*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Vân Hàn thật sự không thể tin nổi, Phạm gia thế mà lại buông tha một cơ hội tốt như vậy?
"Vậy vật phẩm lần này của Phạm gia là gì?" Rốt cuộc là loại kĩ thuật gì mà lại có can đảm đi đấu với Bí Sắc?
Hình Lâm: "Là đồ sứ đục rỗng tráng men màu tổng hợp, nghe nói là do tổ tiên Phạm gia truyền lại. Lúc Phạm Thần Hiên đi ngao du sơn thủy mới nghiệm ra được, vừa vặn hắn muốn thử một lần cho nên liền thực hiện."
Hạ Vân Hàn hừ một tiếng: "Phạm gia cũng có bí phương tổ truyền, thật đúng dịp." Để xem loại đồ sứ này cực phẩm đến mức nào, ánh mắt hắn xoay chuyển, nhìn về phía Hình Lâm.
Hình Lâm biết ánh mắt này đại biểu cho phân phó, không khỏi khó chịu ghê tởm, bất quá hắn cũng biết đã có lần thứ nhất thì không thể từ chối lần thứ hai.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đầu đông đêm nào cũng nhiều gió, tuy rằng trong phòng có chậu than nhưng gió lạnh vẫn theo khe hở len lỏi vào từng ngóc ngách trong phòng. A Vi cuộn người trong chăn, khe khẽ thì thầm: "Lúc này ở núi Tiểu Từ chắc là lạnh lắm." Nàng nhớ ông nội cùng Tiểu Cẩn, hơn một tháng ở lại Đàm Châu tuy vẫn nhận được thư của Tiểu Cẩn báo cả nhà bình an nhưng nàng rốt cuộc cũng không yên lòng.
Thần Hiên hiểu ý nương tử, ôm nàng vào lòng: "Núi Đại Từ vào mùa đông lạnh hơn rất nhiều, vài hôm nữa trở về chúng ta lại xây thêm một gian nhà đi. Về sau mùa đông cả nhà cùng nhau ở lại Thủy Trúc thôn là được."
"Mùa hè ở nhà gỗ tránh nóng, mùa đông trở về nhà ông nội tránh lạnh, chàng cũng thật là chu đáo quá đi." A Vi bật cười, lòng càng mong mỏi được trở về. Ở nơi này trừ bỏ có chút luyến tiếc Thần Tư, những thứ khác cũng không có gì đáng giá để níu chân nàng. Bất quá tương lai Thần Tư cũng sẽ cùng Du Bách Ngạn thành gia lập thất, Du đại ca có thể thường xuyên đến Thanh Dụ trấn thăm Thần Hiên, nàng muốn gặp Thần Tư cũng không phải là quá khó.
"Chờ đợt tuyển chọn này có kết quả thì chúng ta liền trở về." Thần Hiên đã nhận lời giúp đỡ huynh trưởng, đương nhiên muốn làm đến nơi đến chốn.
A Vi gật đầu đáp ứng, nàng cũng rất chờ mong lần này Thần Hiên có thể thành công rực rỡ...
Lúc này bên ngoài truyền đến một trận gõ cửa dồn dập. Hạ nhân đến bẩm báo rằng cả nhà tìm Thần Hiên gấp, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, không chừng đã có đại sự xảy ra.
Hai người vội vàng mặc xiêm ý chỉnh tề, theo hạ nhân dẫn đường ra cửa. Du Bách Ngạn cũng bị đánh thức, nghe nói Phạm gia xảy ra chuyện, hỏi hạ nhân của Hạ gia thì đối phương ấp úng không nói, liền biết là chuyện không thể để lộ ra bên ngoài. Hắn cũng không hỏi thêm, chỉ phái xe ngựa định đưa Thần Hiên về nhà. Hạ nhân của Phạm gia lại nói xe ngựa đã đợi sẵn ngoài cửa.
Xem ra lần này thật sự là chuyện lớn, Thần Hiên muốn để A Vi ngủ trước, một mình mình trở về, thấy nàng cũng hoảng hốt lo lắng, chỉ sợ muốn cũng ngủ không được, liền mang nàng theo.
Phạm gia đèn đuốc sáng trưng, toàn gia đều lo lắng bận rộn, xiêm y vẫn tính là chỉnh tề nhưng tóc tai lại tán loạn không đâu vào đâu. Nhìn thấy Thần Hiên, Phạm Thần Dật: "Nhị đệ, không xong rồi, vật phẩm tuyển chọn bị đánh cắp!"
Thần Hiên cùng A Vi kinh ngạc không thôi, loại đại sự này thật sự không thể để lộ ra ngoài, thật sự là loại chuyện chọc người chê cười đến mức nào.
"Là ai đánh cắp? Khi nào?" Thần Hiên vội hỏi.
Phạm Thần Dật đem chuyện đã xảy ra nói một lần, cả nhà thi thoảng cũng thêm vào mấy câu, Thần Hiên rất nhanh liền hiểu được rốt cuộc là chuyện gì. Nguyên lai là hơn hai khắc trước, gia đinh trong nhà phát hiện phòng chứa đồ sứ có ánh đèn đuốc lay động, cảm thấy có chút kỳ quái, liền đẩy cửa vào thì bị một người bịt mặt ra tay đánh ngất xỉu. Các gia đinh còn lại biết có kẻ trộm liền hô hào, động thủ muốn bắt người, thân thủ của đối phương lại rất tốt, một mình đánh lùi mấy người gia đinh, biến vào màn đêm đào tẩu.
Việc này rất nhanh kinh động Phạm gia, Phạm Thần Dật nghe mất trộm, vội vàng kiểm tra kĩ càng, phái gia đinh đi truy tìm nhưng lại sớm không có tung tích.
"Không bằng báo quan đi." Thần Tư đề nghị.
Phạm Thần Dật: "Nếu tìm không thấy kẻ trộm thì đương nhiên sẽ báo quan. Bất quá ngày tuyển chọn đã rất gần rồi, chỉ sợ quan phủ cũng không đủ năng lực để tìm được kẻ trộm gấp như vậy." Kẻ trộm chọn lúc này, hơn nữa chỉ trộm mỗi vật phẩm kia, rõ ràng có chuẩn bị mà đến, kẻ trộm bình thường sẽ không dễ dàng tìm được vật phẩm như vậy. Huống hồ, món đồ kia còn chưa kịp in kí hiệu của Phạm gia.
"Đại ca vội vã tìm ta là muốn tìm biện pháp ứng đối? Nếu đồ sứ không tìm về được, chúng ta phải có một vật phẩm khác thay thế sao?" Thần Hiên suy nghĩ một chút, liền biết trọng tâm vấn đề nằm ở đâu. Có thể thắng hay không là một chuyện, mà trong cuộc tuyển chọn lại không xuất ra được đồ sứ thượng hạng lại là một chuyện khác, Phạm gia đã ghi danh tham dự, không thể gây ra hành vi nhiễu loạn như vậy, chuyện luống cuống như vậy nhất định sẽ làm cho nghiệp giới chế giễu.
Phạm Thần Dật gật gật đầu, cả nhà mong đợi đều đều nhìn về phía Thần Hiên, ngay cả Vân Nương cũng tương tự. Nếu nhị đệ có thể trợ giúp Phạm gia vượt qua cửa ải khó khăn này thì nàng nhất định sẽ để hắn lưu lại, dù sao trượng phu một mình chống đỡ cái nhà này cũng rất vất vả, có thêm người giúp việc cũng tốt.
- --------------------------------------------------------------------------------------------
Hạ Vân Hàn xác định phụ thân đã ngủ yên mới vào thư phòng, Hình Lâm vẫn còn mặc nguyên y phục dạ hành đứng trước bàn chờ hắn, trên bàn chính là kiện vật phẩm làm Phạm gia náo loạn kia. Hạ Vân Hàn thắp thêm một ngọn đèn, chăm chú nhìn món đồ trước mắt.
"Đúng là hiếm có... Bất quá, bí phương Bí Sắc của ta nếu có thể nấu thành công thì chắc chắn sẽ thắng!" Trong mắt hắn lóe lên không cam lòng.
Hình Lâm cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc ngươi không thành công!"
Vẻ mặt Hạ Vân Hàn trở nên rất khó coi, hắn biết Hình Lâm vì biết có lợi mới nghe lệnh của mình, thực tế lại không coi trọng, hắn lập tức đổi đề tài: "Ngươi có bị phát hiện không?'
"Không có." Hình Lâm thập phần khẳng định, hắn động thủ luôn cẩn thận, những gia đinh căn bản cũng không phải đối thủ của hắn, "Bất quá, giờ phút này bọn họ nhất định canh phòng nghiêm ngặt, ta muốn đem trả lại sẽ có chút khó khăn." Nếu không phải Hạ Vân Hàn vội vàng như vậy, hắn nhất định sẽ không phải gấp gáp như vậy, nhất định sẽ không để gia đinh Phạm gia phát hiện, đem đồ sứ kia vô thanh vô thức trả lại, dễ dàng cùng thuận tiện hơn rất nhiều.
"Có ai nhắc đến chuyện trả lại sao?" Hạ Vân Hàn ngồi vào bàn, khẽ vuốt mặt sứ, cảm thụ mĩ cảm không ngừng thấm vào tay.
Hình Lâm kinh hãi: "Ngươi là nói muốn nhìn bảo vật của Phạm gia một chút để tìm cách đối phó, ta mới thay ngươi trộm về."
"Không sai, ta lúc đầu là nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ đã chui đầu vào rọ rồi, không bằng cứ ở yên đây..."
"Không được!" Hình Lâm siết chặt tay, "Ta không thể giúp ngươi làm chuyện này được. Nếu Lãng Đình đại nhân biết...."
Hạ Vân Hàn ngắt lời hắn: "Ngươi sợ Lãng Đình đại nhân biết, không sợ ta cha và muội muội biết? Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta liền đem sự tình nói ra, dù sao trộm đồ là cũng ngươi, ngươi ghen ghét chuyện Phạm Thần Hiên được lòng cha cùng muội muội hơn ngươi cho nên mới làm ra chuyện ăn cắp, muốn đẩy Phạm gia vào cảnh khó, chuyện này cũng quá hợp lý đi. Ngươi có thể nói ta sai ngươi làm vậy nhưng ngươi nghĩ xem, cha và muội muội sẽ tin tưởng ngươi vẫn tin tưởng ta? Hừ, người khôn ngoan phải biết chỗ của mình là ở đâu."
"Ngươi ——!" Hình Lâm biết chính mình trúng kế, cáu giận không thôi, lại thúc thủ chịu trói, đúng như đối phương nói, hắn thật sự không còn cách nào.
Hạ Vân Hàn sai gã hạ nhân bên ngoài một tiếng, để cho hắn gọi Lý sư phó đốc công của xưởng gốm đi tới. Qua chừng một khắc, Lý sư phó liền vội vàng từ xưởng gốm chạy tới, trễ như vậy còn muốn gọi ông, ông không dám thờ ơ.
Lý sư phó vào thư phòng, Hạ Vân Hàn liền chỉ bình gốm đặt trên bàn: "Lý sư phó, cái này thế nào?"
Lý sư phó đã từng duyệt qua vô số bảo vật, giờ phút này ánh mắt khen ngợi lưu luyến trên mặt đồ sứ, từ đáy lòng cảm thán: "Xương gốm rất tốt, thời gian cùng độ nóng chuẩn xác, trình tự cũng rõ ràng, lớp men tráng đều tay vô cùng hiệu quả, có thể nói là hàng cao cấp."
"Vậy nếu mang đi dự thi sẽ nắm chắc phần thắng chứ?" Hạ Vân Hàn nhíu mày hỏi.
Lý sư phó giờ mới hiểu được vì sao lại triệu hồi ông gấp gáp như vậy, ngẫm nghĩ một lát: "Không dám khẳng định là thập phần chắc chắn nhưng cũng đáng để thử."
"Xưởng gốm của Hạ gia chúng ta có khả năng làm ra loại men sứ tiêu chuẩn này không?" Hạ Vân Hàn hỏi tiếp.
Lý sư phó tự tin đáp: "Men tổng hợp này độc đáo ở điểm phối trộn màu sắc tinh xảo nhưng làm ra cũng không phải rất khó. Chỉ cần trong lúc điều phối phải thí nghiệm một chút, nếu có hơn 10 ngày, xưởng gốm của chúng ta chắc chắn sẽ làm được."
Hạ Vân Hàn cười ha ha: "Quyết định vậy đi, dùng vật phẩm này đi dự thi. Đây là chưởng quản xưởng gốm lúc trước thử nung, hôm nay ta vô tình được. Phương pháp cùng công thức đều đã mất, cũng chưa đóng dấu kí hiệu của Hạ gia, chuyện này nhờ cậy Lý sư phó chuẩn bị một phen. Nhớ kỹ, đây là hi vọng cuối cùng, nhất định phải thành công!"
Lý sư phó lên tiếng trả lời rồi lui ra, Hạ Vân Hàn phái bốn gia đinh hộ tống người đi.
Hình Lâm chứng kiến toàn bộ, để cho hắn đi trộm đồ chính là một cái bẫy, mục đích là muốn chiếm cho mình dùng.
"Ngươi làm vậy không sợ Phạm gia tố giác?"
Hạ Vân Hàn phất tay không chút để ý: "Bảy năm trước nhờ có Hạ gia thì Phạm gia mới được như ngày hôm nay, hiện tại cũng đã đến lúc để cho bọn họ báo ân rồi. Nếu là bọn họ không chịu báo ân, vậy cũng không cần sợ, mấy năm nay Phạm gia có bao nhiêu tiền của, sau lưng liền có bao nhiêu người đỏ mắt, ta không tin chuyện 7 năm trước lộ ra ngoài sẽ có nhiều người đứng về phía bọn họ. Lại chưa kể, trừ ngươi ra, ai có thể chứng minh đồ trên tay ta là của Phạm gia? Ai có thể chứng minh Hạ gia không làm ra được đồ sứ như vậy?"
"Ngươi điên rồi!" Hình Lâm khó thở, đập cửa mà ra, liền thấy thê tử của chính mình đưa tai áp bên cửa sổ.
*Đây ạ bình gốm đục rỗng phối men tổng hợp:))