Bệnh tình Thái hậu có khởi sắc nên không ảnh hưởng đến đầy năm của cặp song sinh. Hôm đó Thái hậu tham dự nửa canh giờ
rồi rời đi sau khi Dịch được sắc phong Thái tử. Tiêu Quân Nhã
nói Thái hậu như thế là đã cho nàng thể diện rồi. Thái hậu
yêu thương Tam hoàng tử thế nào ai cũng biết, nếu Thái hậu bỏ
về sớm thì Dịch chắc chắn bị đàm tiếu.
Dịch đã là Thái tử. Trường Nhạc cũng có được phong hào Chiêu
Hoa - Thái tử vị đã ổn; Trường Nhạc cũng được nhà vua thương
yêu; Hậu vị của nàng ngày càng thịnh sủng không suy; Phủ Định
Quốc Công cũng càng được lòng vua... này Phủ Định Quốc Công
hành sự chu toàn trầm ổn và Tiêu Quân Nhã thỉnh thoảng bên tai
Tô Hành nói đôi lời trung lập hẳn là có liên quan nhỉ?
Tiêu gia được trọng dụng từ từ làm ảnh hưởng đến địa vị của
Liên gia. Bởi vì chuyện Liên Khả Hân và Liên Tú Khiết Tô Hành
không hòa nhã gì với Liên gia. Liên Chấn cũng vậy mà khiêm tốn, không qua lại thư từ với Tô Cảnh đã lâu. Cùng với rất nhiều
nhân mạch cũng từ từ thoát khỏi Liên Chấn, nếu không đầu nhập
vào Định Quốc công thì là Giản Vân Hạc. Nói chung Liên Chấn
hiện tại không thể ngông cuồng được nữa.
Còn Tô Cảnh... Tô Hành nhân buổi yến đầy năm này mà âm thầm an
bài mọi sự, nếu Tô Cảnh mưu phản cũng không vấn đề gì.
Tô Hành không quên dã tâm của Tô Cảnh, nhất là từ khi Giản Vân
Hạc tìm y, y bắt đầu lên kế hoạch, chuẩn bị mọi thứ.
Lòng dạ Tô Cảnh không bao giờ thay đổi, luôn luôn suy nghĩ tới
long ỷ. Bất quá y là người trầm ổn, biết chuyện mình làm
không thể nắm chắc được trong thời gian ngắn như thế thành ra
chuyện mưu phản không biết trì hoãn đến ngày tháng năm nào. Dù sao thì Tô Cảnh không vội, Tô Hành cũng không nôn nóng.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Ngày hôm đó, Đức phi đến cung Phượng Tê hỏi việc xử trí Lưu
tiệp dư. Tiêu Quân Nhã đang đùa nghịch với hai con. Nay hai đứa
đã có thể đơn giản gọi cha mẹ. Tô Hành rất thích cách gọi
này, thậm chí là không để hai đứa gọi phụ hoàng. Hai đứa được nhũ mẫu bế đi. Đức phi vẻ hâm mộ nhìn Dịch rồi nghiêm chỉnh
lại hỏi Hoàng hậu.
- Hmm. Nếu Thái hậu có bề gì, Lưu tiệp dư tất không thoát khỏi chữ chết. Nhưng nay Thái hậu có chuyển biến tốt, không cần ban chết nữa. Nhưng nàng có lòng gây rối, nếu không trừng phạt
nghiêm khắc thì không thể phục chúng.
- Ba mươi cung trượng, biếm Lãnh Cung đi.
- Nương nương... có phải quá nhẹ hay không?... – Đức phi bất mãn, cau mày hỏi. Lưu tiệp dư không chết thì là đại họa cho Hoàng
hậu rồi.
Tiêu Quân Nhã đang cầm trà trản. Nàng nói:
- Với ba mươi cung trượng, có thể sống hay không thì xem ở số mệnh.
- ... Cũng phải.... Vậy thần thiếp cáo lui trước đi thi hình.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Buổi tối, Tô Hành đến, Đầu tiên là chơi với hai con, sau thì
nghe Tiêu Quân Nhã nhắc đến Lưu tiệp dư, y nhíu mày nói:
- Lưu tiệp dư có lòng gây rối... người này thật không lưu được. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ ban rượu độc.
- Mặc dù như vậy nhưng Tam hoàng tử dù sao cũng là trân bảo từ khi
sinh ra. Thuốc thang không gián đoạn. Thực vật bổ dưỡng cũng không ít
nhưng cậu ấy vẫn không có khởi sắc mà ngược lại lại ngày càng không tốt đi. Như thế thì làm sao mà không khiến người ta lo lắng
chứ?
Trần phi ôn nhu cười, - Tam hoàng tử được khen là điềm lành, muội muội không nên lo lắng.
Ngô tu nghi nhìn Trần phi, cười giả nói:
- Cũng phải. Là muội muội đa tâm.
Trần phi cười Ngô tu nghi là giả từ bi. Ngô tu nghi thì cũng chỉ có âm thầm hừ lạnh, sau cũng không nói gì.
Tiêu Quân Nhã ngồi nhìn bọn họ bàn luận như thế.
Tam hoàng tử tất nhiên có tư cách và khả năng tranh vị Thái tử
với con nàng nhưng không ngờ sức khỏe của nó quá kém. Không
chừng còn chết yểu nữa. Tiêu Quân Nhã thấy đây là trời cao cũng
đang giúp nàng. Nàng sẽ để Kỷ Thi Vân nằm mơ. Dù gì thì người ta
cũng không còn thời gian bao lâu.
Bởi vì sức khỏe Thái hậu nên miễn thỉnh an tại cung Cảnh Nhân
thay vào đó là chư phi đến cung Phượng Tê. Chư phi đi rồi, Tiêu
Quân Nhã lại đi cung Cảnh Nhân để tẫn hiếu tâm.
Không biết tại sao gần đây Thái hậu thích bắt bẻ nàng. Nếu không
nói trang sức trâm cài nàng đeo quá hoa lệ thì cũng là cung
trang nàng mặc không có ra vẻ hoàng hậu phượng nghi. Nàng cũng
chỉ đứng nghe, tùy ý bà bơi móc. Có một lần Thái hậu nói phượng
sai quá mức hoa lệ phiền phức. Viên ngọc trên đó sáng quá lóa mắt
quá. Rồi chê nàng không biết tiết kiệm. Nàng cũng im lặng mà
nghe. Rồi đúng lúc Tô Hành tới nghe hết tất cả. Y thấy nàng
cung kính đứng thẳng ở một bên nghe hết mà biểu cảm thì xụ xuống rồi. Thái hậu đã không biết phượng sai là y đặc biệt sai người
chế tạo cho nàng. Chỉ dùng những châu bảo thượng hạng. Chỉ
riêng viên ngọc thôi là y sai người tìm suốt bảy tháng trời mới có được một viên - và không qua chạm khắc - đó. Càng không cần
nói đến những viên ngọc bích được gắn ở đuôi con phượng trân
quý đến bực nào.
Trong trí nhớ của nàng đây là lần đầu tiên Tô Hành chống đối Thái hậu. Dĩ vãng coi như là Thái hậu quở trách Liên Khả Hân nói Liên Khả Hân
không phải Tô Hành cũng không nói gì. Nhưng bây giờ chỉ bởi vì
một phượng sai, bởi vì Thái hậu nói nàng mà Tô Hành chống
đối Thái hậu. Trong trí nhớ hai đời của nàng chuyện này quả
thực không có khả năng!
Sau khi khiếp sợ thì trấn tĩnh; Tô Hành để ý nàng là chuyện
tốt! Nàng vẫn tiếu ý dịu dàng như trước, đón nhận các loại sủng ái
của y và làm đủ dáng vẻ hạnh phúc.
Từ ngày đó mỗi lần đi gặp Thái hậu nàng đều ăn mặc vừa vặn. Thái hậu không bơi móc được gì. Nhưng mà nàng đánh giá sai
Thái hậu rồi, Thái hậu rất là khó chơi luôn!
Lần này Tiêu Quân Nhã đi vào, Thái hậu mở mắt nhìn nàng hỏi:
- Tại sao lại không mang Dịch nhi, Trường Nhạc đến cho ai gia xem?
Tiêu Quân Nhã sửng sốt, nhìn Thái hậu ngồi trên ghế dựa, mắt nhắm hờ, tay cầm phật châu.
- Dịch nhi với Trường Nhạc còn đang ngủ ạ. Nếu mẫu hậu muốn vậy khi hai đứa thức nhi thần sẽ ôm đến ngay.
- Dịch nhi là Thái tử, hiển nhiên nên quản giáo nghiêm khắc hơn
những đứa khác. Giờ gì rồi mà còn ngủ hả? Nếu con sủng nó
như thế, ai gia là người thứ nhất không đồng ý! - Bất thình lình
bà mở mắt ra với khuôn mặt nghiêm nghị.
Tiêu Quân Nhã rũ mắt xuống, trong con ngươi xoẹt qua tia sáng không ai phát giác, nàng cung kính nói:
- Nhi thần ghi nhớ mẫu hậu giáo huấn.
- Ừ. - bà khép mắt lại - Hoàng hậu. Ai gia mang Bích Châu tới
cho con dùng. Giúp con quản giáo Dịch nhi và Trường Nhạc. Bích
Châu theo ai gia có mười năm, lời của nàng là lời của ai gia, nghe rõ chưa?
Bích Châu tuân theo ý chỉ Thái hậu đi cung Phượng Tê. Chưa hết. Cô ta
còn dám vào thiên điện đánh thức cặp song sinh chọc hai đứa
khóc lớn. Bích Châu nói:
- Ngài là Thái tử sao có thể tùy ý khóc?
Rồi cô ta ôm Dịch thả xuống đất. Cậu khóc tới khó thở, ngồi
bẹp luôn. Nhũ mẫu đau lòng muốn ôm lại bị cô ta đuổi ra.
Trường Nhạc cũng khóc dữ dội đến không thở được. Cô ta thô bạo thả bé xuống đất; khi bé nức nở bập bẹ gọi cha mẹ thì bị
thuyết giáo nói trẻ con lớn vậy rồi mà ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng không gọi tốt thì sao xứng làm Trưởng công chúa? Tạ nhũ
mẫu - nhũ mẫu của Dịch bị cô ta đuổi ra ngoài; Đào nhũ mẫu -
nhũ mẫu của Trường Nhạc thì vẫn còn, nhìn thấy cô ta hung tợn như vậy thì bước tới ôm hai đứa vào lòng và cả giận nói:
- Vị cô cô này ngươi rốt cục có biết chăm trẻ không!? Thái tử
Công chúa khóc thành như vậy mà ngươi còn đứng đó nói thế à!
Hai bé còn nhỏ như vậy có thể nghe hiểu sao? Một đứa trẻ được một tuổi thì khả năng bao lớn chứ?
Cô ta ngẩn ra.
- Có lẽ ta quên nói cho ngươi biết. Là Thái hậu sai ta đến đây
giáo huấn Thái tử Công chúa đấy. Nhũ mẫu các ngươi không cần
phải xen vào. Thái hậu còn nói lời của ta chính là lời của
Thái hậu nói đó! Ngươi hãy mau đi ra ngoài đi. Ta cần phải dạy
dỗ Thái tử và Công chúa. Người ngoài không được can thiệp. Vừa rồi quên đuổi ngươi đi thực sự là sơ sấy. - Cô ta đi tới Đào
nhũ mẫu, - Đưa chúng cho ta. Còn ngươi thì đi ra ngoài!
Đào nhũ mẫu phẫn nộ hơn. Cô ta trừng mắt lại.
- Ngươi muốn kháng chỉ à?!
Đào nhũ mẫu ôm hai đứa lùi ra sau, - Loại người như ngươi có tư
cách gì quản giáo Thái tử và Công chúa?! Ta kháng chỉ thì
thế nào?! Ngươi đi ra ngoài! Đây là cung Phượng Tê, còn chưa tới
phiên ngươi quản ta!
Có lẽ là xưa nay không có ai dám nói chuyện với cô ta như vậy
cho nên cô ta hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần. Cô ta híp mắt, - Hừ, quả không biết tốt xấu. Mà thôi. Ta cũng
không nói với ngươi nữa. Ngươi chỉ nên ở đó mà nhìn đi thôi. Mau mang Thái tử Công chúa cho ta mau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT