- Diêu thục nghi, xin mời lên đường. – Tôn Đắc Trung vung tay nói.
Nhìn đoạn lụa trắng nằm trên khay gỗ thái giám đang bưng, Diêu
thục nghi bật cười ha ha, làm như không biết, ngẩng đầu nhìn Tôn Đắc Trung:
- Tôn công công, khẩn cầu ngươi nói với bệ hạ... ta muốn gặp
ngài.... Ta không biết cung nữ cung ta lại làm cái gì, thế nhưng không minh bạch ban lụa trắng... thứ cho ta không thể tiếp thu!
- Nương nương... ngài đang nói cái gì? Ta làm việc, không phải là ngài phân phó sao?
- Câm miệng! Nha đầu không tim không phổi! Thứ cùi chỏ quải ra ngoài; vu khống bản cung!
- Ha ha ha... vậy mà ta còn bảo hộ ngươi trước mặt bệ hạ
hoàng hậu... ha ha... giờ xem ra không cần thiết nữa!... Tôn công
công, trước mặt Bệ hạ Hoàng hậu nô tỳ xin nói rõ, là Diêu
thục nghi sai nô tỳ tới Ngự Thiện Phòng động vào sữa của
Hoàng tử Công chúa. Đến bây giờ cô ta vẫn không chịu thừa nhận. Tiếp tục như vậy chỉ phí thời gian. Cứ lấy lụa trắng mà
siết chết cô ta cho nhanh!
Tôn Đắc Trung còn đang kinh ngạc với những gì A Mông nói, thì
thấy Diêu thục nghi giận dữ, như đang muốn giết A Mông:
- Còn đứng ngây đó làm gì!? Mau cản người!
Mấy thái giám cũng hoàn hồn, vội đi lên kéo người ra.
- Con đĩ Phương Mông ngươi; bản cung không nên cứu ngươi; thứ mắt trắng!
Phương Mông vốn là người của cung Lâm Hoa. Chính là cung nhân của Liên Khả Hân khi còn là Hinh phi. Bởi vì Đức phi sảy thai mà
Liên Khả Hân bị cách chức xuống làm Thuận nghi, hơn nửa cung
nhân bị điều đi Hoán Y Cục. Đúng lúc ấy, Diêu thục nghi nhìn
trúng Phương Mông – sự cam lòng và dã tâm trong mắt Phương Mông
làm Diêu thục nghi thưởng thức. Bằng cách sai người thuyết phục công công đứng đầu, Diêu thục nghicứu được Phương Mông. Từ đó,
Phương Mông là người trong cung Diêu thục nghi, vị trí tuy thấp
nhưng được trọng dụng. Lần này, Diêu thục nghi sai A Mông đi Ngự
Thiện Phòng.... Phương Mông có can đảm, thận trọng, không nôn
không nóng. Diêu thục nghi chỉ đợi Phương Mông đến báo ân; bảo
việc này mặc kệ thế nào cũng làm. Là người không đạt mục
đích không bỏ qua, Diêu thục nghi coi trọng Phương Mông điểm này
nhất. Diêu thục nghi thiên toán vạn toán; Phương Mông cũng làm
được chuyện; chỉ không ngờ là bại lộ nhanh quá. Càng không ngờ là Phương Mông tàn ác; vì tự bảo vệ mình mà trở mặt.
- Ha ha... ngươi vốn không nên cứu ta! Nếu ta đi Hoán Y Cục, ta cũng không có như ngày hôm nay!
Tôn Đắc Trung nhìn hai chủ tớ châm chọc nhau thì nhíu mày, không kiên nhẫn: "Dẫn Phương Mông đi!"
Đây là ban chết cho Diêu thục nghi chứ không phải đến xem chủ tớ chúng khẩu chiến!
A Mông bị áp xuống. Cô ta vẫn trừng mắt nhìn Diêu thục nghi, vẻ tự tiếu phi tiếu. Diêu thục nghi bị tức đến đau óc, lại thấy
Tôn Đắc Trung vung tay lên; thái giám bưng khay đi tới. Mí mắt
Diêu thục nghi nhảy lên liên tục.
Phải rồi! Nàng thế nào lại quên là nàng được ban chết!? Uổng
cho cái danh sủng phi; đến cuối cùng, nhà vua còn không thèm
nhìn mặt nàng mà thẳng thừng ban chết... sủng phi nàng... làm
thật tốt!
Tôn Đắc Trung hiểu rằng để cô ta tự mình treo cổ thật không dễ
dàng, vì vậy sai thái giám để khay lên bàn, và cho người lui
hết ra ngoài.
- Diêu thục nghi, chúng ta cho ngươi hai khắc, hãy nhanh chóng lên đường.
Nhìn cửa khép lại, Diêu thục nghi ngơ ngác ngã xuống ghế. Nhìn lại lụa trắng, âm thầm cười. Còn nhớ Điền Điềm trước đây vào Lãnh Cung lúc ấy nhìn nàng. Điền Điềm đánh nàng. Mắng nàng
rằng: "Diêu Ly ngươi sẽ không có kết cục tốt; ngươi sẽ còn thê
thảm hơn ta!" Không ngờ đó lại là một lời nguyền. Lụa trắng
và rượu độc, nàng tình nguyện chọn rượu độc. Điền Điềm là
ban rượu độc mà chết, còn nàng là ban lụa trắng mà chết, còn không phải là thê thảm hơn cô ta rồi sao? Diêu thục nghi đỡ
trán. Uổng cho nàng yên lặng lâu như vậy, chỉ chờ ngày này để
gây xích mích cho Hoàng hậu – cho Quý phi, lại không ngờ bức
mình vào tuyệt lộ.... Là nàng không biết nhìn người, đi cứu
Phương Mông cái thứ mắt trắng bán chủ!
Trắc điện cung Giao Xuân. Tôn Đắc Trung nhìn Tiểu Ngô Tử đang chạy tới, cau mày nói:
- Làm sao gấp gáp như vậy?
- Sư phụ! Bệ hạ nói, tạm thời không cho Diêu thục nghi chết...
chờ Tam hoàng tử qua đầy tháng mới được. Giờ giam giỏng Diêu
thục nghi ở tại cung mình trước.
Tôn Đắc Trung suy nghĩ một chút mới hiểu rõ. Bọn họ đây là
đang xử tử người mưu hại hoàng tự – Diêu thục nghi – mà quên
mất hôm nay Uyển quý phi sinh hạ được Tam hoàng tử.
- Ôi trời! Quên mất Tam hoàng tử- hiện tại tuyệt không thể ban chết Diêu thục nghi!
Tôn Đắc Trung để trà lên bàn và chạy ngay ra ngoài. May là cho
Diêu thục nghi hai khắc, không có buộc cô ta tự sát ngay. Ngay khi Tôn Đắc Trung đẩy mạnh cửa xông vào, Diêu thục nghi vẫn đang ngơ ngác.
- Đã đến giờ sao...?
Vừa nói vừa đi đến bàn, Diêu thục nghi muốn cầm dải lụa. Tôn Đắc Trung hô to 'không!' và giật lấy cái khay.
- Diêu thục nghi, bệ hạ vừa có thông báo, hôm nay Tam hoàng tử
xuất thế, trong cung không thể có điều xui, vì vậy sẽ giam lỏng ngươi trước tại cung Dao Xuân, sau đầy tháng Tam hoàng tử sẽ
hành hình.
Thu Huyên đang cắt tỉa hoa mai, mà vừa cắt vừa căm giận:
- Một tháng cái gì! Loại người như vậy nên xử tử ngay!
Thanh Trúc nhìn hoa mai dưới đất, không để ý đến nha đầu ấy.
- Là bệ hạ nóng ruột ban chết cho Diêu thục nghi. Quên mất Tam
hoàng tử ra đời. Trong cung quả thực có quy củ như thế. Hoàng
tử xuất thế là việc vui, nếu có người chết chẳng phải điềm
xấu? Ngươi đừng quá phiền lòng- nói chung tháng sau cô ta cũng
chết thôi. - Xuân Phân nói.
Thu Huyên nhíu mày bất mãn:
- Tháng sau là gần cuối năm rồi. Ta thấy a... tha luôn đi! Con
người đó một ngày không chết ta không thể ngủ ngon.... Còn A
Mông thế nào? Lúc nào xử tử? Sẽ không là một tháng sau chứ?
- Cái này thì ngươi yên tâm. A Mông bị mang ra khỏi cung loạn côn
đánh chết rồi. Chỉ là một cung nữ mà thôi, ngoài cung xử tử
không có nhiều quy củ như vậy. Không giống cung phi có nhiều
kiêng kỵ. Còn cuối năm thì không cần để ý, Diêu thục nghi sẽ
được ban chết sau một tháng.
Thu Huyên cười: "Như vậy cũng tốt." Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy
Diêu thục nghi không chết thì lại thấy bất mãn. Thu Huyên đặt
mai lên ghế, nằm xuống giường: "Càng nghĩ càng phiền. Hai tỷ,
ta ngủ trước đây." Rồi nàng kéo chăn trùm kín mít.