*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong nhã gian lầu hai của Tam Tiên Cư, Hứa Tụng Công đứng bên bàn rượu ngon của lạ tiếp đón A Vi cùng Du Bách Ngạn.
Thần Hiên chỉ để ý mấy món ăn tinh tế trên bàn, nửa cái liếc mắt nhìn Du Bách Ngạn cũng không có.
Du Bách Ngạn rót một ly rượu, nâng về phía Hứa Tụng Công, thấp giọng nói: "Đại nhân, ta từ Đàm Châu xa xôi chạy đến đây là vì muốn thỉnh Phạm đại sự giúp ta tu bổ bình sứ quý này. Đáng tiếc Phạm đại sư lại là người thanh tuyệt, không vì tục vật mà động tâm, kính nhờ đại nhân thay ta nói tốt vài câu."
Hứa Tụng Công cười cười, uống rượu trong tay, không nhanh không chậm hỏi: "Ngươi làm sao biết được Lãng Đình đại quan thích bình sứ loại này, tin tức có chắc chắn không?"
"Thảo dân tuy là thương nhân ở Đàm Châu nhưng lại tới lui nam bắc, thường đi kinh thành thu mua đồ sứ, đối với ý thích của các vị quan đều hiểu biết ít nhiều. Lần này đến Thanh Dụ trấn là có lí do, đương nhiên càng phải dụng tâm tìm hiểu, tin tức thập phần đáng tin cậy." Du Bách Ngạn cung kính đáp, ra hiệu cho tiểu nhị bên cạnh đặt hộp gấm lên bàn, mở ra bên trong liền thấy một bình sứ phong cách cổ xưa vô cùng khác biệt.
Hứa Tụng Công đối với bình sứ giá trị cũng có chút nghiên cứu, bình sứ này vừa nhìn qua liền biết là dùng vật liệu thượng thừa, chạm trổ cực hạn trân phẩm. Hắn nghe nói ở kinh thành các đại quan cùng quý nhân có một loại sở thích rất lạ, chính là đem bình sứ hoàn hảo lành lặn đập vỡ, sau đó tìm đại sư trám sứ tu bổ lại. Đất tử sa phong cách cổ xưa lại được chạm trổ cùng kim loại sáng choang, bình sứ này thật sự là cực phẩm khó tìm. Lãng Đình đại quan có mắt nhìn như vậy, loại thú chơi này cũng không có gì kì quái.
Du Bách Ngạn nhìn biểu tình Hứa Tụng Công, người này xem ra cũng không có hoài nghi gì, không uổng công hắn tốn bao nhiêu công sức diễn một lần, không ngượng miệng nói đại quan kia thích bình sứ...
Hứa Tụng Công cầm bình sứ thượng hạng lên, nghiêng đầu thấp giọng nói: "Du lão bản, không bằng chuyện ngươi muốn mở xưởng gốm tư nhân cứ để cho ta ở trước mặt Lãng Đình đại nhân thay ngươi chu toàn, còn bình sứ này..."
"Bình này đương nhiên để cho đại nhân tặng cho đại quan là thích hợp nhất." Du Bách Ngạn thức thời nói, "Nếu là từ thảo dân trình lên, bình sứ này sẽ không giá trị bằng đại nhân dâng lên đại quan, Lãng Đình đại nhân nhất định sẽ có chỗ thưởng thức. Thảo dân đây còn phải làm phiền Hứa đại nhân."
Hứa Tụng Công híp mắt cười cười, người hiểu chuyện thức thời lúc nào cũng làm hắn vui vẻ, tự rót cho mình thêm một chén rượu, lại rót thêm cho Thần Hiên một ly đầy, cười nói: "Phạm đại sư, trong vòng trăm dặm quanh đây chỉ có một mình ngươi có khả năng đem bình sứ này tu bổ đến mức tận thiện tận mỹ, ngươi chớ chối từ."
Thần Hiên ra vẻ khỏ từ chối, thấp giọng hỏi: "Bất quá, hứa hẹn của đại nhân với chuyện của Kiều gia không biết còn giữ lời hay không?"
Hứa Tụng Công bưng chén rượu lên, cụng vào chén rượu trên bàn của Thần Hiên, trịnh trọng nói: "Bản quan đương nhiên sẽ không nuốt lời. Lần trước ta đã hứa bỏ qua chuyện Dương Thanh Tùng, bản quan có truy cứu sao?"
"Lần trước còn chưa đa tạ đại nhân." Thần Hiên đứng lên tthi lễ, "Nếu Du lão bản đã mang bình sứ đến, ta cũng mang theo dụng cụ, không bằng làm ngay cũng tốt."
Hứa Tụng Công nhìn chỗ dụng cụ bên người Thần Hiên, biết đối phương án binh bất động lâu như vậy nhưng thật ra đã sớm đổi ý. Giả cao sang tới mức nào đi nữa thì rốt cuộc cũng chỉ là dân đen hèn mọn mà thôi, nếu không phải nhất định cần tới tay nghề không thể thay thế của hắn thì Hứa Tụng Công đã sớm không khách khí với cái tên này làm gì.
Du Bách Ngạn vội vàng đưa bình sứ tới trước mặt Thần Hiên: "Đa tạ Phạm đại sư tương trợ!"
Thần Hiên để đũa xuống, cầm bình sứ đi tới bàn trà để trống bên cạnh, vừa quan sát vừa tán thưởng: "Bình sứ này đúng là cực phẩm! Ta định dùng mấy thứ kim loại hiếm khảm thêm một tầng hoa văn, đại nhân thấy thế nào?"
"Trong tay Phạm đại sư có nhiều vật liệu tốt, tay nghề cũng thiện nghệ, cứ theo ý Phạm đại sư là tốt nhất." Hứa Tụng Công cười nói, Du Bách Ngạn cũng ở một bên phụ họa.
Thần Hiên đáp ứng, cũng nói qua một lần quá trình tu bổ. Trước tiên phải mang đậu tương cho vào đầy bình sứ, châm nước ngập đến miệng bình đồng thời cần phải dùng dây thừng sợi mảnh cố định thân bình. Tiếp theo phải đốt lò nấu sôi nước trong bình đến đậu tương nở nát nhừ, sau đó đem toàn bộ bình sứ đặt vào nước thật lạnh. Khi ấy mượn nóng lạnh va chạm, bình sứ sẽ nứt ra.
Cách làm tuy rằng rườm rà nhưng cam đoan bình sứ chỉ nứt mà không vỡ, sau khi tu bổ xong sẽ trở thành một dạng hoa văn tự nhiên, không giống như những loại đồ sứ khác tuy được tu bổ nhưng những vết nứt vỡ vẫn dễ thấy.
*Đây ạ minh họa cho dễ hiểu thôi nha mọi người ơi:<
Hứa Tụng Công nghe xong không có ý kiến gì, nhanh chóng sai tiểu nhị đem đậu tương, bếp lò, chậu nước cùng mấy thứ lặt vặt, chuẩn bị sẵn sàng cho Thần Hiên chuyên tâm làm việc.
Du Bách Ngạn hiểu rõ, chỉ cần Hứa Tụng Công không có nghi ngờ, để hoàn thành xong bình sứ này cũng mất hơn 2 canh giờ, hẳn thời gian cũng đủ cho Dương Thanh Tùng hành động.
Qua chừng một khắc, cầu thang bên dưới trên thang lầu truyền đến một trận tiếng vang, tựa hồ như có người muốn lên nhã gian này.
Tùy tùng của Hứa Tụng Công vô cùng nhạy bén, lập tức động thủ, qua một lúc liền bẩm báo: "Đại nhân, là Vân lão bản lần trước muốn mở xưởng gốm sứ, đối phương lúc này đang muốn gặp ngài."
Hứa Tụng Công cười ha ha: "Tin tức cũng thật là nhạy. Được, để cho hắn ở nhã gian bên cạnh chờ đi, chỗ này ta còn có việc." Xem ra thương nhân này tốn không ít công sức đi mấy vòng Đại Từ núi mà không tìm được đất sét trắng cho nên mới quay lại đây tìm người rồi đây.
Vân lão bản nghe truyền lời cũng không tranh cãi ầm ĩ, mang theo tùy tùng đến nhã gian bên cạnh. Trong một chớp mắt khi đoàn người di chuyển, Thần Hiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân ảnh của Vân lão bản ngoài cửa, động tác trên tay cũng dừng một chút.
Lại qua thêm một khắc nữa, Thần Hiên đã buộc xong dây thừng cố định bình sứ, bắt đầu đun trên lò, quạt nhỏ trên tay không ngừng phe phẩy, khiến cho bếp lửa càng lúc càng thêm rực hồng. Hứa Tụng Công chỉ chú ý kết quả, quá trình nhàm chán này hắn tuyệt không cảm thấy hứng thú. Nhìn Thần Hiên lặp đi lặp lại mấy hành động tầm thường, hắn rất nhanh cảm thấy vô vị, lúc này chỉ chú ý cùng Du Bách Ngạn nâng ly.
Bỗng nhiên, dưới lầu lại là một trận bước chân dồn dập, tùy tùng của Hứa Tụng Công nhanh chóng đẩy cửa vào, cấp báo: "Đại nhân, có người đến đại viện của ngày định trộm đồ, đã bị giải tới đây!"
"Ai?" Hứa Tụng Công nổi giận vỗ bàn một cái, rượu trong ly cũng sóng ra bàn, nhuộm ướt một mảng, "Đem người tới đây!" Là ai to gan dám thừa dịp hắn không có ở nhà liền ngông cuồng như vậy?
Ly rượu trong tay Du Bách Ngạn bất giác bị siết chặt, đáy lòng hắn thầm kêu không ổn, đem Dương Thanh Tùng mắng qua một lượt. Đã lừa cọp khỏi hang, thế mà vẫn còn thất thủ sao?
Hắn không tự chủ nhìn về phía Thần Hiên, thấy mày kiếm của đối phương cũng nhíu chặt, bất quá lại tránh được tầm mắt hắn, cả người chỉ chăm chú quan sát lò lửa, quạt nhỏ trên tay vẫn phe phẩy không ngừng.
Du Bách Ngạn tự mình trấn tĩnh một phen, biết ở thời điểm mấu chốt này không thể bối rối. Chuyện Dương Thanh Tùng bị bắt là chuyện nhỏ, để cho Hứa Tụng Công phát hiện hắn cùng Thần Hiên cũng có liên quan mới là chuyện lớn.
Thần Hiên không nghĩ tới chuyện này thất bại nhanh như vậy, trong lòng đang suy tính xem phải thay Dương Thanh Tùng cầu tình thế nào mới có thể bảo trụ hắn nhưng chính mình cũng thoát khỏi hiềm nghi thì người đã được giải vào phòng.
Bất quá lại không phải là Dương Thanh Tùng...
** ** **
A Vi đi theo Trần thị, quả nhiên là tới sườn núi phụ cận xưởng Quan Diêu. Bình thường có rất ít người lui tới nơi này, chẳng mấy ai biết hướng này sẽ có một con đường nhỏ dẫn tới cửa sau xưởng Quan Diêu, lại vừa vặn chính là con đường mọi người tính toán để cho Dương Thanh Tùng sau khi trong việc mà chạy trốn.
Trần thị đứng bất động, nhíu mi nhìn về phía xưởng Quan Diêu, lo lắng tràn qua cả ánh mắt.
A Vi đoán, Trần thị không phải muốn ngăn cản Dương Thanh Tùng mà chỉ đơn giản như nàng, lo lắng chuyện trượng phu phải mạo hiểm mà thôi. Nhưng bất quá là chuyện đại sự cho nên nàng cũng không dám xem thường, đành đi tới vài bước, gọi to: "Trần thị, vì sao ngươi lại ở đây?"
Trần thị sợ tới mức giật bắn mình, xoay người trông thấy A Vi mới yên lòng, bất quá ngữ khí lại có chút ấp úng: "Ta... Ta hôm nay vừa trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, thuận tiện tới nơi này tìm Thanh Tùng. Trượng phu của ta hôm nay không cần phải làm ca chiều."
A Vi gật gật đầu, quơ quơ rổ trong tay: "Vừa rồi ở trên đường trông thấy ngươi, ta gọi ngươi mấy tiếng cũng không thấy ngươi đáp lời. Ta lại sợ ngươi xảy ra chuyện gì nên mới không yên lòng đi theo, nguyên lai là ngươi bận trông ngóng trượng phu cho nên mới không nghe ta gọi." Nàng cười cười, còn thật sự để ý biểu tình của Trần thị.
Đối phương quả nhiên có chút mất tự nhiên, cười che giấu.
A Vi còn định hỏi thêm, phía sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, là Vương thị, Dương Đức Tài cùng một đôi trung niên khác đang vội vàng đi tới. Trần thị vừa nhìn thấy cũng hoảng sợ kêu: "Cha nương, công công, bà bà, mọi người đến đây làm gì?"
Trần mẫu nhanh chóng đi đến, lo lắng nói: "Đứa nhỏ này, vừa rồi ở nhà cứ ấp úng lắp bắp không rõ ràng, cái gì mà xưởng Quan Diêu sắp tàn, cái gì mà Thanh Tùng đang gặp nguy hiểm, cái gì mà ngươi muốn chạy đi xem một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Vương thị cũng tiến lên cầm tay Trần thị: "Tối qua thái độ của Thanh Tùng với ngươi có chút lạnh lùng, nương định giúp ngươi khuyên nhủ hắn thì lại nghe hắn cảnh cáo ngươi. Hôm nay lại thấy cả hai cùng xuống núi, ta và công công của ngươi cũng sớm xuống núi theo. Thấy tình hình không ổn liền đi tìm ông bà sui gia bàn bạc một chút, quả nhiên phát hiện sự tình có điểm không đúng. Đứa nhỏ này, có chuyện gì cứ việc nói ra, có chúng ta ở đây làm chủ!"
Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Trần thị, A Vi biết đối phương không hề muốn bán đứng biểu ca nhưng lại xử lý quá qua loa, khiến người ta nhìn vào liền phát hiện điểm sơ hở. Cho nên A Vi đành trở thành người qua đường thích xen vào chuyện người khác: "Các trưởng bối, mọi người đừng lo lắng quá. Gần đây sắp phải đón quan viên từ kinh thành đến tuần tra cùng tinh giảm nhân công sao? Dương Thanh Tùng lo lắng sinh ý không được đảm bảo cho nên mới tức giận lây sang nương tử. Có phải không Trần thị?"
Trần thị nhìn thấy có người thay mình giải vây, vội nói: "Đúng đấy, đúng đấy, ta cũng chỉ nhất thời lo lắng cho nên mới nói lung tung."
"Thật chứ?" Vương thị có chút không tin, tối qua bà rõ ràng nghe con trai mình lớn tiếng quát mắng con dâu, cái đại sự cái gì kế hoạch các thứ cơ mà. Lúc này trông thấy A Vi đứng ở chỗ này, đột nhiên đáy lòng bà có chút linh cảm không tốt.
** ** **
Dương Thanh Tùng chào hỏi với hai sai dịch gác cửa sau của xưởng Quan Diêu, như bình thường ra cửa về nhà. Hắn đã tính toán cẩn thận, chiều nay hắn không phải đến xưởng, chắn chắn không một ai có thể hoài nghi.
Ban trưa sau giờ cơm hắn định lẻn vào đại viện của Hứa Tụng Công, không nghĩ tới đại viện lại tăng cường thêm sai dịch canh chừng. Dương Thanh Tùng đang tính toán xem nơi nào có thể trốn sau khi trèo tường vào thì lại thấy một người nhìn có chút quen mặt, bộ dạng vô cùng thư sinh đang chật vật leo qua vách tường.
Quái lạ, người này định trèo vào làm gì vậy?
Hắn còn đang phân vân chưa biết có nên trèo vào hay không thì đã nghe bên trong có tiếng hét: "Có trộm! Có trộm!"
Dương Thanh Tùng động linh cơ, chạy thẳng vào đại môn!
Thủ vệ canh cửa đã bỏ vị trí, vội vàng chạy đi truy bắt tên thư sinh kia, không hề chú ý gì tới có người vừa đi vào đại môn. Dương Thanh Tùng đi tới phòng ngủ của Hứa Tụng Công, nhìn thấy án thư cùng giá sách lộn xộn tùng phèo, đoán chừng là do người kia gây ra, trong lòng Dương Thanh Tùng cũng có chút tò mò, tên thư sinh kia rốt cuộc là muốn trộm cái gì vậy?
Bất quá ngăn kéo kia vẫn còn nguyên khóa, hoàn hảo không chút tổn hại, Dương Thanh Tùng không chần chờ nữa, lấy từ trong áo ra một vật nhỏ, nhanh chóng đem khóa cạy ra, lấy hai quyển sổ nhét vào trong người, cẩn thận khóa lại như cũ rồi mới đi ra. Bọn sai dịch đã bắt được tên thư sinh kia, Dương Thanh Tùng cười ha hả, nói mình nghe thấy có trộm liền vội vàng chạy vào giúp, mấy người kia cũng không hoài nghi gì.
Dương Thanh Tùng cứ như vậy hữu kinh vô hiểm lấy được sổ sách, thầm cảm tạ đất trời. Nào ngờ vừa đi được mấy bước liền trông thấy cha nương, nhạc phụ nhạc mẫu cùng nương tử đứng bên sườn núi tranh luận gì đó...