Lúc Cố phu nhân cùng Tống Sơ Chiêu tiến vào, Phạm thượng thư lập tức không mắng nữa.
Hai vị trưởng bối tới nhận người cùng tạ lỗi với Phó Trường Quân: “Làm cho Phó tướng quân thêm phiền toái.”
Phó Trường Quân cười nhẹ, ông đáp lễ: “Sự tình ta đã hỏi rõ ràng, thật ra cũng không phải việc gì nghiêm trọng. Người bên ngoài cũng đã nói hắn sẽ không tính toán; không biết việc hiểu lầm giữa nhị vị công tử muốn giải quyết như thế nào?”
Phạm Sùng Thanh là kẻ bị đánh nên lần này phụ thuộc vào việc hắn có muốn truy cứu hay không.
Phạm Sùng Thanh thấy mọi người nhìn qua lại lôi ra lý do trăm ngàn lỗ hổng kia: “Con xác thật là ngộ thương. Con tự mình ngã một cái.”
Phạm thượng thư che mặt rồi nói một câu giống Tống Sơ Chiêu: “Không có tiền đồ!”
Sau đó hắn lại nói câu y như trong dự đoán của Phạm Sùng Thanh: “Đợi ta trở về sẽ thu thập con!”
Phạm Sùng Thanh: “……”
Hắn cũng coi như nhìn rõ hiện thực. Dù có tiền đồ hay không đều phải chịu đánh. Có tiền đồ thì hắn và Cố Ngũ lang bị Phó thúc đánh một lần mà cha hắn cũng đánh hắn một lần. Không có tiền đồ thì tốt xấu gì chỉ có một mình hắn bị đánh.
Vậy thì hắn cứ không có tiền đồ đi.
Phó Trường Quân đang muốn nói chuyện thì Cố Tứ lang từ đâu vọt vào kêu la gào mắng: “Phạm Sùng Thanh! Ngươi là kẻ tiểu nhân vô sỉ, ngươi dám động thủ với Ngũ đệ ta, ngươi ——”
Hắn vào phòng mới phát hiện bên trong dị thường yên tĩnh, mọi người đều có vẻ mặt không đúng, đều cùng nhau đặt tầm mắt trên người hắn.
Cố Tứ lang nhìn vẻ mặt ai oán của Phạm Sùng Thanh, miễn cưỡng chuyển chủ đề mà cười nói: “A, vì sao khuôn mặt nhỏ nhắn này lại sưng đỏ như vậy?”
Phạm Sùng Thanh giận dữ, dùng sức phủi tay hắn: “Cố Phong Úy, ngươi có bệnh không? Cả ngày ở bên ngoài bố trí ta! Ngươi nghĩ ta hiền quá sao?”
Phạm thượng thư bị hai người bọn họ phiền đến mức không nhịn được: “Hai người các ngươi đều câm miệng cho ta!”
Hai người lập tức chủ động đứng thẳng dựa vào tường, im thin thít.
Phạm Sùng Thanh đặc biệt hậm hực.
Vì sao người bị đánh là hắn mà người mất mặt cũng là hắn? Mọi người không thể đối đãi một cách công bằng sao?
Hắn cũng muốn trở thành người được Phạm nhị lang sủng ái! Dựa vào đâu mà không cho hắn cơ hội?!
Nhi tử tóm lại vẫn là nhi tử, Phạm thượng thư rốt cuộc nhớ tới việc vì sao mình lại đến đây. Hắn quay sang Cố phu nhân mà hừ: “Cố phu nhân mới vừa nói rằng nếu ai đánh nhi tử ngươi thì ngươi sẽ không để yên cho hắn đúng không?”
Cố phu nhân giơ tay sửa sang lại tóc của mình, thần sắc không thay đổi mà nói: “Cũng không nhất định, tùy thuộc vào người bị đánh nữa. Nếu có người đánh Tứ lang nhà ta thì ta mặc kệ.”
Cố Tứ lang: “??”
Tống Sơ Chiêu ngượng ngùng mà nói: “Kỳ thật con cũng bị thương.”
Phạm thượng thư: “Ngươi bị thương chỗ nào?”
Tống Sơ Chiêu xắn tay áo lên để lộ ra bàn tay mình, nàng nhiệt tình đưa vết thương nho nhỏ kia ra cho mọi người xem.
Phạm thượng thư ghét mắt sát vào quan sát, sau khi thấy đó là một vết thương thật “lớn” thì hắn tức giận vểnh cả râu. Hắn đẩy tay Tống Sơ Chiêu ra mà quát: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Phó Trường Quân đứng thẳng người, tay cầm roi gõ gõ: “Nếu đã ẩu đả ồn ào trên đường thì nên bị phạt. Mặc dù là nhị vị công tử thì vẫn bị quất roi mười lần, dạo phố thị chúng.”
Trước mắt Cố phu nhân tối sầm, kêu lên: “Không thể! Con ta bệnh nặng mới khỏi làm sao có thể chịu phạt được? Hắn không giống như Phạm Sùng Thanh hàng năm tập võ, đừng nói mười roi, một roi cũng không thể!”
Phạm thượng thư: “??”
Ta kính ngươi một thước, ngươi lại hố ta một trượng?
Phó Trường Quân bị bọn họ làm cho tức cười nhưng vẫn làm bộ đứng đắn nói: “Một khi đã như vậy thì tất cả chỉ là hiểu lầm đúng không?”
Phạm thượng thư còn có thể nói cái gì? Hắn phất ống tay áo, quay sang trừng nhi tử mình.
“Nhị vị làm hư hao không ít đồ vật trong tửu quán cũng nên bồi thường. Đồng thời phạt bạc vì đã gây chuyện trên đường.” Phó Trường Quân nói tiếp: “Đến tột cùng nên bồi thường bao nhiêu thì nhị vị nên thương lượng với chưởng quầy. Lần này phạt bạc gấp ba lần, giao cho Kim Ngô Vệ coi như là cảnh cáo, không thể tái phạm.”
Bọn tiểu bối đều ngoan ngoãn mà nhận sai, không dám làm càn.
Phó Trường Quân rời đi trước.
Ông đi về phía trong viện, đi giữa chừng thì dừng bước. Kẻ bị trói kia thấy ông thì nổ lực lết tới trước mặt rồi dập đầu.
Phó Trường Quân cúi đầu nhìn hắn ta, cười đến hòa ái: “Ngươi biết sai rồi sao?”
Người nọ điên cuồng gật đầu.
“Bởi vì ngươi đã nói lời không nên nói nên hiện tại ta không muốn nghe. Xem ra ngươi bị đánh cũng không nhẹ, trước tiên ta đem ngươi đi trị liệu một chút, ngươi thấy thế nào?”
Nam nhân vạn phần hoảng sợ đến bật khóc, hắn dùng sức lắc đầu lại dập đầu với Phó Trường Quân.
Phó Trường Quân tiếp tục cười: “Ngươi không cần lo lắng. Phủ Quốc công sẽ lo tiền thuốc cho ngươi. Hôm nay ta đã làm xong việc nên có rất nhiều thời gian. Ngươi cứ suy nghĩ kỹ rồi hẳn nói. Mang đi.”
Vị tướng sĩ ở bên cạnh đem một tay nhấc hắn lên, không màng đến việc hắn ta đang giãy giụa, cùng những người khác đi ra ngoài.
Chờ cho đám người Phó Trường Quân rời đi, Tống Sơ Chiêu và Cố Tứ lang mới theo sau mà đi ra. Cố phu nhân kêu hai người bọn họ về trước nghỉ ngơi, sự tình còn lại cứ giao cho bà thương lượng.
Cố Tứ lang một mực quấn lấy Tống Sơ Chiêu, một đường lải nhải: “Vì sao ngươi lại ở cùng Phạm Sùng Thanh? Còn cùng hắn đánh nhau nữa. Ngươi nói cho tứ ca vì sao đánh hắn. Đương nhiên tứ ca không phải nói ngươi không đúng, một phát lưu lại trên mặt hắn thật chuẩn. Có phải hắn bắt nạt ngươi hay không? Tính tình ngươi như vậy mà lại động tay động chân, đến tột cùng là vì cái gì……” Tống Sơ Chiêu nói câu được câu không, nàng trả lời Cố Tứ lang cho có lệ vậy mà hứng thú của hắn cũng không giảm, hắn dựa vào sự tưởng tượng và suy đoán của mình nên đoán lung tung chân tướng.
Hai người đi khỏi hậu viện đã ra tới đường cái.
Cố Tứ lang lôi kéo tay áo Tống Sơ Chiêu, nói muốn mang nàng đi ăn ngon xã vận đen nhiễm từ Phạm Sùng Thanh; đang lôi kéo thì hắn phát hiện người bên cạnh đứng bất động.
Tuy mưa đã ngừng nhưng khắp nơi trong kinh thành quả thật đều ướt nhẹp.
Cố Phong Giản một thân bạch y đứng dưới tàn cây lê phía đối diện, hắn giẫm lên bùn mà lẳng lặng nhìn bọn họ bên này.
Gió thu mang theo hơi lạnh thổi đến, thổi bay đi tà áo cùng mái tóc dài của hắn, không chỉ làm cho hắn có thêm phần lạnh lùng mà còn làm người ta cảm thấy hắn tách biệt với thế giới này.
Cố Tứ lang theo tầm mắt Tống Sơ Chiêu nhìn qua; mới đầu hắn còn chưa nhận ra là ai thì chỉ nghĩ cô nương nhà ai tới đây giải sầu, quả thật là giai nhân thanh tú. Đến lúc người bên cạnh mình chạy về phía đối phương thì hắn mới ý thức được chính là Tống Tam nương.
Đây là lần đầu tiên Cố Tứ lang chính mắt nhìn thấy Tống Tam nương.
Mọi người đều nói cho hắn Tam cô nương này lộng quyền ngang ngược, tùy hứng làm bậy, thô bỉ bất kham, nhưng lại không ai nói cho hắn biết Tống Tam nương lại là một nữ tử xuất trần như vậy.
Hắn kinh ngạc một lát rồi cũng đuổi theo.
Lá cây còn đọng lại không ít giọt mưa, khi có gió thổi qua thì chúng rơi xuống rào rạt.
“Vì sao ngươi còn ở đây?” Tống Sơ Chiêu thấy đầu vai Cố Phong Giản đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, nàng phủi một chút, nói: “Nếu không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Cố Phong Giản nói: “Lo lắng cho ngươi không thể nói lại bọn họ nên ta chờ ở nơi này xem sao.”
Phó Trường Quân nọ không phải là người dễ nói chuyện, không thích bán mặt mũi cho ai. Nếu hắn không cao hứng thì rơi vào tay hắn coi như phụ mẫu cũng không nhận ra.
Cố Phong Giản suy nghĩ, nếu có gì ngoài ý muốn thì hắn có thể lấy thân phận Tống Sơ Chiêu mà cầu được sự tình nên mới chờ ở nơi này.
Cố Tứ lang cười lớn chen vào nói: “Tống cô nương không cần lo lắng. Ngũ đệ ta có tài ăn nói trác tuyệt, bụng đầy kinh luân, sẽ không dễ bị ăn hiếp như vậy đâu.”
Hắn vỗ bả vai Ngũ đệ mình: “Ngươi đừng thấy võ nghệ đệ ấy không tốt mà lo lắng, kinh thành từ trên xuống dưới, không ai có thể ăn hiếp được hắn cả.”
Tống Sơ Chiêu và Cố Phong Giản đều cảm thấy hắn quả thật chướng mắt nhưng Cố Tứ lang lại không tự giác được điều đó.
Tống Sơ Chiêu lôi kéo Cố Phong Giản đi sang hướng bên cạnh.
“Xuân Đông đâu?”
“Ta kêu nàng đi mua ít đồ rồi.” Cố Phong Giản nhíu cái mũi, “Nàng ấy rất ồn ào.”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Chắc là nàng muốn gọi ngươi trở về? Ngươi về đi, ta ở nơi này đã không có việc gì.”
Nàng đột nhiên nhớ tới việc đi tới Hạ phủ, đang muốn nhắc nhở một câu thì Cố Tứ lang lại thò qua, chỉ vào tay Cố Phong Giản: “A, Tống cô nương, ngươi cầm sách gì vậy?”
Lúc nãy Cố Phong Giản nhất thời sốt ruột nên trực tiếp mang theo quyển sách này lại đây. Tuy rằng cất ở trong ngực nhưng sách vẫn ướt một ít, mặt bên ngoài đã có vết hằn.
Hắn cúi đầu muốn vuốt phẳng chỗ gấp thì vừa lúc lộ ra tên sách.
Cố Tứ lang nói: “Ồ, cô nương đang xem quyển sách này sao? Ta nhớ rõ Ngũ đệ trước đó vài ngày cũng mượn quyển này chép lại, hai người các ngươi có sở thích thật giống nhau, thật hiếm thấy! Nghe nói Tống cô nương lớn lên ở biên quan vậy mà nguyên lai cũng là người văn nhã!”
Cố Phong Giản nhàn nhạt nói: “Ở biên quan nào có nhiều sách như vầy?”
Cố Tứ lang: “Hả?”
“Ở biên quan thì chỉ có binh thư là nhiều nhất, những cuốn khác đều bị gọi là tạp thư!” Tống Sơ Chiêu bất đắc dĩ nói, “Tứ ca, ngươi không nhận ra đây là sách của Ngũ đệ ngươi sao?”
“A? Nguyên lai đây là sách của Ngũ đệ!” Cố Tứ lang đầu tiên là cả kinh, sau đó lại thay bằng vẻ tôn kính, “Ông trời của ta ơi, sách này ta xem không hiểu! Tống cô nương thế nhưng lại vì Ngũ đệ của ta mà đọc thứ khó hiểu như vậy!”
Tống Sơ Chiêu toát mồ hôi lạnh.
Cố Phong Giản trấn tĩnh nói: “Đúng là có chỗ tối nghĩa.”
Cố Tứ lang săn sóc nói: “Ngươi cứ chậm rãi đọc không cần gấp gáp. Chỗ nào không hiểu thì ta sẽ kêu Ngũ đệ giảng cho cô nương.”
Tống Sơ Chiêu cảm thấy chán ngắt mà nói: “Tứ ca, đi ăn cơm đi.”
Cố Tứ lang ước gì có thể dạy bảo đệ đệ nên ở bên tai nàng nói: “Lúc này sao đệ còn nghĩ tới ăn? Nàng ấy vì lo lắng nên mới cố ý chờ đệ ở nơi này, đệ vậy mà không có nửa điểm cảm kích.”
Tống Sơ Chiêu: “……” Tại sao ngươi không nghĩ rằng ta muốn một mình ngươi đi ăn thôi?
Cố Tứ lang đứng ở đó cười ngây ngô làm cho Tống Sơ Chiêu cùng Cố Phong Giản xấu hổ đối diện nhau. Không trong chốc lát, Cố phu nhân đi tới.
Bà nhìn thấy ba người cùng đứng dưới gốc cây như ba nén hương thì lấy làm kỳ quái, thế nên bà đi qua cười nói: “Tống Tam cô nương?”
Cố Tứ lang lập tức cao giọng: “Đúng là nàng ấy! Nàng ấy lo lắng Ngũ đệ nên chờ ở chỗ này.”
Cố phu nhân cao hứng nói: “Hỏi sao ta nhìn thì thấy quen mắt, quả thật cùng Hạ Uyển muội muội khi còn trẻ giống nhau như đúc!”
Nàng cầm lấy cổ tay Cố Phong Giản, “Này” một tiếng rồi nói tiếp: “Vì sao lại lạnh như vậy!”
“Bởi vì nơi này có gió mát thôi ạ.”
Cố phu nhân cười ha hả mà quay đầu hướng Tống Sơ Chiêu ý bảo nói: “Trước tiên mang tứ ca con rời đi.”
Cố Tứ lang: “…… Có vẻ ta đang cản đường mọi người. Được rồi ta tự mình đi!”
Cố Tứ lang cùng Tống Sơ Chiêu đi đến nơi khác chờ, tạo cơ hội cho hai người nói chuyện.
Cố phu nhân giải thích: “Đa tạ Tống cô nương quan tâm, Ngũ Lang cũng không có chuyện gì. Ngày thường hắn trầm ổn, sẽ không cùng bạn tranh chấp, càng sẽ không cùng người khác đánh nhau. Việc hôm nay đúng là ngoài ý muốn.”
Cố Phong Giản: “Con biết.”
“Ngũ Lang quan tâm con. Tuy rằng hai người các con trước đây không chưa từng gặp qua nhưng ta chưa bao giờ thấy hắn quan tâm người khác như vậy. Ta nghĩ có lẽ là duyên phận.”
Cố Phong Giản nói: “Con đã từng gặp qua hắn.”
Cố phu nhân: “Gặp qua? Có phải như Xuân Đông nói, hai người các con gặp nhau ở biên quan?”
Cố Phong Giản gật đầu, hàm hồ nói: “Lúc ấy hắn té ngã ngựa nên không thể đi lại. Cuối cùng thân binh Tống gia đã chạy đến cứu người.”
Cố phu nhân nghe hắn nói thì trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc chưa hết thì kinh hỉ lại tới: “Nguyên lai là con! Nguyên lai lúc trước là con! Ta nói Tống gia làm gì có cái gì Tam công tử, công tử duy nhất thì vẫn luôn lớn lên ở kinh thành! Tam nương, đúng là con nha!”
Bà quá mức kích động nên lặp đi lặp lại nói rất nhiều lần rồi cầm chặt tay Cố Phong Giản.
“Nhờ vào con nếu không Ngũ Lang đã gặp nạn. Thân thể hắn không tốt, chịu không nổi giá rét, đa tạ con đã để quần áo để cho hắn lại mang nó đi tránh mưa. Nơi đó ngày thường ít người qua lại đừng nói chi mưa to thì càng không có người.” Bà không khỏi nghẹn ngào, “Nếu không may mắn gặp được con mạo hiểm chạy suốt đêm gọi người tới chỉ sợ hắn không biết phải đợi bao lâu mới được cứu. con lúc ấy còn nhỏ như vậy lại gặp mưa to trên đường núi hẳn không dễ dàng đúng không? Ngũ Lang ít nhiều đều nhờ vào con. Hài tử, con thật sự quá tốt.”
Cố phu nhân nhẫn nhịn, áp xuống cảm xúc, lại nói: “Về sau ta muốn tìm con để nói lời cảm tạ đáng tiếc lại tìm không được người. Bọn họ chỉ nói con bị bệnh, không thể gặp khách. Ngươi lúc ấy bị bệnh có nghiêm trọng không?”
Có nặng hay không Cố Phong Giản cũng không biết, dù sao cứ gật đầu là được. Cố Phong Giản nói: “Con đã tốt lên nhiều rồi.”
Cố phu nhân thổn thức: “Khó trách hắn tốt với con như vậy. Ngũ Lang thật là, thế nhưng không nói với ta! Cái gì hắn cũng giữ trong lòng; nếu không ta đã sớm đi cảm ơn con.”
Cố Phong Giản rũ tầm mắt, cười khổ mà nói: “Có lẽ là không nghĩ đến con vậy mà có không ít tin tồn đi.”
“Không cần nói như vậy! Không cần nghe những lời hồ đồ đó! Bọn họ lại biết cái gì?” Cố phu nhân vừa đau lòng vừa tức giận, nàng tiến lên ôm hắn, “Chiêu Chiêu, Hạ Uyển muội không ở kinh thành nên con cứ coi chúng ta như người một nhà. Có chuyện gì thì cứ việc tới tìm ta.”
Cố phu nhân lại cùng hắn nói mấy câu, thấy hắn mặc đồ phong phanh nên không đành lòng giữ hắn lại, khuyên hắn nên về nhà.
Cố Phong Giản nhìn về phía cách đó không xa, thấy hình bóng Tống Sơ Chiêu vẫy tay tạm biệt hắn rồi xoay người rời đi làm hắn nhớ tới người che chắn trước mặt hắn vào cái ngày mưa to gió lớn núi lở đó.
————
Tác giả có lời muốn nói: Cố Phong Giản / Tống Sơ Chiêu: Ta công lược được trưởng bối của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT