biến thành tiếng nghẹn ngào.

"Mẹ, con không sao." Dư Lạc thì thào câu nói ấy, lặp đi lặp lại một cách vô ích, "Mẹ chăm sóc mình cho tốt."

Anh ngồi dưới đất nhìn màn hình tối dần.

Khi tâm trạng từ từ bình tĩnh, cảm giác mệt mỏi khó giải thích lại xuất hiện, khiến anh chẳng muốn làm gì.

Tiến về phía trước làm gì chứ? Chỉ một cú điện thoại đã kéo mày về điểm xuất phát, rồi mày sẽ phát hiện, hoá ra bao lâu nay chỉ lòng vòng quanh cái điểm ấy mà chẳng đi được tới đâu.

Dây thừng trói chặt quanh eo, vì mày sinh ra đã là kẻ tội đồ.

Dư Lạc dựa vào chân bàn thở dốc, cảm nhận nỗi bất lực dâng lên khắp người, cảm nhận không khí như bị hút đi. Anh muốn giơ tay ra cầu cứu, nhưng chẳng còn sức để mà hi vọng được cứu rỗi.

Sống có nghĩa lý gì chứ. Anh co người lại, nhìn máy bay vụt qua bầu trời. Khổ đau gắn liền với sự sống như hình với bóng, như mụn độc ăn vào xương (1).

Khổ quá.

Thật sự rất đau khổ.

(1) chỉ thế lực đối địch xâm nhập sâu vào trong và khó mà diệt trừ (ngochuyen1.thienbinh.net + Baidu)

Hoắc Dương gọi video cho Dư Lạc hai lần đều không được trả lời. Hắn bèn nhắn tin cho anh, "Anh đang bận gì đấy? Em nhớ anh."

Vô vàn ngôi sao lướt qua trên màn hình.

Hoắc Dương nhoẻn miệng cười, rồi sợ Dư Lạc không thấy nên chụp màn hình gửi cho anh, "Anh xem này."

Vẫn không trả lời.

Họ không phải đôi tình nhân dính chặt lấy nhau, mỗi người có việc riêng là chuyện rất bình thường, Dư Lạc mà bận thì không bao giờ nhìn điện thoại. Thế nhưng, dù trước đây không ở bên nhau, anh vừa nhìn thấy sẽ trả lời Hoắc Dương ngay, ít nhất cũng nói cho hắn anh đang bận.

Tần Lượng đúng lúc mở cuộc họp ngắn, nói xong chuyện lại mất thêm một tiếng. Hắn không muốn làm ảnh hưởng đến năng suất làm việc nên tắt điện thoại, cố không nghĩ tới chuyện này.

Không biết vì tác dụng của thuốc hay cảm giác mệt mỏi, Dư Lạc dần thiếp đi. Lúc tỉnh lại, anh nhúc nhích ngón tay, cảm thấy người mình lạnh như băng. Trong giấc mơ ngắn ngủi, anh và Hoắc Dương còn đang đứng trong bảo tàng ở London. Kí ức đan xen trong đầu tựa như một bộ phim đang chiếu từng cảnh một.

Hoắc Dương nói sự sống đương nhiên có ý nghĩa. Tình cảm, những mối dây ràng buộc, rất nhiều thứ khó có thể biểu đạt bằng cái gì đó hữu hình. Trong giây phút ấy, đôi mắt hắn nhìn Dư Lạc xuyên qua ranh giới cõi mộng, một lần nữa hiện lên trước mắt anh.

Ánh mắt ấy như muốn nói, còn có em.

Dư Lạc ngồi xuống và bật điện thoại. Anh thấy bức ảnh chụp màn hình đầy sao mà Hoắc Dương gửi tới.

"Anh cũng nhớ em."

Sao lại rơi xuống lần nữa, theo sau là cuộc gọi của Hoắc Dương, "Dư Lạc, em chờ anh trả lời đến bạc đầu luôn đấy."

"Anh mới ngủ dậy."

"Ngủ lúc này á? Anh không khoẻ à?" Giọng Hoắc Dương hơi sốt ruột.

"Không phải. Nhưng mà có chuyện muốn bàn với em. Em về sớm chút nhé, tối nay làm gà cay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play