- Thái hậu! Ngài đang nói cái gì? Ta làm hết thảykhông phải dựa theo phân phó của ngài sao?!
Thái hậu nhướng mày, uy nghiêm bắn ra, song chỉtrong chớp mắt lại biến thành vẻ bi thương.
- Bích Châu ơi Bích Châu! Ai gia còn tưởng rằngnhà ngươi là Bích Châu
thông minh của dĩ vãng... không ngờ chỉ sau sáu năm nhàngươi biến
thành bộ dáng hôm nay.... Thôi thôi... không nói nữa; không nói
nữa!Hàn Quý, còn không mau dẫn người đi!...
Hàn Quý ứng tiếng và vẫy tay gọi vài thái giám. Ả kinh hoảng, muốn
đứng dậy nhưng tay bị vặn ngược ra sau không thểgiãy giụa. Ả không hiểu và oán hận nhìn Thái hậu:
- Thái hậu bà gạt ta! Bà gạt ta!!
Thái hậu vẻ không đành lòng, một tay cầmphật châu một phất tay, - Mau dẫn người đi.
Ả vẫn không từ bỏ, - Bệ hạ! Bệ hạ mau cứu BíchChâu! Bích Châu bị gạt! Bệ hạ- mm!...
Bị nhét vải bố, ả chỉ có thể phát ra tiếngmm mm và cực nhanh bị kéo xuống.
- Hành nhi. Ai gia thật không ngờ con lại tinlời tiện tỳ nói mà không tin ai gia.
Tô Hành ôn hòa cười, - Mẫu hậu cớ sao có ý tưởngnhư vậy? - Y khẽ rũ
mắt xuống và nâng bình trà lên rót một chén cho Thái hậu,cười nhìn
bà nói: - Kỳ thực, trẫm có một chuyện không rõ. Mong mẫu hậu cho biết.
Thái hậu trầm mặt, đưa tay bưng trà nhưng không có uống mà là đặt lên bàn, - Là chuyện gì?
- Không biết vì sao gần đây mẫu hậu nơi chốn nhằm vào Quân Nhã? Nàng vào cung mấy năm nay, có làm điều gì khiến mẫu hậu không vừa lòng
chăng?
Mi tâm khẽ động, Thái hậu nói:
- Hoàng hậu vào cung mấy năm nay xử sự chu toàn,không có gì không ổn.
- Vậy mẫu hậu không thích Quân Nhã chỗ nào?
Thái hậu ngẩn ra, bình tĩnh nói:
- Ai gia lúc nào không thích Hoàng hậu?
- Mẫu hậu. Hôm nay, nhi thần muốn thay Quân Nhãđòi lại một phần
công đạo đây. Thi Vân là cháu gái của ngài. Là biểu muộicủa nhi
thần. Ngài thương yêu Thi Vân hơn Quân Nhã? Trẫm cũng mang Thi Vân
đặttrong lòng bàn tay mà sủng. Thế nhưng tính nết Thi Vân ngài cũng
biết. Nàng ghentị. Tâm tư kín đáo. Lòng dạ thâm sâu. Làm điều mờ ám bao nhiêu mẫu hậu còn rõ hơn nhithần. Nhi thần khi sắc phong nàng làm
Quý phi còn đặc biệt ban cho nàng chữ'Uyển' vì mong muốn nàng có
thể không làm thất vọng này phong hào. Thế nhưnghôm nay? Mẫu hậu xem,
nàng có gánh vác được chữ 'Uyển' không? Trẫm vốn tưởng rằngnàng khi
có con, làm việc ít nhiều sẽ vì con mà suy nghĩ... và Thụy nhi... - Tô Hành nhíu mi tâm và thở dài một tiếng. - Nay Dịch nhi đã Thái tử.
Nàng khôngcần suy nghĩ đến Thái tử vị nữa đâu. Càng đừng tơ tưởng
gì đến Hậu vịcả. Mẫu hậu. Nếu ngài cầm mấy thứ này trấn an nàng,
thì chỉ khiến nàng càngthêm nhận thức không rõ hiện thực. Thi Vân sớm
muộn cũng bị mấy thứ này hủyhoại mà thôi.... Và nếu mẫu hậu bởi vì Thi Vân mà nơi chốn làm khó Quân Nhãthì nhi thần hi vọng ngài hãy ngừng tay.
Mi tâm khẽ động lại cực nhanh bình yên – lặn xuống như không có chuyện gì xảy ra. Thái hậu nhìn Tô Hành chậm rãi nói:
- Từ khi Hoàng hậu vào cung tới nay, ai gia đối đãi Hoàng hậu vẫn luôn
là không thẹn với lương tâm. Tuy đối Thi Vân ai gia có lẽ có ít bất
công. Nhưng ai gia cũng chưa từng thua thiệt Hoàng hậu cái gì. Ai gia
thực sự không hiểu vì sao con lại nói như vậy.
Ý của bà là đang nói Tiêu Quân Nhã cáo trạng với y nói mình bị bà khi dễ cho nên người con trai này mới đến cung CảnhNhân chất vấn mẫu
thân. Tô Hành trầm xuống:
- Hôm nay chỉ có hai người chúng ta, mẫu hậu không cần quanh co.
Thái hậu giả bộ hồ đồ, - Ai gia xưa nay đều là có sao nói vậy. Song
lúc này nếu mẹ chồng đã nói tới con dâu thì nói rõ một chút
cũng không sao.
Tô Hành cau mày lẳng lặng nhìn Thái hậu.
- Hành nhi, mẫu hậu hỏi con. Trước đây con lập Tiêu Quân Nhã làm Hậu là vì cái gì?
Tô Hành trầm mặt. - Tất nhiên là để kiềm chế Phủ Định Quốc Công.
- Phải. Trước đây vì con nói với ai gia nhưthế- bằng không ai gia
đã bảo con lập Thi Vân chứ không phải Tiêu QuânNhã. Lúc ban đầu, con đối Tiêu Quân Nhã là không nóng không lạnh. Tuy cũng từng có một
đoạn thời gian độc sủng nàng nhưng thời gian còn lại thì sao? Con đâu
có từng quản nàng làm gì? Nếu không phải ai gia trấn an nàng. Nơi
chốn chỉ điểm. Thì nàng nào có vinh quang như bây giờ? Hành nhi. Ai
gia mặc kệ con bây giờ là chân thật thích nàng hay làm vẻ nhưng ai gia xin con chớ quên ý-tưởng-ban-đầu!
Thái hậu tiếp tục nói:
- Bây giờ Phủ Định Quốc Công được con trọng dụngnhư vậy, ai gia cũng
không hiểu trong lòng con tính toán điều gì. Ai gia chỉ hy vọng con suy nghĩ cẩn thận.
Tô Hành trầm mặt một lát không nói gì.
- Phủ Định Quốc Công. . . nhi thần tin được. - Sau một lúc lâu, Tô Hành
bình tĩnh nhìn Thái hậu, ngữ khí kiên định nhưng thoải mái, - Không quan hệ Quân Nhã. Cũng không quan hệ đến bất cứ người nào. Những năm gần
đây Phủ Định Quốc Công hành sự thế nào nhi thần đều biết cả. Không
ai hiểu con bằng mẹ... nhi thần đa nghi thế nào, mẫu hậu hẳn là rõ
ràng. Nếu nhi thần chịu tin dùng Phủ Định Quốc Công tất là đã điều tra cặn kẽ. Nhi thần đối Phủ Định Quốc Công hành sự rất là thoả mãn cho
nên mẫu hậu cứ yên tâm đi.
Thái hậu không ngờ rằng Tô Hành sẽ nói như vậy. Bà có vẻ khiếp sợ nhưng rất nhanh trầm định xuống và chậm rãi nói:
- Nếu con đã nói như vậy thì xem ra ai gia quá lo lắng rồi.
Thái hậu thoáng hoà hoãn lại và nói:
- Nếu con đã điều tra cặn kẽ... nói vậy, tất con cũng biết chuyện Tiêu Quân Nhã và Giản Vân Hạc.
Y cười nói:
- Quân Nhã làm Hoàng hậu của nàng; Vân Hạc làmtriều thần của y; hai
người quân là quân, thần là thần, không có nơi nào vượt qua, mẫu hậu lo lắng cái gì chứ?
Chuyện này, một năm trước, Giản Vân Hạc đã nói cho y. Ngày ấy khi
hai người không ngừng bàn chuyện Tô Cảnh, Giản Vân Hạc thẳng thắn nói
về chuyện của mình cùng với Tiêu Quân Nhã thuở thiếu thời, và đồng
thời không chút nào giấu giếm nói cho y mình đã từng thích Tiêu Quân
Nhã. Tô Hành cũng nguyên tưởng y sẽ tức giận nhưng ai biết được khi
nghe xong lại càng thêm đối tán thưởng Giản Vân Hạc... còn nói
nếu cóngười như vậy trở thành cánh tay đắc lực thì không thể tốt hơn
được nữa.... Tuy nói Tiêu Quân Nhã lừa gạt y chuyện này nhưng Tô
Hành hiểu nguyên nhân nàng làm như vậy. Y không có trút giận lên nàng.
Cũng không có nói cho nàng biết là Giản Vân Hạc đã khai báo hết rồi luôn. Y chỉ càng tốt với nàng hơn mà thôi.
- Hành nhi! Con hồ đồ a! - Thái hậu thở dài. Đôi chân maỳ xoắn lại, - Trước đây nếu không phải Giản Vân Hạc đi xa, Tiêu QuânNhã đã gả cho
y! Như thế Hậu vị nào đến phiên nàng ngồi?! Nàng cùng Giản Vân Hạc
lưỡng tình tương duyệt đến nông nỗi nói chuyện cưới gả nữa kìa! Ai gia còn nghe nói phu thê Định Quốc công từ lâu đã nhận định Giản Vân Hạc
là con rể! Hành nhi. Con có nghĩ tới là phải ở mức độ như thế
nào người ta mới có thể âm thầm chấp nhận con rể chứ?
Hai mắt như hồ sâu không một gợn sóng, Tô Hành chậm rãi nói:
- Mẫu hậu... Giản Vân Hạc đối Quân Nhã mà nói là quá khứ của
nàng. Giống như Liên Khả Hân là quá khứ của trẫm. Tất cả đều đã
qua rồi, còn nghĩ tới làm gì nữa?
- Con!. . . - Thái hậu nhíu mày, sau lại thở dài và cúi mặt với vẻ
mệt mỏi lắc đầu, - Thôi... ai gia không nói nữa. Bây giờ ai gia có
hỏi bao nhiêu con cũng sẽ nhất nhất trả lời. Nếu con đã không
chịu nghe thì thôi vậy!
- Ý mẫu hậu nhi thần hiểu. Mẫu hậu là vì tốt cho nhi thần nhi thần đều hiểu. Nhưng nhi thần khẩn cầu mẫu hậu chớ bởi vì chuyện không có mà
làm khó Quân Nhã.... - Y ngừng lại, cười ôn nhuận, trong mắt đầy tình
cảm, - Nhi thần biết, nếu mẫu hậu thực sự bất mãn Quân Nhã e là đã nói
thẳng cho nàng biết mà không phải như bây giờ nói riêng với nhi
thần.
Thái hậu sửng sốt, không biết nói sao nữa. Tô Hành lời này đã toàn
diện chặt đứt ý định kiếm chuyện với Tiêu Quân Nhã của bà. Giản
Vân Hạc là đại bài cùa bà để dành cho thời khắc mấu chốt áp chế
nàng mà Tô Hành đã buộc bà phải bỏ qua. Nếu bà còn làm khó nàng nữa thì là quá hạ thấp thân phận Thái hậu. Bà liên tục cười khổ
trong bụng. Không nghĩ tới một Bích Châu lại khiến bà và Tô Hành nói
chuyện như vậy. Vốn muốn dùng Bích Châu để thử thái độ y đối Tiêu Quân
Nhã mà không ngờ.. . Tô Hành đích xác lưu tâm Tiêu Quân Nhã. Đến cả
Phủ Định Quốc Công cũng dần được y tín nhiệm. Thái hậu thở dài, bình
tĩnh nhìn Tô Hành nói:
- Hoàng hậu tốt ra sao ai gia đều nhìn thấy, đều hiểu biết.
Đây coi như là thỏa hiệp. Dù có nói thêm nữa Thái hậu cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Tô Hành ôn hòa cười và vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón cái. Y nhìn thái hậu, - Mẫu hậu có thể nghĩ như vậy nhi thần yên tâm.
Thái hậu hơi nhắm mắt; tay thì niệm phật châu và thở dài. - Con về đi. Cùng con nói chuyện ai gia quá mệt mỏi.
Nghe vậy Tô Hành đương nhiên không ở nữa, y gọi Minh Tuệ vào chăm sóc Thái hậu rồi xoay người rời đi.
Khi đi xa cung Cảnh Nhân rồi, Tô Hành gọi Tôn Đắc Trung hỏi:
Trán Tôn Đắc Trung thấm ra mồ hôi lạnh, y quay đầu lại sai Tiểu Ngô Tử
đi tìm Đoạn Minh Húc, còn mình thì đuổi theo nhà vua.
Tại cung Cảnh Nhân. Thái hậu cũng bảo Hàn Quý sai người giải quyết
Bích Châu... không biết bà có cảm tưởng gì nếu biết Tô Hành cũng
làm giống vậy?
Tô Hành khi đến cung Phượng Tê sắc mặt mới coi là hòa hoãn song y vẫn đứng trước cửa cung cả buổi mới nhấc chân đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT