Trong sơn động, sắc mặt Liên Kính và Quạ Nô đen hơn đít nồi. Theo củi lửa bên ngoài tăng lên, nhiệt độ trong động cũng tăng theo, hương vị
càng khủng bố hơn
Liên Kính còn chưa nói gì, Quạ Nô lại chịu không nổi “ta ra ngoài trước”
Liên Kính trầm giọng nói “đám người Ôn Mê ở ngay ngoài động, giờ ngươi đi ra, khó có đường sống”
“Ta thà chết còn hơn” Con mẹ nó, nhất định là Lam Tiểu Sí đến đây,
đám người Ôn Mê sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nha đầu kia vẫn vô lại y như lúc nhỏ
Liên Kính nghĩ nghĩ, cuối cùng nói “đi” Nói xong bay ra khỏi sơn động, vung một chưởng mở đường
Nhưng bên ngoài không có ai cả. Thì ra là Lam Tiểu Sí cảm thấy đốt
lửa còn chưa đủ, còn sai người dùng vải ướt bịt kín cửa động. Lúc này
vải bạt che kín cửa động, bên ngoài là lửa cháy lớn. Liên Kính một
chưởng phóng ra chỉ thấy củi bay tứ tung, liệt hỏa cháy hừng hực.
Lam Tiểu Sí che mũi đứng ở đầu thuyền, Vũ nhân bay đầy không trung.
Ôn Mê, phụ tử Vi Sinh dồn sức chờ đợi. Trong mắt Liên Kính lại chỉ nhìn
thấy Lam Tiểu Sí, nữ nhân này thật đáng chết. Hắn phóng qua một chưởng,
muốn đán thuyền vỡ thành từng mảnh nhỏ nhưng đám người Ôn Mê đã sớm
phòng bị, lập tức phóng chưởng ngăn hắn. Liên Kính liền bỏ qua nàng,
cùng ba người kia đánh thành một đoàn
Dù bên ngoài có gió vẫn thối không chịu nổi, một đám thiếu niên chưa
từng trải qua cảnh này, vẻ mặt thống khổ. Ngoài động đã như thế, càng
đừng nói Liên Kính ở bên trong. Hắn cảm thấy mũi mình như muốn nổ tung,
hoàn toàn không còn sự tồn tại của khứu giác, mùi hôi thối kia như không phải tràn vào sơn động mà làm thấm vào đầu óc hắn. Mà ra khỏi sơn động, ưu thế của đám người Ôn Mê tăng lên rất nhiều, dù sao cũng là ba tuyệt
đỉnh cao thủ, tiến thối cong phòng rất ăn ý, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Tuy nhiên Liên Lính công lực thâm hậu, không hề rơi vào thế hạ
phong. Hơn nữa Trường Sinh tuyền còn giúp hắn bổ sung thể lực, làm cho
hắn ngày càng chiếm ưu thế. Đám người Lam Phỉ thì bay trên không trung
nhưng không dám phóng ám khí vì bốn người bên dưới di chuyển quá nhanh,
không phân rõ ai là ai, chỉ có Lam Phỉ và Úc La còn miễn cưỡng đánh lén
Liên Kính được vài cái. Nhưng chân khí hộ thể của Liên Kính quá cường
đại, Lam huyết ngân hào cũng không thể làm hắn bị thương mảy may
Đám người Mộ Lưu Tô nhìn mà thần sắc ngưng trọng. Kim Chỉ Đinh Lan
nói “thực lực hắn như vậy, chỉ sợ ba người Ôn các chủ đánh càng lâu càng bất lợi”
Mộ Lưu Tô “ta thì không giúp được gì, Tam vương gia có hứng thú gia nhập cuộc chiến không?”
Kim Chỉ Đinh Lan không nói gì, muốn hỗ trợ thì phải dùng Hạo Thiên Xích Huyết, đây không phải chuyện đùa
Vũ Văn Siêu hỏi “chúng ta có thể làm gì?”
Mộ Lưu Tô “Bệ hạ chỉ cần đứng xem là được rồi” Đúng là ngốc tử, còn
không biết Trường Sinh đảo này là kiệt tác của ai đây mà. Ngươi có biết
phụ vương của ngươi nằm trong sơn động không? Nếu ngươi biết hết thảy,
ngươi sẽ làm gì?
Vũ Văn Siêu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng hắn, lại nhìn Lam Tiểu Sí
Lam Tiểu Sí “chúng ta có thể mắng hắn”
Vũ Văn Siêu mở to mắt, vẻ mặt khó hiểu “mắng hắn?”
Lam Tiểu Sí cao giọng “Liên Kính, ta vốn muốn bắt nương ngươi tới đây uy hiếp ngươi nhưng Ôn cha ta không đồng ý. Cho nên ta chỉ có thể đem
nương ngươi gả cho mười ba đại hán, khi trở lại Đại Lương, ngươi có tới
mười bốn người cha, ngươi cao hứng không?”
Mộ Lưu Tô và Kim Chỉ Đinh Lan đều dùng tay áo che mặt, đây không phải là nữ nhi của ta, ta không có mặt mũi gặp người ah
Liên Kính nghiến răng, hận không thể một chưởng đánh nát đầu nàng
Lam Tiểu Sí quay đầu nói với Vũ Văn Siêu “thấy không, cứ vậy thôi”
Vũ Văn Siêu có chút ngượng ngùng “trẫm…trẫm là vua một nước, há có thể mở miệng nói những lời dơ bẩn?”
Lam Tiểu Sí “nơi này cũng không phải triều đình, huống chi nếu ngài
là vua của một nước, không phải cái gì cũng nên thể hội một chút sao?”
Vũ Văn Siêu đỏ mặt “vậy trẫm nên nói thế nào?”
Lam Tiểu Sí “ngài cứ nói sẽ cho người đào phần mộ tổ tiên của hắn”
Cái này thì dễ. Vũ Văn Siêu liền cao giọng hô “Liên Kính, ngươi tội
ác tày trời, trẫm đã sai người đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi, đem thi
cốt của phụ thân ngươi ném cho chó ăn”
Lam Tiểu Sí “ thấy thế nào?”
Vũ Văn Siêu vỗ ngực, cảm giác thuận khí hơn “thể xác và tinh thần thư sướng”
Lam Tiểu Sí “không ngừng cố gắng nha”
Vũ Văn Siêu lại tiếp tục “Liên Kính, trẫm thấy ngươi công phu không
tệ, đánh xong, ngươi liền tự cung, theo làm thái giám bên người trẫm đi”
Lam Tiểu Sí giơ ngón cái với hắn “Bệ hạ quả không hổ là quốc chủ Đại Lương, suy một ra ba nha”
Mộ Lưu Tô giận tới mức đá nàng một cái
Mộ Tài Linh hiếu học hỏi “ta có thể mắng hai câu không?”
Mộ Lưu Tô trừng hắn “ngươi dám”
Đám người Kim Chẩm Lưu đều che miệng cười trộm
Chốc lát sau, Liên Kính đã bị ép đến chỗ nước cạn, chân lại giẫm
trúng bẫy, nhất thời máu tươi đầm đìa nhưng lại nhanh chóng được Trường
Sinh tuyền giúp khôi phục lại. Sắc mặt mọi người không khỏi ngưng trọng, kéo dài càng lâu càng bất lợi cho đám người Ôn Mê, đánh nhau luôn tiêu
hao thể lực rất nhanh.
Liên Kính rất nhanh đã chiếm được thế thượng phong, trong lòng hận
đám người này đến cực điểm, càng hận không thể xé Lam Tiểu Sí ra thành
từng mảnh. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Tiểu Sí vẫn xiêm y khổng tước
màu lam đứng ngay đầu thuyền, cả người như mộtt đóa hoa, hắn thầm nghĩ
một ngàn kiểu chết dành cho nàng nhưng ra tay vẫn rất cẩn thận, dù sao
hắn cũng quá hiểu võ học của Vi Sinh thế gia
Mộ Lưu Tô “Ôn Mê bọn họ không phải là đối thủ của Liên Kính”
Lam Tiểu Sí “công lực của Liên Kính còn cao hơn dự đoán. Khi trước
Già Ân vào động cứu cha hắn, võ công đã không còn, xem ra Liên Kính hấp
thu công lực của hắn”
Kim Chỉ Đinh Lan cau mày “công lực của Già Ân cũng không thể làm hắn tiến bộ thần tốc như vậy”
Lam Tiểu Sí “nếu Già Ân cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết thì lại khác”
Mộ Lưu Tô chợt la lên “hắn dường như đã buông tha Vi Sinh Từ, chuyên tâm đối phó Ôn Mê”
Lam Tiểu Sí nhíu mày “đúng vậy”
Lam Phỉ cũng có chút nóng nảy, nếu công lực của Ôn Mê bị Liên Kính
hút, như vậy đại sự không xong. Hắn nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, ý tứ
rất rõ ràng, phải để Vi Sinh Từ hoặc Vi Sinh Kỳ dùng Hạo Thiên Xích
Huyết
Liên Kín dường như cũng hiểu được ý bọn họ, hắn luôn không dốc toàn
lực cũng vì sợ mọi người chó cùng rứt giậu. Nhưng hôm nay bị tiêu hao
đến mức độ này, dù là Hạo Thiên Xích Huyết cũng cần chút thời gian mới
có thể phát huy toàn bộ tác dụng, mà chỉ cần hắn hấp thu công lực của Ôn Mê, hỗn loạn trước mắt sẽ không chịu nổi một kích mà tan.
Ôn Mê cũng hiểu mục đích của hắn nhưng thực lực chênh lệch, khó mà
chống trả. Song chưởng của Liên Kính như nam châm hút sắt, chặt chẽ hút
lấy hắn, sử dụng Vạn lưu về tông vô cùng xuất sắc. Vi Sinh Kỳ cắn răng,
lấy ra Hạo Thiên Xích Huyết trên người, rót vào huyết mạch. Liên Kính
ngẩn ra, vội buông tha Ôn Mê. Ba người lại hỗn chiến, Liên Kính luôn sợ
hãi Vi Sinh Kỳ nhưng chốc lát sau đã nhận ra, công lực của Vi Sinh Kỳ
không tăng cao như dự đoán. Bản thân Vi Sinh Kỳ cũng buồn bực, đây là
thế nào, quá hạn sử dụng sao? Vi Sinh Từ đương nhiên biết vì sao, sợ
không kịp cứu phụ thân nên vội xông lên, chắn trước mặt cha mình
Liên Kính bị ba người bức đến bên bờ biển, người Kỳ tộc mai phục sẵn
trong nước cũng tung ra các loại ám chiêu. Liên Kính một cước đạp chết
người Kỳ tộc, cắn răng phóng ra một chưởng, bức lui phụ tử Vi Sinh, tiếp theo là một chiêu Vạn lưu về tông, một hai muốn hút công lực của Ôn Mê
Vi Sinh Kỳ lúc này đã nhận ra khác thường “sao thế này?Vì sao Hạo Thiên Xích Huyết của ta không có hiệu quả”
Vi Sinh Từ quay đầu nhìn Lam Tiểu Sí. Đúng là lúc chỉ mành treo
chuông, mọi người đều hao hết thể lực. Hắn liền lấy Trường Sinh tuyền
ra, uống vào, sau đó lại dùng Hạo Thiên Xích Huyết
Vi Sinh Kỳ hiểu ra, rống lên “Vi Sinh Từ
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, giương tay rót Hạo Thiên Xích Huyết
vào người. Liên Kính thấy tình thế không tốt, muốn kéo Ôn Mê vào trong
sơn động, không muốn đánh tiếp, giữ mạng quan trọng hơn. Chỉ cần có được công lực của Ôn Mê, phụ tử Vi Sinh sẽ không còn là uy hiếp
Phụ tử Vi Sinh phi thân lên ngăn cản. Ôn Mê toàn thân đều là mồ hôi,
công lực xói mòn rất nhanh, sắc mặt tái nhợt nhưng hắn lại không ngăn
cản điều này mà còn dốc toàn lục truyền công cho Liên Kính. Liên Kính
không kịp phòng bị, bị nội lực mãnh liệt chấn động đến nôn ra máu. Hắn
muốn thối lui nhưng nội lực của Ôn Mê như dời núi lấp sông, hắn chỉ có
thể đón đỡ. Vi Sinh Kỳ thấy thế, Cửu Vi thất sắc kiếm trong tay đâm mạnh vào bụng hắn. Liên Kính bị đau đến thét to thành tiếng, kiếm kia bật ra khỏi cơ thể hắn, văng trúng tinh thạch. Vi Sinh Kỳ cũng bị chấn động mà lui ra sau hai bước. Liên Kính biết kinh mạch của mình bị hao tổn
nghiêm trọng, nhưng hắn còn có Trường Sinh tuyền, chỉ cần uống nó vào,
kinh mạch bị thương sẽ khép lại nhanh chóng. Mà địch quân đã mất đi cánh tay chủ lực Ôn Mê, dù Vi Sinh Từ có dùng Hạo Thiên Xích Huyết cũng
không phải là đối thủ của hắn. Vì thế hắn cắn răng, miễn cưỡng hút toàn
bộ công lực của Ôn Mê vào cơ thể. Phụ tử Vi Sinh đương nhiên sẽ không để hắn có thời gian thở dốc, hai người dồn hắn đến trước cửa động
Liên Kính chộp lấy Ôn Mê, mọi người đều nhất thời biến sắc, hô to “Ôn các chủ”
Ôn Mê bị nội thương không nhẹ, lúc này không thể nói chuyện
Liên Kính cười ha ha, miệng đầy máu tươi, hắn xách Ôn Mê lên “ai dám
đến gần một bước, Ôn các chủ của các ngươi liền chết không có chỗ chôn”
Vi Sinh Kỳ “Ôn huynh, xin lỗi” Hữu chưởng vận sức, muốn đánh tiếp nhưng trong mắt lại ngập tràn do dự
Đám người Mộ Lưu Tô cũng lo lắng vô cùng, nếu để Liên Kính tùy ý, vậy thì khó có phần thắng
Lam Tiểu Sí phi thân đến cạnh Vi Sinh Từ “đừng làm bị thương cha ta”
Vi Sinh Kỳ rốt cuộc cũng thả tay xuống, lo lắng hỏi “ngươi có cách gì? Nói mau”
Vi Sinh Từ do dự một chút cũng nói “thời gian không nhiều lắm”
Lam Tiểu Sí “Tiểu Từ, ngươi có thể thử cứu cha ta hay không?Dù là cứu không được, chúng ta cũng cố gắng thử một lần xem sao”
Vi Sinh Từ không chút do dự đáp “được”
Vi Sinh Kỳ cả giận “cứu không được, hắn…” Còn chưa dứt lời, Vi Sinh
Từ đã hóa thành một đạo hồng ảnh đánh về phía Liên Kinh, hắn chỉ có thể
đuổi theo
Liên Kính đương nhiên biết bọn họ tới cướp lại Ôn Mê, cho nên lực chú ý của hắn toàn bộ tập trung trên người Ôn Mê, vừa thấy bọn họ xông tới, tay liền dùng sức, chỉ chờ Vi Sinh Kỳ vừa tới là lập tức đánh chết Ôn
Mê. Đúng lúc này, hắn cảm thấy bên hông chợt lạnh, kinh ngạc quay đầu
liền thấy eo bụng của mình bị Cửu Vi kiếm chém đứt, dù có Trường Sinh
tuyền hộ thể nhưng dù sao cũng là phàm nhân có máu có thịt. Hắn muốn một chưởng đánh chết Quạ Nô, nhưng Lam Phỉ hiển nhiên đã sớm có phòng, kịp
thời mang Quạ Nô bay lên. Cao như vậy, hắn muốn đánh trúng là không có
khả năng, mà lúc này, phụ tử Vi Sinh cũng đã xông tới. Liên Kính hận ý
ngập trời, hắn có được võ công tuyệt thế nhưng hắn cái gì cũng chưa kịp
làm ah. Hắn muốn xé Ôn Mê thành từng mảnh nhỏ nhưng Hạo Thiên Xích Huyết trong cơ thể Vi Sinh Từ đã bắt đầu phát huy, hắn thừa dịp Liên Kính
quay đầu liền nhanh như chớp cướp lấy Ôn Mê. Liên Kính muốn đuổi theo
lại thấy cả người muốn đổ nhào, Hàn Nha cũng hiểu một kích của mình là
mấu chốt cho sự thành bại, vì thế hắn dùng hết toàn lực, gần như chém
đứt eo của Liên Kính
Mọi người trên thuyền đều sửng sốt, chỉ trong nhất thời sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Tình thế trận chiến đột nhiên nghịch chuyển, Kim Chỉ Đinh Lan cảm thán “nguy hiểm thật”
Máu bên hông Liên Kính tuôn ra ào át, hắn bò trên đất, kéo lê nửa
thân mình về phía Trường Sinh tuyền. Hắn còn có thể cứu chữa, thân thể
nhất định dài trở lại, máu vào nội tạng để lại dấu vết chói mắt trên
tinh thạch
Lam Tiểu Sí tiến lên đỡ lấy Ôn Mê, Vi Sinh Kỳ vẫn cảnh giác nói “cẩn thận”
Lam Tiểu Sí đương nhiên cẩn thận, dìu Ôn Mê lên thuyền. Vi Sinh Kỳ
nói xong, phát giác trước mắt đã không có người, vừa bực mình vừa buồn
cười. Nha đầu này, khả năng di dời lực chú ý của người khác là nhất
tuyệt
Võ công của Ôn Mê đã hoàn toàn biến mất. Lam Tiểu Sí đặt tay lên lưng hắn, vận công lực bảo vệ tâm mạch của hắn. Mọi người đều thở phào một
hơi nhẹ nhõm, chỉ là nhìn thấy Liên Kính kéo lê nửa thân trên, liều mạng bò đi, cho dù là người giang hồ nhìn quen sinh tử cũng bị tình cảnh này làm kinh sợ, có người nhát gan còn nhịn không được mà ói ra
Liên Kính bò rất nhanh, lửa vẫn còn cháy, nhiệt độ trên mặt đất rất nóng, hắn hia mắt nhỏ máu vẫn ra sức mà bò.
Vi Sinh Kỳ cầm Cửu Vi kiếm chín màu từ tay Vi Sinh Từ, đi đến trước
mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống “lúc trước cứu ngươi là sai lầm của ta”
Liên Kính nhếch môi cười, miệng đầy máu tươi, dữ tợn như ác quỷ “sai lầm?”
“Đúng vậy. Ta không nên quên thân mà không gần, trong ngoài có khác.
Nếu lúc trước ta không nhận ngươi làm nghĩa tử mà chỉ xem ngươi như một
đệ tử bình thường, có lẽ ta và ngươi đã không đến mức này”
Trong mắt Liên Kính lóe lên hoang mang. Có lẽ là vậy. Năm đó, hắn và
mẫu thân bị cừu gia của phụ thân đuổi giết. Đứa nhỏ bốn năm tuổi lại
chứng kiến mẫu thân toàn thân đầy máu, xa phu, hạ nhân đều bị giết, kẻ
thù cần đại đao nhỏ máu đi tới, hắn sợ tới nỗi ngã ngồi xuống đất. Sau
đó Vi Sinh Kỳ xuất hiện, Cửu Vi kiếm vẫn giắt nơi thắt lưng, không có ra tay nhưng đám người hung thần ác sát kia liền chạy trối chết. Lúc đó
hắn cho rằng mình đã gặp thần, mà thần không có con nối dòng, hắn là nhi tử duy nhất của Vi Sinh Kỳ và Mộ Dung Tú. Hắn cúi đầu, thấy Cửu Vi kiếm vẫn tỏa hào quang như trước, muốn nói gì rồi lại thôi. Có lẽ là vậy,
quá yêu càng dễ ghen ghét và thù hận.
Cửu Vi kiếm hạ xuống, đầu của Liên Kính văng ra xa, rơi xuống trên
tấm ván, thân mình giật giật một chút, rốt cuộc cũng ngã xuống
Vi Sinh Kỳ chậm rãi quay đầu, nháy mắt trong đầu như hiện ra tình
cảnh năm đó, bên ngoài Hiệp Đô, mưa bụi mênh mông, hắn nhìn thấy một đám người khi dễ cô nhi quả phụ. Hắn vừa đi qua, hung đồ liền bỏ chạy, đứa
nhỏ ngã ngồi trong đống bùn đất ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt tỏa sáng như nhìn thấy thần tiên
Hai mươi lăm năm, một sai lầm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT