Về đến nhà đã là chạng vạng, A Vi tiến vào bếp, thấy mọi thứ vẫn còn nguyên hiện trạng như lúc nàng rời đi, không khỏi đi qua mở lồng hấp, thức ăn nàng chuẩn bị cho hắn quả nhiên không chút sứt mẻ. Thần Hiên thấy nàng đứng bất động, liền đi tới nhìn xem.
"Buổi sáng... Ngươi chưa ăn nhỉ?" A Vi có chút tiếc nuối, thời tiết ngày hè nóng bức, để lâu như vậy đã sớm không thể ăn được nữa.
Thần Hiên nhìn xuống, thấy mấy món điểm tâm nàng tỉ mỉ chuẩn bị lúc này đã nguội lạnh. Lúc sáng hắn vội đi, hoàn toàn không để ý tới những thứ này. Bây giờ nhìn tới thức ăn, thật có chút đói bụng. Có ý niệm này trong đầu, bụng hắn cũng phối hợp kêu rột rột vài tiếng.
A Vi lần đầu tiên bắt gặp nét mất tự nhiên trên khuôn mặt lúc nào cũng vân đạm phong khinh của Thần Hiên, biết hắn xấu hổ cho nên cũng không dám phản ứng.
Thần Hiên không nói gì, xoay người vào phòng.
A Vi vội vàng gọi: "Để ta làm cho ngươi chút đồ ăn." Cả ngày hôm nay bữa sáng hắn đã không ăn, vừa rồi cũng bận bồi ông nội uống rượu, ăn cũng không được mấy đũa, khẳng định là rất đói.
Thần Hiên dừng bước, đầu cũng không chuyển, thanh âm bình thản như nước: "Không cần phiền toái."
A Vi thấy hắn muốn đi, nói thêm: "Ta cũng đói bụng." Thanh âm lại không tự chủ thấp xuống.
Thần Hiên ngồi trên ghế tựa dưới mái hiên, nhìn thân ảnh bận rộn trong bếp.
Tiểu cô nương thân hình mảnh mai, vòng eo tinh tế, mái tóc đen bóng bới thành một búi đơn giản, ước chừng thủ pháp không đủ thành thạo, búi tóc đã có chút lỏng, vài sợi tóc đen rủ hai bên má, theo động tác của nàng mà phiêu dật, giống như cành liễu mỏng manh lay động êm ái trong gió đêm.
Nàng vừa đặt một nồi nước lên lò, xoay người thêm củi. Lọn tóc phiêu dật theo động tác của nàng che khuất gò má hây hây đỏ, lại để lộ ra một đoạn gáy trắng nõn duyên dáng. Trên gáy có một vòng dây đỏ nho nhỏ, thắt nút đơn giản, dây lụa màu đỏ trên da thịt tuyết trắng vô cùng chói mắt, tựa hồ vì thắt nút có hơi chặt, trên làn da mềm mại còn để lại chút vệt hồng hồng nhàn nhạt.
Thần Hiên nhớ tới ngày ấy thay nàng tìm y phục, từng đụng đến món đồ màu đỏ trơn mềm kia, vội vàng dời mắt. Nhìn nàng chằm chằm như vậy thật sự không quân tử chút nào.
Lát sau, một tô mì nước thơm ngát nóng hôi hổi đã được ra lò, A Vi đem tô bưng đến trước mặt Thần Hiên.
Hắn đỡ lấy tô mì, đột nhiên không nhúc nhích, nhớ tới vết sẹo trên tay nàng vừa lướt qua tầm mắt.
Hắn hỏi: "Sao ngươi không bôi thuốc lên vết phỏng kia?"
Nếu kịp thời thoa thuốc thì hẳn sẽ không lưu lại vết sẹo như vậy, ở trên da thịt trắng mịn lại phá lệ rõ ràng, phá lệ chói mắt. Khi nàng thay hắn múc nước, hắn đã chú ý tới điểm này, bất quá cũng không hỏi ngay.
A Vi sờ sờ tay mình, biết hắn muốn nói đến vết phỏng này, cũng không dám nói mình tiếc tiền, chỉ cúi đầu lẩm bẩm: "Ai làm thợ thủ công cũng đều quen thôi, chút vết thương thế này không có gì đáng ngại."
Thần Hiên cũng không nói nữa, cầm đũa ăn mì.
Một tô mì đầy ắp, vừa có cải xanh, trứng gà vừa có nấm mới hái cùng mấy lát lạp xưởng đậm đà, lại được rắc thêm không ít hành lá cùng hạt tiêu, xanh đỏ đan xen phối hợp vô cùng hài hoà, khiến người vừa nhìn liền không nhịn được nuốt nước bọt.
Thần Hiên nếm thử một miếng, sợi mì mềm mềm dai dai vừa đủ, nước dùng mặc dù không đậm vị như nước xương hầm công phu của các khách điếm ở trấn trên nhưng lại có mùi vị thanh mát đặc trưng rất riêng, mùi vị của cơm nhà....
Hắn rất đói bụng, tô mì này cũng rất mỹ vị, bất quá hắn vẫn khắc chế, không thể ăn như lang thôn hổ yết được. Ăn gần xong lại mới giật mình nhớ ra, nàng cũng nói nàng đói bụng, sao chỉ nấu một tô mì?
Hắn thoáng chốc hiểu được dụng ý của nàng.
A Vi không tiện nhìn hắn chằm chằm, đã sớm ra ngoài rửa mặt.
Chờ Thần Hiên ăn xong dọn dẹp trở lại thì A Vi đã tháo búi tóc ngồi trước giương, dùng lược gỗ cẩn thận chải mái tóc đen suôn dài, dưới ánh đèn vừa nhu vừa mềm, nhìn qua giống như gấm thượng hạng.
Cước bộ của Thần Hiên có chút ngưng trệ, nàng đang đợi hắn sao? Nhưng hắn...
A Vi thấy hắn đi đến liền cúi đầu, đưa ngón tay cuốn cuốn đuôi tóc, nhẹ giọng nói: "Để ta mang thêm đệm cho ngươi, ngủ dưới đất phải ấm một chút mới tốt." Mặc dù là mùa hè nhưng ban đêm trên núi cũng rất lạnh. A Vi biết hắn nhất định sẽ không để cho nàng nằm đất, cũng sẽ không cùng nàng ngủ chung, vậy ít nhất cũng phải đảm bảo thân thể của hắn không bị nhiễm lạnh mới được.
Thần Hiên nghe nàng nói mấy lời này, đáy lòng cũng buông lỏng, không nỡ từ chối ý tốt của nàng: "Được."
A Vi liền đứng dậy thay hắn trải chăn đệm, Thần Hiên xoay người đến bên kệ sách lấy ra một vật.
Đợi A Vi chuẩn bị ổn thoả, hắn cũng đi tới, đưa cho nàng một bình sứ nhỏ.
A Vi có chút khó hiểu, chần chờ đón lấy.
Thần Hiên nói ngắn gọn: "Thuốc bôi trừ sẹo"
Người làm nghề thủ công quan trọng nhất là cẩn thận cùng tỉ mỉ nhưng cũng khó có thể tránh khỏi thương tích, hắn đôi khi cũng có thời điểm bị thương, tuy nói trên tay nam nhân lưu sẹo cũng không phải là chuyện gì to lớn nhưng nếu vết thương chồng chất đầy tay thì khó tránh khỏi người khác không tin tưởng tay nghề của mình. Cho nên hắn liền tìm người đặc chế loại thuốc kia, dùng qua vài lần liền có thể tiêu sẹo, trong lòng lúc này chỉ đơn giản muốn đưa cho nàng dùng chung.
"Cảm tạ." A Vi nhìn hắn, ngượng ngùng nói nhỏ.
Thần Hiên gật gật đầu, bắt đầu cởi giày. A Vi biết hắn muốn ngủ, không nói thêm gì, xoay người thổi đèn rồi về giường.
Lui trong chăn, A Vi sờ sờ mu bàn tay mình, lại sờ sờ bình thuốc sứ kia, trong lòng như có gió xuân ấm áp thoảng qua.
Bên ngoài lại nổi lên gió lớn, chuông gió dưới mái hiên reo lên lảnh lót kịch liệt, qua một hồi sau trên mái nhà liền vang lên tiếng mưa to lộp độp. Nhiệt độ không khí như giảm thêm vài phần, A Vi vội vàng đem cánh tay đang lộ ngoài chăn kéo vào lòng.
Nàng nhớ tới hắn đang nằm trên đất, hôm nay lại uống không ít rượu, nếu trúng gió cảm lạnh sẽ không tốt.
"Ngươi đem bình phong chuyển ra chắn bớt gió ở cửa đi." A Vi cách trướng mạn nói với hắn.
Bên ngoài truyền đến thanh âm lạnh lùng: "Không cần."
"Sẽ lạnh." A Vi cường điệu.
Hắn vẫn xem như không có gì: "Không sao."
A Vi cắn cắn môi, có chút mất mát co rúc vào chăn.
Qua một lúc lâu, nàng nghe phía ngoài truyền đến một trận âm thanh lục đục, hé mở trướng mạn liền bắt gặp bóng dáng cao lớn đang nằm trên đất. Hắn rốt cuộc cũng đem bình phong đến chắn trước cửa, che bớt gió, bằng không sao nàng có thể thấy được thân ảnh của hắn chứ. A Vi im lặng cười cười, lại co người vào chăn ấm.
Người này thật đúng là kì quái, lúc nào cũng bày ra bộ dáng lạnh lùng, thực tế cũng không phải là không quan tâm đến lời nàng.
Đại khái, A Vi đoán chừng tính tình cổ quái này của hắn là do chuyện của quá khứ gây ra, lại thêm 7 năm liên tục chỉ cô độc một mình, thử hỏi còn có bao nhiêu người có thể bình thường đây?
Hắn rời Đàm Châu phủ phồn hoa chạy đến Thanh Dụ trấn xa xôi hẻo lánh này nhất định là vì muốn tránh những lời đồn đãi kia, lại không nghĩ tới vẫn có người đem tin truyền tới. Đêm tân hôn ngày ấy hắn đã phải vội vàng đề cập tới chuyện bản thân hắn thanh danh bất hảo, ủy khuất nàng, hắn tưởng rằng nàng đã nghe qua những chuyện kia, bằng không chắc chắn hắn cũng không giấu giếm nàng. Hơn nữa mấy ngày nay hắn đối với nàng vô cùng lãnh đạm, cũng không muốn nàng cùng giường có lẽ là vì sợ sẽ có một ngày nàng sẽ hối hận, cho nên thay nàng chừa một đường lui.
Càng nghĩ A Vi lại càng cảm thấy tính tình hắn lạnh nhạt lại cổ quái nhưng tâm địa lại vô cùng tốt. Khó trách lão phụ nhân lần trước nói hắn mặt lạnh tâm nóng, thật đúng là như thế. Cũng không biết hắn mấy năm nay đến tột cùng đã trải qua cái gì, tính tình khi trước như thế nào nhưng hiện tại, đứng trước những bức tường phòng vệ mà hắn dựng lên, A Vi lại có chút đau lòng.
Suy nghĩ lung tung hết chuyện này đến chuyện khác, A Vi lại càng thêm không nỡ, từ khi nàng quyết định gả qua cho đến giờ cũng chưa từng có ý nghĩ muốn rời đi, chỉ hi vọng hắn có thể tin tưởng nàng, hai người cùng nhau bình bình đạm đạm sống qua ngày.
Thanh âm tí tách trên mái nhà lúc trầm lúc bổng, giống như viết nên một nhịp điệu nhẹ nhàng thư thái, từ từ đưa A Vi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Ngược lại, Thần Hiên thì đang trằn trọc không thể chợp mắt.
Chỉ là dời tấm bình phòng đi mà hắn lại cảm thấy hơi thở mỏng nhẹ của nữ nhân kia gần mình hơn rất nhiều.
Bảy năm nay, trong lòng hắn vốn tồn tại một tia chấp niệm vô cùng to lớn với chuyện trám sứ cùng tu bổ vật quý, đã sớm sống như một vị ẩn sĩ không màng thế sự. Thế mà nay suy nghĩ của hắn là vì một nữ nhân mà dao động? Nghĩa là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như hắn lại bất tài đến độ tĩnh tâm sống một mình không cần ai khác cũng không làm được sao?
Càng kì quái hơn chính là hắn đối biến hóa của mình cũng không hề có ảo não cùng sầu khổ như trong dự đoán.
Nàng không nói nhiều, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn. Chỉ là trù nghệ bếp núc của nàng rất tốt, thức ăn vô cùng ngon miệng, ngược lại còn thay hắn giải quyết vấn đề ăn uống phiền toái thay cho nam nhân không khéo chuyện nấu nướng như hắn.
Cứ như vậy, cuộc sống từ ngày có nàng cũng không phải hoàn toàn không thể thích nghi được.
Nàng đã gả cho hắn rồi, hắn còn muốn cùng cách hay hưu thê đều ảnh hưởng không tốt đến nàng...
Sáng sớm một ngày nọ, A Vi định chuẩn bị làm thức ăn thì lại phát hiện trong nhà cũng không còn đủ nguyên liệu để nấu nướng. Thần Hiên liền đề nghị đi trấn trên ăn, thuận tiện chọn mua thêm này nọ về nhà.
Đến Cát Tường Cư, một quán cơm có tiếng ở trấn trên, Thần Hiên mang A Vi đi thẳng đến nhã gian ở lầu hai. Nàng lần đầu tiên đặt chân đến nơi này, thấy tiểu nhị tiếp đón Thần Hiên vô cùng ân cần liền biết hắn là khách quen.
Hai người ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, Thần Hiên hoà nhã nói với tiểu nhị: "Thức ăn như cũ là được, mỗi món đều làm hai phần, thêm một phần canh hạnh nhân."
Đợi bàn được bày xong, A Vi liếc mắt liền nhận ra hai món ăn rất quen mắt, là điểm tâm ngũ vị cùng bánh trứng. Xem ra bữa sáng đầu tiên nàng ăn khi được gả qua là thức ăn từ chỗ này đưa tới.
Thần Hiên vươn tay đưa canh hạnh nhân tới đặt trước mặt A Vi, không nói gì chậm rãi ăn cơm.
A Vi biết hắn cố ý gọi món canh hạnh nhân cho nàng, đáy lòng vui vẻ, mỗi một ngụm canh ăn vào đều ngọt ngào vô cùng.
Đã nhiều ngày nay, nàng cảm nhận được Thần Hiên biến hoá. Tuy rằng hắn vẫn rất kiệm lời nhưng nét mặt đã không còn lạnh lùng như trước. Sau cơn mưa đêm ấy, qua mấy ngày sau trời đã quang đãng trở lại nhưng bình phong bị dời đến chắn trước cửa cũng không chuyển về chỗ cũ.
Ăn xong, Thần Hiên thấy trên bàn còn thừa lại không ít đồ ăn, liếc mắt nhìn A Vi: "Ngươi ăn ít quá."
Hắn gọi mỗi thứ đều thêm một phần cho nàng xem ra là đánh giá quá cao sức ăn của nữ nhân trước mặt rồi. Nhớ tới bình thường ở nhà, hắn ăn xong liền rời chỗ đứng dậy, cũng không biết rốt cuộc sức ăn của nàng là đến mức nào. Xem ra nàng lớn lên vừa gầy vừa nhỏ cũng là có nguyên do, ăn ít như vậy thì làm sao đây?
A Vi có chút ngượng ngùng, nàng không biết rốt cuộc mình có thể ăn được bao nhiêu, xem ra là rất ít.
Sau khi cha mẹ qua đời, một mình ông nội gồng gánh nuôi nấng tỷ đệ bọn họ, có bữa cơm no là đã không tệ rồi, nào dám phóng tay phung phí lương thực. Cho nên hôm nay nhìn thấy trên bàn có nhiều đồ ăn như vậy liền ăn không đành lòng lãng phí, nàng đã ra sức ăn thêm rất nhiều.
Đến lúc tính tiền, Thần Hiên thấy A Vi vẫn vô cùng lưu luyến nhìn bàn cơm, biết nàng tiếc nuối liền sai tiểu nhị đem gói lại.
A Vi thấy Thần Hiên đưa không ít tiền lót tay, nhất thời cảm thấy mấy túi giấy thức ăn trong tay nặng trĩu.
Thần Hiên nghiêng đầu hỏi nàng: "Có muốn mua thêm một phần điểm tâm ngũ vị, bánh trứng cùng canh hạnh nhân trở về không?" Hắn thấy nàng ban nãy rất thích ăn mấy thứ này.
A Vi nhớ tới hắn đã tiêu không ít bạc, vội vàng phất tay: "Không cần, không cần."
Thần Hiên gật gật đầu, thức ăn mang về đến nhà cũng đều nguội lạnh, có hâm nóng lại thì cũng không ngon bằng đồ ăn mới ra lò. Nếu nàng thích thì về sau hắn thường mang nàng tới ăn là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT