Dư Lạc còn nhớ lần trước Hoắc Dương nói câu này. Cậu ấy đứng trước mặt mình trong bộ đồ thời học sinh, với mái tóc ngắn cũn và sợi dây xâu chìa khoá. Cậu ấy nắm lấy tay mình, đầu ngón tay không chịu yên mà trêu chọc ngón tay, cứ chốc chốc lại lướt thành đường vòng cung, rồi vẽ thêm đường nữa theo chiều ngược lại.

Tựa như một nụ hôn cấm kỵ.

Bóng hình Hoắc Dương nhoè đi trong ánh sáng dịu nhẹ buổi sớm mai, nụ cười biến mất cùng cậu ấy ở lối vào cõi mộng. Ngón tay cậu ấy dường như có hơi ấm, mà hơi ấm tựa phép màu trước mười hai giờ, một phép màu tan biến lúc nắng lên.

Khi cõi mộng hạ màn, anh tỉnh lại một mình, mở cửa ban công, ngắm những vệt nắng vụn rơi trên tấm rèm voan. Ngón tay lạnh lẽo ngâm trong nước chẳng hề hài hoà với khung cảnh nhộn nhịp nơi đất khách quê người.

Nhật kí tối qua còn để trên bàn, "Tôi nhớ cậu, nhưng chẳng dám nhớ quá nhiều."

Tay Hoắc Dương trượt xuống cánh tay Dư Lạc, lướt qua làn da nhẵn nhụi và cơ bắp thon gầy rồi cảm nhận mạch đập nơi cổ tay. Hắn nắm lấy bàn tay Dư Lạc.

Dư Lạc mở mắt. Giữa pháo hoa bừng sáng và người người vội vã lướt qua, thứ duy nhất đang nhảy nhót chỉ có trái tim không chịu sự kiểm soát.

Mười hai giờ đã điểm mà phép màu còn chưa biến mất.

Hoắc Dương nắm chặt bàn tay anh, từng ngón tay anh, từ bao trọn bàn tay biến thành mười ngón đan vào nhau.

"Hai ta có thể ở bên nhau không?"

Dư Lạc nghiêng đầu, vừa há miệng vừa nhìn mặt Hoắc Dương. Hàng mi của anh run rẩy, còn vẻ mặt như là không dám tin.

"Anh có thể hỏi em, nhưng không cho chưa hỏi gì đã từ chối." Hoắc Dương khẽ thả lỏng tay, nhưng Dư Lạc không buông ra.

"Vì anh rất tốt, nhưng không chỉ vì anh là người thế nào. Không phải ở bên nhau lâu thì yêu, cũng không phải vừa gặp đã yêu." Hoắc Dương tiếp tục bước về tháp cao.

Là bất chợt rung động, cũng là từng ngày, từng ngày bị đánh cho tơi bời để rồi phải đầu hàng vì chẳng còn đường lui.

Hắn nắm chặt khớp xương trên đốt ngón tay Dư Lạc, thế rồi để nửa bàn tay của mình co lại trong tay anh.

"Chuyện tình cảm hễ đặt vào chỗ em là tầm thường vô vị, chẳng có gì thanh nhã cao sang. Chỉ khi gặp anh, trái tim em mới bừng lên rạng rỡ, em cười trộm trong lòng lâu lắm rồi."

"Tôi không muốn cậu phải đi con đường trập trùng khó khăn... Nếu như chỉ vì tôi, có lẽ..." Đôi mắt Dư Lạc đỏ ửng. Anh cúi đầu tránh ánh mắt Hoắc Dương.

"Không có có lẽ. Anh là gay thì em cũng là gay. Anh là đàn ông thì em là người đàn ông yêu đàn ông. Em không muốn làm như mình chẳng còn cách nào, cũng chẳng muốn tự làm mình cảm động mà thốt lên cái câu người em thích vừa khéo là đồng tính."

"Em phát hiện từ giây phút em thích anh, em đã chấp nhận tất thảy. Tất thảy phán quyết về công bằng và không công bằng trên thế giới này."

"Vậy, thầy Dư, anh có thể chấp nhận em tạm không?"

Dư Lạc thấy mắt mình hơi ướt, anh đưa lưng về phía Hoắc Dương nhìn đám người ở xa xa. Sau một lúc lâu, Hoắc Dương cúi đầu, thò tay vào túi vuốt ve bao thuốc hết lần này đến lần khác.

"Được." Dư Lạc quay đầu, năm ngón khẽ mở vươn tới bàn tay Hoắc Dương.

"Phù..."

"Hả?" Dư Lạc ngẩng lên với vẻ ngờ vực.

"Em còn tưởng em tỏ tình thất bại." Hoắc Dương cười híp mắt như chẳng giấu được niềm vui.

"Em sẽ không thất bại đâu." Dư Lạc hơi nhếch miệng, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.

Buổi chiều, du thuyền sắp xếp hoạt động thưởng trà. Hoắc Dương ngồi đối diện bàn tròn, chống tay trên cằm và mỉm cười ngắm Dư Lạc cắt bánh croissant.

"Anh đẹp quá đi."

"Em..." Dư Lạc liếc hắn rồi lại cúi xuống như chẳng biết làm sao. "Không đẹp bằng em."

"Cũng đúng đó." Hoắc Dương ngồi thẳng người mà mắt vẫn dán vào mặt Dư Lạc. "À mà hai hôm trước Phương Thâm báo ảnh của chúng ta được đăng, em xem thử xem."

Phương Thâm chỉnh xong ảnh thì đăng vài tấm lên trang chính thức của studio, phần còn lại sẽ làm thành album gửi cho Hoắc Dương.

"Ừ." Dư Lạc uống một ngụm trà đen. "Cho anh xem với."

Hoắc Dương vừa vào Weibo đã bị đống tin nhắn đếm không xuể oanh tạc. Rất nhiều người follow cái tài khoản hắn chẳng dùng mấy, còn dồn dập bình luận xin selfies dưới tấm hình đăng vài ngày trước.

"Gì thế này..." Hoắc Dương thấy rất phiền, mãi mới nhìn ra có Weibo tag hắn, thì ra là Phương Thâm đăng Weibo rồi tag cả hắn và Dư Lạc.

Mở ảnh ra.

Tấm đầu tiên chụp riêng hắn. Sau khi được chỉnh sửa, ánh sáng phù hợp hơn với concept mà Phương Thâm muốn thể hiện nhưng không hề ảnh hưởng cảm xúc mà tấm ảnh đem lại, cũng không chải chuốt ngoại hình của Hoắc Dương quá nhiều.

"Em thích lắm luôn, anh xem đi." Hoắc Dương đưa điện thoại cho Dư Lạc rồi tiện thể ngồi cạnh anh trên sofa. "Có phải em đẹp trai lắm không?"

"Ừ. Lúc nào cũng đẹp trai."

"Anh cũng thế, nếu không làm sao em chọn trúng anh được."

Phòng nghỉ buổi chiều vắng bóng người, chỗ ngồi bên cửa sổ của hai người rất hợp để ngắm cảnh. Trong tấm ảnh thứ hai Hoắc Dương mở ra, hắn và Dư Lạc nhìn nhau mỉm cười.

Dư Lạc cúi đầu xem ảnh, ngón tay thon dài lướt trên điện thoại, đôi môi mím lại rồi khẽ cong lên, đôi mắt như bừng sáng. Hoắc Dương nghiêng người lại gần, bàn tay dưới chiếc khăn trải bàn vải lụa từ từ dịch tới và nắm tay Dư Lạc một cách điềm nhiên.

"Tạm coi là nắm tay đi."

"Hửm?" Dư Lạc mím môi nhưng vẫn cúi đầu xem ảnh tiếp, có điều cái tay đang nắm lấy tay Hoắc Dương chậm rãi cuộn tròn rồi dứt khoát đặt lên trên bàn.

Hoắc Dương quay đầu nhìn những con người lướt qua ngoài cửa sổ. Bởi du thuyền sắp tới bến tàu mới, đoàn du lịch đang vội vã chụp ảnh chung ở hai bên lan can. Mặt sau sofa là bức tường màu xanh thẫm. Dư Lạc ngồi bên phải, khom lưng sau người hắn, bờ môi mút thật mạnh vào ngay giữa gáy.

Mặt Dư Lạc bị Hoắc Dương che mất nên nhìn như anh đang cúi người lấy đồ. Chỉ Hoắc Dương biết sau cổ hắn có một nốt ruồi nhỏ xinh ngay chính giữa, nốt ruồi ấy trở nên ẩm ướt vì được đôi môi Dư Lạc mút vào, được đầu lưỡi liếm láp.

Bờ môi rời khỏi chỗ kia.

Ngoài cửa sổ có một cụ bà người Anh chống gậy bước chầm chậm về hướng này. Thỉnh thoảng cụ sẽ đẩy gọng kính rồi nhìn vào trong. Khi làn gió thổi tới từ cửa sổ mạn tàu bên kia, vùng da lành lạnh kia làm hắn giật mình và run lên khe khẽ. Chẳng dám nghĩ về chuyện ấy, nhưng hắn cảm nhận được chút ngọt ngào như lan toả trong lòng, chỉ muốn anh sưởi ấm tiếp bằng đầu lưỡi ấm áp. Nghĩ đến đó thì các giác quan bỗng trở nên nhạy bén. Tay Dư Lạc trượt xuống lưng áo sơmi, cọ qua viền thắt lưng rồi rõ là đứng đắn mà thò tay lấy ví tiền bên cạnh. Dường như cảm xúc ướt át vừa nãy chỉ là giấc mơ giữa ban ngày, Hoắc Dương vươn tay véo chân Dư Lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play