Đã qua canh ba, đèn trong phòng Lam Tiểu Sí vẫn chưa tắt /
“Chó không sủa, tính là khiêm tốn” Hài đồng nho nhỏ ngồi trên giường, tay cầm một cuốn sách, đắc ý rung đùi, hữu mô hữu dạng mà đọc, thanh âm lại cố ý đè thấp như sợ bị phát hiện
Ngoài cửa vang lên tiếng động, nàng như con thỏ bị chấn kin, lập tức vùi mình vào chăn
Cửa bị đẩy ra, hoa mai tràn vào, một người chậm rãi đi đến trước
giường. Lam Tiểu Sí nín thở, người nọ cũng ngồi xuống bên giường, im
lặng không lên tiếng
Lam Tiểu Sí rốt cuộc không nhịn được nữa, thò đầu ra thở. Nam nhân
kia liền tóm lấy nàng, cười vang “tiểu gia hỏa, biết ngươi không ngủ mà” Vừa nói vừa nhéo lên khuôn mặt non mịn của nàng một cái
Lam Tiểu Sí run rẩy “cha”
Người tới đúng là Lam Phỉ, hắn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng “đi, bảo bối nhi, cùng cha ra ngoài ngắm trăng”
Lam Tiểu Sí chui ra khỏi chăn, không để ý làm một quyển sách rơi xuống đất
Không khí ngưng trọng, Lam Phỉ xoay người nhặt cuốn sách lên, là một
quyển Tam Tự Kinh, ý cười ôn nhu trên mặt hắn chậm rãi phai nhạt “ngươi
đang đọc sách?”
Lam Tiểu Sí lập tức lui vào trong “cha, ta thật ra không cảm thấy…”
Lam Phỉ đưa cuốn sách đến bên ngọn nến, ngọn lửa lập tức đốt cháy
cuốn sách, nhẹ giọng nói “tự mình đến Minh sào, không ăn không uống một
ngày một đêm, coi như là khiển trách”
Lam Tiểu Sí xuống giường, cúi đầu đi đến Minh sào
Minh sào chính là một tổ chim đen tuyền, chỉ có một cái cửa nhỏ, là nơi mà người Vũ tộc đến diện bích tư quá
Lam Tiểu Sí đi vào, đóng cửa lại, bên trong không một chút ánh sáng.
Nàng ngồi xổm trong bóng tối, dựa vào vách tường bằng mây tre, chốc lát
sau đã ngủ say. Sau khi tỉnh ngủ, nàng nhàm chán dùng đầu ngón tay chọt
chọt vào vách tường, đối với một đứa bé, không ăn không uống quả thực
rất thống khổ, mà Lam Phỉ đã ra lệnh như thế thì sẽ không ai dám đưa cơm nước cho nàng/
Nàng ôm gối, yên lặng nhẩm lại những lời trong sách “nhân chi sơ tính bổn thiện” Mấy lời này nàng chỉ nghe tiên sinh ở học đường đọc qua vài
lần, nàng vẫn nhớ rất rõ, ý tứ không hiểu, chữ viết lại càng không
Không biết qua bao lâu, nàng đã đọc xong một cuốn sách, cửa nhỏ rốt
cuộc cũng mở ra. Nàng thò đầu dò xét, bên ngoài vẫn là ban đêm
Lam Phỉ đưa tay ôm nàng ra ngoài “bảo bối nhi, ngươi xem, đêm nay ánh trăng đẹp như vạy, cha mang ngươi đi chơi được không?”
“Ta muốn uống nước, ăn trái cây, còn có tiểu nguyên tiêu chiên…”
Lam Tiểu Sí không nói hai lời liền leo lên lưng hắn. Người Vũ tộc
không giống người thường, nghe nói tổ tiên Vũ tộc có huyết thống phi
điểu, truyền thừa đến nay, nam nhân Vũ tộc đều có hai cánh trên lưng. Nữ tử Vũ tộc không có cánh nhưng hai mắt to tròn, người người đều là mỹ
nhân khó gặp
Hai cánh của Lam Phỉ màu lam, sáng bóng như nước, mở ra rộng hơn một
trượng, hoa mỹ vô cùng. Lam Tiểu Sí vừa ngồi lên, hắn đã giang hai cánh
bay lên. Gió đêm mát lạnh, nàng có chút hơi lạnh, Lam Phỉ thì không cảm
nhận được, hắn bay rất cao, mặt trăng vừa tròn vừa lớn, giống như đang ở trên đỉnh đầu, Lam Tiểu Sí đưa muốn với lấy
Nàng ôm cổ hắn “cha, ta khát, ta đói bụng, còn lạnh nữa” Khuôn mặt
nhỏ nhắn gần như dán lên mặt Lam Phỉ, mang theo mùi sữa của trẻ con
Lam Phỉ ôn nhu đáp “bảo bối nhi, sắp đến rồi” Nhưng hắn không có ý dừng lại
Lam Tiểu Sí mất hứng “cha, ta muốn đi tiểu”
Lam Phỉ lập tức đáp xuống, vẻ mặt ghét bỏ ném nàng vào khu rừng bên cạnh
Lam Tiểu Sí trốn hắn, ở trong rừng chơi, không lâu sau đã tìm được
một gốc đào, bên trên kết đầy quả đào mọng nước. Nàng thường xuyên đến
đây nên không lấy làm lạ, ăn mấy quả giải khát sau đó dùng vạt áo bọc
mấy trái chạy ra ngoài, hô lên “cha, bên trong có rất nhiều quả đào, rất ngon, ta đặc biệt hái mấy trái đến hiếu kính ngài”/
Lam Phỉ nhìn thoáng qua mấy quả đào, đúng là mấy trái to nhất, nhẹ giọng hỏi “hiếu kính ta?”
Lam Tiểu Sí xoay người muốn chạy nhưng cổ chân đã bị Lam Phỉ bắt lấy
“hỗn trướng, cha bình thường dạy ngươi thế nào? Ngươi là nữ nhi của Lam
Phỉ ta, ngươi hẳn nên không chuyện ác nào không làm, không làm việc
thiện nào cả. Hiếu kính? Đây là việc ngươi nên làm sao?”
Lam Tiểu Sí khóc lớn “cha, về sau ta sẽ không vậy nữa. Ta không dám nữa”
“Không, bảo bối nhi, ngươi một chút cũng không giác ngộ, lại đến Minh sào ở một ngày đi”
Lam Tiểu Sí ôm chân hắn “cha, ta biết sai rồi”
Lam Phỉ vuốt đầu nàng “ừ, đi nhanh đi”
Lam Tiểu Sí vừa khóc vừa đi đến Minh sào. Lam Phỉ bay rất nhanh nên
nơi này cách Minh sào rất xa, thân ảnh nho nhỏ của nàng một mình bôn tẩu trong rừng, quả đào rơi vãi khắp nơi. Lam Phỉ nhẹ chân đi theo, nhặt
lấy quả đào, cắn một cái, đúng là ngọt ngào nhiều nước.
Rừng sâu núi cao, người lớn còn dễ lạc đường huống gì là một đứa trẻ?
Lam Tiểu Sí vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn trời, đây không phải lần đầu
Lam Phỉ bỏ nàng trong rừng sâu để nàng tự mình trở về, cho nên nàng đã
có kinh nghiệm, biết theo ánh trăng ánh sao mà đi. Có đôi khi bị cây cao che khuất thì nàng nhìn theo ngọn cây, dò phương hướng đi tới. Đến giữa trưa hôm sau, nàng rốt cược cũng về đến Minh sào. Lam Phỉ đứng trên
đỉnh Minh sào, phe phẩy hai cánh: vậy mà không bị lạc đường
Nàng toàn thân ẩm ướt chật vật, không còn chút sức lực, lập tức nằm
xuống ngủ say. Đến khi tỉnh lại liền thấy đau đầu, nàng muốn uống nước
nhưng cửa nhỏ vẫn chưa mở ra, hiển nhiên là chưa tới giờ
Tiểu hài tử cũng biết nổi giận “Lam Phỉ đáng chết, Lam Phỉ sát ngàn
đao, sau này ngươi về già, ta sẽ mặc kệ ngươi. Ta sẽ nhổ lông ngươi làm
quả cầu, xé cánh ngươi nướng ăn”
Ở bên ngoài, Lam Phỉ nghe mắng, khóe miệng lại nhếch lên, không chút tức giận/
Nhưng đến khi nghe thiên hạ nho nhỏ bên trong hung tợn nói “ngươi
không cho ta đọc sách, ta càng đọc. Ta không chỉ đọc sách còn liều mạng
đọc, tức chết con chim thối nhà ngươi” Thì Lam Phỉ không cười nổi nữa
Lam Tiểu Sí không biết khi nào thì thiếp đi, ngủ đủ thì tỉnh, trán có chút nóng, nàng biết mình đã sinh bệnh
Bên ngoài có thanh âm nho nhỏ gọi “này?”
Lam Tiểu Sí lập tức ngồi dậy “Đại sư huynh” Bên ngoài chính là Mộc
Hương Y, đại đệ tử của Lam Phỉ, nàng như nhìn thấy cứu tinh “mau lấy
nước cho ta, ta sắp chết khát rồi”
Không có thanh âm trả lời nhưng chỉ chốt lát sau có nước nhỏ giọt từ
trên đỉnh Minh sào. Tổ chim luôn không được vệ sinh nhưng Lam Tiểu Sí
cũng mặc kệ nước có sạch hay không, ngửa đầu uống nước
Sức sống của nàng rất mạnh, ngay cả Lam Phỉ cũng thấy khó hiểu, cho
nên chỉ uống nước một lát, nàng lại có tinh thần đòi hỏi “Đại sư huynh,
ta rất đói nha”
Bên ngoài có thanh âm vọng vào “ta không có cách nào, ra ngoài rồi lại ăn đi”
“Ngươi không thể đào một cái động thông tới Minh sào rồi đưa thức ăn vào sao?”
“Ngươi quan tâm sư muội như vậy, sư phụ rất cảm động”
Lam Tiểu Sí lập tức ngậm miệng, Mộc Hương Y quỳ xuống, gọi “sư phụ”
Lam Phỉ thanh âm ôn nhu thân thiết “thân là đại sư huynh hẳn nên quan tâm đồng môn như vậy, ngươi làm rất khá” Hắn nói như thế là không có gì hay, Mộc Hương Y cúi đầu, cả người run run
Lam Phỉ lại nói “nhưng nếu sư phụ đã nói cấm ăn cấm uống, ngươi lại làm như vậy khiến sư phụ cảm thấy tổn thương ah”
Mộc Hương Y cúi đầu càng thấp “sư phụ, đệ tử biết sai rồi”
“Sư muội là cô nươn gia, mềm mại yếu ớt, đương nhiên không thể trọng
phạt. Ngươi là nam hài, cũng không tiện ở Minh sào nhưng nể tình các
ngươi đồng môn tình thâm, ở đây bồi sư muội ngươi cũng tốt. Đồ nhi
ngoan, đến”
Phương Hồ Ủng Thúy mọc đầy bụi gai màu đỏ đậm, sinh trưởng mạnh vào
mùa xuân, sang thu thì héo rũ, khi nó sinh trưởng, vùng đất chung quanh
nó cũng bị nhuộm thành một mảnh đỏ tươi. Tuy loại này chứa độc nhưng
không chết người, chỉ làm hắn cả người sưng đỏ, ngứa vô cùng
Lam Phỉ nói “được rồi, ngươi ở đây bồi sư phụ ngươi đi”
Mộc Hương Y đã quen, không nói một tiếng, lập tức quỳ xuống. Bụi gai đâm vào đầu gối hắn, hắn chỉ cúi đầu, không rên một tiếng
Bên trong Minh sào, Lam Tiểu Sí cũng không nói tiếng nào
Lam Phỉ đi rồi, Lam Tiểu Sí mới nhỏ giọng hỏi “ngươi có đau không?”
Mộc Hương Y không lên tiếng, vô nghĩa, ngươi tự mình thử thử đi
Lam Tiểu Sí mắng “tên chó điên kia đi rồi, về sau ngươi dạy ta võ công, chúng ta cùng nhau đánh chết hắn”
Mộc Hương Y làm như không nghe thấy, nếu để Lam Phỉ nghe được, nàng sẽ không việc gì nhưng hắn e là phải quỳ thêm vài ngày /
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT