Vi Sinh Kỳ buồn bực uống rượu, chưa từng gặp qua cô nương nào thế này.

Cửu Vi sơn chọn dâu, điều kiện hàng đầu là hiền lương thục đức, nam đinh Vi Sinh thế gia đều chú tâm luyện võ, bình thường việc trong nhà đều do nữ quyến xử lý, mà nữ tử một khi gả vào Vi Sinh thế gia, sẽ không ai dám trêu chọc nhà mẹ đẻ nhưng cũng không có tới lui với Vi Sin thế gia. Cửu Vi sơn không có bằng hữu, bọn họ không giỏi xã giao, không có thời gian cũng không muốn. Cho nên nhắc tới người Vi Sinh thế gia, người trong giang hồ đều cảm thấy thần bí, cũng không có môn phái nào nguyện ý thân cận. Võ học cũng như địa vị, một khi quá mức cao thâm liền trở nên cô độc. Vì thế Vi Sinh thế gia gần như không giao lưu với bên ngoài, ngay cả vào sinh thần của Vi Sinh Kỳ cũng chỉ có hạ nhân trong nhà chúc mừng. Mấy năm nay Ôn Mê thường xuyên tới thăm nhưng không lên được Cửu Vi sơn, có lên được thì cũng bị cự tuyệt ngoài cửa. Cũng vì thế, Vi Sinh Kỳ mới càng cảm thấy nên tìm cho Vi Sinh Từ một thê tử hiền thục như mẫu thân và nãi nãi hắn. Lời của Lam Tiểu Sí làm hắn cảm thấy hoang mang nhưng hắn biết mình không thể thay đổi làm một gia chủ nhất ngôn cửu đỉnh đã quen, hắn khó tránh khỏi không vui

Đúng lúc này hạ nhân mang canh tuyết lê bối mẫu đến, Lam Tiểu Sí múc cho hắn một chén “cha, ta biết ngươi không muốn Vi Sinh thế gia đặt chân vào giang hồ”

Vi Sinh Kỳ khẳng định “đây là tổ huấn của Vi Sinh thế gia, không để ý việc giang hồ, không hỏi việc triều đình”

“Ta đáp úng ngươi, chuyện của Vũ tộc, tuyệt không liên lụy Vi Sinh thế gia”

Vi Sinh Kỳ thở dài “ngươi đã nói vậy, chúng ta liền ước pháp tam chương đi. Tiểu Sí, Vi Sinh thế gia cũng không phải chỉ nói nói cười cười là có thể ngạo thị quần hùng, muốn chân chính đứng trên đỉnh cao nhất của võ học, chúng ta cần nỗ lực suốt đời. Tiểu Từ cứ vậy đi theo ngươi, có thể chuyên tâm luyện công sao? Ta chỉ có một mình hắn là con, võ học của Vi Sinh thế gia cũng không thể bị đứt gãy ở thế hệ của hắn”

“Vũ tộc sẽ cung cấp cho hắn một đình viện chuyên để luyện công, cam đoan để thời gian hắn luyện công đạt theo yêu cầu của ngài”

Vi Sinh Kỳ gật đầu “điều kiện thứ hai là võ học Vi Sinh thế gia tuyệt không thể truyền ra ngoài, Tiểu Từ hiện đang ở Vũ tộc, nếu để ta phát hiện ra bất kỳ Vũ nhân nào luyện võ học Vi Sinh thế gia, dù là một chiêu nửa thức, đừng trách kiếm của ta vô tình”

“Có thể. Ta sẽ ước thúc tộc nhân, nếu phát hiện có người vi phạm, tùy cha xử trí”

“Thứ ba, Tiểu Từ đang ở Phương Hồ Ủng Thúy, nếu có người đến ám sát hoặc gây bất lợi cho ngươi, hắn nhất định sẽ ra tay tương trợ. Ta cảm thấy đã là phu thê, trượng phu bảo hộ thê tử cũng là việc nên làm. Nhưng ta hi vọng đây là điều duy nhất hắn phải làm, trừ khi tính mạng của ngươi bị uy hiếp, nếu không, ta không muốn hắn vì các nguyên nhân khác mà ra tay đả thương người. Vi Sinh thế gia cũng tuyệt sẽ không vì bất kỳ chuyện gì của Vũ tộc mà tỏ thái độ đứng cùng một phe”

Lam Tiểu Sí chân thành nói “cảm ơn ngài, cha”

Vi Sinh Kỳ sửng sốt, nàng vậm mà nói cảm ơn hắn?

Lam Tiểu Sí mỉm cười nói “ta sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu Từ, sẽ không để ngươi phải lo lắng”

Vi Sinh Kỳ có chút không được tự nhiên, Vi Sinh thế gia cũng chỉ có thể bảo hộ nàng không bị ám sát, nàng lại cảm kích chân thành như thế. Hắn ngượng ngùng nói “ăn cơm đi”

Lam Tiểu Sí dạ một tiếng, gắp thức ăn cho hắn, ánh nến đầy phòng, hương thức ăn tỏa bốn phía. Sau mười ba năm từ ngày Mộ Dung Tú qua đời, Vi Sinh Kỳ mới cảm nhận được cảm giác gia đình

Ăn cơm xong, Vi Sinh Kỳ đi nghỉ, Lam Tiểu Sí cùng Vi Sinh từ trở lại phòng

Vi Sinh Từ đột nhiên nói “nếu có chuyện, ta có thể lén đi làm”

Lam Tiểu Sí nắm tay hắn, cười không ngớt “không sợ cha ngươi đánh ngươi sao?”

“Không sợ” Dù sao cũng sẽ không bị đánh chết

Lam Tiểu Sí dựa vào hắn “ta sẽ tìm cho Từ thiếu gia chúng ta một đình viện, ngươi muốn chỗ nào?”

“Trong phòng ngươi”

Lam Tiểu Sí vỗ nhẹ vai hắn “nơi của ta có Vũ nhân thường xuyên lui tới, như vậy không tiện. Cho ngươi một mình một sân để luyện công

Vi Sinh Từ nga một tiếng xem như đã biết

Hôm sau, Lam Tiểu Sí chọn một khối đất trống thật lớn ở sau chỗ ở của mình, lệnh cho Vũ nhân xây đình viện cho Vi Sinh Từ. Nàng còn đưa ra bản vẽ, đình viện đơn giản nhưng rộng lớn, thuận tiện cho Vi Sinh từ luyện công, lại chỉ có một cửa đi vào, tiếp giáp với nơi của nàng, như vậy cũng tránh có người đi nhầm. Đương nhiên trên trời thì không thể ngăn rồi, ai bảo Vũ nhân biết bay

Vũ nhân vô cùng vui vẻ, xây đình viện cho cô gia chứng tỏ cô gia sẽ ở lại Phương Hồ Ủng Thúy dài lâu, có mãnh khuyển trông cửa như thế, thực sự rất chi là yên tâm nha

Lam Tiểu Sí xem cái sân này là cấm địa của Vũ tộc, nghiêm cấm bất kỳ Vũ nhân nào tiến vào.

Vi Sinh Kỳ nhìn kiến trúc của đình viện, khá hài lòng. Tuy thỉnh thoảng vẫn có Vũ nhân đến chỗ Lam Tiểu Sí nhưng đều là Vũ tộc bình dân, chỉ làm ruộng nuôi chim, bên trái vốn là chỗ của Lam Phỉ, hiện không người ở, bên phải là hồ, dù thế nào cũng đều thấy rất thanh tĩnh. Hắn nói “ta muốn đến Lạc Nhật thành, xem Ôn Mê có tìm được Liên Kính hay không. Ngươi và Tiểu Từ nên cẩn thận đề phòng, đừng lơ là”

Lam Tiểu Sí cung kính khom người “cha yên tâm”

Vi Sinh Kỳ gật đầu, nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ rồi rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy. Lam Tiểu Sí đưa tiễn hắn đến tận cửa, lễ nghĩa chu đáo. Vi Sinh Kỳ thở dài một hơi, Tiểu Từ có đình viện riêng ở Phương Hồ Ủng Thúy, điều này không giống như cưới thê tử mà là cô nương gả đi ah…

Vi Sinh Kỳ rời đi, Lam Tiểu Sí nói với Vi Sinh Từ “Tiểu Từ, ngươi có thể lẳng lặng đi nhìn cha ta không?”

Vi Sinh Từ gật đầu, đang muốn rời đi. Lam Tiểu Sí ngăn hắn lại, đưa cho hắn một cái hộp “đưa cái này cho bọn họ, hiện bọn họ không thể ra ngoài, hẳn có nhiều chỗ cần dùng tiền” Vi Sinh Từ đưa tay nhận lấy, nàng lại nói tiếp “trên đường đi chú ý an toàn, đừng gấp gáp chạy, cũng đừng để bị người ta phát hiện” Nói xong lại thấy luyến tiếc hắn liền kiễng chân, hôn lên môi hắn

Vi Sinh Kỳ ôm eo nàng, gắn bó khắng khít, đầu lưỡi duỗi ra. Trước kia hắn không thích như vậy nhưng hiện tại lại cảm thấy môi lưỡi nàng cực kỳ thơm ngọt. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, hô hấp bắt đầu tăng cao, nếu cứ tiếp tục như vậy, khỏi phải đi rồi, cho nên hắn hỏi “ta có thể sau một canh giờ nữa mới đi không?”

Lam Tiểu Sí vừa bực vừa buồn cười, hai má đỏ bừng yêu diễm, đấm nhẹ vào ngực hắn “không được, đi ngay”

Vi Sinh Từ có chút thất vọng

Lam Tiểu Sí đẩy hắ ra “thêm một canh giờ cũng là tự ngươi cọ cọ mà thôi, ngốc tử”

Vi Sinh Từ không hiểu ý nàng, cầm hộp rời đi

Nhìn thân ảnh hồng y biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng Lam Tiểu Sí có chút ngọt ngào lại có chút tưởng niệm, chưa ly biệt đã tương tư

Lam Tiểu Sí không thể đi tìm Lam Phỉ, nàng chắc chắn sẽ bị theo dõi, huống chi với trí kế của Lam Phỉ, nàng cũng không cần lo cho hắn

Lam Phỉ quả thật không cần nàng lo, tòa nhà hắn đang ở dựa vào núi lớn, địa thế phức tạp, người không rành đường khó mà phát hiện ra, cho dù có phát hiện thì rừng chính là địa bàn của Vũ nhân, khó ai có thể bắt được bọn họ ở đây. Cho dù cha con Mộc Băng Nghiên không có cánh thì đưa bọn họ đi vẫn rất thuận tiện. Chỉ có điều hoàn cảnh sống nơi này hơi đơn sơ, dù được quét tước sạch sẽ thì trong viện vẫn mọc đầy cỏ hoang. Cho nên khi Vi Sinh Từ đến, thấy Lam Phỉ đang ngồi trên ghế thái sư ở trong sảnh, trên ghế không có lót đệm, không thoải mái như giường quý phi của hắn ở Phương Hồ Ủng Thúy, ly trà trong tay hắn cũng không đủ tinh xảo

Nhìn thấy Vi Sinh Từ, Lam Phỉ mỉm cười nói “độc trận bên ngoài của Mộc Băng Nghiên dường như không ngăn được ngươi, Tiểu Sí bảo ngươi tới sao?”

Vi Sinh Từ đưa cho hắn hộp gỗ mà Lam Tiểu Sí đã giao “Tiểu Sí Bàng đưa cho ngươi”

Lam Phỉ nhận lấy, mở ra, nhìn thấy là thuốc trị thương và ngân phiếu, đậy nắp hòm lại, nói “nói với nàng, lãnh tụ Vũ nhân không phải là người có thể xử sự theo cảm tính”

Vi Sinh Từ nga một tiếng, xoay người rời đi

Lam Phỉ nhìn theo bóng dáng hắn, nháy mắt đã vô tung vô ảnh

Mộc Băng Nghiên và Sâm La vọt vào, thấy hắn vẫn bình yên, thở phào nhẹ nhõm

Sâm La hỏi “Vi Sinh Từ đã tới?”

Lam Phỉ gật đầu “ừ, không cần kích động”

Sâm La nhìn ly trà trong tay hắn, quỳ xuống “Vũ tộc…ủy khuất Vũ tôn”

Lam Phỉ liếc hắn một cái “sao? Ngươi tính cùng ta ôm nhau khóc rống sao?”

Sâm La vẫn nghẹn ngào “Vũ tôn..” Nơi này hẻo lánh, bọn họ còn vì che giấu hành tung nên không dám mua sắm, vì thể đều dùng lại đồ cũ, đồ Lam Phỉ đang xài dù đã ra sức tẩy rửa thì vẫn là thua xa đồ hắn thường dùng. Vũ tôn của Vũ tộc là người rất chú trọng hình thức nha

“Được rồi, cũng may nữ nhi của ta vẫn rất hiếu thuận. Đây” Lam Phỉ mở hộp ra, cười khẽ một tiếng “là ngân phiếu của Lạc Nhật thành”

Mộc Băng Nghiên và Sâm La đưa mắt nhìn nhau

Lam Phỉ lại nói “ta đoán hiện người muốn bắt được chúng ta nhất chính là Già Dạ. Hương Y đâu?”

Mộc Hương Y đang ở ngoài cửa, vừa rồi khi Vi Sinh Từ đi, hắn đã tới nhưng Lam Phỉ không gọi, hắn không dám tiến vào. Lúc này vừa nghe Lam Phỉ hỏi, hắn liền đi vào, quỳ xuống “sư phụ”

Lam Phỉ nói “dùng ngân phiếu này sẽ không bị hoài nghi, xem cha ngươi cần dược liệu gì, ngươi đi mua”

Mộc Hương Y nhận lệnh “dạ”

Hiện tại chỉ có hắn ra vào là thuận tiện nhất

Mộc Băng Nghiên liếc nhìn nhi tử, thở dài trong lòng. Mộc Hương Y là đệ tử thân truyền của Lam Phỉ, trên tay cũng có không ít mạng người, bị liệt vào danh sách đen của Tiên Tâm các, e là thanh danh khó khôi phục. Hắn thân là phụ thân, sao có thể không lo.

Mộc Hương Y nhận lấy ngân phiếu từ tay Lam Phỉ, rời đi, thật ra hắn không quá lo với tình trạng trước mắt, ngược lại, đi theo Lam Phỉ, hắn còn thấy an tâm hơn

Mộc Băng Nghiên đợi Sâm La rời đi, mới nói “Hương Y”

Mộc Hương Y dừng bước, những năm qua, phụ tử hai người hiếm khi nói chuyện với nhau “chuyện gì?”

“Ta thì thôi đi, đời này đã vậy rồi nhưng ngươi còn trẻ, chẳng lẽ cứ vậy đi theo chúng ta, bị đuổi giết cả đời?”

Mộc Hương Y nhíu mày “ngươi đang suy nghĩ cho ta sao?”

“Lam Tiểu Sí là thân sinh nữ nhi của Ôn Mê, nếu nàng khẩn cầu, nói không chừng Ôn Mê sẽ mở một mặt lưới”

Mộc Hương Y xoay người, nhìn thẳng vào hắn “lúc ta cần có người thay ta an bài tính toán, ngươi luôn khoanh tay đứng nhìn. Giờ ta không cần, cũng mong ngươi hãy ngậm miệng lại, được không?”

Mộc Băng Nghiên tức giận mắng “hỗn trướng, ta là cha ngươi”

“Cha mà coi ta là sự hổ thẹn tủi nhục, ta không cần” Dứt lời quay người rời đi, để lại Mộc Băng Nghiên tức giận đến run người

Lạc Nhật thành, Ôn Mê yêu cầu Già Dạ giao ra các giang hồ đồng đạo bị hắn bắt được, lần này thái độ vô cùng cứn rắn, Già Dạ lại bất ngờ phối hợp, rất nhanh các nhân sĩ võ lâm đều được phóng thích. Bọn họ nhìn thấy Ôn Mê, đỏ mặt, cúi đầu

Ôn Mê thở dài, nói “chư vị, chuyện Trường Sinh tuyền, dù là thật hay giả, cưỡng đoạt lấy đều là đuối lý. Võ lâm mấy năm qua, vì tham lam tranh giành mà đổ máu còn chưa đủ sao? Ta hi vọng đây là lần duy nhất, sau này không được viện dẫn lý do nữa, nếu còn có người vì bất kỳ lý do nào mà xông vào nhà người khác đoạt đồ, Đan Nhai Thanh Bích tuyệt sẽ không xử nhẹ”

Nhân sĩ võ lâm đỏ mặt, cúi đầu “chúng ta nhất thời bị ma quỷ ám ánh thôi, cảm tạ Tiên Tâm các cứu trợ”

Ôn Mê không nói thêm, để bọn họ rời đi

Già Dạ lạnh mắt đứng nhìn

Ôn Mê chắp tay nói “lần này là Giáo phụ đại nhân đại lượng, Ôn mỗ cảm tạ”

Già Dạ đáp lễ “Ôn các chủ nói quá lời, chỉ là chuyện Trường Sinh tuyền truyền ra, Lạc Nhật thành vĩnh viễn không có ngày lành, nếu bọn đạo chích lại xông vào, còn thỉnh Ôn các chủ thông cảm cho ta thân bất do kỷ”

“Giáo phụ hiện vẫn không có tin tức về Liên Kính sao?”

“Liên Kính nếu đã trốn đi, đương nhiên sẽ không quay về. Nếu ta có tin tức của hắn, nhất định sẽ thông tri cho Tiên Tâm các và Cửu Vi sơn”

Ôn Mê gật đầu, nói không nghi ngờ là không có khả năng, võ lâm đồng đạo võ công không kém, lại thêm toàn bộ ở cùng một chỗ, chiến lực hẳn rất kinh người thế nhưng Ám tộc lại dễ dàng bắt được bọn họ, nếu không phải là Liên Kính ra tay thì là ai?

Già Dạ không để ý tới hắn, quay đầu đi vào Lạc Nhật thành

Ôn Mê đang trầm tư, nhìn thấy Vi Sinh Kỳ đến, ngạc nhiên hỏi “Vi Sinh gia chủ?”

Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng, lại nghĩ dù sao bây giờ cũng là sui gia, lãnh đạm không tốt lắm, liền nói “ta từ Phương Hồ Ủng Thúy đến đây”

Ôn Mê vốn có chút hiểu biết về người Vi Sinh thế gia, nhất là Ôn Mê, cho nên nói “tiểu nữ nhận lời làm Vũ tôn là bất đắc dĩ, còn mong Kỳ huynh đừng để bụng”

Ngoài dự kiến của hắn là Vi Sinh Kỳ không để ý chuyện này, hỏi “Lạc Nhật thành có tin của Liên Kính không?”

Ôn Mê ngạc nhiên, dường như Vi Sinh Kỳ không phản đối Lam Tiểu Sí làm Vũ tôn? Nhưng hắn không hỏi, biết tính tình Vi Sinh Kỳ, nếu nói ra phán đoán, e là y sẽ xông vào Lạc Nhật thành, kiếm trong tay cũng sẽ không lưu tình. Cho nên hắn đáp “không, vẫn chưa có tung tích của Liên Kính”

Vi Sinh Kỳ tức giận hừ một tiếng “ta sớm muộn gì cũng bắt được ác tặc này, lột da hắn”

Ôn Mê cam đoan “Tiên Tâm các chắc chắn sẽ lưu ý”

Vi Sinh Kỳ không nhiều lời với hắn, xoay người, hồi Cửu Vi sơn

Phương Hổ Ủng Thúy. Lam Tiểu Sí ngồi tựa lưng trên ghế, thưởng thức quạt lông chim của Lam Phỉ, Phượng Chứ, Bạch Ế, Ngân Điêu đứng trước mặt nàng, sắc mặt có chút ngưng trọng

Bạch Ế nói “ý của Vũ tôn là đem khế ước của các nô lệ đổi thành văn khế cầm cố, mỗi tháng trả tiền thù lao?”

Lam Tiểu Sí gật đầu “đúng”

Bạch Ế băn khoăn “nhưng như vậy sẽ tốn một khoản khá lớn ah. Các nô lệ này, lúc trước mua đều là ký tử khế, số tiền này cần phải chi sao?”

Lam Tiểu Sí lười biếng đáp “cần” Không giải thích thêm

Bạch Ế vẫn do dự “ta sẽ thông báo với tộc nhân, nhưng mà, Vũ tôn, sau này thu chi mỗi tháng…”

Lam Tiểu Sí khoát tay “ngươi trước cứ nghe theo, ta có tính toán”

Bạch Ế khom người đáp “dạ”

Đúng lúc này Vi Sinh Từ trở về, ba người Phượng, Bạch, Ngân thức thời lui ra ngoài

Lam Tiểu Sí nhảy dựng lên, nhào qua ôm hắn “Tiểu Từ”

Vi Sinh Từ vuốt tóc nàng, nói “ta đã đưa hộp kia cho cha ngươi”

Lam Tiểu Sí ngửi hương vị nhàn nhạt trên người hắn, bỗng dưng thấy an tâm, chôn mặt trong lòng hắn, không muốn rời đi “cha ta nói gì?”

Vi Sinh Từ nghĩ nghĩ, đáp “cha ngươi nói độc trận của Mộc Băng Nghiên ở bên ngoài tựa hồ không ngăn được ngươi, Tiểu Sí bảo ngươi tới? Ta nói Tiểu Sí Bàng đưa cho ngươi. Hắn nói: nói với nàng, lãnh tụ Vũ nhân không phải là người có thể xử trí theo cảm tình” Cứ vậy mà thuật lại toàn bộ đối thoại của Lam Phỉ và hắn, kể cả của đám người Mộc Băng Nghiên “còn có một người có cánh trắng, nói với cha ngươi là ủy khuất Vũ tôn”

Lam Tiểu Sí dở khóc dở cười “ngươi nghe trộm bọn họ nói chuyện sao?”

‘Ngươi nhớ bọn họ như vậy, nói không chừng muốn biết bọn họ nói những gì”

Lam Tiểu Sí ôm hắn càng chặt hơn “vậy bọn họ còn nói gì nữa?”

Vi Sinh Từ liền thuật lại đối thoại của phụ tử Mộc Băng Nghiên

Lam Tiểu Sí nói “ta đã biết. Có mệt không? Tắm rửa trước đi”

Vi Sinh Từ gật đầu, hắn một đường bôn ba, quả thật toàn thân đều là mồ hôi

Lam Tiểu Sí lệnh cho hạ nhân mang nước ấm đến, còn tự lấy xiêm y cho hắn thay đổi. Vi Sinh Từ đang tắm, bất chợt nàng đi vào, khiến hắn có chút thẹn thùng, không quen tắm rửa trước mặt người khác

Lam Tiểu Sí cũng đỏ mặt, nhẹ giọng nói “muốn ta giúp ngươi kỳ lưng không?” Vừa nói vừa đi đến sau lưng hắn, cầm khăn tắm nhẹ nhàng chà lưng cho hắn, đầu ngón tay của nàng thỉnh thoảng xẹt qua lưng hắn, hỏi “cảm giác thế nào?”

Vi Sinh Từ cảm thấy hơi nhột, nghiêm túc đáp “cảm thấy ngươi kỳ không sạch bằng ta”

Nhu tình trong lòng Lam Tiểu Sí phút chốc hóa tro tàn, rất muốn tát cho hắn một cái

Hôm sau, Lam Tiểu Sí triệu tập tất cả các Vũ nhân, tuyên bố hủy bỏ chế độ nô lệ, sau này tử khế của nô lệ đều đổi thành khế ước cầm cố, không thể tùy ý đánh chửi bắt nạt, hàng tháng còn có tiền công. Các Vũ nhân phản ứng không lớn, dù sao trước kia bọn họ không bỏ tiền mua nô lệ, bây giờ cũng sẽ không bỏ tiền thuê, không đánh chửi cũng không phải chuyện khó gì

Có người hỏi “Vũ tôn, vậy nếu bọn họ lười biếng thì cũng không thể đánh chửi sao?”

Lam Tiểu Sí nháy nháy mắt “ai không làm tốt, chúng ta có thể không cần thuê hắn”

Vũ nhân cảm thấy không tệ. Trước kia nô lệ vì cừu hận nên không bị bức bách sẽ không làm việc, hở chút là làm chuyện xấu, giờ thì tốt rồi, bọn họ hoàn toàn đồng ý.

Lam Tiểu Sí lại lệnh cho Bạch Ế tạo danh sách, sửa đổi tử khế của nô lệ. Lại nói với Hỏa Tước “mấy chục nô lệ kia, phản ứng thế nào?”

Hỏa Tước đáp “bọn họ muốn rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy”

“Toàn bộ?”

“Không, chỉ hai mươi mấy người”

‘Dựa theo thời gian bọn họ ở Phương Hồ Ủng Thúy mà trả tiền công cho bọn họ, dù sao bọn họ cũng vất vả rồi”

“Thật sự thả bọn họ đi sao?”

“Đương nhiên. Sau đó bảo Phượng Chứ nghĩ cách để Ám tộc biết tin nô lệ chúng ta dùng để thí nghiệm Hạo Thiên Xích Huyết đã rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy”

“Dạ”

Hôm sau, Bạch Ế triệu tập tất cả các nô lệ tại Phương Hồ Ủng Thúy, dựa theo thời gian bọn họ ở đây mà tính toán tiền công, lại trừ tiền lúc trước đã mua bọn họ, phần còn lại đều giao trả đầy đủ. Các nô lệ vô cùng kinh ngạc, phải thật lâu mới tin đây là sự thật. Sau đó Bạch Ế lấy ra khế ước, ai đồng ý thì ký tên, không thì có thể rời đi. Các nô lệ đều bị bán đến đây từ nhỏ, nay cũng không biết đi đâu, lại nghe nói sau này có thể làm việc kiếm tiền, cũng sẽ không bị tùy tiện đánh chửi, liền lựa chọn ở lại, chỉ có một số ít chọn rời đi. Cũng có một số người bàng quang đứng nhìn, muốn tìm hiểu xem Vũ tôn muốn gì.

Đến tối, những nô lệ rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy liền mất tích. Lam Tiểu Sí cũng không quan tâm, bọn họ đã rời khỏi Vũ tộc đương nhiên không thể yêu cầu Vũ tộc bảo hộ

Những nô lệ vốn đang ôm thái độ chờ xem vội vã xin ký khế ước, ở lại Phương Hồ Ủng Thúy làm việc

Ôn Mê vừa từ Lạc Nhật thành trở về Thái Cực Thùy Quang, có người tiến vào bẩm báo “Các chủ, Vũ tôn Lam Tiểu Sí cầu kiến”

Ôn Mê giật mình, lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Vũ tôn quang minh chính đại đưa bái thiếp cầu kiến Tiên Tâm các Các chủ. Hắn cầm lấy bái thiếp, không khỏi cười khổ, thật hoang đường, nữ nhi thân sinh của hắn lại đưa bái thiếp để được gặp hắn. Tuy vậy, hắn vẫn nói “mời vào”

Lam Tiểu Sí mặc áo khổng tước màu lam, váy dài, tóc quấn cao cài hai cây trâm hoa mỹ. Phượng Dao, Thanh Bằng đi sau lưng nàng, anh tuấn cao ngất. Nhìn thấy Ôn Mê, khom người hành lễ “Ôn các chủ” Mặt nạ trên mặt tinh mỹ lại có chút lạnh lẽo

Trước mặt các đệ tử, Ôn Mê chỉ có thể đáp lễ “Vũ tôn không cần đa lễ. Lần này đến là có việc gì?”

“Không dối gạt Các chủ, đúng là có chuyện cần thương lượng”

Ôn Mê cười khổ, biết nàng tự mình tới cửa, chắc chắn không phải chuyện nhỏ, vì thế nói ‘nếu có việc cần nhờ, Tiên Tâm các chắc chắn sẽ ủng hộ nhưng nếu đã dùng thân phận Vũ tôn mà đến, vậy theo quy tắc, sẽ do Đàm Truy trưởng lão tiếp đãi”

Lam Tiểu Sí gật đầu “Đương nhiên.”

Ôn Mê đưa nàng đến chính sản, Đàm Truy đã chờ sẵn, nhìn thấy Lam Tiểu Sí, khom người nói ‘Vũ tôn”

Lam Tiểu Sí cười hì hì “Đàm trưởng lão”

Đàm Truy thở dài, tiểu yêu nữ này chủ động đến Tiên Tâm các, khẳng định không phải chuyện tốt gì. Hắn nói “dựa theo quy định, Vũ tôn và Ôn các chủ nói chuyện sẽ được ghi chép lại,. Nếu là dùng thân phận Lam cô nương, có thể lén nói”

Lam Tiểu Sí “ta liền nói thẳng thôi. Ôn các chủ, ta muốn hủy bỏ chế độ nô lệ ở Phương Hồ Ủng Thúy”

Ôn Mê ngẩn người, nàng đột nhiên bỏ ác làm thiện khiến hắn không quen “triều đình đã sớm hủy bỏ chế độ nô lệ, hiện trừ Vũ tộc và Ám tộc, các thế lực khác đều không dùng tử khế. Ngươi có thể làm vậy, Tiên Tâm các đương nhiên dốc toàn lực ủng hộ”

Đàm Truy ho nhẹ một tiếng, Các chủ ah, ngươi nên chờ nữ nhi ngươi nói hết câu đi

Quả nhiên, Lam Tiểu Sí lại nói “ta tới đây là vì có chút chuyện khó, hi vọng Ôn các chủ ủng hộ”

Ôn Mê vừa nghe liền sợ, vội bổ sung thêm ‘chỉ cần trong khả năng và hợp lý”

Lam Tiểu Sí “sau khi hủy bỏ chế độ nô lệ, Vũ tộc còn phát tiền, giúp bọn họ an cư lạc nghiệp, chi tiêu không ít”

Ôn Mê có chút khó xử. Không phải ngươi tới vay tiền chứ?

Thanh âm Lam Tiểu Sí mang theo ý cười “ta muốn mời Các chủ hiệp trợ Phương Hồ Ủng Thúy, chính thức công nhận tư cách kinh thương của Vũ nhân”

Ôn Mê rùng mình, từ sau khi Vũ nhân khởi nghĩa vào hai mươi mấy năm trước, Vũ tộc và các thế lực khác luôn chém giết không ngừng, sau khi Vũ tộc chuyển đến Phương Hồ Ủng Thúy, đương niên không ai dám xông vào nhưng Vũ nhân ra ngoài hành tẩu đều bị bài xích, trả thù. Mấy năm qua Vũ tộc cũng có kinh doanh bên ngoài nhưng đều là những người đã bị cắt bỏ cánh chim, dám mang đôi cánh to lớn đi nghênh ngang ngoài đường chỉ có cao thủ như Lam Phỉ, Úc La, Sâm La mà thôi. Ngay cả nhi tử độc nhất của Mộ Lưu Tô cũng có cánh từ nhỏ. Bây giờ Vũ nhân muốn công khai kinh doanh, mâu thuẫn nhiều năm có thể giải quyết sao?

Ôn Mê do dự “việc này, ta phải triệu tập đại diện các môn phái thương nghị. Phía triều đình, ta không cam đoan”

“Triều đình vẫn chưa có văn bản rõ ràng cấm Vũ tộc kinh thương, huống chi ta làm thế này vốn để hóa giải mâu thuẫn, các võ lâm đồng đạo nếu có chỗ khó xử, có thể cùng nhau thương nghị”

Ôn Mê gật đầu “trong vòng nửa tháng, ta sẽ cho ngươi câu trả lời”

Lam Tiểu Sí đứng dậy “như thế, ta cảm tạ Các chủ trước”

“Đây là chuyện tốt, Vũ tôn không cần khách khí”

Lam Tiểu Sí vỗ vỗ tay “được rồi, chuyện công đã xong. Năm sau, nếu Các chủ cho phép, hãy để Phong Sào và Vũ Đài đến Phương Hồ Ủng Thúy làm khách, để bọn họ nhìn xem Vũ tộc có chỗ nào còn cần cải tiến hay không”

Ôn Mê nói đáp ứng “có thể”

Ôn Mê gởi thư đến các đại môn phái, nói rõ chuyện Vũ tộc muốn kinh thương. Các đại môn phái liền lâm vào khó xủ, nữ nhi của Ôn Mê, con dâu của Vi Sinh Kỳ, kế nữ của Mộ Lưu Tô, nàng muốn kinh doanh, ai dám phản đối.

Tuy nhiên Cửu Vi sơn Vi Sinh thế gia lại tỏ vẻ không tham dự đầu tiên, xem ra là Vi Sinh thế gia cũng sẽ không bảo hộ Vũ tộc. Vi Sinh Kỳ làm thế là chính thức nói rõ, Vũ tộc và Vi Sinh thế gia không có liên hệ

Khi tin tức truyền đến, Lam Tiểu Sí đang thu thập hành lý, nói với Vi Sinh Từ “năm nay là năm đầu tiên chúng ta thành thân, chúng ta phải về Cửu Vi sơn đón năm mới”

Vi Sinh Từ gật đầu

Lam Tiểu Sí thu thập rất nhiều đặc sản của Vũ tộc mang đến Cửu Vi sơn

Mùa đông, Cửu Vi sơn vô cùng lạnh, khắp nơi phủ đầy băng tuyết

Vi Sinh Kỳ đứng dưới tàng cạy Cửu Vi, nhớ tới năm đó Mộ Dung Tú và Vi Sinh Từ cũng ở nơi này đắp người tuyết. Người tuyết kia hết sức khó coi nhưng nhiều năm sau, cũng chỉ có một mình hắn đứng dưới tàng cây tưởng niệm. Hắn cúi đầu, nhìn tuyết đọng trên lá cây, trong lòng mờ mịt

Đúng lúc này Bộ Hàn Thiền đi tới, nói “gia chủ, thiếu chủ và thiếu phu nhân đã trở lại”

Vi Sinh Kỳ ngạc nhiên, lúc nàng cần, hắn lại tỏ vẻ cự tuyệt mà nàng vẫn mang theo nhi tử hắn trở về sao?

Vi Sinh Kỳ còn chưa nhúc nhích, từ xa đã truyền đến tiếng hô của Lam Tiểu Sí “thật lạnh, ta sắp bị đông chết rồi. Hàn Thiền thúc thúc, hỏa lò đâu? Thời tiết này thật là tệ”

Bộ Hàn Thiền vội nói “hạ nhân đang chuẩn bị, là thiếu phu nhân mặc ít quá. Người tới, lò sưởi tay đâu?”

Nhưng Vi Sinh thế gia đều là người luyện võ, Cửu Vi sơn làm sao có mấy thứ đồ chơi này, cho nên lúc này chỉ có thể chạy nhanh xuống núi mua về. Lam Tiểu Sí vẫn luôn xoa hai tay than lạnh, Vi Sinh Kỳ lại thấy ấm áp trong lòng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play