Xuân Đông chống cằm, cười hì hì nhìn chằm chằm vào Cố Phong Giản đang nằm trên giường. Kể từ sau khi trở về từ Cố phủ, nàng ấy cứ kỳ kỳ quái quái như vậy.

Cố Phong Giản đang khó chịu nên xoay người đưa lưng về phía nàng, nói: “Ngươi có thể đi ra ngoài.”

Xuân Đông thấy hắn như thế, cũng hiểu được việc nữ tử khó chịu mỗi tháng nên không đành lòng tiếp tục trêu ghẹo. Nàng ấy sửa sang lại góc chăn cho tốt, đoạn lại hỏi: “Cô nương, hiếm khi người muốn ngủ sớm như vậy sợ là sẽ không ngủ được đâu. Cô nương có muốn Xuân Đông đi nấu cho người một chén chè hay không? Uống vừa cho ấm lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn.”

Cố Phong Giản ước gì trên đời này chỉ còn một mình mình, hắn trả lời một cách cụt lủn: “Không cần. Ngươi cứ lui xuống đi.”

Xuân Đông lưu luyến không rời nói: “Dạ. Nếu như người có chuyện cần thì lớn tiếng gọi, Xuân Đông ở cách vách chờ cô nương.”

Cửa phòng khép lại, hơi nóng dần dần tích tụ trong phòng.

Xuân Đông rời đi không bao lâu thì Cố Phong Giản lại nghe thấy tiếng quen thuộc khi viên đá đập vào cửa sổ.

Âm thanh đó vang lên đứt quãng năm sáu lần nhưng lại không nhận được tiếng trả lời, người đến lại không cam lòng rời đi nên mở cửa sổ ra, bò vào trong phòng.

Tống Sơ Chiêu phủi chân, cẩn thận nhảy xuống đất. Nàng rón ra rón rén đi đến gần mép giường thì phát hiện quả nhiên trên đó có một đống gì đó đang được bọc lại.

“Có phải là ngươi không Cố Ngũ lang? Vì sao ngươi không đi ra ngoài?” Tống Sơ Chiêu tới gần rồi vỗ lên vai đối phương, “Là ta! Ta tới rồi đây.”

Cố Phong Giản xoay người lại, liếc mắt nhìn nàng: “Ta biết là ngươi, làm gì có người thứ hai nào lại bò vào cửa sổ phòng ta.”

Tống Sơ Chiêu vuốt cằm như suy nghĩ gì đó, đoạn đi một vòng xung quanh mép giường: “Tại sao ta lại cảm thấy tinh thần của ngươi không được tốt lắm.”

Mỗi khi hắn thấy nàng tới đây sẽ vui vẻ; ít nhất sẽ không giống như bây giờ – tràn đầy sự lạnh lẽo.

Tống Sơ Chiêu đẩy ra một góc chăn rồi ngồi xuống một bên mép giường, hỏi: “Có phải do Xuân Đông đã nói chuyện đó của ngươi làm cho ngươi chột dạ, vì thế mới không dám gặp ta đúng không?”

Cố Phong Giản lập tức dùng khuỷu tay chống thân mình ngồi dậy, hắn nắm lấy ống tay áo của nàng mà hỏi: “Xuân Đông đã nói gì?”

Tống Sơ Chiêu sửng sốt: “Thật ra Xuân Đông chưa nói gì cả mà là mẫu thân của ngươi, bà ấy đã nói hết tất cả bao gồm những chuyện không nên nói.”

Cố Phong Giản nhẹ nhàng thở ra, lại không còn sức lực để đối phó nàng nên tiếp tục nằm chết dở.

Hai tay Tống Sơ Chiêu bắt lấy bờ vai hắn: “Bộ ngươi không muốn biết mẫu thân đã nói chuyện gì sao?”

Cố Phong Giản lạnh nhạt nói: “Không muốn.”

Tống Sơ Chiêu không đồng ý với sự chây lười này nên nằm đè lên người hắn, mắt đối mắt, hung dữ nói: “Mẫu thân ngươi nói lúc trước ít nhiều gì cũng nhờ ta cứu, nếu không thì sợ rằng ngươi đã xảy ra chuyện ở trong núi rồi. Điều này chứng tỏ rằng ta đã truyền tin về nhà thay ngươi, thế mà ngươi lại gạt ta, nói ta không giữ lời, rời đi không chịu quay trở lại. Đây rõ ràng là ngươi dựa vào việc đầu óc ta hỏng rồi nên không nhớ rõ chuyện cũ! Ngươi đã sớm biết ta là ai nhưng mà còn cố hù dọa ta một hồi đúng không?”

Cố Phong Giản bình tĩnh nhìn nàng, khoảng cách giữa hai người quá gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương đang phả lên mặt mình.

Tống Sơ Chiêu tiến sát lại mới phát hiện trên trán Cố Phong Giản có một lớp mồ hôi lạnh, hàng lông mày cũng chau lại, nhìn không thoải mái.

“Ngươi làm sao vậy? Phát bệnh hả? Nhưng mà vì sao Xuân Đông lại không nói chuyện ngươi bị bệnh cơ chứ?” Tống Sơ Chiêu thử đặt tay lên trán hắn, nàng cảm thấy không có sốt nên quan tâm hỏi: “Chỗ nào không thoải mái thế?”

Cố Phong Giản bất đắc dĩ thở dài, nói: “Trước tiên ngươi cứ buông ta ra đã.”

Thế nên Tống Sơ Chiêu buông hắn ra. Cố Phong Giản nhúc nhích, kéo chăn xuống một chút.

Tống Sơ Chiêu chờ hắn mở miệng giải thích. Cố Phong Giản nhẫn nhịn, lại phát hiện thật sự không dễ dàng tống cổ Tống Sơ Chiêu đi được nên chỉ có thể nói: “Hôm nay đã trễ rồi, ngươi về trước đi.”

Tống Sơ Chiêu: “Làm gì mà trễ? Giờ này vẫn còn sớm cơ mà?”

Cố Phong Giản nói: “Mấy bữa nay ta không khỏe, ngươi không cần tới đâu.”

Tống Sơ Chiêu nhìn chằm chằm vào hắn, sau một lát bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A đúng rồi…Thiếu điều quên mất, hiện tại ngươi không phải là nam tử.”

Cố Phong Giản thiếu chút nữa không kiềm chế được mà nhảy lên liều mạng với nàng ấy. Hiếm khi Tống Sơ Chiêu thấy được vẻ mặt hung dữ của hắn nên nàng đè người hắn lại qua lớp chăn bông, cẩn thận lấy tay áo lau trán cho hắn, đoạn cười lấy lòng: “Đừng nóng mà đừng nóng mà. Lúc này không thể bực bội được đâu. Vì khi tức giận sẽ phải thở gấp…không tốt cho thân thể.”

Cố Phong Giản cũng phát hiện điều này, hô hấp hắn trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội, một loạt động tác đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Thật ra so với việc đau đớn của thân thể, sự chấn động đến từ tinh thần còn muốn đòi mạng hắn hơn. Cố Phong Giản hy vọng mình có thể ngủ nhiều mấy ngày để quên đi khoảng thời gian này. Kết quả là không chỉ Xuân Đông mà Tống Sơ Chiêu cũng biết.

Tống Sơ Chiêu đã từng cảm nhận qua, nàng dùng giọng điệu của kẻ từng trải mà nói với hắn: “Ngũ lang này, ngươi cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần làm quen với nó thôi. Sau này thành thói quen rồi thì sẽ ổn.”

Cố Phong Giản: “Còn muốn nó trở thành thói quen của ta?”

“Vậy thì…vậy đành ráng chịu đựng vậy.” Tống Sơ Chiêu tự hỏi một lát còn nói, “Hôm nay ngươi đi ngủ sớm như vậy thì ngày mai cũng sẽ dậy sớm. Ta nói cho ngươi biết, việc này khó chịu nhất vào ngày thứ hai, không phải là ngày đầu tiên đâu.”

Cố Phong Giản nghe vậy thì chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ như trút đi hơi thở cuối cùng.

Giờ phút này Tống Sơ Chiêu vừa đồng tình lại cảm thấy buồn cười. Song, lại nghĩ đến việc Cố Ngũ lang có một ngày đáng thương như vậy do đánh đổi tự do với mình. Tốt xấu gì nàng cũng còn lương tâm, thế là nàng bày ra biểu hiện vô cùng đau lòng.

“Để ta quấn chăn kín hơn cho ngươi.” Dứt lời, Tống Sơ Chiêu ấn chăn xuống, gấp các góc chăn xuống rồi tém vào cẩn thận. Khi tấn chăn về phía chân giường, tay nàng tiến vào dưới chăn sờ soạng một lát, quả nhiên chân của Cố Phong Giản đã lạnh ngắt.

Cố Phong Giản cảm nhận được hành động của nàng nên rút chân đi, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Hôm nay lạnh, chân ngươi lạnh như băng thế kia thì càng khó chịu.” Tống Sơ Chiêu nhiệt tình nói, “Chân của ngươi chính là chân của ta. Lúc trước ta ước có ai sưởi ấm chân cho mình; không nghĩ tới qua ngần ấy năm thì ta lại có thể làm ấm chân của mình. Trên đời này sợ là không có người thứ ba có thể làm được chuyện này. Hay là để ta làm cho ngươi xem?”

Cố Phong Giản dở khóc dở cười, kêu lên: “Tiểu tổ tông ơi.”

Tống Sơ Chiêu: “Ơi.”

Không ngờ nàng thật sự dám trả lời lại như thế, Cố Phong Giản bật cười: “Ngươi đừng làm loạn nữa.”

“Ta còn không ngại thì ngươi để ý cái gì?” Tống Sơ Chiêu xúc động nói, “Ta thấy hết tất cả rồi.”

Cố Phong Giản nói: “Ngươi đã thấy cái gì?”

Tống Sơ Chiêu thản nhiên nói: “Đã thấy rất nhiều việc đấy. Ngươi nói xem, lúc này ngươi không phải ngươi, ta không phải ta, nếu như ta đề phòng ngươi thì không khỏi kỳ quái quá đi. Nếu như nói chuyện trong sạch với ngươi thì vô nghĩa; nếu như nó đã trở thành một mớ bòng bong thì làm sao có thể để mặc nó càng loạn. Chỉ cần trong lòng hai chúng ta tự biết rằng mình trong sạch là đủ rồi.”

Cố Phong Giản: “……” Vấn đề là hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc trong sạch trong mắt Tống Sơ Chiêu là thứ gì.

Cố Phong Giản lấy tay che mặt, buồn cười nói: “Ngươi không thay đổi chút nào.”

Tống Sơ Chiêu: “Làm sao ngươi biết ta không có thay đổi?” Nàng đã tiến bộ không ít đó!

Vốn Cố Phong Giản không ngủ được lại gặp phải sự quấy nhiễu của Tống Sơ Chiêu nên càng tỉnh táo.

“Thôi quên đi.” Hắn nỗ lực dựa ngồi dậy, “Ngươi đỡ ta một chút.”

Tống Sơ Chiêu tiến lên cho hắn mượn lực, lại lót cho hắn cái gối đầu, sau đó cởi giày ngồi đối diện với hắn.

Cố Phong Giản xoa trán nói: “Ta nghe nói ngươi phá án gì đó của của Quý Vũ Đường, còn liên lụy đến Ngự sử công và Phạm Sùng Thanh. Xuân Đông nói không rõ ràng lắm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Cùng lắm thì chỉ là trùng hợp mà thôi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Nếu như ngươi muốn nghe thì để ta kể cho!”

Vì thế Tống Sơ Chiêu nói ngắn gọn một lần sự việc đã xảy ra ở tửu quán. Bởi vì sự ấn tượng được khắc sâu nên nàng còn nhấn mạnh sự ngu ngốc của Quý Vũ Đường và sự phiền phức của Phạm Sùng Thanh.

Cố Phong Giản tò mò hỏi: “Ngươi có học qua xử án hả?”

Tống Sơ Chiêu cười nói: “Thật ra cũng không có gì đâu, không phải là bản lĩnh gì, chỉ vì ở quân doanh có nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Bá tánh ở biên cương nếu có chuyện gì không giải quyết được sẽ không tới nha môn mà đi đến quân doanh, dù sao thì trong doanh đều có người trong gia đình mình. Nếu như trong những người tới xin giúp đỡ có cô nương, thì sẽ mời mẫu thân ta ra mặt hỗ trợ. Ta đi theo nên bất tri bất giác cũng học được không ít. Lại nói tiếp, so với đọc sách thì ta lại rất hứng thú với mấy việc xử án như thế này.”

Tống Sơ Chiêu nhỏ giọng nói: “Quý Vũ Đường gặp được chuyện kia cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Ngươi có biết rằng thời xưa đã thích dùng mỹ nhân kế để ly gián nam tử không. Lúc đó nếu như mỹ nhân kế không thành thì sẽ thuận thế chuyển thành rắn rết mỹ nhân kế. Ta đã sớm được người khác nhắc nhở và thấy được nhiều rồi. So ra, mưu kế của hai người kia cũng không tính là cái gì. Cố Ngũ lang, về sau ngươi ra ngoài nên đề phòng tốt những việc này đấy.”

Cố Phong Giản trầm tư một lát, sau đó nói: “Đây đúng là một bản lĩnh đáng kinh ngạc. Nếu như ngay cả Ngự sử công cũng tán thưởng ngươi thì chứng minh được việc ngươi là nhân tài có thể bồi dưỡng. Đầu óc ngươi linh động, không phải chỉ dựa vào học tập mà có thể đạt được.”

“Nhân tài có thể bồi dưỡng?” Tống Sơ Chiêu nhẩm lại một lần, đoạn cười nói, “Đây là lần đầu tiên có người dùng từ như vậy để hình dung về ta.” Hên là không phải có tài nửa vời.

Tống Sơ Chiêu vỗ tay: “Đúng rồi, còn có một việc ta muốn nói với ngươi. Hình như Ngự sử công muốn tuyển ngươi vào Ngự Sử Đài nên đã hẹn ta rất nhiều lần. Ngươi nói ta nên đồng ý hay từ chối ông ấy đây?”

Cố Phong Giản hỏi: “Ngươi có muốn tới đó không?”

“Ta nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.” Tống Sơ Chiêu nói, “Không biết khi nào chúng ta sẽ đổi trở về. Người mà Ngự sử công muốn tuyển cũng không phải là ta.”

Cố Phong Giản nói: “Nếu như ngươi muốn thì có thể đi nhìn thử xem. Nếu như không vui thì cứ lại lui ra là được.”

Tống Sơ Chiêu: “Ta chủ yếu sợ mấy người ở trong đó. Thấy mặt ta, nói khâm phục tài học của ta nên kêu ta ngâm một bài thơ. Sợ đến lúc đó ta chỉ có thể khóc cho bọn họ xem.”

Cố Phong Giản nói: “Cái này không thành vấn đề. Nếu như ngươi không muốn làm thơ, thì lúc đó cứ làm mặt lạnh nhìn chằm chằm vào bọ họ thử xem, bọn họ sẽ không dám nữa.”

“Nhìn bọn hắn chằm chằm có ổn không?” Tống Sơ Chiêu sờ sờ vào độ cong nơi khóe môi mình, “Mẫu thân ta nói lúc ta không nói gì thì trông khá thật thà.”

“Ta không biết ngươi làm mặt này ổn không nhưng mà mặt của ta có thể làm được.” Cố Phong Giản ngừng một lát lại nhắc nhở: “Nhưng mà ngươi không nên đồng ý nhanh như vậy, trước mắt cứ từ chối một phen, nói rằng mình chưa suy nghĩ đến điều đó.”

Tống Sơ Chiêu: “Cái này ta biết! Văn nhân các ngươi cậy tài khinh người, muốn người ta mời ba bốn lần để thấy thành ý của người ta đúng không?”

……Chỉ không muốn Cố Quốc công nghi ngờ mà thôi. Cố Phong Giản nói: “Đúng vậy.”

Hai người trò chuyện một lúc cho đến khi thấy Cố Phong Giản thật sự mệt mỏi, Tống Sơ Chiêu đứng dậy cáo từ.

Thời điểm nhảy ra ngoài cửa sổ, nàng bỗng nhiên nhớ đến việc không phải mình tới đây tìm Cố Phong Giản nói về việc hắn gạt người hay sao?

Tống Sơ Chiêu xoay đầu nhìn lại, nàng cảm thấy hay là quên đi, với bộ dạng này của hắn coi như là gặp báo ứng rồi.

Cố Phong Giản tựa vào đầu giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ là mưa rơi tầm tã cùng với màn đêm đen như mực.

Sấm chớp màu tím xoẹt ngang, hắn nghe thấy có tiếng người kêu ở phía trên: “Ấy, có phải có người ở phía dưới hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play