Tiêu Quân Nhã là Hoàng Hậu, có thể đến dự một chút đó là thiên đại
ban ân, cho nên canh giờ nàng đi vừa không muộn cũng không sớm, đúng
dáng vẻ của Hoàng Hậu.
Thục phi đang thảnh thơi nghe hát, thường thường góp đôi lời, nhìn có vẻ tâm tình rất tốt. Song Triệu phi là miễn cưỡng cười vui, tâm tình không mấy được tốt.
« Hoàng hậu giá lâm —— » đột nhiên có tiếng thông báo, chúng phi đều là sửng sốt, đứng dậy khom người hành lễ với người cao quý kia đến.
« Tất cả đứng dậy đi. Hôm nay là sinh nhật Triệu phi, bản cung tiện
đường đến xem, các tỷ muội không cần đa lễ. » Tiêu Quân Nhã dịu dàng
cười, tự mình nâng Triệu phi dậy, tầm mắt lướt qua vẻ mặt tươi cười của
Uyển Quý phi .
Hoàng hậu mặc lưu vân cung trang sa mỏng màu đỏ viền vàng, phục sức đơn
giản, tóc cũng tùy ý vấn, hai viên hồng ngọc trên trâm phượng lay động
theo bước chân, nàng không mang cung trang của Hoàng Hậu nhưng đã bày rõ sự cao quý của người đứng đầu nội cung.
Nghe hoàng hậu nói chỉ 'tiện đường', chúng phi chỉ biết cười, duy Dung
tu nghi không thèm quan tâm Triệu phi mà nói ra, « Hoàng hậu muốn đến
chỗ bệ hạ đi, thần thiếp mới nhìn thấy Như Ý bưng cái gì đó ? Hoàng hậu
tỷ tỷ làm món gì sao ? »
« Chỉ là cháo bình thường thôi. » Tiêu Quân Nhã vén tóc, « Bệ hạ chính
vụ bận rộn, hôm nay e là không tới được, Triệu phi không được trách ngài ấy. »
« Thần thiếp sẽ không. Sáng nay bệ hạ đã qua thăm thần thiếp rồi, giờ
hoàng hậu nương nương còn di giá tới, thần thiếp tất nhiên là vạn phần
cảm kích. » Triệu phi cúi thấp người trả lời.
Tiêu Quân Nhã khẽ cười và điểm đầu, không nói gì, ánh mắt ở trên người
chúng phi tuần tra một lần, mới cười nhạt : « Bản cung sẽ đến Trường
Sinh điện, không thể ở lại. »
Hoàng hậu không có nhìn Uyển quý phi, nhưng lại nói chuyện kvới Chu tu
hoa vài câu, và khen điểm tâm hôm qua Vu lương nhân đưa đến Tuyên Chính
điện bệ hạ thích, xong mới xoay người khoan thai rời đi trong tiếng
chúng phi cung tiễn.
Sinh nhật Triệu phi cứ như thế mà qua.
Tô Hành không biết hưng trí từ đâu, sáng sớm hôm nay đã sai Tôn Đắc
Trung đưa bánh gạo nếp hoa đào tới Phượng Tê cung, cả một lồng, đủ nàng
ăn mấy ngày. Món này là món nàng thích. Từ lúc nàng lấy lại quyền, còn
chưa đi qua Tuyên Chính điện, hôm nay Tô Hành tặng đồ ăn cho nàng, ít
nhiều gì cũng phải có qua có lại... Là Hoàng Hậu, ở cùng Vua là điều cực kì bình thường. Ánh đèn dưới hành lang lay động, gió hè thổi tà áo
nàng, những viên châu phát ra tiếng theo bước chân, thật là dễ nghe.
Cung nhân Tuyên Chính điện quỳ rạp xuống, Tiêu Quân Nhã chỉ lướt mắt
nhìn và bước bên bậc thang - làm bằng cẩm thạch, chia ra hai bên, chính
giữa được điêu khắc rồng bay làm bằng ngọc thạch, thể hiện Đế vương tôn
quý. Tôn Đắc Trung nhìn thấy hoàng hậu đến, lại nhìn thấy Như Ý bưng
lồng cơm theo sau liền hiểu, rất xa liền nghênh đón, ngàn lần nói thỉnh
an liền đi vào thông báo. Phút chốc, Tôn Đắc Trung tươi cười chạy ra :
« Nương nương, bệ hạ thỉnh nương nương đi vào. »
Tiêu Quân Nhã cười nhìn Tôn Đắc Trung ; Tôn Đắc Trung khom lưng đón nàng đi vào.
Chính vụ bận rộn nhiều ngày nay, Tô Hành gần như mỗi ngày đều ở
tại Tuyên Chính điện. Ban ngày có Hinh phi làm bạn, hồng tụ thiêm hương ; buổi tối hoặc có Diêu quý cơ, hoặc Thục phi đưa tới một vài chén canh
bổ an thần, nhưng tuyệt không thấy hoàng hậu. Giờ Tiêu Quân Nhã đến, làm Tô Hành kinh ngạc và vui sướng.
Tô Hành nâng Tiêu Quân Nhã dậy, cười nói : « Không cần giữ lễ tiết. »
Tiêu Quân Nhã mỉm cười, « Bệ hạ chính vụ bận rộn, chắc là rất mệt, thần
thiếp đã sai người nấu cháo này, hy vọng có thể làm bệ hạ vơi đi bớt mệt nhọc. »
Nghe Tiêu Quân Nhã chỉ nói cháo mà không nói là cháo gì, trong lòng Tô
Hành liền có cân nhắc ; y nắm tay nàng xoa nhẹ xương cổ tay của nàng, ôn hòa cười :
« Quân Nhã thần thần bí bí như vậy, không biết cháo này tốt thế nào đây ? »
« Ngài nhìn chẳng phải sẽ biết sao. » Tiêu Quân Nhã nâng mắt hờn dỗi,
gọi Như Ý mở nắp lấy cháo và đặt ở trên bàn, đưa đến trước mặt Tô Hành,
dịu dàng cười, « Ngài còn nhớ chứ ? »
Tô Hành nhãn tình sáng lên, kinh hỉ nhìn đậu phụ xanh mơn mởn trên mặt cháo : « Cháo hoa quế tàu hủ ! »
« Không ngờ ngài còn nhớ. »
« Trẫm sao sẽ quên ? »
Hai năm trước, y cùng Tiêu Quân Nhã xuống Giang Nam, hai người nổi hứng, định bụng đi chơi hội chùa mà cố ý bỏ lại thị vệ, cho đến tối đen, hai
người mới sờ túi tiền, phát hiện chỉ đủ ăn hai chén cháo, vì thế liền
dùng hai chén cháo hoa quế tàu hủ tại đầu hẻm. Hương vị đó cho đến nay
đều là đáng nhớ. Dân chúng nghèo khổ thường ăn nó vì ngon bổ rẻ. Sau trở lại Kinh Thành, y có sai Ngự thiện phòng làm nhưng không tìm được hương vị ở Giang Nam, dần rồi cũng từ bỏ.
Trong điện, Đế - Hậu hai người tâm sự, Tôn Đắc Trung dẫn cung nhân lui
ra ngoài. Hôm nay sinh nhật Triệu phi, các phi tần hàm cao đều đi dự yến ; vua thì không có lòng dạ mà tham dự, cả một buổi tối không có ai mang cho vua ăn uống cái gì. Hoàng hậu thật sự chọn lựa đúng lúc : vừa không chướng mắt phi tần, vừa lấy cháo khơi gợi hoài niệm của vua. Ai nói
hoàng hậu ngốc, quá hiền lành, không tranh sủng ? Hắn thấy không phải.
Thủ đoạn của hàng hậu, chúng phi tần không thể làm theo được. Từ lần
chết đuối đó, hoàng hậu càng làm cho Tôn Đắc Trung nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tô Hành nhấp nhấp hai cái liền liên tục khen, hô cháo này giống vị ở
Giang Nam, « Tay nghề Quân Nhã tốt hơn rồi, Đại trù Ngự thiện phòng cũng không hơn được. »
Tiêu Quân Nhã cúi mắt lấy tay áo che miệng, mỉm cười, « Ngài đừng khoa
trương thần thiếp, thần thiếp chẳng qua chỉ làm mấy việc râu ria, những
thứ khác vẫn là từ nhóm Xuân Phân. »
« Nấu cách thủy với lửa nhỏ cả nửa ngày, gia vị đều thẩm thấu, tất nhiên là rất thơm rồi. Mà ngài chỉ nói giống vị ở Giang Nam, làm thần thiếp
mặc cảm quá. » Nàng nâng mắt, « Tại sao ngài không nói, là vì có thần
thiếp cho nên mới có vị ở Giang Nam ? »
Tô Hành giương giọng cười, nắm tay Tiêu Quân Nhã vỗ vỗ và kéo nàng vào lòng, « Quân Nhã thật lanh miệng... »
Tiêu Quân Nhã đỏ mặt, dựa vào lòng Tô Hành, bụng tuy nghĩ trăm điều nhưng vẫn là khẽ đẩy Tô Hành và rời đi, nàng nhìn y nói :
« Ngài chính vụ bận rộn, thần thiếp có thể làm ngài cười thoải
mái, thần thiếp rất vui. Nhưng dù sao chính sự trọng yếu, thần thiếp
không dám lưu lại lâu, quấy rầy ngài xử lý sự vụ, cho nên thần thiếp xin được cáo lui trước. »
Nói xong, nàng sẽ đứng dậy rời đi. Nhưng Tô Hành ôm hông nàng, không cho nàng đi ; y nhìn Tiêu Quân Nhã, híp mắt cười, « Hoàng hậu phải lưu
lại, dĩ vãng Quân Nhã chẳng phải mài mực và châm trà cho trẫm ? »
Tiêu Quân Nhã bĩu môi, lắc đầu : « Mỹ nhân bên ngài người nào mà không
tốt hơn thần thiếp ? Nếu hôm nay không phải sinh nhật Triệu phi, thì bây giờ bên ngài đã có hồng tụ thiêm hương, nào còn dùng thần thiếp nữa. »
Nàng liếc mắt y, « Vả lại, khi nãy thần thiếp khi ngang qua tiệc sinh
nhật Triệu phi, không có ngồi lâu mà vội đến đây, giờ thần thiếp đã gặp
được ngài rồi, thần thiếp phải đi về thôi. »
« Nếu ngài muốn hồng tụ thiêm hương bồi, thần thiếp cảm thấy Trần thuận dung không tồi, không bằng ngài cho đòi đến đi ? »
Thấy Tiêu Quân Nhã còn định nói nữa, Tô Hành bật cười và đè ngón tay lên miệng nàng, lắc đầu cười nói : « Trẫm chỉ nói có một câu, nàng trả lời
mười câu ! Về sau sao trẫm dám nói chuyện với nàng nữa hả ! »
Tiêu Quân Nhã không đồng ý mà mắng y, với cái mặt cực kỳ chọc người trìu mến ; Tô Hành tâm tình tốt, nói sao cũng không cho nàng đi, thậm chí là nàng muốn đến xem Triệu phi cũng bị cự tuyệt.
Nói đi nói lại cũng chỉ là một cái sinh nhật Triệu phi, vẫn chưa đủ sức
nặng để Đế - Hậu hiện thân, huống hồ vừa rồi không phải nàng đã đến sao ?
Hầu ở ngoài, Tôn Đắc Trung nghe được tiếng cười bên trong, không khỏi
suy nghĩ : dường như là chưa có phi tần nào có thể làm bệ hạ cười to như vậy, dù là Hinh phi - người được sủng nhất. Lại không thể không nói,
hoàng hậu thật là có bản lĩnh.
Xuân Phân nhìn ánh đèn cách đó không xa, nhíu mắt lại, thấy Thục phi quý phái đi tới. Xuân Phân đi đến trước mặt Tôn Đắc Trung, chỉ vào Thục phi cách đó không xa, cười tủm tỉm : « Phiền toái công công. » Và nàng lấy
một thỏi bạc nhét vào tay hắn.
Tôn Đắc Trung khước từ, nhíu mi nhỏ giọng nói : « Xuân Phân cô nương đây là lạnh nhạt chúng ta sao. » Rồi hắn bước qua tiếp đón Thục phi.
Tiêu Quân Nhã vốn là muốn nói chuyện Giản Vân Hạc, nhưng thấy Tô Hành
chuyên tâm xử lý chính sự, nhất thời cũng không tiện mở miệng, cho nên
chỉ lặng lẽ mài mực. Huống hồ hậu cung không được tham dự chính sự, nếu
nàng nói đến, không chừng còn có thể chọc Tô Hành không vui. Nghĩ đi
nghĩ lại, vẫn là tìm thời cơ khác tốt hơn mà nói.
Đêm này, Tiêu Quân Nhã nghỉ ở Trường Sinh điện.
Dựa theo quy định, Tô Hành nên nghỉ ở Dương Tử cung của Triệu phi, nhưng mà y đã không dự sinh nhật người ta, ngay cả ngủ cũng không.
Sinh nhật Triệu phi, vua và hoàng hậu nghỉ ở Trường Sinh điện - tẩm cung của vua - vạn nghìn nữ tử đều hy vọng có thể được nằm trong đó. Và hậu
cung này, có được vinh quang đó chỉ có hoàng hậu, Hinh phi, Uyển quý phi và Dung tu nghi.
Hôm sau, Tiêu Quân Nhã thỉnh an Thái Hậu xong trở lại Phượng Tê cung
cùng nhóm người Nhan chiêu dung hàn huyên vài câu. Xuân Phân tiễn bước
Nhan chiêu dung xong liền đi vào nói nhỏ với Tiêu Quân Nhã :
« Nương nương, Dương Tử cung truyền đến tin tức, Triệu phi không thể nói chuyện. »
Sáng hôm nay Dương Tử cung sai người báo lại, nói Triệu phi không khoẻ,
Tiêu Quân Nhã miễn cho nàng qua thỉnh an. Không ngờ là mất giọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT