Sườn điện Di Cảnh Cung, một nữ tử xinh xắn mặc cung váy liên thanh sắc cổn tuyết tế sa, hung tợn đạp cung tỳ đang quỳ dưới đất một cước, tức giận tận trời quát lớn: « Vô dụng! Bản cung nuôi ngươi có gì dùng! Một ít chuyện đều không làm được! »
A Thu bị Vu Lương nhân đạp té, trên vai đau đớn, trên mặt nàng phủ đầy
nước mắt, thân mình run rẩy mà quỳ, hướng Vu Lương nhân dập đầu nói: «
Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận. »
« Phế vật ! » Vu Lương nhân nổi giận đùng đùng đưa tay cầm cái bình ngọc ném ra ngoài, xoẹt qua đụng tai A Thu rồi mới rơi xuống đất.
A Thu cả người run rẩy không ngừng, biết cái bình này nếu Vu Lương nhân
muốn đập nhất định sẽ đập lên đầu nàng, chớ sao lại là xoẹt qua tai?
Nhưng lấy tính tình Vu Lương nhân, nói không chừng ngay cả mạng nàng
cũng không dám đảm bảo. A Thu nhất thời sợ hãi phủ phục dưới đất không
dám nhúc nhích.
« Nương nương bớt giận, Hoàng Hậu nương nương nói cũng có đạo lý, ngài
gây rối như vậy là ngài không phải. » Tử Nguyệt rốt cục đánh bạo tiến
lên khuyên nhủ.
Trong mắt Vu Lương nhân ánh lên sự tàn bạo, vung một cái tát thật mạnh
vào Tử Nguyệt. « Bớt giận ? Ngươi muốn bản cung bớt giận cái gì !? Bản
cung từ Tiệp dư rơi xuống hàng Lương nhân, biết bao nhiêu người đang xem bản cung chê cười ! Hiện giờ vật phẩm còn phải nhìn sắc mặt người,
ngươi muốn bản cung bớt giận như thế nào ! »
Từ hàng Tiệp dư xuống hàng Lương nhân, nàng không chỉ có bị tước đoạt tự xưng « bản cung », thậm chí ngay cả băng, cống quả, và chi tiêu hằng
ngày phân lệ đều bớt đi. Bảo nàng cam tâm làm Thất phẩm Lương nhân, xem
sắc mặt đám người kia mà sống qua ngày, nằm mơ !
Nhìn trán A Thu tứa máu và Tử Nguyệt đang cúi đầu quỳ, Vu Lương nhân
ngồi ở ghế, tay trái gắt gao cầm tay vịn, đầu ngón tay đều trở nên
trắng. Căm giận hai người đang quỳ, Vu Lương nhân chỉ vào họ cả giận: «
Đều ra ngoài cho bản cung ! Đừng ở chỗ này chướng mắt ! » Ngón tay sơn
màu đỏ thẫm bởi vì phẫn nộ mà hơi run.
A Thu cùng Tử Nguyệt vội không ngừng đứng dậy hành lễ rời khỏi, nhưng
thật ra trong lòng đồng thời thở phào. Vu Lương nhân chỉ cảm thấy khí
huyết cả người đều vọt lên đầu, giận không kiềm được, tay cầm tay vịn,
gân xanh đều muốn nổ tung. Nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn lược thi bạc đại cũng bởi vì tức giận mà vừa hồng vừa trắng, lông mi thanh tú xoắn lại.
Nàng không nghĩ nàng vào cung sẽ bị thiệt thòi như vậy ! Một người hai
người cũng dám cho nàng sắc mặt xem ! Chờ xem, chờ nàng ngày nào đó ngồi vào ngai Hoàng Hậu, tất làm cho những người đó không chết tử tế được !
Vu Lương nhân tay cầm thành quyền, trong mắt hiện lên tia ngoan lệ, chợt khinh miệt hừ một tiếng. Nàng nếu đã có thể ở Vu gia từ một thứ nữ
không được thương yêu một đường đi đến vị trí cung phi, thì hà cớ gì
không thể leo lên Hậu vị ?
--
Sớm vừa nghe nói có người ở Phượng Trì thả đèn khổng minh, từ từ
bay lên trời, lướt qua tầng tầng mái cong của cung tường, bay cao bay
cao, thành chấm nhỏ trong bầu trời đêm. Mới đầu là ba bốn đèn, nhưng
không bao lâu càng ngày càng nhiều đèn bay lên, xa xa nhìn giống như
sao. Thúy Trân đang cầm đèn khổng minh ; nữ tử mặc quần áo màu
cam với nhiều loại hoa sa mỏng cung trang trong tay chấp cây bút, hơi
hơi khom lưng, ở trên đăng mỏng nâng bút viết xuống : Nguyện Đức Phi tỷ tỷ bình an sinh hạ Lân nhi - chữ viết tú lệ. Đầu kia xa xa đến một đội trượng nghi, Hinh Phi lấy khóe mắt mà thấy, vẻ mặt càng chăm chú từ từ viết trên đăng mỏng, vẻ mặt thật không thể chê.
Tô Hành xa xa nhìn thấy vầng sáng của giấy dưới sườn nhan chăm
chú của người, khóe môi khẽ mím, vẻ mặt chuyên chú hạ bút, con ngươi y
dần dần ôn nhu, ý cười ở khóe môi chậm rãi mở rộng. Vì không nhiễu đến
người, y bảo nghi trượng ngừng lại, tự mình bước đi thong thả mà tới.
Gần đó rất nhiều phấn y cung nữ đang đốt đèn và thả đèn, lắc lắc lắc lắc thuận gió đi xa, nhìn thấy vua đang hướng này đi tới, một cái hai cái
đều cả kinh vội không ngừng sẽ quỳ xuống hành lễ, nhưng bị Tôn Đắc Trung đi theo sau vua ra dấu, đều cúi người cúi đầu hành lễ, không có phát ra một động tĩnh.
Một bàn tay đột nhiên phủ lên tay nàng chấp bút, Hinh Phi sợ giật mình
sửng sốt thì chợt nghe được một tiếng nói ôn nhuận vang lên, « Nguyện
Hoàng Hậu sớm ngày đản hạ Lân nhi. » Tô Hành câu môi cười, thấy Hinh Phi ngây ra như phỗng, khóe môi lại dương lên vài phần, tại vầng sáng vàng
vàng này thật là một loại tuyệt mỹ văn chương khó miêu tả.
Hinh Phi lúc này mới kịp phản ứng, vội phải cúi người hành lễ, bị Tô
Hành nâng cánh tay, miễn đi tư thế khom lưng, « Thần thiếp không biết bệ hạ đã đến, hữu thất viễn vọng, xin bệ hạ thứ tội. »
«Không phải đã nói, ở trước mặt trẫm không cần nghi thức sao. » Tô Hành
nhìn Hinh Phi cười, hạ y đơn bạc, y nâng cánh tay Hinh Phi, cách sa
mỏng, xúc cảm trong lòng bàn tay cảm giác được da thịt nàng mềm mượt.
Sóng mắt nhẹ nhàng đung đưa qua chu tử hoa phục của Tô Hành, Hinh Phi ngượng ngùng mà đỏ mặt, rũ đôi mắt xuống, nhỏ giọng hờn dỗi: « Bệ hạ, ở đây nhiều người như vậy ! »
Chúng cung nữ đều đã lui ra. Hồ hoa sen trổ hoa, bích diệp vạn khoảnh,đèn khổng minh như sao phản chiếu ánh sáng trong hồ, sóng huỳnh quang. Tô Hành tay cầm tay mỹ nhân và đánh giá Hinh Phi, xem nàng ngượng ngùng cắn môi cúi đầu,
lông mi run rẩy, hai gò má hồng hào, y nhìn Hinh Phi một cách càng phát
ra nhu tình mật ý, giọng nói mềm mại càng mềm mại hơn, « Nghĩ như thế
nào mà đứng thả đèn ? »
Hinh Phi nghe vậy chớp mắt, đôi mắt trong như nước chậm rãi nâng lên,
môi đào hé mở, tiếng mềm như nước, « Trong lúc rảnh rỗi, giết thời gian
thôi. » Khuôn mặt nàng ngây thơ, dương khóe môi cười nhìn Tô Hành.
Quanh mình đèn khổng minh đã thả nhiều, giống như đầy sao, Tô Hành tùy
tay cầm cái đèn vừa rồi Hinh Phi chưa kịp cho cất cánh, nhìn chữ trên
mặt, nói: « Rảnh rỗi, nên muốn thay các hảo tỷ muội cầu phúc ? »
« Bệ hạ ! » Hinh Phi nhíu mi hờn dỗi, quyệt miệng nhỏ nhắn, bộ dáng như một con mèo nhỏ, cào tâm Tô Hành chọc ngứa.
Tô Hành không chọc Hinh Phi nữa, mà là đem cái đèn cầu phúc cho Hoàng Hậu cất cánh bay đi.
Bích ba chi thượng, dạ không chi hạ, ngày càng nhiều đèn khổng minh đón gió bay lên, như đầy sao diệu lượng. Y nắm tay Hinh Phi, gọi phấn y cung nữ, do cung nữ đó đang cầm đèn, đề bút viết xuống tên y cùng Hinh
Phi rồi mệnh cho cung nữ nâng đèn thả tay, chậm rãi nhìn cái đèn đó bay
lên.
Hinh Phi cười tươi như hoa, nắm thật chặt tay Tô Hành, mắt sáng ngời
cười nói: « Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ân điển. » Cái đèn có tên nàng và y,
bất kể là kỳ mong tốt nhất, đối nàng mà nói là kỳ mong lớn nhất.
Ngữ khí chân thật, thần thái ngây thơ làm Tô Hành càng mềm lòng, hắn nhìn Hinh Phi mà mặt mày một mảnh đầy nhu tình mật ý, tay cũng dùng khí lực bao vây tay nàng. Hinh Phi ngẩng đầu hướng Tô Hành cười, lại
chợt thẹn đỏ mặt cúi đầu...
Lúc này trong Phượng Tê Cung, Tiêu Quân Nhã đứng ở cửa sổ nhìn trời đêm
đầy đèn khổng minh như sao, vươn tay vuốt ve phiến lá phong lan treo ở
cửa sổ, nhàn nhạt hỏi: « Bệ hạ tới Lâm Hoa Cung ? »
Thanh Trúc trả lời: « Hồi nương nương, bệ hạ quả thật đến Lâm Hoa Cung. » Hinh Phi quả là yêu hồ, phương pháp đòi sủng lòe thiên hạ thế mà cũng
nghĩ ra được. Bệ hạ vốn muốn đi Trường Nhạc Cung của Đức Phi, lại không
dự đoán được nửa đường để Hinh Phi dụ dỗ.
Nghe ra Thanh Trúc tức tối, Tiêu Quân Nhã lạnh nhạt cười: « Đèn thật đẹp, bản cung xem cũng vui. »
Thanh Trúc nhăn mi, lại nghe Tiêu Quân Nhã nói: « Đèn khổng minh dùng để cầu phúc, không biết Hinh Phi thả nhiều như vậy, là vì ai cầu phúc. »
Thanh Trúc không chút suy nghĩ thốt lên: « Cầu phúc, hơn nửa là vì mình thôi. »
Nghe vậy, Tiêu Quân Nhã cười nhưng không nói, mắt không chớp nhìn bầu trời đêm đầy đèn, khóe môi ý cười sâu lại càng sâu.
Đối với phi tần hậu cung mà nói, tối nay nhất định lại là một đêm không ngủ.
Ngày kế sáng sớm, Vũ Đồng vội không ngừng chạy đến Tiêu Quân Nhã oán
giận, khuôn mặt hồng thấu phân không rõ là tức giận hay xấu hổ, « Hinh
Phi quả thật là hồ ly tinh, nghe nói bệ hạ đêm qua canh bốn cũng chưa
ngủ, hôm nay thiếu chút nữa lâm triều muộn ! »
Cung nữ gác ở Lâm Hoa Cung nói, đêm đó bệ hạ theo Hinh Phi trở về Lâm
Hoa Cung, nhóm cung tỳ liền đưa đi tắm rửa. Tôn Đắc Trung cung kính hầu ở ngoài, nghe bên trong truyền đến tiếng nước ào ào và tiếng nữ yêu kiều nam thô suyễn (thở hổn hển), nhìn chân trời, mà vài tiểu cung nữ lại là đỏ mặt tai
hồng, cho dù nghe có nhiều lần đi chăng nữa cũng vô pháp làm được bình
tĩnh như Tôn Đắc Trung. Canh ba thời gian hậu điện mới yên tĩnh trở lại, lại không ngờ tĩnh không tới nửa khắc, Hinh Phi lại thấp giọng ngâm
nga, làm tiểu cung nữ vừa ngủ gà ngủ gật giật mình tỉnh lại, mị âm thật
mất hồn thực cốt, người nghe mặt đỏ tai hồng. Cứ như thế đến canh bốn,
điện mới coi như hoàn toàn yên tĩnh.
Vũ Đồng hồi tưởng lại lời tiểu cung nữ kia nói mà mặt ngày càng hồng, song rốt cuộc là tức giận.
Thanh Trúc liếc Vũ Đồng, nhíu mi nói: « Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, nói chuyện thì phải suy nghĩ ! Đừng có nói không đầu không đuôi như vậy. »
Nghe vậy, Vũ Đồng ngẩn ra, chợt thè lưỡi mà cười: « Ôi cô ơi, nô tỳ đây
không phải là bị Hinh Phi chọc cho hồ đồ sao ! » Luôn mồm kêu Hinh Phi
là hồ ly tinh, nếu để người khác nghe, bị đánh là cái chắc.
Tiêu Quân Nhã từ trên giường xuống, liếc Vũ Đồng, giọngnói mặc dù như
thường, nhưng có uy nghi, « Vũ Đồng, nếu ngươi lại ăn nóikhông suy nghĩ, lần sau bản cung sẽ nặng phạt ngươi. » Nàng vừa thức dậy, cungnữ hầu hạ rửa mặt còn chưa tiến điện, nếu không lời này sẽ bị nghe thấy,
khôngchừng cho rằng Hoàng Hậu sau lưng gọi Hinh Phi là hồ ly tinh, làm
nha hoàn bêncạnh đều học được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT