A Vi trở lại trước cửa hiệu sách, vừa vặn đúng lúc Thần Hiên mang theo một chồng sách đi từ trong ra. Ở trong hiệu sách dạo một vòng, hắn tìm được mấy quyển sách cổ về thuật trám sứ vốn đã thất truyền từ lâu, lập tức bỏ tiền mua.
Sắc trời cũng không còn sớm, hắn hỏi qua A Vi xem nàng có muốn mua thêm thứ gì không. Đáp án cũng không ngoài dự đoán, nàng không muốn mua thêm gì, lại còn giục mọi người trở về núi Đại Từ, tránh cho phu khuân vác về lại trên trấn quá muộn.
Thần Hiên muốn cơm chiều thừa dịp trai sống còn tươi thì làm một vài món. A Vi lập tức rơi vào thế khó, từ trước tới giờ đến ăn nàng còn chưa được ăn loại đồ tốt tươi đến mức này thì chuyện chế biến cùng nấu nướng cầu kì làm sao mà nàng biết được... Thần Hiên nhớ lại những lần hắn đã ăn qua trong tửu lâu cùng tiệm ăn, hắn không biết làm, bất quá chỉ có thể nói cho nàng biết nguyên liệu phối hợp như thế nào.
A Vi suy tính sau một lúc lâu, làm một đĩa miến xào trai sông cùng một tô canh trai sông phối cùng đậu hũ và nấm hương thật lơn.
Thần Hiên ăn, trên mặt không lộ ra biểu tình gì nhưng đáy lòng lại vô cùng tán thưởng. Nàng chưa bao giờ chế biến qua loại nguyên liệu này, những lời hắn nói ra cũng chỉ có hạn thế nhưng nàng lại có thể làm ra loại tư vị xuất sắc đến bực này...
Miến xào trai hoà hợp, hương tỏi cùng rau thơm kết hợp, tạo nên một mùi hương dìu dịu mới mẻ, trai sông dai dai mềm mềm, ăn vào thật sự không thể dừng lại. Nước canh ngọt thanh, thịt trai sần sật phối cùng nấm hương tươi mới và đậu hũ trắng noãn tinh tế, điểm xuyết thêm một ít hành lá xanh xanh cùng hạt tiêu cay nồng, khiến cho người ta trở nên thích thú không thôi, mỹ vị trôi qua cổ họng thập phần thoả mãn.
Hắn bất động thanh sắc khẽ vuốt bụng mình, xem ra chuyện nấu nướng bếp núc thật sự là một việc cần thiên phú.
Ăn xong cơm tối, hai người nhanh chóng thu thập cùng tắm rửa, tự mình nghỉ ngơi sớm.
A Vi nghe được động tĩnh bên ngoài trướng mạn, biết Thần Hiên còn chưa ngủ. Nàng vén màn, chăm chú nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, khe khẽ nói: "Có chuyện này... Ta muốn hỏi ngươi."
"Việc gì?"
Thần Hiên theo bản năng xoay người, vốn tưởng rằng sẽ đối mặt với trướng mạn mềm mại rủ xuống như mọi khi, không ngờ lại bắt gặp được thân hình mềm mại thấp thoáng bên màn lụa. Nàng tưởng rằng hắn sẽ không thấy, giữa hai người tựa hồ như mất đi nét phòng bị thường ngày.
Hắn cũng không hiểu được, ánh trăng đêm gần cuối tháng vốn không quá sáng, tại sao ánh mắt của hắn lại rõ ràng đến vậy, đem toàn bộ đoá ngọc lan điểm cánh bướm trên chiếc yếm lót màu tím nhạt thu hết vào tầm mắt.
Thần Hiên cảm thấy đột nhiên cảm thấy, chính mình muốn biến thành con bướm kia...
Hắn dời mắt, xem ra người ta bảo ăn trai sông nhiều sẽ sáng mắt, chỉ tự trách mình không ngăn nàng làm đồ ăn mĩ vị đến vậy, đã trễ còn ăn lắm trai sông như vậy làm gì...
A Vi không nghĩ tới hắn xoay người lại, vội vàng hạ màn: "Ngày lại mặt... Ngươi nghĩ gì mà lại cố uống hết chén canh kia?" Nếu đã mặn như vậy thì chỉ cần nói một tiếng là được, cần gì phải im lặng mà tự mình chịu khổ.
Thần Hiên không nghĩ tới nàng sẽ hỏi chuyện này: "Ngươi biết?"
A Vi ừ một tiếng, trong lòng có chút áy náy, do dự một lát: "Hôm nay Tiểu Cẩn mới thú nhận cho ta biết hắn đã cho rất nhiều muối vào canh. Ta thay đệ đệ xin lỗi ngươi." Nàng biết hắn không nghĩ là Tiểu Cẩn làm nhưng cũng không muốn giấu giếm gì.
Ồ?" Thần Hiên quả thật không nghĩ tới, "Là Tiểu Cẩn gây nên sao?"
A Vi cắn môi dưới, "Ta đã mắng hắn, lần sau sẽ để cho hắn trực tiếp nhận tội. Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ta lại quản đứa nhỏ không nghiêm, đều là tại ta..."
Thần Hiên nhẹ giọng đáp: "Không sao." Hắn đương nhiên sẽ không so đo với một đứa bé.
A Vi vô cùng cảm kích nhưng vẫn còn chút lăn tăn trong lòng, chần chờ hỏi lại: "Canh kia hẳn là rất mặn. Ngươi... Ngươi không nên uống."
Trong bóng đêm, khoé môi của Thần Hiên giương lên nhàn nhạt, nữ nhân này thật sự rất quan tâm đến hắn.
A Vi không nhìn thấy nét cười hiếm hoi này, chỉ nghe hắn thản nhiên đáp: "Ta tưởng là ông nội làm."
"Ông nội?" A Vi không khỏi tò mò, "Vì sao lại là ông nội?". Lão nhân đối xử với Thần Hiên vô cùng tốt, còn khuyên nàng không nên để ý những tin đồn kia, rốt cuộc là có chuyện gì mà hắn lại hiểu lầm thành như vậy?
Thần Hiên chậm rãi: "Ta nghĩ là vì trong lòng lão nhân để ý mấy lời đồn đãi kia, oán ta rõ ràng có thể nói hết mọi chuyện nhưng lại án binh bất động. Trong lòng ta cũng vô cùng áy náy, nếu có thể để cho lão nhân phát tiết một chút, một chén canh kia cũng không phải là vấn đề... Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi..."
A Vi nhớ lại lúc đó, ông nội vô cùng nhiệt tình muốn nàng đem canh cho hắn, chính mình lại không chịu uống. Thần Hiên thử một ngụm liền ngưng, ông nội lập tức hỏi có vấn đề gì...
Toàn bộ quá trình rõ ràng có thể hiểu theo kiểu ông nội biết rõ canh có điểm không đúng còn cố ý xem xem Thần Hiên có uống hay không.
Hiện tại biết rõ cũng tốt, miễn cho Thần Hiên hiểu lầm.
"Ông nội nói ngươi tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành đại sư tu bổ đồ sứ là rất giỏi, nhất định đã trải qua không ít cực nhọc." A Vi nhớ tới mấy lời của Kiều lão đầu, nhịn không được muốn nói ra, hoá giải toàn bộ hiểu lầm của Thần Hiên.
Thần Hiên mơ to mắt nhìn trần nhà, nói đơn giản: "Ông nội quá khen, ta chỉ là có chút chấp niệm với loại công phu này mà thôi."
Từ bảy năm trước tới giờ hắn đã nghe qua không ít phiên bản thêu dệt đồn đãi về chính mình, đối với các loại định kiến cùng chửi bới cũng đã tập mãi thành thói quen nhưng kì thật tâm lý của hắn cũng bị ảnh hưởng, trở nên đa nghi hơn một chút.
Ngày lại mặt hôm ấy, phản ứng của Tiểu Cẩn có chút rõ ràng hắn cảm thấy cũng là chuyện dễ hiểu. Ngược lại Kiều lão đầu nói rằng ông không ngại những chuyện kia, khiến hắn không biết rốt cuộc trong những lời kia có bao nhiêu phần là thật. Nay nghe được A Vi nói, không khỏi trách mình đa tâm. Hắn đã đã quyết định cùng nàng thử ở chung thì bản thân cũng không nên hoài nghi nhiều như vậy.
"Nghỉ ngơi sớm đi." Thần Hiên nói với trướng mạn.
A Vi cảm thấy Thần Hiên không phải người thù dai, đoán chừng hắn thật sự không trách Tiểu Cẩn, liền đáp một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, A Vi vuốt ve bộ y phục mềm mại bên gối, cảm thấy bản thân lo liệu việc nhà mà mặc như vậy sẽ có chút bất tiện, lại dễ làm bẩn vải mịn, cho nên liền xuống giường tìm xiêm y bình thường thay.
Thần Hiên thức dậy trông thấy A Vi lại mặc bộ xiêm y vải bố lúc trước, mày kiếm không khỏi nhíu lại. Xem ra sau này phải mua cho nàng thật nhiều xiêm ý mới, chờ nàng có thói quen mới được.
Ăn xong điểm tâm, Thần Hiên vẫn chưa ngồi xuống án thư tiếp tục công việc mà lại đi xung quanh lục lọi, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì.
A Vi lại không phát hiện ra điểm khác thường của hắn, nàng thu hết tất cả xiêm y của hai người đến bên bờ suối để giặt. Bộ xiêm y hôm qua vừa mặc được một lần, A Vi đem ra giặt thật kĩ. Nàng thích nó, đây có thể xem là món đồ đầu tiên hắn tặng cho nàng, mỗi lần vò nàng đều làm vô cùng cẩn thận, sợ đem vải lụa mềm kia làm xước.
Đáy lòng thầm nghĩ, có thể gả cho hắn thật sự là hưởng phúc, hắn có tiền cũng ra tay rất phóng khoáng, những thứ cần tiêu dùng cho cuộc sống đều không keo kiệt. Tuy ở gần một đỉnh núi nghèo túng thưa thớt nhưng ai lại có thể nghĩ tới cuộc sống của nàng rốt cuộc suôn sẻ đến mức như vậy?
Bất quá, mỗi lần hắn trám đồ sứ đều không cần nàng hỗ trợ, nàng theo hắn an an ổn ổn qua ngày, lâu dần sẽ sinh ra loại tính tình không làm mà hưởng thụ thì không. Cho nên chuyện quán xuyến gia vụ cùng lo lắng bếp núc mỗi ngày nàng phải dụng tâm chu toàn thật tốt mới được.
A Vi giũ xiêm y phơi lên sào trúc, trở về nhà định xử lý cùng sắp xếp những món đồ hôm qua đã mua được thì lại bị Thần Hiên gọi.
A Vi đi qua, thấy trên án thư đang bày giấy cùng nghiên mực.
"Biết viết chữ không?" Thần Hiên hỏi. Khúc mẹ nói phụ thân của nàng là tú tài, đoán chừng bản thân nàng có thể biết qua một vài hán tự đơn giản.
A Vi gật gật đầu: "Lúc trước cha có dạy ta viết... Nhưng ta lại không hay luyện chữ cho nên viết không dễ nhìn lắm." Lại không biết hắn muốn làm cái gì, chữ nàng viết rất xấu, không thể nào giúp hắn được rồi. A Vi thẹn thùng không thôi.
"Không sao." Thần Hiên đáp.
Hắn mài mực xong, đem bút đưa cho nàng, tựa hồ như không để ý, nói: "Viết mấy chữ xem sao... Ân... Liền viết tên của ngươi đi."
Vừa rồi hắn lục tung cả nhà để tìm thiếp canh, không biết lúc trước đã để ở nơi nào. Nghĩ tới nàng là nương tử của mình thế mà đến tên nàng hắn cũng không biết, tìm không thấy thiếp canh lại không thể hỏi thẳng cho nên hắn đành bày ra một màn này để biết tên nàng. Hắn biết mọi người gọi nàng là A Vi, đoán chừng trong tên nàng sẽ có chữ vi, bất quá lại không biết là vi trong bộ thủ nào, viết như thế nào, tên đầy đủ là gì.
A Vi cầm bút, chần chừ hồi lâu: "Chữ của ta... Thật là khó coi... Ngươi chớ cười ta." Nàng thật sự hối hận, biết vậy lúc nhỏ dụng tâm rèn chữ một chút mới tốt.
"Được, không cười ngươi." Thần Hiên nhìn nàng quẫn bách, cố nén cười, nghiêm túc khẳng định.
A Vi viết xuống ba hán tự, nét chữ cũng khá cứng, lại bởi vì tay run mà có chút nghiêng nghiêng. Chính nàng nhìn chữ của mình còn không chịu nổi cho nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Lại nghe thanh âm trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Kiều... Ngữ... Vi." Không giống tên thường thấy của các thôn nữ, lại hàm chứa ý thơ uyển chuyển, thật sự rất hợp với nàng.
"Là cha đặt cho ngươi sao?" Thần Hiên hỏi.
A Vi cẩn thận gác bút, nhẹ giọng dạ một tiếng. Thấy hắn hoàn toàn không có ý chê cười nét chữ của mình liền có chút yên tâm.
"Sau này, ta cũng gọi ngươi là A Vi, ngươi... Cũng nên đổi một chút." Thanh âm vân đạm phong khinh ẩn ẩn ý vị thâm trường.
A Vi đáp ứng, lại hỏi thêm: "Thế ta gọi ngươi là gì?"
Nàng sớm cảm thấy xưng hô của hai người có chút ngượng ngập, nhưng nàng nên gọi hắn thế nào mới tốt?
Thần Hiên? Hiên ca? Gọi không thuận miệng lại quá xa cách nha.
Chủ tử? Cái này rõ ràng không được, nào có ai gọi như thế.
Thần Hiên trầm mặc thở dài trong lòng, nhìn nàng: "Lúc trước ngươi đã gọi qua rồi còn gì."
A Vi nhìn ánh mắt thâm thuý của hắn, có chút chột dạ: "Lúc đó ta gọi là gì? Ta... Không nhớ rõ."
Thần Hiên cúi đầu thu thập mặt bàn, lạnh nhạt nói" "Vậy thì từ từ nghĩ."
A Vi đành đáp ứng.
Nhưng qua nửa ngày sau nàng vẫn không nhớ ra được, trong lòng mơ mơ màng màng, ngay cả dọn dẹp chén dĩa cũng không chú tâm.
Thần Hiên đứng dậy xếp chén dĩa gọn gàng vào mâm, bưng thẳng ra ngoài.
A Vi lúc này mới phản ứng kịp, ngăn hắn: "Để cho ta"
"Không cần." Thần Hiên lập tức sải bước đến bên bờ suối, "Sau này ngươi nấu cơm, ta thu dọn".
Để nàng một mình làm hết đủ thứ việc trong nhà, hắn cũng băn khoăn. Khi nàng chưa tới đây, những chuyện dọn dẹp này một mình hắn làm cũng đã quen.
Đáy lòng A Vi mặc dù ngượng ngùng nhưng lại vô cùng ấm áp.
Thần Hiên rửa xong chén dĩa, quay đầu nhìn sang mới nhìn thấy sào trúc ven suối đang phơi không ít xiêm y của hai người. Tiết khố màu trắng của hắn cũng được phơi ngay ngắn trên sào, Thần Hiên không khỏi giật mình đứng lại.
Nàng thế mà thay hắn giặt cả xiêm y tư mật? Đều là do hắn đêm qua thay ra chưa kịp giặt sạch.
Loại y phục này đã từ lâu hắn đều tự mình giặt. Phụ thân phụ mẫu sai nha hoàn cùng nô bộc tới hầu hạ hắn thì hắn cũng chỉ để cho bọn họ quán xuyến gia vụ trong nhà, còn xiêm y cùng tiết khố đều tuyệt đối không để cho bọn họ chạm vào, ngay cả Khúc mẹ cũng không ngoại lệ.
Hắn có chút thích sạch sẽ, lại rất xem trọng chuyện riêng tư, có người khác chạm vào tiết khố cùng xiêm y tư mật liền có chút không được tự nhiên.
Nhìn tiết khố trắng tinh phơi trên sào trúc, hắn không khỏi hít sâu một hơi. Sau đó lại nghĩ tới chuyện này cũng không có gì phải ngại ngùng, nếu đã quyết định cùng nàng sinh hoạt, về sau nàng chính là người thân mật nhất bên cạnh hắn, giặt sạch liền giặt sạch, trong lòng trừ bỏ có chút sửng sốt thì cũng không hề có ý tứ muốn trách cứ nàng.
Trời trưa oi bức, cơm trưa lại ăn có chút no, hiếm hoi lắm Thần Hiên mới có chút buồn ngủ, định đi tới sau bình phong nghỉ ngơi một chút. Lướt qua gương đồng đặt trên bàn, nam nhân trong gương tựa hồ tròn không ít, liền vội vàng dừng bước trước gương nhìn cẩn thận.
Hắn thế mà thật sự phát tướng! Góc cạnh trên mặt mơ hồ vài phần, gò má lộ ra chút thịt, thoạt nhìn có chút ngây thơ như thời niên thiếu vô lo vô nghĩ.
Hắn có chút không tin, đầu óc mơ hồ mông lung vì buồn ngủ đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Chưa được bao lâu, thế mà hắn lại bị nàng nuôi béo! Hắn chưa từng ý thức qua thì ra mình lại tham ăn như vậy. Thường thường đi trấn trên dùng cơm đơn giản chỉ vì ăn qua bữa, nay được nếm qua mĩ vị từ tay nàng hắn mới biết chính mình không phải là thanh tâm quả dục, trong bụng cũng nuôi một con sâu thèm ăn thật to...
A Vi thấy Thần Hiên muốn nghỉ trưa liền không muốn quấy rầy hắn, nhẹ tay nhẹ chân tìm một quyển hán tự trên kệ sách, thay Thần Hiên cài cửa cho bớt chói nắng rồi kéo ghế ngồi dưới mái hiên nghiền ngẫm. Tuy rằng hắn không ghét bỏ nàng viết xấu nhưng nàng vẫn muốn rèn chữ một chút. Về sau nếu hắn muốn nàng viết chữ thì cũng không tự ti mặc cảm cùng ngượng ngùng như hôm nay nữa.
A Vi đang chăm chú xem sách thì nghe được bên kia suối có một một thanh âm quen thuộc gọi mình.
A Vi ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Dương Thanh Tùng. Hắn đánh xe ngựa, đem thùng tắm gỗ đến cho bọn họ.
A Vi chào một tiếng, nhanh chóng giúp hắn mang thùng tắm thật to kia chuyển vào nhà.
Dương Thanh Tùng thở hổn hển, thấy cửa đóng liền hỏi: "Nam nhân của nàng không có nhà?"
A Vi phủi mùn gỗ trên tay, đáp lời Dương Thanh Tùng: "Tướng công đang nghỉ trưa một chút."
Dương Thanh Tùng gật đầu, nhất thời không biết nói gì. Lão bản để cho tiểu nhị đi núi Đại Từ giao thùng tắm, hắn biết là đến nhà A Vi, trong lòng tò mò muốn nhìn nơi nàng ở một chút cho nên liền chủ động giành việc này.
Nhìn thấy A Vi bị nhốt một mình bên ngoài căn nhà gỗ tinh xảo kia, trên người vẫn là bộ xiêm y vải bố thô ráp, nghi ngờ trong lòng hắn lại tăng vọt. Thì ra cái tên nam nhân này chỉ bày ra bộ dáng đứng đắn che mắt thiên hạ, để cho nàng ăn mặc thật xinh đẹp đi ra ngoài, ở nhà thì liền coi nàng như nha hoàn mà sai sử sao? Thời tiết nóng bức khó chịu như vậy, nàng phải ngồi dưới mái hiên oi ả, một mình tên kia lại ở trong nhà ngủ ngon, không biết xót nữ nhân, cũng không gọi nàng vào nhà tránh nóng?
Người kia bộ dáng cao lớn tuấn lãng, lại còn phú quý giàu có, thùng tắm cũng chọn loại tốt nhất, cộng thêm tiền mời người giao đồ đến tận nhà cũng đủ cho một thôn hộ sinh hoạt thoải mái hơn nửa năm. Một người như vậy thế nhưng thân phận lại không rõ ràng, đồn đãi quấn thân, Dương Thanh Tùng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hôm qua ở trước xưởng gỗ cũng không kịp hỏi nàng chuyện gì.
A Vi cũng có chút không hiểu, người này sao lại dám mặt dày chạy tới tận đây, sự tình hôm qua như vậy nhưng hắn hoàn toàn không biết xấu hổ thật sao? Bất quá cũng có khi là vì lão bản ở xưởng gỗ giao việc, hắn là người làm công cũng không thể từ chối. A Vi liền thôi không nghĩ nữa, mục đích người tới tận đây là gì thì nàng cũng không thể quản nhưng lễ nghĩa khi khách tới nhà cũng vẫn phải đảm bảo. Nàng không định quấy rầy Thần Hiên, nàng đi tới tán cây hay bày bàn cơm, pha trà mời Dương Thanh Tùng nghỉ tạm.
Dương Thanh Tùng cũng không khách khí ngồi lại, nói vài câu mới thấp giọng hỏi: "Người kia... Đối xử với nàng có tốt không?" Nếu có điểm không ổn, hắn nhất định sẽ mang nàng đi khỏi chỗ này.
A Vi không nghĩ tới đối phương lại hỏi chuyện này, thấy ánh mắt có chút bi thương lẫn chút tình ý đang nhìn mình, A Vi thầm kêu khổ. Xem ra hắn còn chưa chặt đứt ý niệm với nàng, nàng là nghĩ quá đơn giản, còn tưởng hắn nhất định không phải là một người dây dưa.
Vẻ mặt A Vi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đương nhiên là tốt, hắn đối đãi với ta vô cùng tốt, không cần ngươi thay ta lo lắng."
Dương Thanh Tùng thấy thái độ này của này, trong lòng bỗng nhiên đau đớn. Hắn tốt xấu gì cũng là quan tâm nàng, nàng làm sao lại bày sắc mặt như vậy làm gì? Rõ ràng hắn cũng đối đãi với nàng rất tốt, nếu không có tình thì cũng phải có nghĩa chứ? Nay nàng tìm được tên tiểu bạch kiểm nhiều tiền kia liền hoàn toàn không nhớ tới hắn đã từng chiếu cố cùng quan tâm nàng đến mức nào sao? Hay là nàng thấy hắn yếu đuối không có bản lĩnh liền không còn muốn tin tưởng hắn nữa?
Dương Thanh Tùng nắm chặt tay, run run hỏi: "A Vi, ta chỉ hỏi nàng một câu, nếu lúc trước cha mẹ ta không ngăn cản, nàng... Nàng sẽ gả cho ta chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT