Bạch Ế mang theo các hậu bối đệ tử của ba nhà Phượng, Bạch, Ngân đến Cửu Vi sơn nghênh đón Lam Phỉ, nhưng đúng như Lam Tiểu Sí dự đoán, Lam
Phỉ không gặp
Không lâu sau, Phượng Chứ lại dẫn người đến nghênh đón. Lần này Sâm
La, Úc La không ngăn cản, để đoàn người đi vào trúc xá. Dù nơi này đã
được tu sửa nhưng Phượng Chứ nhìn thấy, hai mắt không khỏi hồng hồng. Vũ tộc để Lam Phỉ lưu lạc bên ngoài, dù tân Vũ tôn sáng suốt thế nào thì
đối với thế hệ Vũ nhân đi trước như bọn họ, đây đều là khuất nhục.
Đoàn người đứng đợi bên ngoài, Sâm La đi vào thông bẩm. Chốc lát sau
cửa mở ra, Lam Phỉ vẫn áo trắng cánh lam, tay phẻ phảy quạt lông chim,
mỉm cười nói “gần đây các ngươi dường như rất thanh nhàn”
Phượng Chứ dẫn các Vũ nhân hành lễ “Vũ tôn”
Lam Phỉ “Vũ tôn của các ngươi hiện đang ở cữ tại Lạc Nhật thành”
Phượng Chứ ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng “trong mắt Vũ nhân, ngài vĩnh viễn là Vũ tôn của chúng ta”
Lam Phỉ “ah, thật là cảm động lòng người”
Phượng Chứ “Vũ tôn, mấy ngày, mọi người đều rất nhớ ngài” Trước kia
hắn ở trước mặt Lam Phỉ không dám nói chuyện như thế, luôn là cẩn thận,
sợ Lam Phỉ cảm thấy bị khinh thị và mạo phạm. Ý thức được điều này,
trong lòng khó nén chua xót
Lam Phỉ “Phượng Chứ, Vũ tộc chỉ cần một Vũ tôn”
Phượng Chứ ngây người, Lam Phỉ chỉ nói thế rồi vẫy tay, ý bảo Úc La tiễn khách
Phượng Chứ “nhưng mà Vũ tôn, hiện các môn phái trên giang hồ đều ký
khế thư, không lưu ý chuyện trước kia của Vũ tộc, ngài trở về Vũ tộc là
thuận lý thành chương”
“Cầu xin để được khoan thứ, ta không cần”
Phượng Chứ còn muốn nói thêm, Lam Phỉ nhìn Úc La một cái, Úc La liền làm động tác mời.
Phượng Chứ cùng các Vũ nhân nhìn nhau, không còn cách nào, đành phải
rời đi. Tuy trong lòng chua xót và uể oải nhưng nhớ tới lời Lam Tiểu Sí
nói, cũng không quá mức tuyệt vọng, Vũ tôn đã liệu trước tình huống này, hẳn sẽ có biện pháp. Nghĩ vậy, hắn đột nhiên phát hiện các Vũ nhân khác cũng không có vẻ bi thương, bọn họ và hắn đều tràn đầy tin tưởng với Vũ tôn hiện nay. Cho dù Lam Phỉ cự tuyệt, đó cũng là trong dự kiến của Vũ
tôn, chỉ cần Vụ tôn muốn, sớm muộn gì Lam Phỉ cũng quay về Phương Hồ Ủng Thúy. Hắn chợt hiểu tâm tình của Lam Phỉ, chỉ trong một năm ngắn ngủi,
Vũ nhân đã bắt đầu quen với việc Lam Tiểu Sí lãnh đạo bọn họ
Trong lúc Lam Tiểu Sí ở cữ, trong tràng huấn điều, bắt đầu có Vũ nhân lén hợp tác với các môn phái khác, huấn luyện điểu, truyền tin riêng.
Mộc Hương Y và Hạ Vũ Đài thường xuyên tuần tra giám sát tràng huấn điểu, phát hiện ra chuyện này, bọn họ đương nhiên rất tức giận, lập tức gởi
tin báo với Lam Tiểu Sí. Nàng chỉ hồi âm có bốn chữ “giữ lại chứng cớ”
Vì nàng im lặng không lên tiếng, tình trạng này ngày càng nghiêm trọng
Một tháng sau, Lam Tiểu Sí ra tháng, triệu tập các tràng chủ cùng người huấn điểu, truyền tin…đến nghị sự
Vì là chuyện của Vũ tộc, nên địa điểm nghị sự cũng là ở Phương Hồ Ủng Thúy. Ôn Mê nghe được việc này, lo lắng Lam Tiểu Sí, liền phái Liễu
Phong Sào đến dự thính. Nhưng khi mọi người đến đông đủ lại không thấy
Lam Tiểu Sí đâu. Mãi đến giờ mùi sơ khắc, nàng mới xuất hiện, đúng như
đã thông báo trên thư. Không chỉ vậy, trong tay còn ôm hài tử vừa tròn
tháng khiến mọi người đều há hốc mồm, gì đây? Cho bú đại hội sao?
Lam Tiểu Sí ngồi xuống vị trí, nhìn lướt qua các Vũ nhân với đủ thần
sắc, nói “canh giờ này, tổ phụ và cha hắn phải luyện công, để bà vú
trông coi thì ta lại không yên tâm”
Mọi người im lặng. Lam Tiểu Sí vỗ về hài tử, đứa nhỏ ở trong lòng mẫu thân rất ngoan, không khóc không nháo. Bạch Ế và Phượng Chứ trình sổ
sách của các tràng huấn điểu lên, Mộc Hương Y và Hạ Vũ Đài cũng đưa ra
chứng cứ các tràng huấn điểu mua bán riêng.
Lam Tiểu Sí lật lật, nói “lúc trước ta sinh lân nhi, có người còn đồn là ta sẽ lui về nhà chăm con” Có người trong lòng có quỷ, bắt đầu bất
an. Lam Tiểu Sí nói tiếp “đương nhiên, ta không nghĩ như vậy. Chăm con, ở đâu mà chẳng chăm được, vì sao phải một hai về nhà chứ. Có đôi khi ta
nghĩ, lúc trước cha ta cũng từng chăm đứa nhỏ, sao các ngươi không cảm
thấy Vũ tôn sẽ về nhà chăm con, do đó mà hoang mang lo sợ chứ?”
Mọi người không lên tiếng. Hỏi vô nghĩa, cha ngươi là nam nhân
Lam Tiểu Sí “ta biết, bởi vì ta là nữ nhân. Từ xưa đến nay, trong mắt rất nhiều người, nữ nhân dù thế nào cuối cùng cũng phải trở về với gia
đình. Nhưng ta cảm thấy Vũ tộc là đại gia đình của ta, phu quân, tử nữ
là gia đình nhỏ của ta. Cho nên, ta trở về gia đình là trước về với đại
gia đình Vũ tộc, cùng tộc nhân của ta, cùng các ngươi. Thời gian ta ở
cữ, tự hỏi cũng không chậm trễ bất kỳ chuyện gì, đối với tộc nhân trong
tộc cũng coi như tận tâm tận lực. Nhưng dù vậy, vẫn có vài chuyện khiến
ta không hài lòng” Nói xong, cúi đầu xem chứng cớ Mộc Hươn Y trình lên,
mà mọi người bên dưới lại ngừng thở, nhất thời không khí vô cùng ngưng
trọng
Lam Tiểu Sí vẫy tay nói với Bạch Ế “đọc”
Bạch Ế cầm lấy, lần lượt nêu tên các tràng huấn điểu đã lén hợp tác
với các môn phái nào, cả người móc nối ở giữa cũng liệt kệ ra.
Những người bị nêu tên, mặt như màu đất, lại thấy may mắn vì Liễu
Phong Sào ở đây, có người Tiên Tâm các, Vũ tộc hẳn sẽ không dùng gia
pháp. Nếu là dưới thời Lam Phỉ, những người dám can đảm vi phạm tộc quy
do hắn định ra, không chỉ bản thân chết rất khó coi, mà con cháu hậu bối cũng đừng mong được tốt, cứ nhìn Hàn gia là biết
Liễu Phong Sào có chút nôn nóng, sợ Lam Tiểu Sí lôi tộc quy ra xử trí.
Lam Tiểu Sí lại tâm bình khí hòa nói “nếu chư vị không tín nhiệm ta,
như vậy ta cũng không miễn cưỡng. Từ nay về sau, sẽ có sáu chủ tràng
huấn điểu, hai mươi bảy người huấn luyện chim, cùng với bốn mươi người
truyền tin đều sẽ rời khỏi tràng huấn điểu. Đương nhiên, các ngươi có
thể tự lập môn hộ, đến lúc đó nếu muốn hợp tác với Vũ tộc, ta luôn hoan
nghênh”
Mọi người ngây ngốc, có người nhỏ giọng hỏi “Vũ tôn, ngài đây là trục xuất chúng ta khỏi Vũ tộc?”
Lam Tiểu Sí “không, các ngươi là Vũ nhân, không tin tưởng vào Vũ tôn
đương nhiên cũng không phải là sai lầm gì lớn, cho nên các ngươi vẫn có
thể ở lại Phương Hồ Ủng Thúy, dòng họ cũng ở lại Vũ tộc. Có điều các
ngươi đã không tin ta, ta cũng mất đi niềm tin với các ngươi, cho nên
sau này, những nơi Vũ tộc đã mở tràng huấn điểu, các ngươi không được mở tràng huấn điểu nữa. Hiện có một vài nơi Vũ tộc chưa quan tâm tới, các
ngươi có thể chọn trước, sau này nếu muốn hợp tác với ta, lúc đó lại
cùng nhau thương lượng”
Những người này nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lam Tiểu Sí
không có ý định xử trí bọn họ. Tiếp theo lại thấy mừng thầm, tràng huấn
điểu dù kiếm được rất nhiều tiền, khiến cho cuộc sống của bọn họ sung
túc hơn nhưng mọi việc đều do Lam Tiểu Sí cầm gữ, đâu bằng họ tự mở
tràng huấn điểu, kiếm tiền bỏ túi riêng. Nghĩ vậy, trên mặt không giấu
được sự vui mừng
Lam Tiểu Sí cũng không quản bọn họ, xử lý xong liền bảo mọi người
giải tán, còn nàng cười hì hì, ôm đứa nhỏ đưa đến trước mặt Liễu Phong
Sào “đến, cho ngươi ôm một cái”
Liễu Phong Sào nhìn tiểu hài tử đã có chút phấn nộn, hỏi “hắn tên gì?”
“Ah” Lam Tiểu Sí ngây ngốc
Liễu Phong Sào “các ngươi chưa đặt tên?”
Lam Tiểu Sí vỗ trán “hèn chi ta cứ thấy như là đã quên cái gì đó”
Hạ Vũ Đài cười to, Liễu Phong Sào cạn lời
Đến tối, phụ tử Vi Sinh Kỳ luyện công xong, mọi người ở trên bàn cơm liền bàn tới việc đặt tên cho đứa nhỏ
Lam Tiểu Sí “theo quy củ của Vũ nhân, tên của đứa nhỏ đều mang tên một loài chim”
Vi Sinh Kỳ trừng mắt “con cháu Vi Sinh thế gia ta, sao phải đặt tên theo truyền thống của Vũ nhân?”
Lam Tiểu Sí “hắn vốn dĩ là Vũ nhân, ngươi tính đặt thên gì? Đừng lại
lấy cái tên thanh túy như Từ thiếu gia nha. Đặt tên rắn chắc chút, dễ
nuôi”
Mộc Hương Y góp lời “Vi Sinh Cẩu thì sao?”
Đúng là trời sinh không có khiếu hài hước, bằng chứng là suýt chút nữa hắn bị Vi Sinh Kỳ đánh
Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài cúi đầu cười, hài tử thì mở to đôi mắt xoe tròn nhìn nhìn, miệng chảy nước miếng
Lam Tiểu Sí lấy ngón tay viết trên bàn một chữ Dực, Vi Sinh Từ nhìn thấy, liền nói “Vi Sinh Dực”
Lam Tiểu Sí vội xóa chữ kia, nói “không cần, chữ Dực không có tên loài chim, sau này ta phải giải thích với Lam cha ta thế nào”
Vi Sinh Kỳ lập tức nói “Dực, nhanh nhẹn, uyên bác, rất tốt” Hắn chính là muốn Lam Phỉ khó chịu
Mộc Hương Y và Liễu Phong Sào liếc hắn một cái, ngươi không nhận ra có gì không đúng sao?
Lam Tiểu Sí “không, các ngươi đặt tên này cho hắn sao? Trời ạ, Lam cha ta sẽ buồn bực chết mất”
Vi Sinh Kỳ ôm lấy đứa nhỏ, nhìn nhìn, trừ bỏ hai cánh chướng mắt thì mọi chỗ khác đều rất thuận mắt. Dực, tên rất hay
Đại danh của đứa nhỏ cứ thế được quyết định, Vi Sinh Dực.
Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y yên lặng ăn cơm, Vi Sin thế gia như vậy sao có thể sống đến giờ còn có thể xưng bá võ lâm? Quả nhiên thần kinh
thô có thể sống lâu nha
Buổi tối, Lam Tiểu Sí ôm hài tử về phòng, vì cha chồng cả ngày luôn
muốn cắt cánh của đứa nhỏ, nàng và Vi Sinh Từ không quá yên tâm để hài
tử ở chỗ bà vú, cho nên phần lớn thời gian đều do hai người chăm sóc
hắn.
Hạ nhân mang nước nóng tới, Vi Sinh Từ tắm rửa cho hài tử. Hắn đã học với Thanh Tỏa nên làm rất thuận tay. Tiểu Dực cũng rất thích được hắn
tắm rửa, có đôi khi còn ô ô nói chuyện với hắn. Tắm xong, Vi Sinh Từ đặt hài tử vào nôi, còn cẩn thận đặt thêm một túi nước ấm do thời tiết đang chuyển lạnh
Lam Tiểu Sí vừa tháo trang sức vừa nói “ngực ta rất căng” Nàng vốn
hưng trí bừng bừng muốn tự mình cho đứa nhỏ bú, nhưng chỉ được một lần
liền thôi, đứa nhỏ cắn đau quá. Hơn nữa còn có bà vú, cũng không cần
nàng
Vi Sinh Từ “ta xoa cho ngươi”
Lam Tiểu Sí lập tức xích lại gần hắn “được nha”
Hai người rúc vào nhau, đã lâu chưa thân cận, Vi Sinh Từ bắt đầu rục
rịch nhưng khi Lam Tiểu Sí ngửa đầu hôn hắn, hắn lại quay mặt đi “Vân
đại phu nói phải sau hai tháng mới có thể”
Lam Tiểu Sí sầm mặt “ngươi sao có thể cái gì cũng hỏi bọn họ”
“Quá nhanh, không tốt cho ngươi”
Lam Tiểu Sí duỗi người, tóc dài rũ xuống đầu gối hắn, xinh đẹp vô
cùng. Nàng quấy lấy hắn không tha “vậy chúng ta làm chút chuyện tốt cho
Từ thiếu gia, được không?”
Thanh âm mềm mại ấm áp khiến Vi Sinh từ không thể dời ánh mắt
“ân…nga” Hắn đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác không nhìn nàng. Chỉ một chớp mắt kia, mỹ nhân trong lòng phong tình vạn chủ đủ để hòa tan hắn
Lam Tiểu Sí lại sai hạ nhân mang nước ấm đến, tự mình hầu hạ Từ thiếu gia. Vi Sinh Từ duỗi tay ôm nàng vào thùng tắm, thuận miệng nói “nặng”
Lam Tiểu Sí sợ hãi “nặng? Phải không?” Vội đứng lên đưa tay đo eo
‘đúng rồi, eo cũng thô hơn, đâu chỉ vậy, bụng cũng nhiều mỡ nữa”
Vi Sinh Từ phản đối “ta cảm thấy rất tốt
Lam Tiểu Sí đẩy hắn ra, nhanh chóng mặc quần áo, chạy vội ra ngoài “lão Mộc, mau mở phương thuốc giảm béo cho ta”
Từ thiếu gia đuổi theo, nhìn theo bóng dáng nàng lại nhìn thùng nước
tắm phủ đầy hoa Cửu Vi, rất muốn đánh vào miệng mình cái. Cho ngươi nói
lung tung này, giờ thì phúc lợi gì cũng không có
Mộc Băng Nghiên không đếm xỉa tới Lam Tiểu Sí, hắn đang bận tiếp đón
con dâu Hạ Vũ Đài, vị thần y luôn không coi ai ra gì cũng có chút co
quắp. Trước kia hắn luôn hi vọng Mộc Hương Y có thể cưới Lam Tiểu Sí,
nhưng Hạ Vũ Đài là nữ tử ai thấy cũng thích, ngoan ngoãn, làm việc hào
phóng lại khéo léo, lễ phép, không tinh quái như Lam Tiểu Sí còn ôn nhu, hiền lành hơn. Hắn lần đầu tiên làm cha chồng, nhất thời cũng không
biết nên làm thế nào, có chút bất an
Đúng lúc này Lam Tiểu Sí vọt vào “lão Mộc, ngươi xem trên lưng, trên bụng ta đi, quá nhiều thịt nha”
Mộc Băng Nghiên tức giận, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ là ở đâu, chỉ cần có Lam Tiểu Sí liền không có sự tẻ ngắt, nhàm chán “sinh xong đứa nhỏ, mập một chút là bình thường”
Lam Tiểu Sí “cái gì, mau viết phương thuốc cho ta, ta phải giảm cân”
Mộc Băng Nghiên xua đuổi nàng “đi qua chỗ khác đi”
Lam Tiểu Sí quay, đầu, nhìn thấy Mộc Hương Y và Hạ Vũ Đài, liền nói
“ah, có con dâu liền bốc thuốc cho ta cũng không có thời gian”
Mộc Băng Nghiên dở khóc dở cười. Hạ Vũ Đài cũng có chút ngượng ngùng, nàng thành thân lúc Mộc Băng Nghiên còn trốn ở Cửu Vi sơn, thời điểm
con dâu xấu lần đầu tiên ra mắt công công, trong lòng khó tránh khỏi bất an
Lam Tiểu Sí kéo tay nàng “ta nói này, ngươi không cần khách khí với
hắn. Ngươi là con dâu hắn, sau này tài sản của hắn đều là của ngươi.
Đến, ta dạy cho ngươi nên lấy thứ gì” Vừa nói chuyện vừa kéo Hạ Vũ Đài
đi đến bên giá gỗ, không ngừng nhét các loại dược quý giá vào lòng nàng
Hạ Vũ Đài e ngại “Tiểu Sí, như vậy không tốt”
“Lấy đồ của mình có gì không tốt. Dược này nên lấy vài bình, uống vào dưỡng nhan đẹp da, cái này cũng có thể lấy đi…”
Hạ Vũ Đài nhanh chóng bị các loại dược cổ quái hấp dẫn. Mộc Băng
Nghiên đứng bên cạnh nhìn nhi tử lại nhìn Lam Tiểu Sí lục lọi khắp nơi
như thổ phỉ, đột nhiên cảm thấy như thế này rất tốt. Người một nhà, còn
có gì mà tín toán e ngại
Lam Tiểu Sí nhét đầy chai chai lọ lọ vào tay Hạ Vũ Đài. Hạ Vũ Đài mặt đỏ bừng, bất an nhìn Mộc Băng Nghiên, nói “cha…ta…”
Mộc Băng Nghiên thấy nàng ổn trọng, khá hài lòng “cầm đi, cha cũng không có thứ gì khác cho các ngươi”
Mộc Hương Y không nói gì, Lam Tiểu Sí lại cãi “rất không công bằng,
vì sao mỗi lần ta tới lấy thứ gì đó, ngươi đâu có thông tình đạt lý như
thế này?”
Mộc Băng Nghiên bất đắc dĩ “ngươi cũng đã làm mẹ mà vẫn không ổn trọng”
“Ta làm mẹ thì sao?Hai ngày nữa ta sẽ đi đón cha ta, ngươi muốn đi cùng không?”
Mộc Băng Nghiên sửng sốt, cảm thấy ấm lòng, dù nàng đã là Vũ tôn vẫn
quan tâm đến cha nàng, liền nói “để Hương Y đi với ngươi đi, ta không
đi”
“Được, vậy ngươi giúp ta giữ con nha”
Mộc Băng Nghiên ân một tiếng rồi mới phản ứng được, thế này là sao?
Hai ngày sau, Lam Tiểu Sí mang theo đám người Mộc Hương Y đi đến Cửu
Vi sơn. Lúc này đã là mùa đông, thời tiết ở Cửu Vi sơn rét lạnh vô cùng. Nàng đứng dưới chân núi, nhìn đỉnh núi phủ đầy tuyết, thở dài
Mộc Hương Y nắm tay Hạ Vũ Đài, thấy thế liền thúc giục nàng “đi lên thôi”
Lam Tiểu Sí “đi cái gì, ngươi không biết tính tình cha ta? Không cho hắn đủ bậc thang, hắn trở về mới lạ”
Mộc Hương Y “vậy ngươi muốn làm gì?”
Lam Tiểu Sí dùng sức chà xát hai tay “ta đúng là mệnh khổ mà”
Đám người Bạch Ế, Phượng Chứ, Ngân Điêu đi sau, vừa tới liền thấy Lam Tiểu Sí quỳ xuống, tam bái cửu khấu cũng không quên mắng thầm trong
lòng. Mộc Hương Y chau mày, thúc giục khinh công lên núi
Lam Phỉ đương nhiên đã dược Sâm La truyền báo, hắn chưa nói gì, Úc La đã nói “nàng vừa sinh xong, Cửu Vi sơn lại qua lạnh, Vũ tôn không nên
khó xử tiểu bối”
Lam Phỉ bất đắc dĩ ‘tiểu gia hỏa này” Nàng chính là biết rõ điều này
Úc La “dù thế nào, Tiểu Sí đối với Vũ tôn cũng xem như hết lòng hết sức, không có đạo lý khó xử đứa nhỏ của mình ah”
Lam Phỉ nhìn hắn một cái, rốt cuộc nói “đi thôi”
Lam Tiểu Sí một đường quỳ đến sườn núi Cửu Vi sơn lại dậy đầu ba cái, vừa ngẩng đầu liền thấy trước mặt là vạt áo lông khổng tước màu lam, vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc,
trong lòng chợt dâng lên chua xót
Lam Phỉ nhẹ giọng nói “ngươi lần sau muốn chơi xấu, có thể thay đổi phương pháp không, bảo bối nhi?”
Lam Tiểu Sí nhếch miệng “ta tính một cách dùng cho tới chết, cha”
Lam Phỉ thở dài một hơi. Lam Tiểu Sí nắm chặt ống tay áo hắn “ta đến
đón ngươi về nhà qua năm mới, thuận tiện nhìn mặt ngoại tô của ngươi”
Sau lưng nàng, tất cả các Vũ tôn đều quỳ xuống “thỉnh Vũ tôn về nhà đón năm mới”
Lam Phỉ không nói gì, để mặc nàng lôi kéo tay áo của mình, thở dài một hơi, không tự chủ mà đi theo nàng. Về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT